Sau khi nghe Hàn Lập nói như vậy, ban đầu Chu Quả Nhi còn tỏ vẻ không tin lắm, nhưng biết được sự kiêng kị trong lòng Hàn Lập, cuối cùng nàng chỉ biết lè lưỡi rồi không hỏi thêm gì nữa.
"Ta để cho Bảo Hoa đi thật ra là có mưu kế để tránh việc gặp phải tai họa sau này. Tuy Lam Bộc Thánh Tổ với Lục Cực đã rút lui nhưng sau khi bọn chúng chuẩn bị kỹ càng thì có đến tám chín phần sẽ quay trở lại. Nhưng chỉ cần đại địch của bọn họ là vị Bảo Hoa này còn sống, thì cho dù có căm hận chúng ta đến mức nào thì chúng cũng không thể đi tìm chúng ta trước được. Mà sau khi Bảo Hoa thoát nạn thì nàng sẽ càng thêm cẩn thận. Bọn Lục Cực muốn thành công sẽ gặp vô vàn khó khăn." Hàn Lập nhẹ nhàng nói.
"Thừa dịp đám người Ma tộc này còn đang tranh chấp lẫn nhau thì đây chính là thời cơ tốt để chúng ta trở về Linh giới. Đúng là Hàn tiền bối đã suy tính rất cẩn thận, Quả Nhi rất khâm phục a." Chu Quả Nhi nghe vậy tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Giải Đạo Nhân đứng nghiêm nghị ở một gốc phía xa, trên mặt không có một chút biểu cảm, lại càng không có ý kiến gì.
"Đi thôi. Tuy rằng ta suy đoán đám người Lục Cực đang cùng nhau đuổi theo Bảo Hoa, nhưng không thế không đề phòng các ả đột nhiên nảy ra ý nghĩ đâm ngược lại sau lưng, đem chúng ta biến thành mục tiêu truy đuổi của họ." Hàn Lập lạnh lùng nói. Tiếp theo đột nhiên đem pháp lực trong cơ thể vận chuyển, dưới chân bỗng xuất hiện một vòng hào quang.
Phi Xa bên đưới run lên, đem đám người Hàn Lập chạy như bay tới phía bìa rừng.
Cùng lúc đố, ở một nơi cách chỗ Hàn Lập không biết bao nhiêu vạn dặm, Bảo Hoa đang đứng trên đỉnh một ngọn núi, sắc mặt hoàn toàn khôi phục vẻ bình thường, nét mặt hết sức bình tĩnh, không có một chút nào giống với người đang bị trọng thương.
Phía sau nàng là Hắc Ngạc, trên người đang mặc một bộ chiến giáp màu đen. Hơi thở của hắn có chút suy nhược, sắc mặt hơi xanh xao nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích trông như một cây cột đá.
Hai người đứng trên đỉnh núi đã nửa canh giờ mà vẫn chưa có ý rời đi, giống như đang chờ đợi một thứ gì đó.
Tiếp tục thêm nửa canh giờ sau, bỗng phía chân trời có gợn dao động. Một cơn lốc màu vàng cuốn mạnh lên, hướng đỉnh núi bên này cuồn cuộn tiến tới.
Bảo Hoa nhìn thấy tình hình này rốt cuộc thần sắc mới khẽ động.
Cơn lốc tan đi, một bóng người bị mờ mờ trong làn hào quang màu vàng xuất hiện ở trên đỉnh núi.
"Bái kiến bảo Hoa đại nhân, thuộc hạ vừa nhận được tin liền chạy suốt ngày suốt đêm đến đầy.Nkưng vân muộn một ngày, thiếu chút nữa khiến cho đại nhân nguy hiểm đến tính mạng, thật sự là tội đáng muốn chết." Bóng người trong vầng sáng màu vàng vừa hiện ra lập tức tại không trung hướng về phía Bảo Hoa làm lễ tham kiến, nói với vẻ hết sức sợ hãi.
"Việc này cũng không trách ngươi được. Ban đầu ta tìm ngươi là có chuyện quan trọng muốn dặn đò, cũng không nghĩ sẽ rơi vào bẫy của Lục Cực và Lam Bộc. Bây giờ sợ rằng phải tới chỗ của ngươi ở lại, tạm thời tránh né sự truy tìm cua Lục Cực và Lam Bộc. Nhưng mới mấy năm nay không gặp, tu vi của ngươi cũng tiến bộ không ít. Cách cảnh giới Thánh Tổ chỉ còn một chút nữa thôi." Ánh mắt Bảo Hoa đảo qua qua bóng người màu vàng nhẹ nhàng nói.
"Năm đó nếu không được đại nhân giúp đỡ và thu nhận, thuộc hạ đã sớm chết không toàn thây, nào có thể tu luyện đến cảnh giới như ngày hôm nay. Bây giờ có thể được phục vụ cho đại nhân, thật đúng là chuyện thuộc hạ cầu cũng không được. Lục Cực cùng Lam Bộc Thánh Tổ cho dù là cáo già, nhưng tuyệt đối sẽ không hoài nghi đến ta. Dù sao thì năm xưa ta cũng là một trong số rất ít các Ma tôn biểu lộ thái độ thù địch với ngài, hơn nữa ta vẫn duy trì mối quan hệ rất tốt với Lam Bộc Thanh Tổ." Bóng người trong ánh sáng vàng cúi đầu, cung kính nói.
"Thấy ngươi tự tin như vậy thì là tốt rồi. Xem ra ta gọi ngươi tới đúng là không sai chút nào. Được rồi, chúng ta lập tức đi đến động phủ của ngươi. Hai người nhóm Lục Cực và Lam Bộc sẽ không dễ dàng dừng tay, nhất định sẽ tiếp tục tìm ta." Bảo Hoa mỉm cười rồi rành mạch dặn dò.
"Vâng thưa đại nhân ! Mời người hãy lên ma thuyền nghỉ ngơi trước. Trên đường dù có cờ gặp những kẻ mà ngài vừa nói thì đã có thuộc hạ ứng phó." Bóng người trong làn sáng vàng sau khi nói xong liền giơ một tay lên, lập tức thả ra một chiếc thuyền bay cỡ vừa.
Bảo vậy này trắng nõn như ngọc, tinh tế lạ thường. Rất đáng chú ý nhất chính là Ma văn màu vàng in trên thân thuyền, điều này ngầm chứng tỏ thân phận của chủ nhân nó.
Bảo Hoa nhìn thoáng qua chiếc thuyền nàng rất hài lòng gật đầu. Gót ngọc khẽ động, liền mang theo Hắc Ngạc bay vào trong thuyền, cùng tiến vào khoang rồi ngồi xuống nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Mặc dù đại chiến đã qua đi một thời gian, nhưng hai người đều tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, tự nhiên muốn dành hết thảy thời gian tiến hành điều dưỡng cơ thể.
Chỉ một cái chớp mắt bóng người được che bởi làn hào quang màu vàng đã đứng trên mui thuyên, ngay lập tức chiếc thuyền phất ra tiếng ù ù rồi hóa thành một đạo bạch quang phá không bay đi, chớp động vài cái đã biến mất tại cuối chân trời.
Gần nửa ngày sau trên đỉnh núi nhỏ chợt hiện lên vài trận dao động, trong hư không bất ngờ xuất hiện thêm năm người khác.
Hai người trong đó đúng là Lam Bộc Thánh Tổ cùng vị hóa thân của Lục Cực, là một thiếu nữ trẻ trung.
Hai người đứng bên cạnh Lam Bộc Thánh tổ cũng là hai thiếu phụ ngoài ba mươi tuổi. Một người mặc áo bào màu hồng, người còn lại mặc áo bào màu vàng, khuôn mặt của cả hai đều có vài nét hao hao giống với Lam Bộc.
"Phù đạo hữu không cần phải lo lắng, tuy lúc trước Bảo Hoa sử đụng được Huyền Thiên Linh Vực, nhưng cũng kể từ đó làm cho nguyên khí của ả tổn thương càng nghiêm trọng, trong thời gian ngắn pháp lực tuyệt đối không thể khôi phục lại được. Chỉ cần ả không phá giới trốn khỏi Thanh giới chung ta, còn đủ có trốn đi đâu cũng không cần phải sợ. Lúc này nhất định ả đã được người mới tới đấu đi. Nếu có thể tới đây nhanh như vậy thì nhất định không phải là tình cờ ngẫu nhiên, mà hơn nửa phải là Ma tộc cao giai ở gần khu này. Chúng ta chỉ cần phái mọt đám người đi kiểm tra, chắc chắn có thể tìm ra vị trí của ả." "Lam tỷ tỷ nói đúng lắm. Phù đạo hữu là thủ hạ rất đắc lực của ta hơn nữa thần thông của hắn cũng không kém ta bao nhiêu, ngoài ra còn có thêm hai hóa thân của tỷ ở đây. Cho dù có thế nào đi nữa nhưng Bảo Hoa cũng khố có thể thoát khỏi tay chúng ta. Hiện giờ không cần biết phải hủy diệt cái gì trên thế gian này, Lam tỷ tỷ, ngươi muốn kiểm tra ai, nếu cần cứ giết luôn đi, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót." Trong mắt thiếu nữ trẻ trung dấy lên nỗi căm hận.
"Tất nhiên là phải kiểm tra vài tên trước đây có quan hệ sâu xa với Bảo Hoa, bọn họ là mối nghi ngờ lớn nhất." Thiếu phụ mặc áo lam không lưỡng lự trả lời, hẳn là ả đã nghĩ đến tình huống này rồi.
"Lam tỷ tỷ, ta muốn nhờ ngươi cho một ít thủ hạ đem các truyền tống trận trong những thành thị gần đây đóng hết lại. Không có truyền tống trận, cho dù trong lúc túng quẫn Bảo Hoa tự mình phi độn thì cũng không thể chạy xa được." Hai mắt của thiếu nữ trẻ trung chớp động nói.
"Cách này có thể làm được, ta sẽ lập tức ra lệnh ngay. Các thành trì xung quanh đây nằm trong tay những người có quan hệ với ta, tin là bọn họ sẽ nghe theo. Tất nhiên nếu có lệnh của một vị Thủy Tổ như ngươi thì tất nhiên họ càng không dám cãi lời." Thiếu phụ mặc lam bào thản nhiên nói.
"Không thành vấn đề, ta sẽ cùng ngươi truyền lời đến các chủ thành ở gần đây." Thiếu nữ trẻ trung nhanh chống đáp ứng.
"Tốt lắm, không lên chậm trể nữa, bắt đầu làm thôi, ở Đồng La Sơn cách đây không Xứ có một cái động phủ của một gã Ma tôn rất đáng nghi. Trước tiên kiểm tra chỗ cua hắn đã. Hi vọng rằng đám người Bảo Hoa được dấu ở trong đó." Thiếu phụ mặc lam bào không muốn chậm trễ hơn nữa, giọng nói cũng trở lên lạnh băng.
Tiếp đó tay áo của nàng vung lên quét ra một mảng mây màu lam, ngay lập tức bóng dáng của năm người cũng biến mất trong hư không.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, nửa năm chẳng mấy chốc đã qua.
Tại một nơi có nhiều đồi núi màu vàng nói dài liên miên bất tận ở Ma giới, có một bức tường cao tới hơn trăm trượng hiên ngang sừng sững vây quanh, một sườn ngọn núi.
Bức tường đồ sộ này bao một vòng rộng chừng mười dặm, nhìn nó giống như một tòa thành loại nhỏ vậy.
Trên bờ bức tường có thể thấy như ẩn như hiện một đội lính tuần tra được trang bị vũ khí rất đầy đủ. Mà khắp nơi trong không trung cũng có đủ loại hào quang chớp động, rõ ràng nơi đây đã được bố trí rất nhiều loại pháp trận cấm chế.
Mà trên không trung còn có một phiến ma vân đang lơ lửng bất động, thỉnh thoảng từ đó còn truyền ra những dao động mạnh đến kinh người.
"Hàn tiền bối, liệu có gì nhầm lẫn không? Theo như người nói thì nơi này không được phòng bị nghiêm ngặt, lẽ ra phải không có nhiều Ma tộc đóng quân ở đây mới đúng chứ?" Chu Quả Nhi đang đứng cách đó hơn trăm dặm trên một ngọn núi nhỏ, nàng đang há hốc miệng nhìn vào một cái gương đồng trước mặt.
Chiếc gương đồng tỏa ra từng trận hào quang chớp động, nó đem các cảnh tượng đang liên tục thay đổi ở một vùng rộng lớn gần đó chiếu rõ.
Mà phía sau thiếu nữ trẻ trung là một gã nam tử thấp bé lùn tịt, trên người khoác áo bào của đạo gia, dưới cằm là chòm đâu dài nửa thước, trên lưng còn đeo thêm một thanh kiếm gỗ màu đỏ thẫm.
Bóng dáng năm người vừa mới hiện ra thì Lam Bộc Thánh Tổ đã phất tay lên tỏa cỗ ánh sáng trắng lóa, sau đó lại có một vật bay ra, chớp động lên rồi hóa thành một con chim nhỏ toàn thân trắng như tuyết.
Con chim nhỏ bay một vòng quanh đỉnh núi, cái mũi của nó mấp mấy liên tục rồi lại bay về trước mặt của thiếu phụ mặc lam bào, hót lên những tiếng thật to quái đị.
"Đúng là lúc trước Bảo Hoa đã dừng lại ở nơi này, hơn nữa ngoài Hắc Ngạc ra còn có thêm một người thứ ba tới." Lam Bộc Thanh Tổ thu con chim nhỏ lại rồi trầm giọng nói.
"Còn có thêm một người nữa tới? Chẳng nhẽ tiểu tử Nhân tộc đã chia tay với Bảo Hoa trước kia lại âm thầm quay lại?" Thiếu nữ trẻ trung trầm mặc nói.
"Không phải, nếu là khí tức của tiểu tử đó thì Nhiếp Linh Điêu đã nhận ra ngay. Người mới xuất hiện này chắc chắn đã dùng bí thuật nào đó dấu đi khí tức của mình, nhưng hắn đã quá coi thường thần thông của Nhiếp Linh Điêu này rồi. Con chim này còn nhận ra trong khí tức của người kia để lại có một chút quen thuộc, hẳn là người ta đã từng gặp qua." Lam Bộc Thánh Tổ cười lạnh.
"Lam tiền bối, nếu như vậy thì người này chắc chắn thuộc Thánh tộc chúng ta, ngoài ra còn là thủ hạ cũ được Bảo Hoa bí mật dấu lại, chỉ sợ chúng ta gặp chút phiền phức rồi." Người nói lời này chính là gã lùn đeo kiếm gỗ sau lưng.
Tuy gã nam tử có dáng vẻ lùn tịt, lại còn đưa tay lên vân vê chòm râu tỏ vẻ đắc ý, nhìn thật sự rất buồn cười. Nhưng những người khác lại không hề tỏ vẻ cười nhạo, hơn nữa thiếu phụ mặc áo bào màu lam đối với hắn còn rất tin tưởng.