Oẳn Tù Tì Trò Chơi Tình Ái Chương 1


Chương 1
Oẳn tù tì - Nghi thức để bước vào tương lai.

Thực lòng mà nói tôi không hề ham hố trò oẳn tù tì, chỉ khi nào phải đối mặt với những vấn đề lớn khó lựa chọn, nhưng lại không biết phải đưa ra quyết định ra sao, tôi mới chọn cái phương thức giải quyết vô cùng đơn giản và tức thì này.

Vấn đề không nằm ở chỗ thắng thua, mà điều quan trọng là bằng cách nào để có thể nhận định được đâu là việc khó quyết định, và sau khi đã quyết liệu có thể tuân theo sự lựa chọn của mình mà không một chút hối hận nào không.

Thông thường, tôi cũng có thể được coi là người khá quyết đoán, thường thì nếu trong đầu xuất hiện một ý định cụ thể, tôi sẽ có đủ tự tin để hoàn thành việc đó. Tôi phát ngán đối với những cuộc họp dài dòng văn tự, ý kiến thì nhiều nhưng rốt cuộc chẳng đi đến bất cứ kết luận nào, tôi cũng ghét cái việc phải đắn đo cả ngày trời trước khi làm việc gì đó, hết lo cái này, lại sợ cái khác, cả ngày luẩn quẩn trong sự bế tắc.

Tôi tin rằng nếu không phải là sải bước về phía trước, thì nghĩa là đã nằm xuống không làm gì cả, không có những trường hợp “để xem tình hình hẵng hay”, càng không được phép lùi bước. Chính vì vậy những việc khiến tôi phân vân do dự thực ra không nhiều. Không nhiều, có nghĩa là vẫn có; điều khiến tôi hoang mang do dự thường không phải công việc, mà chính là con người có tâm hồn bằng xương bằng thịt.

Tôi yêu con người, giống sinh vật tổng hòa của những xúc cảm giận dỗi, tham lam, đố kị, mỏng manh, nhạy cảm và lương thiện. Bạn không nhìn ra, không nhận rõ, song không thể không sống chung cùng họ. Khi họ lộ ra bộ mặt xấu xa của mình, bạn sẽ căm hận đến độ có thể ăn tươi nuốt sống họ; nhưng khi họ tỏ ra dịu dàng đáng yêu, bạn lại không thể kiềm chế bản thân mà dành cho họ tình cảm yêu thương trìu mến.Truyen8.mobi

Chỉ có con người mới có thể làm vướng bận đến ý chí quyết đoán mãnh liệt của tôi, tôi lấy ví dụ, những cuộc tranh luận với người thân, bạn bè thường đẩy tôi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tôi vô cùng trân trọng những người tôi yêu quý, nhưng trân trọng cũng không tránh khỏi có những lúc ý kiến bất đồng. Tôi không muốn kéo dài những trận cãi vã đôi co với người thân, làm tổn thương đến hòa khí giữa đôi bên, vậy là tôi sẽ đề nghị chơi oẳn tù tì.

“Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này”, sau đó người thua cuộc phải nghe lời người thắng cuộc, dám làm thì phải dám chịu, chúng ta có thể vui vẻ cùng nhau đến già.

Vì những người tôi yêu thương, tôi có thể vứt bỏ sự kiên trì, và sẵn sàng chịu thiệt thòi cốt để cầu toàn. Nhưng lẽ đương nhiên tôi không nhân nhượng một cách vô điều kiện, thường thì cần phải có một tiền đề lớn, tức là việc này không được liên quan gì đến phải trái đúng sai, cho dù là một vấn đề khó khăn không có cách giải quyết.

Cũng chẳng cần phải quá cố chấp để quyết định bữa tối ăn cơm hay ăn mì. Vấn đề ai quét nhà, giặt quần áo cũng có thể thỏa thuận được. Mất thì giờ ngồi tranh luận với nhau xem bản tính con người là thiện hay ác, trứng có trước hay gà có trước, người ngoài hành tinh có thật hay không, thì quả là nực cười và rỗi hơi.

Lúc ấy thôi thì oẳn tù tì vậy! Chỉ vẻn vẹn vài giây đồng hồ đã có thể kết thúc một cuộc tranh luận vô nghĩa, để quay lại với không khí hòa bình vui vẻ trước đó.

Song đâu phải chuyện nào cũng có thể giải quyết qua loa bằng trò chơi con trẻ? Có người hỏi tôi như vậy.

Cũng đúng, trên đời này có quá nhiều việc không phải trò trẻ con, như sự nghiệp, tình yêu hay hôn nhân gia đình. Thế nhưng cũng chính vì không thể giải quyết tùy tiện, cho nên đến khi nảy sinh những vấn đề rối rắm, khó tháo gỡ, lẽ nào bạn vẫn muốn tiếp tục sa xuống vũng lầy, để cho đôi bên cùng bị tổn thương hay sao?

Xin thứ lỗi cho tôi khi đã dùng những lời lẽ quấy quá lỗ mãng phủ nhận quan điểm này, nhưng nếu buộc tôi đứng nguyên một chỗ để chịu đựng mọi sự giày vò, thì tôi thà mạo hiểm tiến về phía trước, dù rằng kết quả có thể sẽ càng tệ hại hơn, nhưng ít nhất tôi đã không giẫm chân tại chỗ.

Vì vậy tôi đã oẳn tù tì.

“Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này”, nếu thắng thì hạ quyết tâm, nói trước là không được hối hận, không được quay đầu trở lại.

Giống như cuốn sách mới này của tôi, các nhân vật chính trong đó khi phải đối mặt với những quyết định mất còn, cũng đã lựa chọn cách thức giống như tôi để giải quyết những rối ren trong quan hệ của họ, họ biết rõ rằng đó không phải là giải pháp tốt nhất, nhưng để tránh được những ràng buộc rắc rối họ chấp nhận cắt đứt tất cả.

Về tốp nhân vật trong truyện, có người sinh ra đã giống như một tảng đá lởm chởm kiêu ngạo, chẳng sợ đao sắc, thế nhưng lại dễ dàng tan chảy trong sự bao bọc ấm áp. Có kẻ sắc sảo nhạy bén như một lưỡi kéo, chỉ trong nháy mắt có thể cắt đứt giấy vải, song lại không thể làm lung lạc một ý chí kiên định. Có người thì giống hệt như một miếng vải mềm mại có thể ôm trùm mọi vật, có thể gói vào đó biết bao gánh nặng, nhưng cũng lại mềm yếu một cách bất ngờ, đến nỗi không chống đỡ nổi một lưỡi dao lướt qua, để rồi phải chịu những vết thương rách da rỏ máu.Truyen8.mobi

Họ theo đuổi một kết cục, một lời giải đáp, nhưng không phải để làm tổn thương nhau, mà là để xác định rõ những việc sau này.

Đúng thế, giống như tôi đã nói lúc đầu, điều quan trọng không nằm ở thắng thua, mà là việc phải làm sau khi ranh giới thắng thua đã được phân định, người thắng và người thua đều có một nhiệm vụ phải hoàn thành, đó là khiến bản thân mình sống tốt hơn trước, chí ít cũng không được đứng yên tại chỗ.

Mọi người đều phải tuân thủ luật chơi, không cố ý ra chậm, không chơi lập lòe, không chơi xấu, chấp nhận kết quả, và cùng chúc mừng nhau, vì suy cho cùng đây không còn là một trò chơi đơn thuần, nó là một nghi thức trọng đại để sải bước tiến vào tương lai.

Rút thăm cũng được, đánh cờ ca rô cũng xong, chơi năm mười mười lăm cũng chẳng vấn đề gì, chỉ cần điều đó giúp ta đưa ra được quyết định, thì bất kể đó là trò chơi gì chúng ta cũng đều nên vui vẻ chấp nhận.

Các câu chuyện dưới ngòi bút của tôi đa phần đều có bối cảnh thật ngoài cuộc sống. “Hạnh phúc đã đến” là lời thỉnh cầu từ một anh chàng say rượu ở Đại học Đài Loan, “Chuyện về chúng tôi” là mối tình của một người bạn, còn câu chuyện lần này được bắt nguồn từ cảm hứng nào nhỉ? Đó là thời còn học đại học, một lần tôi đến Học viện Thương Mại dự thính tiết kinh tế học vi mô, ngồi cạnh tôi là một anh bạn điển trai, thân hình cao to vạm vỡ. Khi cả lớp đang ngồi chờ thầy giáo đến, điện thoại của tôi bỗng đổ chuông. Đó là cuộc gọi quốc tế của một cậu ấm nhà giàu, bạn cùng lớp tôi, cậu ta thao thao bất tuyệt khoe những thu hoạch trong chuỗi ngày đến thăm viện bảo tàng Louvre, hòng khiến tôi phải ghen tị, lại còn miêu tả cho tôi nghe cụ thể từng chi tiết bài trí trong đó mà chẳng hề lo tốn tiền điện thoại.

Tôi vốn là một sinh viên nghèo mê tranh sơn dầu, cộng thêm cái cổ họng to khỏe, tất cả những câu trả lời của tôi đều chất chứa một sự ngưỡng mộ và mong mỏi, đương nhiên mọi chuyện đúng y như ý nguyện của cậu bạn tôi, tôi ghen tị đến độ chỉ muốn thọc tay vào ống nghe, vượt qua muôn trùng núi cao biển rộng để đến nước Pháp, rồi bóp thẳng vào cái cổ họng của cậu ta cho đến khi nào cậu ta không thốt ra được lời nào mới thôi.

“Đừng tin hắn, hắn nói khoác đấy, trong đó hoàn toàn không giống thế đâu.”

Anh bạn điển trai nghe được cuộc nói chuyện giữa tôi và người bạn, liền ra tay vạch trần những lời bịa đặt của cậu ta, tôi dựa theo những câu hỏi về mỹ thuật mà anh bạn này viết ra trên giấy hỏi ngược lại người bạn trong điện thoại, quả nhiên cậu ta không trả lời được, giọng nói trở nên ấp úng rồi vội vàng cúp máy.

“Hồi trước cậu cũng học vẽ sơn dầu à?”

Sau khi tan học tôi bám theo người bạn mới quen dò hỏi, bởi suy cho cùng một người bình thường không thể có được một kiến thức mỹ thuật phong phú đến vậy.Truyen8.mobi

“Không, tôi rất ghét vẽ.” Anh bạn trả lời gọn lỏn một câu rồi lập tức bỏ đi.

Sau đó thì sao? Đương nhiên là tôi không hề tin câu nói đó, bởi ngay khi tôi ngửi thấy mùi màu vẽ còn vương trên ống tay áo của anh, tôi có thể khẳng định được rằng anh là một người mê vẽ. Tôi kiên trì tìm người dò la thông tin về người bạn mới, ngoài những tiết học chính, gần như ngày nào tôi cũng đi học tiết của anh, bất kể anh có muốn hay không, cuối cùng tôi cũng khám phá ra câu chuyện ẩn giấu đằng sau con người này, và một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp đã vượt ra xa khỏi cái giá trị nó có, đó cũng chính là tác phẩm ??m ??u ti?nĐêm đầu tiên được nhắc đến trong câu chuyện dưới đây. Cũng vì lẽ đó cuốn sách được hoàn thành, đương nhiên các tình tiết trong truyện đã được cải biên, sửa đổi, mục đích không nằm ngoài lý do để bảo vệ cho người trong cuộc.

Để chứng tỏ chút năng khiếu kể chuyện của tôi, xin hãy xem tiếp, tôi tin rằng các bạn sẽ khám phá ra những sự uyển chuyển sâu sắc bên trong đó, tôi cũng cố tình lý tưởng hóa cốt truyện, bởi lẽ kết thúc thực sự của câu chuyện… Ôi, có lẽ các bạn sẽ không bao giờ biết được, bởi tôi không nỡ nói ra.

 Truyen8.mobi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/25487


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận