"Vốn là trong lúc tỷ thí đã xuất hiện một số người bị thương, điều này cũng không có gì, là rất bình thường. Nhưng cũng không biết những người này tu luyện công pháp gì, người nào cũng tinh thông một ít pháp thuật và độc thuật âm hiểm của ma đạo, mỗi một tên đệ tử giao thủ qua với bọn họ bị thất bại, không hiểu sao đều hôn mê, mơ hồ trúng độc, thương thế của người nào cũng đều cực kỳ khó chữa, không cách nào dễ dàng cứu trị! Nhưng cũng may, những người này bởi vì thân ở Yến Linh bảo trái lại cũng có vài phần e dè, còn chưa có xuất hiện đệ tử bị thương quá nặng mà chết, về mặt nào đó đây cũng là rất may mắn trong bất hạnh! Khục, hôm nay để cho hai vị thấy được tình cảnh này của Yến gia, thật sự là vô cùng xấu hổ!" Yến Vũ vẻ mặt bối rối nói.
"Có điều, khi chúng ta đi, nghe nói các trưởng lão cũng có chút ngồi không yên, đã phái người gọi người đứng đầu đệ tử của Diễn Vũ đường tới, đó chính là đệ tử tinh nhuệ tu luyện bí pháp của Yến gia chúng ta, khẳng định có thể giáo huấn nghiêm trị những người này một trận." Yến Linh ở một bên không nhịn được tiếp lời nói, hơn nữa nắm tay nhỏ nhắn còn vung cả lên.
"Nói bậy, ngươi là một cô gái con nhà gia giáo sao lại cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết vậy. Hiện tại khách nhân lần này chúng ta đi đón đã dẫn về, mau nhanh báo Lê thúc phái xuống một số đệ tử đón khách nữa đi, đừng để cho những khách nhân khác đợi lâu?" Yến Vũ lại nghiêm mặt, trách mắng muội tử của mình vài câu, sau đó đem tiểu cô nương có chút mất hứng đuổi đi.
Bấy giờ, hắn mới quay đầu lại giải thích với đám người Hàn Lập:
"Do khách nhân gần đây đã nhiều rồi, rồng rắn lẫn lộn, cho nên Yến gia chúng ta đã mở một phần của cấm chế hộ bảo ra. Bây giờ mấy chỗ đặc biệt bên trong bảo, đã không thể phóng thích loại truyền âm phù pháp thuật khoảng cách xa nữa, cũng chỉ đành cho tiểu muội tự mình chạy lên một chuyến thôi! Mà ta và tiểu muội vốn không phải tiếp đãi khách nhân, nhưng là bây giờ bên trong bảo nhân thủ hơi thiếu. Còn xảy ra chuyện có người đến có ý không tốt, cũng chỉ biết tạm thời đi hỗ trợ một hai mà thôi." Yến Vũ sau khi nói xong, nhìn thoáng qua chỗ xa xa sắc mặt trầm xuống, nơi đó Yến gia đệ tử và quái nhân, cho tới giờ vẫn thi triển phép thuật đấu với nhau.
"Nói như vậy, Vũ sư huynh thì ra là tinh anh đệ tử của Yến gia. Tại Yến gia chắc hẳn là rất được trọng dụng rồi!" Đổng Huyên Nhi đồng tử thoáng lóe lên, thản nhiên cười nói. Vốn lúc đầu dung mạo đã xinh đẹp, chỉ một thoáng càng trở nên quyến rũ vô cùng. Làm cho Yến Vũ ở đối diện trong lúc nhất thời chìm đắm vào trạng thái thất thần.
"Cái này. … coi như là vậy!" Yến Vũ tâm thần không ở nhà thì thào nói, bản thân cũng không biết đang nói về cái gì, hắn chỉ cảm thấy vị Đổng cô nương này thật quá xinh đẹp, quả thực không kém tình nhân trong mộng của mình chút nào!
"Hi hi! Cái này …" "Yến huynh, không biết là có tiện đi tới sát đó xem tỷ thí hay không? Tại hạ muốn xem xem, là thần thánh phương nào dám đến Yến gia náo loạn!" Đổng Huyên Nhi cảm thấy loại vẻ mặt này của đối phương rất thú vị, cười lên mấy tiếng trong trẻo, đã định lại ve vãn đối phương vài câu! Cũng không nghĩ tới, Hàn Lập bên cạnh đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời nói tiếp theo của nàng.
"Hả… quan sát? Đương nhiên có thể rồi! Lần này đang đấu cùng đối phương chính là một vị đường huynh của tại hạ. Trong Diễn Vũ đường đạo pháp tinh thâm có thể xếp trong vòng mười người đứng đầu, chắc lần này sẽ có thể cho đối phương thấy được lợi hại!" Yến Vũ bị Hàn Lập thức tỉnh. Đầu tiên là ngẩn ra, theo sau liền đáp ứng phi thường thoải mái.
Hàn Lập nghe xong, trong lòng mỉm cười, biết đối phương một phương diện không có lý do gì ngăn cản mình, về phương diện khác lại cảm thấy lần này rất có hy vọng giành chiến thắng, mới có thể sảng khoái như thế.
Cứ như vậy. Ba người bay xuống gần sân đấu, đi đến đám người đang quan sát.
Sau khi tới gần hơn một chút, Hàn Lập có chút giật mình phát hiện, không ngờ tu sĩ vây xem, cũng đông tới hơn trăm người, hơn nữa xem cách ăn mặc của bọn họ, những người trong đó đại đa số càng không phải tu sĩ của Việt quốc bản địa, mà là người từ các nước khác đến, thật sự là kỳ quái!
Hàn Lập trong lòng nghi ngờ nổi lên, nhưng vì hạn chế bởi thân phận khách nhân, trái lại cũng không hay khi hỏi thăm sự tình quá nhiều! Không thể làm gì khác hơn là âm thầm buồn bực trong bụng. Bộ dạng cố ra vẻ không hay biết.
Về phần Đổng Huyên Nhi một bên, vẫn cùng Yến Vũ cười nói liên miên không ngừng. Nhưng vẻ kinh ngạc trong mắt mặc dù rất mỏng manh, vẫn bị Hàn Lập nhìn ra. Xem ra cô gái này cũng không phải là loại bình hoa chỉ để ngắm!
Thế nhưng cô gái điêu ngoa này không biết có chủ ý gì, không ngờ cũng giống như Hàn Lập, đối với ẩn tình bên trong một điểm cũng không có ý tứ mở miệng hỏi, ngược lại làm cho Hàn Lập có chút trở nên phiền muộn.
"Huyên Nhi, ngươi cũng tới rồi! Vậy thật tốt quá, ta còn tưởng rằng Hồng Phất sư bá sẽ không thả ngươi ra chứ!" Khi ba người vừa đi tới, phía trước một vị nam tu sĩ mặt mũi tuấn tú trong lúc vô ý quay đầu lại, đúng lúc đã trông thấy Đổng Huyên Nhi. Người này lập tức trên mặt lộ vẻ mừng như điên, mấy bước đã đi tới, còn xưng hô thân thiết vô cùng.
Người này vừa chạy lại, vẻ tươi cười của Đổng Huyên Nhi chính là đông cứng lại, mà sắc mặt Yến Vũ đã có chút không hài lòng, ánh mắt bắt đầu lóe lên không ngừng.
Trái lại bản thân Hàn Lập là người ở ngoài cục diện, thần sắc thủy chung vẫn như thường, không có chút vẻ bất ngờ nào! Trong lòng hắn rất rõ ràng, vị này quá phân nửa là khách tham gia vào tuồng của Đổng Huyên Nhi trước kia rồi. Đối phương họ Phong, chẳng lẽ chính là
"Phong gia" lần trước sư nương mình đã nhắc tới.
"Phong sư huynh à! Thực không nghĩ tới, Đỗ sư thúc để cho sư huynh tham gia đại hội lần này!" Vẻ khác lạ của Đổng Huyên Nhi chợt lóe lên rồi biến mất, sau khi đồng tử đảo một vòng, liền trực tiếp tự nhiên hô lên, giống như người này thật sự chỉ là một vị bằng hữu bình thường vậy.
Điều này làm cho Yến Vũ một bên thần sắc lập tức tốt hơn rất nhiều, thế nhưng vị Phong sư huynh này lại ngẩn ra, ngay sau đó mới chú ý tới Yến Vũ và Hàn Lập bên cạnh Đổng Huyên Nhi.
Hàn Lập đại khái, thấy vị này ngó lại đây liền mỉm cười thản nhiên, rồi hơi rời ra khỏi Đổng Huyên Nhi nửa bước, ra vẻ vô tội. Còn Yến Vũ thì lại nhìn lại hắn một cái không chút khách khí, vậy tình địch là ai, Phong sư huynh tự nhiên trong lòng đã sáng tỏ, nhất thời mặt trầm xuống đánh giá hắn không ngừng.
Hàn Lập thấy tình cảnh này, có chút buồn cười, nhưng cũng bắt đầu thấy kỳ quái! Chả phải là trong truyền thuyết Đổng Huyên Nhi và vị Phong sư huynh này, sớm đã có ý song tu rồi hay sao! Nhưng bây giờ cô gái gian trá này cũng không có ý tứ nghiêng về vị Phong sư huynh này! Chẳng lẽ là tin đồn có chỗ sai lầm?
Hàn Lập thoáng suy nghĩ một chút, chán ghét chuyện này liền lắc đầu một cái. Hắn không muốn lãng phí đầu óc vào những chuyện rối rắm này.
Vì vậy, về tiến mấy bước về phía trước, bỏ lại ba người kia ở phía sau.
Hàn Lập cũng mặc kệ Phong sư huynh và Yến Vũ ghen tuông ganh đua thế nào, càng sẽ không quan tâm Đổng Huyên Nhi trong đó căn nguyên hai bên ra sao, hắn lúc này hoàn toàn bị cuộc đấu trong màn hào quang hấp dẫn rồi.
Yến Vũ thật đúng là cũng không nói quá lời!
Vị đường huynh này của hắn thật sự không thể coi thường, đạo thuật thổ thuộc tính toàn thân thi triển đến xuất thần nhập hóa. Những tảng đá như cối xay lớn cỡ một trượng, theo tay hắn thi nhau ném ra, đập thẳng về hướng đối diện, tựa hồ vô cùng vô tận. Mà trước người thì lại dựng đứng một cây phướn màu vàng hình tam giác, triệu đến một luồng gió vàng, đem bản thân bao vây vào bên trong, che chắn vững chắc.
Thế nhưng là người mặc áo bào màu lục đối diện, cũng không chịu yếu thế! Trên thân thể toát ra mấy luồng hắc khí đen nhánh như mực, lại ồ ồ điên cuồng gào thét bay múa giống như độc xà, đan thành cái lưới màu đen trước thân mình tới mưa gió cũng không lọt, đem những tảng đá này tất cả đều bắn ngược trở về, có khi vừa vặn bắn ngược đến đối diện, ngược lại làm cho vị tinh anh của Yến gia kia trở nên có chút luống cuống tay chân. Về phần pháp khí, thì lại là sáu bảy cái đầu lâu khô trắng ởn, lơ lửng ở bốn phía quanh hắn, còn chưa biết là để làm gì.
Cứ như vậy, một người điên cuồng tấn công một người lặng thinh cẩn thận phòng thủ, tạm thời hình thành cục diện căng thẳng!
Có điều rất rõ ràng, ý tứ của hai người này vẫn đang tiến hành thử dò xét lẫn nhau, cũng không có hành động một cách thực sự. Bởi vậy mặc dù tình cảnh náo nhiệt phi thường, đá lớn bay đầy trời, hắc khí cuồn cuộn, nhưng bọn họ ung dung nhàn nhã, không nóng nảy không vội vàng, thần sắc cố hết sức chưa có lộ ra một chút nào.
Hàn Lập đang xem đến xuất thần, đột nhiên nghe thấy một câu của Đổng Huyên Nhi
"Hàn sư huynh, ngươi nói có đúng không?". Điều này làm cho hắn có chút sửng sốt, còn chưa quay đầu, đã phản xạ có điều kiện
"Ừ" một tiếng.
Thế nhưng chữ
"Ừ" này vừa mới vừa ra khỏi miệng, Hàn Lập liền lập tức thầm kêu không ổn, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy hai vị tình địch kia vốn nên đối kháng với nhau, không ngờ chẳng những hướng về hắn lộ ra ánh mắt bất thiện, mà ý tứ còn có nhiều phần như cùng chung kẻ địch.
Hiển nhiên là mình đã bị nữ tử gian trá này hãm hại rồi!
"Các ngươi nghe thấy rồi chứ! Hàn sư huynh cũng đã tự thừa nhận rồi, dọc theo đường đi ta phải cùng hắn ở chung một chỗ nửa bước cũng không được rời, đây đúng là chính miệng gia sư ra lệnh!" Đổng Huyên Nhi nói ra với bộ dạng đau khổ đáng thương, thế nhưng thừa dịp hai tên gia hỏa này bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo không chú ý, lập tức liền hướng về Hàn Lập làm điệu bộ tinh quái, làm cho Hàn Lập trở nên hết chỗ nói nổi.
Vị Đổng Huyên Nhi này thừa dịp giữa lúc hắn vừa sơ ý, đã xuyên vào chỗ sơ hở, kiếm cho hắn hai cái phiền phức lên mình. Rất rõ ràng là bởi vì mình dọc theo đường đi thường hay dùng danh tiếng của Hồng Phất, áp chế nàng không nhẹ, làm cho trong lòng nàng tích trữ oán khí trả thù mình một chút, hẳn là nếu mình bị hai vị này dạy dỗ cho một trận, chắc chắn tâm tình nàng sẽ rất thoải mái đây!
Hàn Lập nhìn qua hai tên gia hỏa đang nhìn gườm gườm, thở dài, định nói gì đó. Nhưng chưa chờ cho hắn mở miệng, hai người đối diện đột nhiên biến sắc, đặc biệt là thần tình của Yến Vũ lại càng trở nên khẩn trương, ánh mắt của bọn họ từ trên thân mình Hàn Lập đã dời lên giữa sân đấu.
Thấy tình cảnh này, Hàn Lập đương nhiên biết rằng trên sân chắc chắn đã xảy ra biến hóa khác, vội vàng cũng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cục diện giằng co bên trong màn hào quang cuối cùng đã bị phá rồi!
Người của Yến gia đã ngừng sử dụng cự thạch thuật, mà đổi thành dùng hai tay cầm một cây quạt giấy màu vàng, mặt hướng về đối thủ, đang cố hết sức quạt từng cái một không ngừng. Cây quạt giấy này rõ ràng nên là vật nhẹ mới phải, thế nhưng mỗi một lần quạt ra lại tựa hồ đã tiêu hao rất lớn thể lực của Yến gia đệ tử, làm cho hắn lúc này mồ hôi đầy mặt!