" Nếu Tinh Cung bị hủy, đạo hữu cho rằng ta có thể bảo toàn tính mạng? Đương nhiên ý bổn cung không phải là để Hàn huynh liều mạng với Vạn Thiên Minh, chỉ hy vọng đạo hữu tương trợ bọn ta hành động một chút mà thôi. Điều này hẳn là nằm trong tầm tay của Hàn huynh" Lăng Ngọc Linh nhíu mày, chậm rãi nói.
" Thật sự tương trợ cũng không phải là không được. Nhưng vấn đề mấu chốt là đối phương tồn tại một đại tu sĩ, một khi động thủ, xảy ra chuyện liều mạng cũng là chuyện tình không thể đoán trước. Bằng không nếu Lăng đạo hữu đồng ý, khi đối phương thi triển sát thủ lợi hại, tại hạ liền rời đi. Tại hạ khả dĩ cũng có thể ra tay một lần. Huống hồ, chuyện Tinh Cung bị hủy và chuyện an nguy của đạo hữu, căn bản là hai chuyện khác nhau. Cho dù Tinh Cung không tồn tại, cho dù phải trả giá, ta vẫn đảm bảo được tính mạng của đạo hữu. Đó cũng là sảng khoái hoàn thành lời hứa với lệnh tôn năm xưa. Nếu không chỉ dựa vào điều kiện giao dịch năm xưa cùng Song Thánh vẫn chưa đủ cho tại hạ phiêu lưu mạo hiểm" Hàn Lập bình tĩnh, chỉ rõ mấu chốt của vấn đề. Lăng Ngọc Linh biến sắc.
"Hàn đạo hữu! Nghe khẩu khí của ngươi tựa hồ vẫn có thể thương lượng được. Chỉ cần có đủ lễ vật, lão phu có nói sai không?" Triệu lão giả suy đoán lời nói của Hàn Lập, nhướng mày, vuốt râu hỏi.
"Đương nhiên! Thế gian này cái gì cũng có giá của nó. Chỉ cần Quý Cung biết điều, Hàn mỗ cũng nguyện mạo hiểm một phen" Hàn lập cười tiêu sái, không chút che dấu nói.
"Nga, Hàn đạo hữu muốn điều kiện gì?" Mã trưởng lão ánh mắt lấp lóe, mở miệng.
"Không phải tại hạ muốn cái gì mà Quý Cung định dùng cái gì để cho tại hạ động tâm" Thần sắc bất động, Hàn Lập thản nhiên nói.
Các Tinh Cung trưởng lão , giờ phút này thần sắc thay đổi, trực tiếp truyền âm trao đồi với nhau.
Vừa rồi Hàn Lập cự tuyệt, các lão quái vật sống lâu năm này vẫn thấy bình thường. Làm cho bọn họ liều mạng cùng với một tu sĩ đồng giai mà không được lợi lộc gì, hẳn chỉ có thằng ngu mới làm. Huống hồ đây là tranh đấu với một đại tu sĩ, mức độ nguy hiễm viễn siêu hơn so với bình thường.
Nhưng muốn làm Hàn Lập động tâm, điều kiện sẽ không dễ dàng. Dù sao các pháp bảo, tài liệu bình thường, thậm chí công pháp bí thuật, các đại tu sĩ như thế nào lại để trong mắt.
Lăng Ngọc Linh ngồi ở chủ vị, nhìn các trưởng lão trao đổi, ngọc dung âm tình bất định. Một lát sau, nàng hé đôi môi đỏ mọng nói:
"Hàn huynh nói như vậy cũng có đạo lý, nhưng các lễ vật bình thường chắc Hàn huynh không để trong mắt. Bổn cung nguyện đem Nguyên Từ Thần Quang tu luyện chi pháp và Nguyên Từ Thần Sơn làm điều kiện trao đổi, Hàn huynh thấy thế nào? Công pháp này huyền ảo thần diệu, cũng chỉ có Hàn huynh mới có tư cách tu luyện thành toàn" Nữ tử này vừa mở miệng đã vạch toẹt ý nghĩ của Hàn Lập làm hắn ngẩn ra, đưa mắt nhìn Lăng Ngọc Linh vài lần, sau đó hai mắt híp lại trầm ngâm.
Các trưởng lão nghe vậy bèn cả kinh, nét mặt cổ quái liếc mắt nhìn nhau, nhưng không ai phản đối.
Nguyên Từ Thần Quang đại danh đỉnh đỉnh, là công pháp tu luyện của Thiên Tinh Song Thánh. Nhưng ai cũng biết công pháp này tu luyện khó khăn, đối với Nguyên anh tu sĩ mà nói, nghe có vẻ hoạt kê. Dùng công pháp này cùng Nguyên Từ Thần Sơn làm điều kiện trao đổi, bọn họ không có lý do gì phản đối. Trái lại lại lo Hàn Lập không đáp ứng.
Nhưng ngoài dự đoán, sau khi cân nhắc không lâu, Hàn Lập liền gật đầu, thâm ý sâu sắc.
"Xem ra Ngọc Linh tiên tử đã sớm biết Hàn mỗ muốn cái gì. Tại hạ cũng không phải người tham, chấp nhận đây là điều kiện trao đổi. Đến lúc đó, ta sẽ giúp các ngươi ngăn Vạn Thiên Minh, tuy không dám cam đoan giết chết hắn, nhưng sẽ làm cho hắn không dễ dàng ra tay với các ngươi" "Hảo, Bổn Cung tin tưởng Hàn huynh tuyệt không nuốt lời. Trước hết sẽ cho người đưa Nguyên Từ Thần Quang công pháp, sau khi đại chiến chấm dứt, sẽ hai tay dâng Nguyên Từ Thần Sơn" Lăng Ngọc Linh trên ngọc dung lại lộ vẻ tươi cười.
"Nếu như vậy, Hàn mỗ liền chờ tin tức của Lăng đạo hữu. Tại hạ đi trên đường cũng có chút mỏi mệt, xin phép cáo từ để nghỉ ngơi" Hàn Lập thấy giao dịch hoàn thành, cũng không muốn ngồi lâu, liền đứng dậy tạm thời cáo từ.
"Điều này tất nhiên. Triệu trưởng lão, ngươi an bài một tĩnh thất, để cho Hàn đạo hữu hảo hảo nghỉ ngơi đôi ngày. Đúng rồi, Hàn đạo hữu là quý khách, phiền Triệu trưởng lão hàn huyên bầu bạn một chút" Lăng Ngọc Linh tự nhiên vui vẻ đồng ý, gáy ngọc quay lại, ôn hòa phân phó cho Triệu trưởng lão.
Triệu trưởng lão lĩnh hội, đáp ứng, đứng dậy khom mình cáo từ Lăng Ngọc Linh, liền hướng Hàn Lập mời.
Hàn Lập hướng Lăng Ngọc Linh gật đầu, nhưng chưa lập tức đi ngay, ánh mắt xoay chuyển, đột nhiên nhìn một cái thật sâu vào Tây Môn trưởng lão, sau đó mới từ từ đi ra ngoài .
Vị Tây Môn trưởng lão kia bị Hàn Lập nhìn một cái, trong lòng rung lên, sau lưng toát ra một cỗ hàn khí, đồng thời thần thức ẩn ẩn cảm thấy một chút đau đớn, thiếu chút nữa nảy dựng lên.
Nhưng sau khi Hàn Lập xoay người bước đi, cảm giác đau đớn trong thần thức liền biến mất, tựa hồ như chưa có chuyện gì phát sinh.
Nhưng vị Tây Môn trưởng lão này vẫn hoảng hốt, vội vàng cẩn thận rà soát thân thể và thần thức từ trên xuống dưới, hết thảy đều bình thường. Điều này làm lão giả dần dần bình tâm, có chút tự giễu chính mình nghi thần nghi quỷ.
Hiện hắn đang ở trong trọng địa Tinh Cung, dù đối phương là Đại tu sĩ, cũng không dám ra tay. Tuy nhiên trong lòng lão giả cũng đã quyết định, sau cuộc họp này, hắn lập tức tìm chỗ bí ẩn để trốn, đợi cho đại chiến bắt đầu mới đi ra. Tuyệt đối không gặp mặt Hàn Lập, tránh gặp họa sát thân.
Dù sao năm xưa, phi kiếm nhất kích của hắn thiếu chút nữa đã lấy mạng đối phương. Hiện giờ thần thông đối phương viễn siêu hơn mình, phỏng chừng không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Khụ! Nếu sớm biết đối phương sẽ có tạo hóa kinh nhân như vậy, năm xưa tuyệt không trêu chọc đối phương, nếu không liền nhất định trảm thảo trừ căn.
Vị Tây Môn trưởng lão không ngừng âm thầm thở dài, trong lòng cực kỳ ảo não, hối hận.
"Cung chủ, vị Hàn tu sĩ này thực có biện pháp chế trụ Vạn Thiên Minh sao? Lai lịch hắn không có vấn đề gì chứ? Nếu không, miệng hắn nói một đàng, nhưng trên thực tế câu kết với Nghịch Tinh Minh, chờ ta đánh xong phân nửa thì đột nhiên buông tay mặc kệ, thậm chí còn quay ngược phản chiến. Chúng ta hiện cũng chưa cần phải vội vàng. Có thể dựa vào đại trận cấm chế để cố thủ Tinh Thành." Chờ thân ảnh hai người Hàn Lập biến mất phía đại sảnh, Tử bào đại hán liền trầm giọng hướng Lăng Ngọc Linh hỏi, vẻ hoài nghi.
"Mã trưởng lão yên tâm, ta đã biết hiệp định ký kết giữa Hàn đạo hữu và gia phụ. Tuy chưa thể nói chữ thâm giao, nhưng năm xưa vì chuyện Hư Thiên Đỉnh, hắn đã gây thù chuốc oán không ít với Nghịch Tinh Minh nên tuyệt không thể cùng bọn chúng có quan hệ gì. Về phần hắn có thể hay không chế trụ Vạn Thiên Minh, ta nghĩ cũng không có vấn đề gì, dù sao Hàn đạo hữu tiến giai sớm hơn Vạn Thiên Minh, lại nắm Hư Thiên Đỉnh trong tay, phần thắng nhiều hơn một chút. Huống hồ các vị còn có biện pháp nào tốt hơn? Hộ thành đại trận của Tinh Thành tuy huyền diệu nhưng dưới hỏa lực của đối phương kiên trì công kích ngày đêm tuyệt sẽ không chống đỡ được lâu. Nhất định phải cùng đối phương quyết một trận phân thắng bại, một là Nghịch Tinh Minh tan thành mây khói, hai là Tinh Cung không còn tồn tại" Lăng Ngọc Linh dị thường quả quyết nói.
"Nếu cung chủ đã nói như vậy, chỉ cũng có thể dựa vào người này" Tử bào đại hán suy nghĩ trong chốc lát, đích xác không còn biện pháp nào khác, đành không cam lòng nói ra như vậy.
Lăng Ngọc Linh chờ một lúc thấy không còn ý kiến khác, cười nhạt, miệng nhẹ thở mùi đàn hương, nói:
"Việc cuối cùng là chúng ta bàn một chút thời gian cùng đối phương quyết chiến, phương sách công phá đại trận bố trí của bọn chúng…" Trong một mật thất tĩnh lặng, Hàn Lập đả tọa, hai tay bắt một pháp quyết cổ quái, hai mắt khép hờ.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên thần sắc hắn chợt động, chậm rãi mở hai mắt.
"Như thế nào,Hàn đạo hữu đã quyết định động thủ?" Có tiếng cười khẽ vang lên bên tai Hàn Lập, chính là thanh âm của Đồng tử - Thiên Giải thánh thú.
"Ngươi biết ta định làm gì?" Hàn Lập mặt không đổi sắc, giọng âm trầm nói.
"Tuy ta không biết ngươi sử dụng bí thuật gì, nhưng khi ngươi rời đại sảnh đã liếc mắt một cái, rõ ràng vận dụng thần niệm lực, trực tiếp lưu ấn ký trên người của tên kia. Bí thuật này không tính là cái gì, nhưng lấy thần niệm cường đại của ngươi, các tu sĩ trong Thạch Điện như thế nào có thể phát hiện ngươi đã động tay chân. Hàn đạo hữu làm như vậy hẳn không đơn giản chỉ để tìm tên kia uống rượu nói chuyện phiếm chứ?" Đồng tử cười nói.
"Nếu đạo hữu đã nhìn ra, ta cũng không dấu. Năm xưa tên kia thiếu chút nữa đã lấy tánh mạng ta. Tuy ta không phải là hạng người chi li tính toán, nhưng với loại sinh tử đại cừu này há có thễ dễ dàng bỏ qua. Vừa rồi trong Tinh Cung Thánh Điện, ta không tiện trực tiếp ra tay, nhưng hiện tên kia đã muốn ly khai Thạch Điện, tự nhiên có thể ra tay rồi" Hàn Lập cười lạnh, vỗ vào túi trữ vật bên hông, ngân quang chợt lóe, một nhân hình Khôi Lỗi vô thanh vô tức hiện ra, sau đó nhẹ nhàng phiêu phù, trực tiếp men theo vách tường, lóe mọt cvái đã không còn thất bóng dáng.
Hàn Lập bỗng đứng dậy, mở cửa mật thất đi ra ngoài.
Xuyên qua một đoạn hành lang ngắn, Hàn Lập đi vào trong đại sảnh, thấy Triệu lão giả đang ngồi trên một cái ghế uống trà. Vừa thấy Hàn Lập xuất hiện, lão lộ vẻ ngạc nhiên.
"Triệu đạo hữu, ngươi cũng tu luyện công pháp Mộc hệ. Nếu không chê, cùng Hàn mỗ trao đổi một chút tâm đắc tu luyện" Hàn Lập nhếc mép, thản nhiên cười nói.
Nửa ngày sau, trong cấm địa của Tinh Cung, Nguyên Thần Linh Đăng của Tây Môn trưởng lão đột nhiên nhoáng lên một cái tắt mất. Điều này làm cho đệ tử trông coi Linh Đăng hoảng sợ, vội vàng chạy đi bẩm báo việc này.
Nhất thời có một trận xôn xao trong Tinh Cung. Sau một thời gian ăn xong bữa cơm, vài tên Tinh Cung trưởng lão xâm nhập vào mật thất động phủ của Tây Môn trưởng lão.
Trước đó mấy canh giờ, các đệ tử thân tín đã nhìn thấy Đỗ lảo giả tiến vào trong động phủ, không thấy đi ra.
Nhưng bây giờ ở bên trong mật thất rỗng tuếch, không có một bóng người.
Vị Tây Môn trưởng lão đã biến mất một cách quỷ dị, ngay cả một chút thi thể cũng không thấy.