Quá khứ- nó chỉ là phía trước của hiện tại…
Nhưng có lẽ chính vì vậy mà hiện tại cũng lại là cái bóng phía sau- một cái bóng hằn sâu vệt dài của quá khứ, và giữa chúng tạo ra một vòng luẩn quẩn mà con người ta một khi đã lạc vào thì cho dù có cố gắng thế nào cũng không sao thoát ra khỏi.
…Và anh à, có lẽ em cũng giống như vậy- suốt 3 năm qua em đã bị giam cầm trong 1 căn phòng lạnh lẽo và cô độc mang tên “quá khứ”,và trong đó là đầy ắp những hồi ức của ngày hôm qua. Em luôn thấy phía trước đó có 1 cánh cửa- có lẽ là lối thoát để mở được tới ngày mai, nhưng cánh cửa ấy lại xa xôi vô cùng- nó vẫn luôn vượt ra khỏi cánh tay của em khi đang cố đưa ra với lấy.
Cho đến một hôm nào đó, em bất chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, và rồi cánh cửa ấy hằng ngày vẫn được một người nào đó kiên trì đều đặn gõ lên. Có lẽ ấy chính là khoảnh khắc mà em có thể chạy lại và chạm được tay vào cái gianh giới giữa quá khứ và hiện tại đó. Nhưng em vẫn không sao mở được cánh cửa ngay trước mặt mình ra, dường như là chút can đảm nhỏ bé trong em vẫn không đủ để quên đi được những kí ức ở một quá khứ không xa và bắt đầu nhận về cho trái tim mình một đôi cánh mới…
…Nhưng- trước một cánh tay vẫn cứ đưa về phía em ở ngay mặt sau của cánh cửa, em thật sự không biết cảm giác hiện tại của mình là như thế nào, và, em- liệu có thể như vậy không anh?
Em muốn kể cho anh nghe về anh ấy, chàng trai mang tên Bảo Lâm, người mang đôi bàn tay quá ấm áp mà cho dù em đã cố gắng tới mấy cũng không sao đẩy ra xa được.
Anh ấy trở về sau 3 năm, khi ấy em mới chợt nhận ra rằng suốt 3 năm qua em dường như đã quên mất sự tồn tại của con người đó, em cũng không ngờ được rằng chỉ vì một câu nói của mình mà anh ấy đã bỏ lại nhiều thứ, rời xa gia đình, xa quê hương trong ngần ấy thời gian. Có lẽ em đã quá ích kỉ, vì muốn quên được anh mà em đã nói đừng để hình bóng ấy xuất hiện trước mặt em nữa, và anh ấy đi thật, và em cũng không nhớ rõ những gì mình nghe được trước lúc người đó rời đi. Nỗi đau vì sự ra đi tàn nhẫn của anh khi ấy đã khiến cho em không nhận ra được rằng anh ấy thật sự chẳng có lỗi gì cả, anh ấy đâu được lựa chọn việc sinh ra lại mang chung 1 gương mặt cùng với anh.
Nhưng giây phút anh ấy trở về và xuất hiên trước mặt em, em đã lại thêm 1 lần ích kỉ khi nghĩ rằng mọi cố gắng của mình bấy lâu dường như đều tan biến mà không biết được rằng đó chẳng phải là lí do khiến em không thể quên anh- quên đi một điều gì đó ở phía trước của hiện tại.
Em cứ lẩn trốn và anh ấy thì cứ chạy theo, em sợ hình bóng thân quen ấy sẽ cứ làm hiện lên những điều mà em đã cố lãng quên vào kí ức.
Anh ấy nói thích em, hình như em cũng đã biết điều ấy, lúc này em chợt nhớ lại những lời anh ấy nói lúc đi-những lời mà em đã chẳng hề để í đến.
Anh ấy nói trước đây đã bỏ lỡ một lần, đó là vì anh- người anh trai mà anh ấy yêu quý nhất, nhưng giờ thì khác- chẳng còn có lí do gì để anh ấy tiếp tục bỏ lỡ nó cả.
Anh ấy nói ba năm là quãng thời gian quá đủ để đối mặt với lòng mình, và sự thật là em vẫn không thể quên được anh, và anh ấy vẫn không thể quên được em, và cho dù có lâu hơn nữa thì hiện tại vẫn không thể quên đi được quá khứ. Anh ấy nói em đừng cố quên nữa, anh ấy bảo em hãy coi anh ấy giống như anh, hãy nắm lấy đôi tay kia và tiếp tục tiến bước.
Em không biết lúc đó mình đã trả lời ra sao, nhưng em có thể cảm nhận thấy anh ấy đang ngày càng tiến gần tới mình, em vẫn luôn thấy đôi tay kia phía ngoài cánh cửa.
Trước đó em không hề biết được rằng anh ấy và anh lại giống nhau đến vậy, không chỉ đơn giản là mang cùng gương mặt mà còn cả những thói quen - đây không lẽ là sự kì diệu của 1 cặp song sinh sao? Hay hình bóng của anh vẫn luôn ẩn hiện bên trong con người đó?
Còn một điều em muốn cho anh biết về người ấy- một người luôn lấy hạnh phúc của mình chắp vá cho nỗi buồn của người khác. Anh biết không?- bao lâu nay anh ấy luôn phải sống cuộc sống của anh, thay vì làm một Bảo Lâm thì anh ấy lại phải sống với danh nghĩa một Bảo Nguyên trong gia đình- trước một ông bố đầy kì vọng, một bà mẹ gần như điên loạn vì quá đau buồn trước cái chết của người con trai, và không lẽ bây giờ anh ấy còn phải đóng vai này khi ở trước mặt em nữa sao? Em biết người mình yêu là anh, em cũng biết mình đang rung động trước hình bóng của anh ở trong anh ấy, nhưng em không thể vì mình mà làm cuộc sống của anh ấy hoàn toàn là của người khác như vậy.
Nhưng, em đã lầm, anh ạ. Em cứ nghĩ mình chỉ rung động trước gương mặt, trước hình bóng của anh ở trong anh ấy mà không biết được rằng mình đã yêu chính con người đó nhiều đến mức nào.
Một lần tình cờ em thấy chiếc bút có hình vỏ ốc trong phòng của anh ấy, có vẻ đã rất lâu không được dùng đến nhưng em đã nhận ra nó rất nhanh. Bấy giờ em mới biết anh ấy mới chính là người em gặp lần ấy và là người đầu tiên khiến trái tim em rung động. Nhưng em cứ ngỡ đó là anh và cũng chỉ nhìn về phía anh.
Trước đây anh ấy cứ hay thích cãi cọ với em, nhưng cả em và anh đều đâu biết chỉ là vì anh ấy muốn dấu đi cảm xúc thực sự của mình. Con người cao thượng ấy vẫn cứ luôn nhìn theo nụ cười của hai người mà anh ấy yêu thương!
Em cũng không hề biết anh ấy còn luôn ở sau những bước chân của mình, anh ấy luôn xuất hiện mỗi khi em cần trút bỏ nỗi buồn, có lẽ trước đó người này cũng đã nhiều lần đóng vai của một Bảo Nguyên khi ở bên cạnh em, thì ra đây là lí do mà chúng ta thường nhanh chóng làm hòa như vậy.
Giờ em mới chợt rùng mình vì biết được thì ra trước giờ em vẫn luôn không phân biệt được Bảo Nguyên và Bảo Lâm, ngay cả cảm giác . Vậy là đã bao lần anh ấy đã bên cạnh khi em khóc, khi em buồn, thì ra chính anh ấy luôn giúp em mỉm cười trở lại.
Và cho dù là hiện tại cũng vậy, anh ấy lại đem đến cho em cái dũng khí để bước qua đoạn đường của quá khứ mà tiến tới ngày mai. Nhưng em lại nhận thấy rằng chính con người đó cũng đang mệt mỏi trên con đường mà anh ấy đang phải bước tới, đoạn đường vì hạnh phúc của nhiều người. Có lẽ anh ấy cũng cần một bờ vai!
Có lẽ đã đến lúc em cần chạy lại và nắm chặt lấy bàn tay phía ngoài cánh cửa. Em sẽ luôn bên cạnh con người đó, và em biết anh cũng sẽ luôn bên cạnh anh ấy và em…