Oan gia nên giải không nên kết
Tác giả: Tiêu Dao Hồng Trần
Phần 23
Dịch: vo vong
Nguồn: tangthuvien
“Phì…” Vẫn là địa điểm cũ, vẫn là nhân vật cũ, sự kiện vừa rồi đã lại một lần nữa xảy ra.
Giả Thược không kìm được buông tay xuống, hằn học ném tới hai ánh mắt sắc như dao.
Tiếng cười đã dừng lại, nhưng hai bờ vai kia lại run lên không ngừng, trông hết sức khả nghi.
Mãi một lúc lâu sau bờ vai mới dần dần không còn run nữa, Chân Lãng khẽ ho một tiếng, bình tĩnh cầm cốc cà phê trước mặt lên, khẽ nhấp một ngụm.
Tới lúc này Giả Thược mới chú ý tới anh chàng trước mặt, vẻ mặt quái dị của anh ta khiến cô cảm thấy rất ngượng ngùng: “Thực ra, tôi không có ý ấy đâu…”
“Tôi hiểu, tôi hiểu…”
“Tôi thật sự không có ý ấy…”
“Tôi hiểu, tôi hiểu…”
Cuộc nói chuyện đã tạm thời sa lầy, Giả Thược muốn nói nhưng lại sợ mình buột miệng nói ra một câu gây sốc nào đó, cho nên liền quyết định im lặng cho an toàn.
Hai người cứ ngồi nhìn nhau mà cười gượng, không ai nói gì.
Đúng vào lúc này, tiếng nhạc chuông điện thoại vui tai chợt vang lên từ chỗ chiếc bàn ở góc phía trên. Chân Lãng móc điện thoại ra đưa đến bên tai, chỉ nói ra ba chữ, nhưng đã lại một lần nữa thành công thu hút được sự chú ý của Giả Thược: “Cô Giả ạ?”
Là mẹ cô ư?
Giả Thược lập tức muốn lao tới giật ngay lấy cái điện thoại, nhưng mới hơi nhấc mông lên cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế, rồi tiếp tục ngồi im đó mỉm cười, đồng thời dỏng tai lên nghe động tĩnh ở phía bên kia.
“Điện thoại của cô ấy không có ai nghe ạ?” Giọng của Chân Lãng không lớn, nhưng do cố tình nghe lén nên Giả Thược vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Ánh mắt hờ hững của Chân Lãng thoáng liếc qua phía Giả Thược, còn Giả Thược thì vội đưa tay vào trong túi xách lục lọi một hồi, rồi khuôn mặt lập tức trở nên tiu nghỉu.
Cô lại quên mang theo điện thoại rồi.
Đọc được tin tức viết trên mặt cô, Chân Lãng liền trả lời một cách rất tự nhiên: “Cô ấy không mang điện thoại.”
Không biết là vì điện thoại của Chân Lãng chất lượng quá tốt, hay là vì giọng nói của người ở đầu bên kia thực sự quá to, tóm lại Giả Thược có thể nghe thấy giọng nói như bắn súng liên thanh của mẹ mình, khiến những sợi dây thần kinh trên trán cô cứ không ngừng giật giật, bắt đầu có cảm giác đau.
Trước lúc về mẹ đã dặn đi dặn lại cô rằng đừng có đi xem mặt xem mũi gì cả mà vô ích, khi đó cô chỉ gật đầu qua loa lấy lệ, nhưng bây giờ…
“Cô hỏi cô ấy đi đâu ạ?” Ánh mắt Chân Lãng liếc qua, giọng nói trở nên ngập ngừng.
Bàn tay Giả Thược không ngừng xòe ra rồi nắm chặt dưới gầm bàn, thân thể trở nên cứng đơ, vô cùng lo lắng.
Nếu để mẹ cô biết cô không nghe lời, chỉ e sẽ lập tức cầm con dao phay quay lại tìm cô tính sổ, mà bây giờ quyền chủ động lại nằm trong tay Chân Lãng…
Đưa một tay lên che hờ khuôn mặt, Giả Thược ngoảnh đầu qua phía Chân Lãng tỏ vẻ cầu xin, trông dáng vẻ lén la lén lút ấy quả thực là vô cùng ám muội.
Trong mắt Chân Lãng thoáng qua một tia sáng rực rỡ, đôi hàng lông mày hơi nhướng lên, một cuộc trao đổi mà chỉ có hai người bọn họ mới hiểu cứ thế diễn ra trong im lặng.
- Giúp cô nói dối cô Giả thì tôi được lợi gì đây?
- Coi như tôi mang ơn anh một lần được chưa?
- Tất cả việc nhà cô làm hết nhé?
- Được, tôi làm!
- Sẽ không đập phá đồ đạc chứ?
- Ừm, không đập!
Chân Lãng khẽ gật gật đầu, trả lời một cách rất tự nhiên: “Bọn cháu đang ăn cơm bên ngoài, cô ấy đang ở trong nhà vệ sinh, đợi lát nữa cô ấy ra cháu sẽ bảo cô ấy gọi lại cho cô.”
Chân Lãng nói thêm đôi ba câu giải quyết dứt điểm vấn đề này, sau đó liền gập điện thoại và đút vào trong túi. Tới lúc này Giả Thược mới ngoảnh đầu lại, trong lòng thầm thở phào một hơi.
Không ngờ hắn ta lại không bán đứng cô!
Nhưng điều này không những không khiến Giả Thược cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại còn càng thêm căng thẳng, bắt đầu đứng ngồi không yên.
“Cô Giả.” Anh chàng vừa bị bỏ xỏ rất lâu kia cuối cùng đã thành công thu hút được sự chú ý của cô, nhẹ nhàng đưa tấm danh thiếp trong tay tới: “Cũng đã trưa rồi, cô không ngại để tôi mời cô cùng dùng bữa trưa chứ?”
“Ừm!” Cô nàng đang thẫn thờ tiện miệng trả lời một tiếng, đến khi tỉnh táo trở lại định kiếm cớ từ chối thì đã không còn kịp nữa rồi, chỉ đành tập trung sự chú ý lên khuôn mặt đối phương.
Đẹp trai, phong độ, sống mũi cao thẳng tắp, trong nụ cười mang theo vẻ phóng khoáng tự nhiên, chỉ là trong ánh mắt lại thoáng qua đôi phần không đứng đắn.
Lại nhìn tấm danh thiếp trong tay.
Hạ Nguyên Hi, nghề nghiệp: luật sư.
Chỉ có mấy chữ đơn giản, bên dưới là số điện thoại, Giả Thược dường như đã hiểu ra điều gì.
Tiếp xúc sâu thêm bước nữa - trở thành bạn trai bạn gái của nhau - cô có ngực to - có thể kiêu hãnh ngẩng cao đầu trước mặt Chân Lãng.
Trên mặt Giả Thược thoáng hiện ra một nụ cười đầy vẻ khao khát.
Ôi, xin hãy tha thứ cho lối tư duy quái gở của đứa bé này, có một số thứ phải chờ mong quá lâu thật sự sẽ khiến đầu óc xuất hiện vấn đề.
Lại một tràng tiếng chuông điện thoại nữa vang lên, lập tức khiến giấc mơ của Giả Thược trở nên tan nát, cô giận dữ nhìn kẻ phá rối kia.
Trong ánh mắt của cô, vẻ mặt Chân Lãng vẫn thản nhiên như thường, sau khi nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại liền ngó qua phía cô một chút: “Cô Giả ạ, có phải là cô còn quên nhắc bọn cháu điều gì không ạ?”
Giả Thược buồn bực trợn trừng đôi mắt, ôi mẹ thân yêu của con ơi, sao mẹ cứ hại con mãi thế này cơ chứ?
“Giả Thược đang ở cùng cháu đúng không?” Cô Giả ở đầu điện thoại bên kia nói: “Nó đi vệ sinh xong chưa thế, cháu đưa điện thoại cho nó giúp cô!”
Chân Lãng vẫn trả lời với giọng hết sức nhẹ nhàng: “Vẫn chưa cô ạ, có gì cô cứ nói với cháu là được, cháu sẽ nhắn lại cho cô ấy.”
Rồi anh lặng lẽ ấn nút mở loa ngoài, nét mắt vẫn điềm nhiên như cũ.
Một tràng âm thanh nghe như tiếng rang đậu không ngừng tuôn ra, nhanh đến nỗi khiến người ta không kịp có phản ứng gì: “Cháu bảo với con nhóc chết tiệt đó, bây giờ là mùa hè rồi, đừng có ở ngoài nhảy nhót linh tinh, về nhà làm việc nhiều vào. Mấy việc rửa bát, lau nhà, dọn nhà vệ sinh cứ để nó làm, dù sao nó cũng thừa năng lượng.”
Sắc mặt Giả Thược từ đỏ biến thành trắng, lại từ trắng biến thành đỏ, thầm nghiến răng ken két.
Đây rốt cuộc là mẹ mình hay là mẹ Chân Lãng vậy chứ?
“Con gái mà chẳng biết làm việc nhà gì cả, sau này làm sao lấy chồng được. Cháu đừng có dung túng cho nó đấy nhé, khi mua gạo nhớ gọi nó theo, để nó vác, cháu cứ đứng bên cạnh chỉ đạo là được rồi!” xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Giả Thược cố gắng nhẫn nhịn, bàn tay để dưới gầm bàn nắm chặt hết cỡ, khóe miệng thì đã bắt đầu co giật.
“Còn nữa, cháu bảo nó giặt quần lót, áo lót cho cẩn thận, tốt nhất là đưa hết đồ của cháu cho nó, để nó giặt…”
“Vụt!” Cô nàng nào đó rốt cuộc đã không nhịn nổi nữa, nhảy bật dậy, lao đến bên cạnh Chân Lãng, đưa tay giằng lấy chiếc điện thoại: “Sao mẹ không bảo con tắm cho hắn ta, hầu hạ hắn ta từ ăn đến ngủ? Mẹ nói đủ chưa thể?”
Tiếng lảm nhảm của cô Giả cuối cùng đã bị cắt đứt, một giọng nói có chút ngạc nhiên vang lên: “Con thật sự đang ăn cơm cùng A Lãng đấy à? Vậy con nhớ bảo nó ăn nhiều đồ bổ một chút, phải chú ý giữ gìn sức khỏe! Mà con không được ức hiếp A Lãng đâu đấy, nhớ làm hết việc nhà, giặt quần áo, chăn, tất giúp nó…”
“Mẹ nói nhiều quá đấy!” Giả Thược lớn tiếng gào lên: “Con biết rồi! Con sẽ rửa chân, rửa đ*t giúp hắn ta nữa, vậy đã được chưa?”
Cô Giả đã bị chọc giận: “Con nhóc chết tiệt kia, con dám bảo mẹ nói nhiều à? Mẹ…”
Điện thoại vang lên âm báo hết pin, giọng nói của cô Giả hoàn toàn biến mất. Giả Thược vứt trả chiếc điện thoại cho Chân Lãng: “Hết pin rồi.”
Chân Lãng đón lấy chiếc điện thoại, khẽ nháy mắt, ra hiệu cho Giả Thược xoay người lại.
Giả Thược vội vã xoay người, đối tượng xem mặt lúc này đang mặt mày ngây ngốc nhìn cô, rồi lại nhìn qua phía Chân Lãng, ánh mắt quái dị vô cùng…
Vừa rồi mình đã nói cái gì ấy nhỉ? Trời ơi, hãy cho một tia sét xuống đây đánh chết con luôn đi cho rồi!
Giả Thược chợt chụp lấy cánh tay Chân Lãng, cười giả lả giải thích: “Anh ấy, anh ấy là anh trai tôi, anh trai tôi.”
Ngón tay cô mò đến chỗ thịt non ở phía trong cánh tay Chân Lãng, véo một cái thật mạnh.
Chân Lãng bình tĩnh chìa tay ra phía trước: “Chân Lãng.”
Anh chàng kia nhiệt tình bắt tay Chân Lãng, rồi đột nhiên cảm thấy có chút nghi hoặc: “Anh họ Chân sao?”
“Đúng vậy.” Giả Thược lập tức trả lời thay một cách trôi chảy: “Anh ấy theo họ cha.”
Đây chính là cái hay của tiếng Trung Quốc, một câu nói rõ ràng là rất bình thường, nhưng khi được đặt vào hoàn cảnh đắc biệt, ý nghĩa liền trở nên hoàn toàn khác.
Anh chàng kia giật mình hiểu ra: “Thì ra là thế, thì ra là thế.”
Chân Lãng liếc mắt qua phía Giả Thược, liền nhận được câu trả lời bằng một nụ cười ngây ngô. Ánh mắt anh rất bình lặng, khiến Giả Thược hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của anh lúc này.
“Chúng ta qua chỗ khác ăn trưa nhé, nhà hàng Trung Hoa ‘Thục Vị’ ở phía trước cũng khá ổn đấy.” Chân Lãng đưa tay định lấy ví tiền, dáng vẻ bình tĩnh của anh khiến Giả Thược cũng phải thầm tán thưởng.
Anh chàng kia đã nhanh hơn anh một bước, móc ví tiền ra: “Để tôi đi!”
Chân Lãng cũng không tỏ ra khách sáo chút nào, thản nhiên đồng ý, đổi lại một ánh mắt coi thường của Giả Thược.
Khi anh chàng kia đưa tiền cho cô nhân viên phục vụ, ánh mắt Chân Lãng thoáng liếc nhìn qua chiếc ví da cao cấp của anh ta, trên khóe miệng đột nhiên xuất hiện một nét cười kỳ lạ.