Phàm Nhân Tu Tiên Chương 213: Chuẩn bị

Chuyến đi cấm địa chỉ mới hơn mười ngày, nhưng là Hàn Lập lại thấy giống như đã mấy năm, bởi vậy khi nằm trên giường của Bách dược viên thì phi thường ấm áp cùng lưu luyến.
 
Chuyến đánh bạc với tính mạng này, hắn cuối cùng đã bảo trụ được mạng nhỏ mà trở lại, hơn nữa hoàn mỹ đã đạt thành mục tiêu. Hôm nay hắn an tâm nằm ngủ, giấc ngủ phi thường đầy hương vị ngọt ngào, chân thực! Tựa hồ tất cả tranh đấu trong cuộc sống, trong khoảnh khắc này đều rời xa khỏi giấc ngủ của Hàn Lập.
 
Thoáng một cái, Hàn Lập đã ngủ thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại.
 
Hàn Lập sau khi tỉnh lại, tinh thần tràn trề, lập tức bắt đầu an bài kế hoạch sau này!
 
Việc hắn muốn làm trước tiên tự nhiên là muốn đem ba vị chủ dược trong tay mau chóng trồng lớn, được bảo tồn tốt, cho nên việc an bài các dựoc tài phụ trợ khác, tự nhiên phải để ở sau cùng. Chẳng qua phải chuẩn bị tất cả mọi thứ, đây cũng không phải là là việc mười ngày nửa tháng, dưới sự phỏng chừng của Hàn Lập, tối thiểu cũng phải tiêu phí mấy năm mới có thể chuẩn bị thỏa đáng tất cả được, mới chính thức bắt đầu luyện đan.

 
Cho nên Hàn Lập đối với linh dược trong tay cũng không vội, ngược lại các thu hoạch khác của mình tại cấm địa cũng phải sắp xếp lại một phen.
 
[Kết quả, linh thạch bậc trung có hơn mười khối, linh thạch bậc thấp mấy trăm khối, mặt khác còn có một số lớn các bậc linh khí, một số lượng lứon tài liệu lấy từ trên người của yêu thú rết với lại Mặc Giao, cùng một thanh phế vật ngân kiếm.
 
Chẳng qua, ngoại trừ mấy thứ này, còn có hai vật phẩm khác rất hấp dẫn sự chú ý của Hàn Lập.
 
Một con rối tay cầm tiên cung phát ra ngân quang lập lòe.
 
Con rối này chủ yếu là do gỗ điêu khắc mà thành, mắt mũi miệng đầy đủ, rốt sống động. Hơn nữa cả người trên dưới mặc đầy thiết giáp thiết khôi. Ngay cả trường cung trong tay, cũng là do thanh đồng chế thành. Thứ này, chính là thượng phẩm pháp khí Hàn Lập lúc trước đã thấy trong sư môn "Khôi lỗi (con rối) cung thủ".
 
Sau khi pháp khí này tới tay, Hàn Lập chưa bao giờ lấy ra thử dùng qua. Bởi vì pháp khí yêu cầu phân thân thần bí thuật, đem một tia thần thức rót vào trong khôi lỗi, mới có thể khu sử vận dụng.
 
Nhưng này phương pháp phân thần này. Không đến Trúc cơ kỳ thì sao mà tu luyện được! Phải biết rằng, chỉ có tu sĩ Trúc cơ kỳ trở lên, mới có thể thần thức sung túc, có thể chống đở được sự thống khổ của việc phân thần. Nếu không chỉ với một chút thần thức của Luyện khí kỳ, chỉ sợ còn chưa phân thần thành công, thì người đã tiêu mất rồi.
 
Mà người tu tiên thường xuyên nói dùng thần thức xem xét bốn phía cùng dùng thần thức quét qua sự vật, nhưng thực ý nghĩa chân chính không phải là phân thần, chỉ là một loại kỹ xảo nhỏ đem thần thức lộ ra ngoài mà thôi. Nhưng sau khi tu luyện bí thuật phân thần, tương đương với việc thêm một thậm chí nhiều phân thân thần thức, chủ yếu dùng để ngự khí càng nhiều. Phân thần càng nhiều, thì có thể đồng thời thao túng pháp khí càng nhiều.
 
Phải biết rằng đệ tử Luyện khí kỳ, bọn họ bình thường khi đối địch, nhiều lắm chỉ có thể đồng thời vận dụng hai kiện pháp khí mà thôi, nếu dùng hơn nữa, bọn họ liền không thể tự nhiên thao túng. Nếu không, trên người ai mà không có năm sáu kiện pháp khí, chỉ cần gặp địch nhân thì tất cả đều xuất ra, chính là cho dù không có hiệu quả, cũng có thể làm cho đối thủ luống cuống tay chân một phen!
 
Hàn Lập đem con rối này cầm nơi tay xem xét một hồi, mới cất đi, lại cầm lấy một tờ giấy màu bạc lên xem.
 
Tờ giấy này là chiến lợi phẩm Hàn Lập tìm được từ đại hán chân trần của Cự kiếm môn, mặt trên lồi lồi lõm lõm, có rất nhiều hoa văn kỳ lạ, xem thấy rất là thần bí! Hàn Lập cân nhắc cả nửa ngày, nhưng một chút rõ ràng cũng không có, đành phải tạm thời bỏ qua.
 
Cứ như vậy, mấy ngày sau đó, Hàn Lập một mắt nghiên cứu tờ giấy màu bạc kia một mặt chờ đợi tin tức ở trên, nhìn xem có thực như là lời lão nhân nói không. Phần thưởng cảu mình đã bị chiết khấu đi!
 
Vào buổi chiều ngày thứ tư, Vương sư thúc cùng một gã quản sự lạ mắt khác tìm đến Hàn Lập, thực sự là mang đến một viên Trúc cơ đan làm phần thưởng. Hơn nữa lời giải thích trên cơ bản cũng không khác gì lời của lão nhân nói! Chỉ có điều, đem việc Lý sư tổ lấy đi linh dược của hắn, cải đi thành việc đệ tử phải tận hiếu kính với sư phụ.
 
Hàn Lập nghe xong, thầm cười lạnh vài cái. Nhưng trên biểu hiện lại tỏ vẻ một chút ý kiến cũng không có, làm cho hai vị quản sự vốn tưởng rằng phải phí công võ mồm mới có thể giải thích rõ ràng được, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cười cười cáo từ rời đi.
 
Hàn Lập sau khi thấy hai người bọn họ rời đi, tự giễu cười một chút, liền đem viên Trúc cơ đan mới cất đi. Hiện tại cũng chưa cần phải phục đan dược tiến hành trùng quan, để sau khi mình luyện ra được Trúc cơ đan, đồng loạt phục dùng thì tốt hơn. Dù sao một ngày chưa luyện chế được đan dược, Hàn Lập một ngày cũng không thể an tâm bế quan!
 
Cứ như vậy, thời gian một tháng rồi lại một tháng trôi qua. Thời gian ba năm thoáng cái đã qua, Hàn Lập công việc chuẩn bị để luyện đan, rốt cục toàn bộ đã thỏa đáng. Trong khoảng thời gian không tính là ngắn này, cũng đã xảy ra vài chuyện.
 
Trong lúc này, Trần sư muội sau khi phục dùng một viên Trúc cơ đan phần thưởng, trải qua suốt một năm khổ tu, rốt cục hai năm sau đã Trúc cơ thành công, tiến vào Trúc cơ kỳ. Mà vị huynh trưởng kia của nàng vận khí lại không đợc như vậy, cho dù ăn vào hai viên Trúc cơ đan, nhưng lại trùng quan thất bại, bồi hồi đứng ngoài Trúc cơ kỳ. Là đại công tử của gia tộc, hoàn toàn mất đi lòng tin đối với tiên đạo, nên đã từ biệt sư môn, về lại gia tộc để tính dường khác.
 
Còn có chuyện, chính là Hàn Lập tại Hoàng phong cốc đột nhiên thanh danh bay cao, coi như là đã có danh tiếng!
 
Có quan hệ đến đại vận của hắn tại cấm địa, tìm được linh dược nhiều nhất, lại được Lý sư tổ thu làm ký danh đệ tử, sau khi trở về từ cấm địa được một năm, cả sư môn đều đã lan truyền, thiếu chút nữa làm cho các đệ tử cấp thấp khác đố hỏa phần thân (lửa đố kỵ thiêu cháy cả người). Đến hai năm sau, chuyện này mới tính là dần dần lắng xuống.
 
Chẳng qua, trong lúc này còn có một chuyện nhỏ khác. Chính là vị Diệp Tính lão giả đã từng ăn bớt của hắn phân nửa đồ kia, đột nhiên phái người đem tất cả những thứ trước kia còn thiếu, tất cả đều đem tới, hơn nữa còn nhiều hơn một chút! Điều này làm cho Hàn Lập cảm thấy cái lợi của việc núp dưới bóng mát của cây đại thụ, không khỏi có chút âm thầm tự đắc! Xem ra hắn với thân phận là ký danh đệ tử của vị Lý sư tổ kia, có khi thật đúng là có tác dụng không nhỏ!
 
Nhưng nói đến vị sư phụ mới bái kia, Hàn Lập cũng cũng không có nói chuyện qua! Ngoại trừ việc phái một tên gia hỏa cũng là ký danh đệ tử, đưa tới cho hắn một quyển công pháp "Thanh nguyên kiếm quyết", thì trong vòng ba năm cũng không còn có tin tức gì, tựa hồ sớm đã quên mất Hàn Lập!
 
Hàn Lập trừ thầm mắng vài câu ra, kỳ thật đối với loại tình huống này cũng rất vừa ý, hắn hiện tại một lòng vào việc luyện chế Trúc cơ đan, tự nhiên không hy vọng có ai đến quấy rầy hắn.
 
Nhưng loại cuộc sống gần như là ẩn cư này, rốt cục ngày hom nay đã xong. Vào ba ngày trước, Hàn Lập đã thu xong linh dược phụ trợ tốt nhất, vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông!
 
Sau vài ngày sắp xếp, Hàn Lập đem các loại linh dược đã chuẩn bị xong, thẳng hướng Nhạc lộc điện mà đến!
 
Nhạc lộc điện vẫn như là Hàn Lập mấy năm trước đã tới, đương nhiên người bảo hộ Truyền tống trận, đã thay đổi hai gã tu sĩ Trúc cơ kỳ khác. Nhưng thủ tục vẫn vậy, vẫn là vẻ mặt không kiên nhẫn, làm Hàn Lập thầm buồn cười không thôi, nhưng mặc kệ thế nào, hắn vẫn thuận lợi tiến vào bên trong Nhạc lộc điện.
 
Mà dọc theo thông đạo không có tiêu kỳ, Hàn Lập nhìn thấy tên đại hán ngốc nghếch mà hắn rất không thích, vẫn đang ở trong thạch phòng ngủ gà ngủ gật!
 
Hàn Lập cau mày, sau khi trầm ngâm một lát, trong tay lấy ra pháp khí linh đang. Sau đó bước đến bên cạnh hắn mà dùng cái chuông này khua lên vài cái.
 
Tiếng chuông vang lên, trong tai Hàn Lập không tính là gì. Nhưng làm cho tên đại hán ngốc nghếch này giống như là lửa ở dưới mông, lập tức bật dậy, hơn nữa miệng còn hàm hồ không rõ hô lên:
 
"Có chuyện gì xảy ra! Ai? Ồ, ngươi muốn làm gì?"
 
Đại hán này rõ ràng còn nửa tỉnh nửa mê, trong lúc nhất thời không có nói gì thô lỗ với Hàn Lập! Hàn Lập thấy vậy cũng không khách khí, lập tức danh hiệu của vị sư phụ mà mình mới bái nói ra.
 
"Tại hạ, là môn hạ của Lý Hoa Nguyên sư tổ, muốn mượn địa hỏa dùng một chút, các hạ hãy mở cửa ra!"
 
"Lý sư tổ?"
 
Tên đai hán rõ ràng đã nghe nói qua đại danh của vị tổ sư gia này, lập tức như bị cú sốc, nhanh chóng thay đổi cách xưng hô, rồi quay đầu đi đến trước cửa đá. Nhưng hắn mới vừa đi được hai bước, lập tức như nghĩ tới cái gì, sau đó quay đầu lại dùng ánh mắt hoài nghi dò xét Hàn Lập.
 
Hàn Lập vừa thấy cảnh này, lập tức hiểu được tâm tư của đối phương. Sau khi do dự một chút, liền đem "Thanh nguyên kiếm quyết" mà Lý Hóa Nguyên đã cho người đem tới ra, đại hán liền thấy chữ ký của Lý sư tổ ở trên sách.
 
Không nghĩ tới, đại hán này chẳng những biết danh hiệu của Lý sư tổ, tựa hồ ngay cả bút tích cũng nhận ra một phần, sau khi tiếp nhận sách này xem qua, liền cung kính trả lại cho Hàn Lập, rồi lập tức thay bằng bộ mặt tươi cười nói:
 
"Không biết, vị sư đệ này định luyện khí hay là luyện đan? Ta nhất định vì sư đệ mà an bài cho!"
 
Hàn Lập nguyên muốn ỷ vào danh hiệu của Lý sư tổ, để xem có tìm được một ít chiếu cố đặc thù vể phương diện địa hỏa hay không, nay thấy đối phương lại chủ động nói ra như thế, liền dùng thần sắc hòa hoãn nói:
 
"Tại hạ định luyện chút đan dược, cho nên hy vọng có thể an bài một gian địa hỏa, hỏa lực vừa ổn định vừa ôn hòa, xin các hạ phí tâm!"
 
Trước khi đến đây, Hàn Lập đã từ lão nhân nghe qua tình hình đại khái địa hỏa nơi đây, biết trong này phải có người an bài sử dụng địa hỏa, cho nên mới nói như vậy.
 
"Phòng này rất tốt, tại hạ lập tức cấp cho sư đệ an bài! Nhưng, phí thủ tục này…" Đại hán tựa hồ có chút khó xử nói.
 
Hàn Lập nghe xong mỉm cười, lật tay lấy ra một khối linh thạch bậc trung, rồi đưa cho đại hán, miệng chậm rãi nói:
 
"Nên giao bao nhiêu linh thạch, tại hạ đương nhiên cứ đúng theo tiêu chuẩn mà giao phó! Bởi vìthời gian luyện đan tương đối dài, cho nên khối linh thạch bậc trung này xem như tiền đưa trước, đến lúc đó nhiều thì thối ít thì thôi là được rồi!"
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/pham-nhan-tu-tien/chuong-213/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận