Phàm Nhân Tu Tiên Chương 1262: Bến bờ xa lạ.

Hàn Lập nằm yên trên mặt đất không nhúc nhích, cảm giác được mặt đất vô cùng khô nóng, trong lòng thầm tính thời gian.
 
Nếu không lầm, dựa theo kiểu tính toán ở Nhân Giới, hắn đã nằm ở chỗ này được ba tháng. Sỡ dĩ như vậy là do hắn nhìn lên trời, trên không trung đồng thời có ba thái dương chói mắt và bốn nguyệt lượng hư ảnh mông lung.
 
Hàn Lập nhớ rất rõ, khi màn đêm bông xuống, những vầng thái dương kia dần chuyển thành nguyệt lượng, còn khi ban ngày, ánh trăng kia sẽ lại chuyển thành tia nắng nóng nực chói chang, cứ như huyễn hoá thành bảy vầng thái dương.
 
Nói đúng ra, nơi này tồn tại bảy cái thiên thể phát quang trên không. Chỉ là khi ban ngày thì bảy thiên thể này cực nóng mà đến ban đêm liền trở nên thanh lãnh ảm đạm vô cùng.
 
Nếu cảm giác của hắn không sai, thì ở đây thời gian giữa ngày và đêm dài gấp ba lần ở Nhân Giới. Mà sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lại càng khác biệt kinh người, nếu không nhờ thể chất của hắn đã sớm tôi luyện đặc biệt thì cũng đã đi đời nhà ma rồi.

 
Tự nhiên nơi này không phải là Nhân Giới nhưng có phải là Linh Giới hay không? Trong lòng Hàn Lập hồ nghi, không dám khẳng định.
 
Thứ nhất là linh khí ở đây cũng không nồng đậm, không giống như linh mạch ở Linh Giới mà hắn đã từng nghe. Thứ hai là cách hắn xuất hiện nơi đây có chút đặc biệt, hoàn toàn ngoài ý muốn. Vì vậy Hàn Lập cũng không biết mình đã thực sự đến Linh Giới hay chưa.
 
Nghĩ lại chuyện xảy ra khi ở trong không gian tiết điểm, sắc mặt Hàn Lập liền trầm xuống, càng nhớ càng sợ. Bất quá nếu không phải điểm tối hậu trong hành trình, ngoài ý muốn gặp phải ba động của không gian phong bạo, Hàn Lập chính mình cũng không có một chút nắm chắc. Các bảo vật hộ thân của hắn đều đã bị huỷ diệt tám chín phần, ngay cả Linh bảo Bát Linh Xích cũng bị chôn vùi trong đó. Thậm chí nếu hắn không nhanh trí sử dụng Hàng Linh Phù, thì chỉ sợ đã bị hôi phi yên diệt trong không gian phong bạo.
 
Tuy nhiên tình hình hiện tại của hắn cũng không khá hơn bao nhiêu.
 
Hắn vừa mới thoát được không gian tiết điểm, xuất hiện nơi đây, bởi vì buộc phải tách ra khỏi Băng Phượng. Bây giờ cấm chế của Băng Phượng hạ trên người lúc trước, lại phát tác vô cùng nguy hiểm. Nếu không phải hắn tinh thông nhiều loại bí thuật, vội vàng dùng một bí thuật khác mạnh mẽ áp chế cấm chế này, chỉ sợ sẽ bị pháp lực phản phệ chết ngay đương tràng.
 
Nhưng dù vậy, dư lực cấm chế vẫn tán loạn trong cơ thể vô cùng nguy hiểm, không ngừng phá hư kinh mạch. Nếu không phải nhờ Mộc Sinh Châu phát huy bất diệt thân thể thần thông, không ngừng chữa trị các nơi bị hư tổn, thì thân thể hắn đã sớm hỗn loạn, bị phá huỷ mà không thể tái sinh.
 
Bây giờ trong thân thể của Hàn Lập tồn tại hai cỗ lực lượng, một cỗ không ngừng phá hoại, cỗ kia lại không ngừng chữa trị. Điều này khiến hắn vô cùng thống khổ, nhưng vô phương làm được điều gì, mà thân thể cũng không mảy may nhúc nhích được.
 
Ngoài ra, lực phá hoại lại nhanh hơn lực chữa trị vài phần.
 
Để tránh cơ thể bị phá hủy, trong tình thế cấp bách, Hàn Lập không còn cách nào khác là phải dùng phương pháp Nguyên Anh Hư Hoá, ráng nhịn đau, lấy tất cả bảo vật trong cơ thể ra ngoài, bỏ vào túi trữ vật, rồi tự tán Nguyên Anh, biến Nguyên Anh thành Đại Tinh Nguyên, cường hành quán chú đến mọi nơi trong cơ thể, tăn cường quá trình chữa trị.
 
Nhưng điều gì cũng có giá của nó, sẽ hơn một trăm năm trong cơ thể Hàn Lập sẽ không tồn tại bất kỳ một tia pháp lực nào, mà cũng không thể hấp thu linh lực hay sử dụng được thần niệm.
 
Người ngoài nếu dùng thần niệm thô sơ quét qua chỉ phát hiện Hàn Lập là một phàm nhân mà thôi.
 
Nhưng phương pháp tìm đường sống trong cửa chết này cũng có hiệu quả của nó. Chỉ cần sau hơn ba tháng, cấm chế sẽ được giải trừ mà kinh mạch sẽ hồi phục lại được hơn nửa.
 
Theo sự tính toán của hắn, chỉ cần hơn một tháng nữa, hắn sẽ khôi phục được sự hành động.
 
Trong lòng tự đánh giá, một mặt Hàn Lập quay đầu nhìn xung quanh, quang cảnh đập vào mắt chỉ là cát xám, đá vụn mênh mông, không có bất cứ một loại cây cỏ nào sinh sống.
 
Dĩ nhiên hắn đã rơi vào một vùng đất sa mạc hoang lương, cả nửa thân thể đều đã bị cát che lấp, nhưng cũng chỉ nằm bất động mà thôi.
 
Ba vầng thái dương trên đỉnh đầu dần dần biến hoá thành Nguyệt Lượng, cuối cùng chỉ còn một Thái Dương, bầu trời bắt đầu ảm đạm, hoàng hôn dần buông xuống.
 
Nhưng giờ phút này, Hàn Lập lại không nhắm mắt, ngược lại hai mắt lại càng mở to, trong mắt lam mang chớp động, nhìn chămchú vào không trung.
 
Không bao lâu sau, ở không trung phụ cận truyền đến tiếng tiêm minh thê lương, tiếp theo lục tục xuất hiện hơn hai mươi điểm đen trên không, bay vòng tròn, rồi nhanh chóng hạ xuống.
 
Mặc dù không quán chú pháp lực vào trong mắt, nhưng bằng vào khả năng thị lực kinh người, hai mắt Hàn Lập nheo lại, nhìn rõ ràng mười phần các điểm đen này.
 
Đó là các con Hắc Sắc quái điểu đầu ưng, cỡ chừng bốn năm thước, dưới bụng có đôi lợi trảo toả sáng, hắc sắc nhục sí mở ra dữ tợn dị thường, trong nháy mắt đã bay đến cách mặt đất chừng mười trượng, mục tiêu của bọn chúng chính là Hàn Lập trên mặt đất.
 
Hàn Lập trong mắt chợt loé hàn mang, tứ chi động vẫn bất động, nhưng đầu chuyển động, yết hầu và ngực nhấp nhô.
 
Một đoàn cát xám, đá vụn nho nhỏ quỷ dị ngưng tụ trước hắn.
 
Mắt thấy cát đá sẽ bay vào trong miệng hắn, thì Hàn Lập hé miệng phun ra một cỗ khinh phong, cát đá liền chuyển động quay tròn trước miệng, nhưng không rơi xuống.
 
Lúc này Hàn Lập nhìn về không trung, chỉ thấy các con quái điểu này đã nhào tới thật gần, mấy cái đầu há miệng lòi răng sắc bén, thậm chí đã nghe xú khí đập vào mặt.
 
Hàn Lập thần sắc bất động, nhưng ngực thình lình ép lại, một cỗ bạch kình phong lẫm lẫm từ trong miệng phún ra đánh vào đám cát đá ở phía trên.
 
Tiếng phá không "vèo, vèo." nổi lên, cát đá vụn hoá thành nhiều điểm thanh mang bắn nhanh ra, giống như Mãn Thiên Hoa Vũ, đánh vào các con quái điểu, thanh âm "Phốc, phốc,." vang lên.
 
Mấy con quái điểu này phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như tiếng kim loại ma sát, trong nhất thời cả bọn cả kinh bay tán loạn ra xa hơn mười trượng, từ trong thân thể vô số tơ máu bắn ra rơi xuống, xem ra đã bị thương không nhẹ.
 
Một màn kinh người xuất hiện.
 
Các con chưa bị thương không công kích tiếp Hàn Lập mà ngược lại thay đổi phương hướng, hung hăng đánh về các con bị thương, trong nháy mắt đã phân thây bọn này thành từng mảnh. Sau đó mỗi con ngậm một miếng thịt máu me đầm đìa, liền cảm thấy thoả mãn, giương cánh bay lên cao, trong chốt lát đã bay mất.
 
Trong lúc này, trên mặt đất, Hàn Lập vẫn nằm nghiễm nhiên trong cát, giống như một bóng cô linh.
 
Thần sắc Hàn Lập vẫn bình tĩnh, tựa như đã quen với việc này, nhưng ánh mắt chớp động, không biết đang nghĩ cái gì.
 
Lại không biết qua bao lâu, vầng thái dương cuối cùng cũng dần dần biến thành Nguyệt Lượng.
 
Cảnh tượng tuẫn lệ như vậy, Hàn Lập đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy bảy Nguyệt Lượng sáng tỏ trên không trung, trong lòng hắn đều có cảm giác rung động.
 
Hốt nhiên, thần sắc Hàn Lập biến đổi, ánh mắt kinh nghi bất định, nhưng chỉ trừ cái đầu còn có thể chuyển động, còn các hành động khác thì không thể thực hiện.
 
Một lát sau, từ xa truyền đến thanh âm ầm ầm, mơ hồ giống như thanh âm ngựa phi, xe kéo hỗn loạn. Hình như có đại lượng nhân mã đang sắp đi ngang qua.
 
Hàn Lập nhướng mày, lộ ra vẻ do dự, không biết có nên hay không gây sự chú ý cho đám này.
 
Nếu hắn im hơi lặng tiếng, thân thể cũng đã bị cát đá che lấp, thì đối phương cũng không thể dễ dàng phát hiện ra hắn.
 
Nhưng Hàn Lập nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này.
 
Một con chim nhỏ toàn thân xích hồng, cỡ chừng quyền đầu, quỷ dị xuất hiện trên đầu Hàn Lập, bay lên cách mặt đất ba bốn chục trượng, không ngừng bay vòng tròn, miệng phát ra tiếng minh thanh dễ nghe. Thanh âm không lớn lắm nhưng cực kỳ du dương, người trong vòng vài dặm đều có thể nghe thấy rõ ràng. Bộ dáng muốn truyền tin tức đến xa đội kia.
 
Hàn Lập thở dài, đánh trơ mắt nhìn tình huống trước mắt, chu dù hắn bổn cũ soạn lại, bắn đá vụn vào con chim kia thì cũng không thể làm được gì, đành lẳng lặng chờ đợi.
 
Cũng không bao lâu, mặt đất chấn động nhỏ, có vẻ hướng đến vị trí của hắn.
 
Vài tiếng hô vang lên, vài tên kỵ sĩ cỡi quái thú chạy tới, rồi dừng lại phía xa, lẳng lặng nhìn Hàn Lập, ánh mắt lạnh như băng.
 
Hàn Lập quay đầu nhìn đám này…
 
Tốt. Mặc dù ăn mặc có chút cổ quái nhưng chính thật là nhân loại. Trong lòng Hàn Lập thoáng buông lỏng.
 
Các tên kỵ sỹ này độ tuổi từ hai mươi đến bốn mươi, phục sức trên người khôn giống nhau, có tên thì toàn thân giáp trụ kín mít, có tên thì vài khối cốt phiến phát ra quang mang nhàn nhạt che vài chỗ hiểm, cực kỳ đơn sơ. Nhưng ai cũng mang trong tay vũ khí nặng hình dáng giống như cây côn, phần đầu to hơn, bao trùm đầy mũi nhọn sắc bén, giống như một loại binh khí lang nha bổng.
 
Nhưng càng hấp dẫn Hàn Lập hơn chính là quái thú bọn này đang cỡi. Đó là một loại Thanh sắc Cự lang quái thú, trên đỉnh đầu có một cái sừng dài đen nhánh dựng đứng, từ eo lưng đến tứ chi đều mang áo giáp dày, cao chừng hai trượng, lộ vẻ dữ tợn dị thường.
 
Khi Hàn Lập đánh giá bọn này thì đồng dạng bọn chúng cũng đang đánh giá hắn. Cả bọn đã nhìn ra tình trạng của Hàn Lập không ổn. Các gương mặt nguyên đang căng thẳng dần dần buông lỏng vài phần, nhưng không dám tùy ý lại gần.
 
Trong đó có một tên tráng hán cỡ chừng bốn mươi, trên mặt có một vết sẹo đao chém thật sâu, hốt nhiên quay đầu nói gì đó với tên thanh niên. Tên này lập tức lục lọi hồi lâu trong lòng, móc ra một khối vật trắng nhờ nhợ hình dáng như viên bàn, sau đó khu động quái thú chạy đến Hàn Lập.
 
Đến cách khoảng mấy trượng thì tên này dừng lại, lại nói huyên thuyên một phen nhưng Hàn Lập nghe không hiểu nên không có chút phản ứng. Gã này bèn nhướng mày đánh giá Hàn Lập vài lần, giơ tay lên, viên bàn trong tay nhắm ngay Hàn Lập nhẹ nhàng nhoáng lên.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/pham-nhan-tu-tien/chuong-1262/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận