Phàm Nhân Tu Tiên Chương 1737: Đoạt linh văn

Mười ngón tay Hàn Lập duỗi thẳng ra hướng về phía màn quang tráo đánh ra một đám pháp quyết với đủ loại màu sắc, bản thân mỗi một đạo sau khi chợt loé lên thì đều biến mất, chỉ thấy tầng ngân quang khẽ động một chút.
 
Sau một khoảng thời gian, màn quang tráo bây giờ lại trông giống như một cái chảo được tưới nước nóng lên, vô số phù văn sôi trào hiện lên tự hành xếp thành một hàng theo một quy luật nào đó bắt đầu quay tròn.
 
Hàn Lập nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía tầng quang tráo, trong tay pháp quyết không khắc nào ngưng, đột nhiên hắn quát khẽ một tiếng, tay áo bào lại giương lên, mười mấy cây trận kỳ bắn ra, sau khi xoay quanh một cái liền tự sắp thành một trận hình cổ quái phía bên trên tầng quang tráo. Sau một khắc, từng cây trận kỳ đồng loạt phát ra tiếng "vù vù" đồng thời tản mát ra các loại linh quang.

 
Trong miệng quát khẽ một tiếng, một tay hắn hướng không trung ngưng trọng điểm ra một cái. Nhất thời hào quang bên ngoài đám trân kỳ đại phóng, linh quang đan vào nhau mà hình thành một cái quang trận vô cùng phức tạp chuyển động không ngừng.
 
"Đi!"
 
Hàn Lập trong mắt lam mang chợt loé, một ngón tay hướng về phía Nghiễm Hàn Lệnh trước mặt điểm một cái.
 
Nhất thời lệnh bài này khẽ run lên mà hoá thành một đạo ngân mang tiến nhập vào bên trong quang trận. Ngay sau đó, quang trận tản mát ra một cỗ khí tức quỷ dị, tiếp theo từng trận âm thanh "vù vù" cùng một đạo kim ngân lưỡng sắc quang trụ từ bên trong quang trận bắn ra đánh lên trên tầng quang tráo. Tầng ngân sắc quang tráo nguyên bản không chút sứt mẻ nhưng khi vừa mới tiếp xúc với quang trụ này liền "thử lạp" một tiếng mà tan ra như tuyết gặp nắng xuân. Nhưng một lúc sau nữa, màn quang tráo bốn phía chợt xuất hiện một tầng phù văn hướng về phía quang trụ ào ào cuốn tới khiến cho tốc độ hoà tan của tầng quang tráo có chút đình trệ, thậm chí còn có bộ dáng khôi phục trở lại như lúc ban đầu.
 
Mắt thấy cảnh này, Hàn Lập trên mặt không chút lo lắng giận dữ nào mà còn lấy làm mừng rỡ!
 
Một tay hắn khẽ vỗ một cái lên túi trữ vật, từ trong túi trữ vật chợt phóng hai luồng kim ngân hào quang, sau khi hào quang tản ra liền xuất hiện hai cái lệnh bài phong cách cổ xưa. Không ngờ lại là hai chiếc Nghiễm Hàn Lệnh!
 
Một trong số đó là hắn đã lưu lại trên mình lúc trước còn cái còn lại dĩ nhiên là lấy được trên đám Nhung Tộc. Tấm lệnh bài này trông vậy mà không phải ở trên người đại hán mà là ở trên tên Nhung Tộc đội nón lúc trước, điều này có đôi chút khiến hắn bất ngờ. Về phần hai tên bị Nguyên từ thần sơn thu vào bên trong, toàn bộ đồ vật bên trong túi trữ vật đều bị hắn thu lấy toàn bộ sau đó lại dùng tới Phệ Linh Thiên Hoả thôn phệ hoàn toàn. Hiện giờ hai tấm Nghiễm Hàn Lệnh này đồng loạt được lấy ra, Hàn Lập bắn ra một chỉ, hai tấm lệnh bài đồng dạng bay lên tiến nhập vào bên trong quang trận. Quang trận tức thì rung chuyển một trận kịch liệt ầm ầm, quang trụ từ quang trận phun ngay sau đó chợt phình to gấp ba lần so với ban đầu!
 
Tầng quang tráo bên dưới nguyên bản còn có thể miễn cưỡng ngăn trở được đôi chút nhưng dưới uy lực của quang trụ lúc này thì căn bản là không thể ngăn trở được bao lâu. Sau khoảng thời gian tầm một chén trà nhỏ, tầng quang tráo dưới ánh mắt nóng rực của Hàn Lập chợt "oanh" một tiếng kinh thiên động địa, tiêu thất không thấy bóng dáng.
 
Hàn Lập mừng rỡ, một tay bấm quyết hướng về phía quang trận trên không đánh ra một đạo pháp quyết. Một thanh âm muộn hưởng phát ra, quang trận một chút liền tán loạn một lần biến trở về hình thái mười mấy cây trận kỳ cùng ba miếng lệnh bài. Tay áo hắn hướng lên không trung phất lên một cái, một cỗ thanh hà cuộn ra nháy mắt đem toàn bộ trận kỳ cùng lệnh bài cuốn vào trong tay áo.
 
Ánh mắt Hàn Lập xoay chuyển một chút hướng về thạch bích phía trên quảng trường, chỉ thấy toàn bộ kim sắc linh văn giờ này đã rõ ràng, ngay cả trong lòng hắn luôn tĩnh như nước lúc này cũng không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn một trận.
 
Không biết bao lâu sau, một đạo thanh hồng từ bên trong hạp cốc bắn thẳng lên trời, sau khi xoay quanh một cái liền thả ra một ngọn hắc sắc tiểu sơn, ngọn tiểu sơn này khẽ nhoáng lên một cái liền hoá thành một ngọn sơn phong tầm trăm trượng sau đó hướng xuống miệng hạp cốc ầm ầm rơi xuống. Sau mấy tiếng nổ rung chuyển trời đất, cả toà hạp cốc bị ngọn sơn liền sụp xuống hơn mười trượng. Xem ra hạp cốc này đã hoàn toàn phá huỷ. Từ bên trong thanh quang chợt hiện ra thân hình Hàn Lập.
 
Hắn thản nhiên nhìn về phía hạp cốc, một tay nhìn như tuỳ ý hướng xuống dưới trảo một cái. Ngọn sơn phong liền vang lên một tiếng nổ lớn sau đó hoá thành thu nhỏ lại thành một đạo ô quang bay vào ống tay áo Hàn Lập biến mất không thấy bóng dáng, độn quang tái khởi hoá thành một đạo thanh hồng phá không bay đi.
 
Một ngày sau, tại một hồ nước rộng mênh mông, một lão giả cùng một nữ tử đang ở trên một toà núi xanh biếc đều tự nhắm mắt dưỡng thần. Hai người thần sắc trầm trọng, ngoài thân linh quang chớp động không thôi, ngoài thân có một đoàn bạch khí nhè nhẹ xoay tròn. Bỗng nhiên nữ tử khẽ động, bạch khí phụ cận một chút tán loạn, cơ hồ trong lúc nhất thời, lão giả ngoài thân linh quang chợt tắt, thần sắc khẽ biến mà mở to hai mắt. Hai người tự nhiên là Tư lão cùng Nguyệt tiên tử.
 
"Có người tới, chẳng lẽ là Hàn đạo hữu?"
 
Nữ tử khẽ thì thào một tiếng, bộ dáng không quá tin tưởng nói.
 
"Có thể nhưng Hàn đạo hữu mới rời đi chưa tới hai ngày, cho dù có đại thần thông thì cũng không dễ dàng đắc thủ như thế chứ. Dù sao bên kia cũng có hơn mười tên Nhung Tộc cùng giai tồn tại với chúng ta a."
 
Lão giả cũng có chút khó tin, nói.
 
"Người tới khó có thể nói rõ là ai, bất quá nếu không phải là Hàn đạo hữu chúng ta sẽ biết ngay thôi."
 
Nguyệt tiên tử tinh quang trong mắt chợt loé liền giơ một tay lên, một tấm vải màu trắng nhất thời bay ra hoá thành một tầng bạch sắc quang mạc hướng lên người phủ xuống. Trong phút chốc thân hình nữ tử cùng tầng quang mạc đồng thời biến mất không thấy.
 
Mà lão giả bên kia cũng gật gật đầu, một tay vừa chuyển liền xuất hiện thêm một cây phiên kỳ thanh quang mênh mông, thanh quang nhoáng lên một cái bao lấy toàn thân lão giả sau đó liền biến thành hư ảo. Cứ như vậy, ngọn núi thoáng cái không còn bóng người.
 
Một lát công phu sau, từ phía chân trời linh quang chợt loé, một đạo thanh hồng xuất hiện ngay trong tầm mắt mà bay thẳng tới chỗ núi này. Sau khi tới ngọn núi, đạo thanh hồng liền hạ xuống phía dưới mặt đất, độn quang chợt tắt hiện ra thân hình Hàn Lập. Trong mắt Hàn Lập lam mang chớp động liền hướng bốn phía đảo qua một cái, sau đó nở nụ cười nói:
 
"Hai vị đạo hữu, tại hạ đã lấy được pháp quyết trở về, còn không mau hiện thân."
 
"Quả nhiên là Hàn huynh."
 
"Cung hỉ Hàn đạo hữu!"
 
Thanh âm kinh hỉ của Nguyệt tiên tử cùng lão giả đồng thời vang lên, tiếp theo thanh bạch hào quang chớp động một cái, thân ảnh hai người nhất thời xuất hiện ngay gần bên cùng với vẻ mặt kinh hỉ không thể nào dấu nổi.
 
"Hàn huynh, ngươi thật sự đã đem toàn bộ pháp quyết Luyện thần thuật đoạt được sao?"
 
Nữ tử có chút không tin tưởng, thanh âm có chút hồ nghi hỏi.
 
"Hắc hắc, điều này là tự nhiên thôi, đạo hữu nếu không tin thì có thể tận mắt nhìn thử một lần khắc rõ ràng."
 
Hàn Lập mỉm cười, giơ tay lên ném một khối ngọc giản màu xanh về phía nữ tử.
 
Nguyệt tiên tử ngẩn ra nhưng vẫn có chút không tự chủ khoát tay nhiếp lấy ngọc giản vào tay, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ chần chờ, nữ tử này thật không nghĩ tới Hàn Lập không ngờ lại dễ dàng đem pháp quyết giao cho nàng mà Tư lão một bên bộ dáng cũng giống như vậy. Trong khi đó, Hàn Lập đối với sự kinh ngạc của hai người coi như không thấy, khoé miệng vẫn đạm cười không nói.
 
"Tiểu muội không khách khí!"
 
Nguyệt tiên tử hít một hơi sâu trấn định tinh thần lại liền dùng thần niệm đảo qua ngọc giản trong tay, xác định không có cấm chế liền đem vẻ mặt ngạc nhiên thu lại, không hề nghĩ nhiều liền đưa ngọc giản lên trên trán bắt đầu cẩn thận kiểm tra nội dung bên trong. Trước đây nữ tử này tứng nhắc tới bản thân có hiểu biết đôi chút về Kim triện văn, hẳn là không giả.
 
Một lát công phu sau, nữ tử thần sắc bắt đầu có chút biến hoá, vẻ mặt cân nhắc dần dần chuyển sang vui mừng nhưng ước chừng một chén trà nhỏ công phu sau, vẻ mặt nữ tử bắt đầu dần dần trở nên ngưng trọng hẳn lên, cuối cùng có chút kinh nghi bất định.
 
Tư lão thấy biểu tình của nữ tử như vậy, khẽ vân vê chòm râu, ánh mắt không khỏi chớp động vài cái.
 
Nhẹ thở ra một hơi, nữ tử liền đem thu lại vào trong tay sau đó hướng lão giả cùng Hàn Lập cười khổ một tiếng.
 
"Nguyệt đạo hữu, chẳng lẽ công pháp có gì không ổn sao? Chẳng lẽ trên đó không phải là Luyện thần thuật?"
 
Tư lão nhịn không được hỏi.
 
"Pháp quyết là thật, đúng là thiên Kim triện văn công pháp Luyện thần thuật kia. Chỉ là tiểu muội có xem qua một chút lại phát hiện ra điều kiện tu luyện hà khắc vô cùng, đối với đa số người ở Linh giới căn bản là không có bao nhiêu người có thể luyện được. Cái này cũng khó trách, công pháp này nguyên bản là Tiên giới bí thuật, có chút không thích hợp thì cũng là chuyện bình thường. Bất quá trong này chỉ ghi lại nửa đầu của công pháp, có lẽ phần sau sẽ có ghi lại cách khắc phục!"
 
Nguyệt tiên tử nhìn Hàn Lập một cái, thâm ý sâu sắc chậm rãi nói.
 
Tư lão nghe vậy trên mặt hơi đổi một chút, không khỏi hướng về phía Hàn Lập nhìn lại một cái. Hàn Lập không khỏi nhíu mày nhưng lập tức khôi phục lại vẻ thản nhiên nói:
 
"Không sai, ngọc giản này đích xác chỉ có một phần pháp quyết, hai vị đạo hữu đem Kim triện văn truyền thụ lại cho Hàn mỗ, Hàn mỗ tự nhiên sẽ đưa phần còn lại cho nhị vị đạo hữu. Tư huynh, Nguyệt tiên tử thấy thế nào?"
 
"Ha ha, đương nhiên là được. Lão phu cùng Nguyệt đạo hữu nguyên bản đã đáp ứng việc này từ trước, giờ lấy đó làm trao đổi. Bất quá Kim triện văn thần ảo dị thường, lại chỉ có thể truyền miệng mà thôi, chỉ sợ sẽ tiêu phí không ít thời gian a."
 
Tư lão cười to một tiếng đáp ứng.
 
"Nếu Hàn huynh đã đem pháp quyết thu hồi lại, tiểu muội sẽ tuân theo thủ ước. Bất quá nơi này cách mật động khôn quá xa, hay là chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh khác đem linh văn truyền thụ lại cho Hàn huynh."
 
Nguyệt tiên tử nghe xong Hàn Lập nói, thản nhiên nói.
 
"Nguyệt tiên tử nói có lý, chúng ta lập tức khởi hành đi."
 
Hàn Lập nở nụ cười, gật gật đầu nói. Vì thế ba người sau khi thương lượng vài câu cùng nhau hoá thành ba đạo kinh hồng hướng về phía chân trời phá không bay đi.
 
Ngay khi đám người Hàn Lập vừa rời khỏi hải đảo. Năm ngày sau tại một chỗ hạp cốc xa xa lại xuất hiện hơn mười tên Nhung Tộc toàn thân phủ một lớp lông rậm rạp. Cầm đầu đội ngũ này là một nhân diện lão giả đang nhìn về phía vốn là hạp cốc, khuôn mặt âm trầm như nước.
 
Trong khi đó ba người Hàn Lập lại đang ở trong đại sảnh một toà động phủ tạm thời bên trong một ngọn núi cách đấy không biết bao nhiêu vạn dặm, ba người phân biệt khoanh chân ngồi tại chỗ. Nhờ vào thần thức viễn siêu đồng giai của Hàn Lập, hắn cùng hai người kia dùng hết một ngày một đêm luân phiên mới hoàn thành việc truyền thụ linh văn này.
 
Ngắn ngủi nửa tháng thời gian sau hắn đã đem toàn bộ hiểu biết của hai người về Kim triện văn nẵm giữ hoàn toàn. Ngay sau đó Hàn Lập cũng tự giác giao ra phần pháp quyết Luyện thần thuật còn lại cho hai người, dĩ nhiên Tư lão cùng Nguyệt tiên tử đều mừng rỡ không thôi. Ngay lập tức cả hai đều tự phục chế lại cho mình một bản, lúc này hắn mới cáo từ rời đi.
 
Hiện tại thời gian Nghiễm Hàn Giới đóng cửa còn một khoảng thời gian không lâu nữa, bọn hắn tự nhiên bắt đầu tìm một nơi bí ẩn tiềm tu trùng kích bình cảnh.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/pham-nhan-tu-tien/chuong-1737/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận