Phàm Nhân Tu Tiên Chương 274: Phó ước

Không có! Chỉ là lệnh đồ rất giống với một người bạn cũ của ta đã lâu rồi không gặp. Dị sắc trong mắt biến mất, khôi phục lại ánh mắt thanh lãnh.
 
Những lời này làm Hàn Lập trong lòng chua chát, có chút hương vị khổ đau.
 
"Ồ, như vậy thật đúng là xảo hợp" Lý Hóa Nguyên cười nói, liếc mắt trở lại dò xét Hàn Lập, nhưng trên mặt hắn vẫn bình tĩnh như nước, một chút khác thường cũng không lộ ra.
 
Mà sau khi các tu sĩ khác liếc mắt nhìn nhau, tuy tất cả đều toát ra vẻ mặt như vậy, nhưng thực sự nói rằng bọn họ có vài phần tin tưởng thì chỉ có trời mới biết.
 
Vị Nam Cung tiên tử này cũng biết lời ấy khó có thể làm cho người ta tín nhiệm, nhưng nàng không biện giải gì mà nhẹ nhàng bay đi, những người còn lại sau mấy lần nhìn Hàn Lập với thâm ý sâu sắc, mới hướng vợ chồng Lý Hóa Nguyên cáo từ.

 
Nụ cười trên mặt Lý Hóa Nguyên sau khi tất cả khách nhân đi rồi dần dần biến mất. Hắn nhíu mày, quay mặt qua Hàn Lập nhàn nhạt nói:
 
"Theo ta vào trong phòng, ta có điều muốn hỏi ngươi".
 
Hàn Lập thấy vậy, trong lòng âm thầm kêu khổ, đành phải lên tiếng đáp lời. Mà vị thiếu phụ sư nương kia ôn nhu, an ủi Hàn Lập vài câu rồi cũng đi vào.
 
Khi Hàn Lập đi vào phòng khách thì Lý Hóa Nguyên đang ngồi ở trên ghế dựa, bộ dáng có chút đăm chiêu, thiếu phụ thì ngồi sát sao bên cạnh.
 
"Ngươi biết vị Yểm Nguyệt tông tu sĩ Nam Cung Uyển kia?" Lý Hóa Nguyên thấy Hàn Lập đi đến trước người, liền đình chỉ trầm tư, không quanh co, trực tiếp hỏi.
 
Hàn Lập nghe xong im lặng trong chốc lát, trong tâm khoảnh khắc cân đo đong đếm vài lần. Biết rằng tình huống bộ dạng khác thường của Nam Cung Uyển tất cả đều rơi vào trong mắt lão, căn bản không thể đại khái cho qua, nên đành phải gật gật đầu, thừa nhận nói:
 
"Đệ tử đích xác cùng Nam Cung sư thúc từng ngẫu nhiên quen biết".
 
Lý Hóa Nguyên nghe Hàn Lập dễ dàng thừa nhận như thế, cũng có chút ngoài ý muốn, thần sắc trên mặt nhất thời dịu đi.
 
"Sự việc như thế nào, có thể nói nghe được không?" Thiếu phụ nghe Hàn Lập nói thế, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, không khỏi mở miệng hỏi. Vừa rồi Nam Cung Uyển thẳng thừng phủ nhận việc quen biết với Hàn Lập, nhưng hiện tại vị đồ đệ này nói rằng quen biết, trong này khẳng định có đoạn cố sự.
 
Mà Lý Hóa Nguyên nghe xong lời nói của phu nhân mình, liền gật gật đầu nhìn Hàn Lập, xem ra cũng muốn biết nguyên ủy việc này.
 
"Sư phó thứ tội, bởi vì chuyện này đề cập đến một ít việc riêng tư của Nam Cung sư thúc, mà đệ tử từng đáp ứng qua, tuyệt đối không đem sự tình tiết lộ ra ngoài, xin sư phó, sư nương lượng thứ" Hàn Lập đã sớm chuẩn bị tốt một lý do quang minh chính đại, cực kỳ uyển chuyển cự tuyệt.
 
Nghe xong Hàn Lập nói thế, vợ chồng Lý Hóa Nguyên cảm thấy ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn nhau, sau khi Lý Hóa Nguyên nghĩ ngợi, tựa hồ châm chước, chậm rãi nói:
 
"Một khi đã đáp ứng đối phương, vi sư tự nhiên không thể để cho ngươi thất tín. Tuy nhiên vi sư phải nhắc nhở ngươi một câu, vị Nam Cung tiên tử này ít tiếp xúc thì tốt hơn. Phải biết rằng Nhân Mị công của Yểm Nguyệt tông, vi sư sợ ngươi bất tri bất giác nghe lời đối phương, còn mờ mịt không biết. Nhưng hiện tại nhìn người thần trí tỉnh táo, lời nói rõ ràng, vi sư cũng yên lòng".
 
Hàn Lập nghe vậy, trong lòng héo hon nhưng trong miệng vội vàng xưng phải.
 
Lý Hóa Nguyên thấy thần sắc Hàn Lập cung kính, bộ dáng tôn sư trọng đạo, một tia cuối cùng ở trong lòng nhanh chóng biến mất, hòa ái vui vẻ chỉ điểm về vấn đề tu luyện của Hàn Lập. Hắn tự nhiên tập trung chú ý nghe, không chịu bỏ sót một câu nào của Lý Hóa Nguyên.
 
Sau nửa ngày, Lý Hóa Nguyên thuận miệng hỏi Hàn Lập vài câu về nhận thức tâm đắc trong tu luyện, đối với câu trả lời của hắn rất hài lòng. Đột nhiên nói ra một câu ngoài dự đoạn của mọi người.
 
"Hàn Lập, vi sư hiện tại có việc riêng giao ngươi đi làm, ngươi có nguyện ý không?"
 
"Việc riêng?"
 
Hàn Lập trong lòng ngẩn ra, nhưng lập tức miệng đáp:
 
"Sư phó có việc gì cần phân phó. Đệ tử sẽ hết sức hoàn thành."
 
Lý Hóa Nguyên rất cao hứng về thái độ không lưỡng lự của Hàn Lập, sau khi lão đứng dậy chậm rãi, vu vơ đi hai bước trong phòng, liền trầm giọng nói với hắn:
 
"Kỳ thật cũng không phải là sự tình gì nguy hiểm. Chính là kêu ngươi tạm thời làm bảo tiêu một đoạn thời gian, giúp ta bảo hộ người ta an toàn".
 
"Bảo tiêu, người bảo vệ?" Hàn Lập có điểm ngạc nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh nghe lời nói của Lý Hóa Nguyên.
 
"Kỳ thật lúc đầu là muốn cho Tứ sư huynh ngươi Tống Mông đi, nhưng là gần đây ta ngẫu nhiên nghe người ta nói về sự tình ngươi giết rất nhiều tu sĩ ma đạo, điều này cũng làm cho ta cùng sư nương ngươi giật mình không nhỏ! Không nghĩ rằng trong môn hạ của Lý Hóa Nguyên còn có thể xuất hiện một người mạnh như vậy, nghe nói ngay cả người của lục phái khác cũng thường xuyên đàm luận việc này. Cứ như vậy, tự nhiên làm cho ta cảm thấy yên tâm" Lý Hóa Nguyên cười nói, có thể thấy được tâm tình lão lúc này cực kỳ tốt.
 
Mà thiếu phụ ở một bên cũng đồng dạng cười dài nói:
 
"Mặt khác Tống Mông từ nhỏ ở tại Lục Ba động, không có sự lịch lãm trong thế tục. Khiếm khuyết về nhân tình thế thái rất lớn, cho dù từ phương diện này mà nói thì người cần sai ngươi đi bảo vệ cũng là một phàm nhân của thế tục.
 
Hàn Lập nghe xong một phen tán dương, ca ngợi của vợ chồng Lý Hóa Nguyên, trên mặt cười cười có chút ngượng ngùng, bộ dáng xấu hổ. Tuy nhiên để hắn đi bảo hộ phàm nhân, mặc dù thần sắc tuy bình thường nhưng trong lòng có chút buồn bực.
 
Theo lý thuyết thì một vị phàm nhân có cái gì nguy hiểm đây, tùy tiện phái một đệ tử Luyện Khí kỳ liền đủ để làm bảo tiêu, làm gì một vị đệ tử Trúc Cơ kỳ như mình phải đi?
 
Có lẽ Lý Hóa Nguyên đoán ra nghi vấn của Hàn Lập nên lão nửa giải thích, nửa tự thuật nói:
 
"
Người mà ta kêu ngươi bảo hộ là hậu nhân của một vị sư huynh trước kia của ta, hắn đối với ta có đại ân cứu mạng. Nhưng con trai độc nhất của hắn là phàm nhân không có linh căn, không thể tu tiên, chỉ có thể ở tại thế tục, bởi vậy sau khi hắn chết ta từng phát thệ qua, chỉ cần ta còn sống một ngày tuyệt đối bảo đảm an toàn và vinh hoa phú quý cho hậu nhân của hắn. Do đó hơn trăm năm qua ta âm thầm trợ giúp cho vài thế hệ đại phú đại quý, có nguy hiểm gì ta cũng sớm giúp bọn họ giải quyết sạch sẽ.
 
Lý Hóa Nguyên nói tới đây liền dừng lại, phảng phất như hồi tưởng về chuyện cũ, nhưng sau đó thu liễm vẻ mặt nói:
 
"Nhưng vài ngày trước ta nhận được tin tức, người của ma đạo lục tông có thể phái một ít đệ tử cấp thấp trà trộn vào thế tục của nước ta để tiến hành thanh tẩy một số phàm nhân mà thất phái chúng ta trợ giúp, ý đồ tấn công sự cung ứng nguyên liệu bình thường của thế tục đối với thất phái. Mà bởi vì quan hệ của ta cùng gia đình người này nên cũng sẽ bị người của ma đạo tính chung thành một loại, do đó ta cần một người có khả năng ứng phó trường phong ba này, bảo hộ bọn họ an toàn. Đương nhiên nếu là ma đạo không tìm bọn họ phiền toái, vậy thì càng tốt.
 
Hàn Lập sau khi nghe xong, cung kính gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
 
"
Tốt lắm, ta sẽ viết một phong thư cho gia chủ đương đại của gia đình này, nói rõ ràng thân phận cùng tình huống của ngươi. Hắn cũng là người duy nhất biết được sự tình ta cùng với tổ tiên hắn. Mặt khác ta đã có thông báo qua rằng ngươi trong khoảng thời gian này tính là đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cho nên không cần lo lắng sẽ bị xử phạt. Mà trong ngọc giản này có tư liệu về người nhà nọ, hiện tại ngươi cầm lấy nó và đi thu thập hành lý đi, sáng sớm mai xuất phát, đừng chậm trễ kẻo sinh biến" Cuối cùng Lý Hóa Nguyên nghĩ nghĩ, phân phó nói.
 
"
Tuân mệnh." Hàn Lập khom người, nhẹ giọng đáp.
 
Hắn ngồi ở trên Thần Phong chu, ở độ cao hơn mười trượng toàn lực phi hành.
 
Hiện tại hắn đi không phải là hướng đến kinh thành Việt quốc – Việt đô – là chỗ ở của phàm nhân kia, mà là bay thẳng theo phương hướng của Nguyên Vũ quốc.
 
Hàn Lập thừa dịp tự do này, muốn trước tiên đi phó ước với Tề Vân Tiêu kia, thuận tiện xem xem vị trận pháp sư nọ có thể chữa trị được hay không pháp trận đã tổn hại bị nghi là cổ trận truyền tống kia.
 
Đây chính là thủ đoạn cuối cùng mà hắn có thể thoát thân, phòng khi thất phái đại bại trong cuộc quyết chiến. Nếu không ma đạo lục tông một khi ra tay, hắn chỉ có thể chạy trốn cầu sống trong những ngày còn lại của cuộc đời, làm sao còn có thời gian để tu luyện.
 
Hàn Lập tính toán rằng chuyến này sẽ không có gì tổn hại, thời gian hơn hai mươi ngày ngắn ngủi là đủ, căn bản sẽ không chậm trễ nhiệm vụ của Lý Hóa Nguyên, cho nên mới yên tâm đi.
 
Địa phương ước định giữa Tề Vân Tiêu và Hàn Lập là ở trong một quán trà nào đó tại một tòa tiểu thành của Nguyên Vũ quốc.
 
Theo như hắn nói, quán trà này chính là một vị hạ nhân của hắn mở ra, cho nên Hàn Lập tìm được nơi đó, tự nhiên có thể liên hệ với Tề Vân Tiêu.
 
Tốc độ dọc đường của Hàn Lập nhanh như chớp, cho dù ngẫu nhiên gặp vài tên tu sĩ, cũng không chú ý bỏ qua, không có một tia ý đồ nào muốn dây dưa. Sau bảy, tám ngày đêm không ngừng bay, Hàn Lập rút cuộc đên một tiểu địa phương gọi là "
Kim Mã thành".
 
Vì không muốn gây ra náo động nên khi cách tiểu thành một vài dặm, hắn liền thu lại pháp khí, sau đó hạ xuống, chậm rãi ung dung hướng cửa thành đi tới.
 
Kim Mã thành này tuy không lớn, nhưng ở chỗ cửa thành rất đông, người ra người vào cực nhiều, xem ra khá phồn hoa.
 
Hàn Lập tướng mạo bình thường, áo quần trên thân sớm đã thay đổi một bộ nho bào đã cũ, nhanh như chớp lẩn vào trong đám đông và theo dòng người tiến vào thành.
 
Quán trà này danh khí không nhỏ, Hàn Lập tùy tiện tìm một hài đồng, sau khi nghe chỗ đến là "
Thanh Tuyền trà quán" liền dễ dàng biết được sự tình, bước đi tới.
 
Đương nhiên khi Hàn Lập đứng ở trước cửa của "
Thanh Tuyền trà quán" thì cảm thấy rất hứng thú nên dò xét.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/pham-nhan-tu-tien/chuong-274/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận