Nghe Hàn Lập nói tự tin như thế cùng với việc hắn lấy ra một phù lục màu xanh, Trần Xảo Thiến và Chung Vệ Nương cũng không nói một lời, từ túi trữ vật lấy ra một phù bảo màu đỏ và một phù bảo màu vàng, khoanh chân ngồi xuống khởi động chúng.
Sư huynh Trần Xảo Thiến và Tống Mông thấy vậy cười khổ nhìn nhau, bọn hắn hai người đều không có nổi nửa cái phù bảo của chính mình. Sư huynh của Trần Xảo Thiến mặc dù có một đạo phù bảo màu lam do đạo lữ của hắn lưu lại nhưng hắn căn bản cũng mới tới tay nên không hiểu mấy về uy năng của nó vì vậy không dám tùy ý lấy ra sử dụng.
Do đó hai người đành vô vị đứng ở bên người bọn Hàn Lập hộ pháp.
Lúc này, Việt hoàng đang bị vây khốn trên bầu trời, tựa hồ ý thức được mình chạy loạn mất hết tỉnh táo, căn bản không phải là một biện pháp tốt, liền dừng lại, thân hình vẫn trôi nổi tại không trung.
Hắn bắt đầu cúi đầu trầm ngâm.
Một lát sau hắn đột nhiên giơ tay, hung hăng gỡ mũ miện trên đầu xuống, mái tóc đen dài xỏa ra bay loạn trong gió che khuất hẳn nửa khuôn mặt, cộng thêm lớp huyết quang trên người khiến hắn nhìn càng thần bí và yêu dị.
Hắn hít một hơi dài rồi đột nhiên dùng móng tay sắc dài cấu lên hai cổ tay, một lượng lớn máu tươi vọt ra rồi dung nhập hết vào lớp huyết quang quanh thân. Huyết quang lúc đầu màu hồng đột nhiên tối sầm lại, phút chốc lại chuyển sang màu đỏ sậm.
Lúc này, mùi máu tươi buồn nôn kia xộc đến. Mặc dù đứng cách xa như vậy nhưng mấy người Tống Mông vẫn ngửi được một phần, khiến bọn họ nhăn nhó nhưng không có cách nào tránh được, chỉ có thể cố chịu mà nhìn địch nhân tiếp tục thi pháp.
Thấy huyết quang quanh thân đã hoàn toàn đổi sắc, Việt Hoàng hé miệng phun ra hai đạo hồng khí tới vết thương trên hai cổ tay. Cũng không biết pháp thuật gì mà hai vết cắt sâu đó lập tức cầm máu rồi từ từ nhạt dần và biến mất nhưng trên mặt hắn cũng tái nhợt đi một cách rõ ràng.
Tiếp theo một tia lãnh khốc hiện ra, hắn đưa tay vào trong áo rút ra một chuôi đao đen sì. Chuôi đao này không thể tính là lớn, chỉ ước chừng nửa thước, màu sắc ảm đạm không chút phát quang, trông cực kỳ bình thường.
Nhưng tay Việt Hoàng đang cầm vật đó hết sức cẩn thận, có vẻ như đây không phải là một vật chết mà món đồ hết sức nguy hiểm.
Hắn giương hai mắt nhìn chuôi đao, trong miệng bắt đầu lầm rầm niệm chú ngữ.
Tiếng niệm chú ngữ không lớn, rất khó hiểu và cực kỳ thong thả, một cỗ khí tức hoang dã lờ mờ tràn ra, làm cho người ta cảm nhận được sự cổ xưa trong đó.
"Hắn muốn làm gì đây?" Tống Mông đang ở phía dưới trông thấy cảnh này liền giật mình, theo bản năng buột miệng hỏi.
"Không biết, Có thể hắn đang thi triển một pháp thuật lợi hại gì đó." Một vị đồng môn bên cạnh cũng không hiểu nội dung chú ngữ, lo lắng trả lời.
Tuy hai người đều không biết ý định của đối phương, nhưng xem tình hình tự tàn phóng huyết cũng biết hắn như chó cùng rứt giậu, đang có ý định liều mạng.
Khi hai người Tống Mông đang lo lắng bất an thì tiếng Việt Hoàng niệm chú ngữ ngày một nhanh hơn, cỗ hơi thở hoang dã ngày một nồng hậu.
Hồng quang trong mắt Việt Hoàng chợt lóe lên. Một màn kinh người xuất hiện.
Trong tiếng niệm chú chuôi đao đột nhiên bạo phát một đoàn hắc quang rồi chuôi đao đột nhiên bay lên khoảng cách cao hơn đỉnh đầu một thước mới dừng lại, lơ lửng trên không.
Việt Hoàng thấy vậy thì càng cẩn trọng hơn, hai tay thuần thục kết một ấn thủ kỳ quái, lớp huyết quang quanh thân hắn xuất hiện lũ lũ tơ máu màu đen. Mấy sợi tơ máu này vừa xuất hiện đã hướng tới chuôi đao lao tới.
Lúc bắt đầu chỉ xuất hiện một hai sợi tơ máu nhưng không lâu sau đã xuất hiện hơn chục sợi rồi đến hơn trăm sợi. Tất cả đều như thiêu thân nhanh chóng hướng về phía chuôi đao.
Chỉ thoáng đảo mắt trên chuôi đao đã có tầng tầng lớp lớp tơ máu bao lấy rồi ngưng kết lại thành một khối màu đen không nhỏ bao kín chuôi đao vào bên trong.
Nhìn kỹ thì lớp hắc huyết này ẩn chứa sắc hồng, tản ra một thứ hào quang quỷ dị, khiến cho người ta cảm giác như hồn phách đang bị hút lấy, cực kỳ khủng bố.
Việt Hoàng đang kết thủ ấn nhìn thấy cảnh này, trên mặt liền xuất hiện nét vui mừng.
Hắn định ngừng kết thủ ấn để thi triển thủ đoạn khác thì đạo hắc quang đang bất động liền bùng phát trở nên chói mắt. Trong chốc lát đã bành trướng lên có vẻ như rất bất ổn.
Vẻ mặt của Việt Hoàng đang mừng rỡ lập tức biết mất, thay vào đó là sự sợ hãi.
Hắn cuống quýt quay đầu nhìn bốn phía, nhìn lại lớp huyết quang vẻ mặt lại thêm mấy phần sợ hãi.
Nhưng lập tức trên mặt bộc lộ ra vẻ quyết tâm, gầm nhẹ phát ra mấy tiếng chú ngữ trầm trọng.
Hắn hung hăng cắn đứt đầu lưỡi, phun ra một ngụm máy đen lên huyết đoàn đang biến hình ở phía trên.
Đám tơ máu lập tức hút hết vào bên trong đồng thời cũng lập tức ngừng bành trướng, hào quang chói mắt cũng thu liễm lại.
Việt Hoàng cũng chưa hết lo lắng, vẫn nhanh chóng kết xuất hơn chục thủ ấn nữa. Lúc này hào quang trên mặt lớp tơ máu màu đen mới hoàn toàn tiêu biến.
Việt Hoàng lúc này mới thở dài một hơi, khi hắn phun ra ngụm tinh huyết kia, mặt hắn chợt già đi mấy chục tuổi, trông tiều tụy vô cùng.
Nhưng hiện tại hắn không hề để ý đến việc đó mà tay lại huơ lên, huyết quang trên người phân ra một khối không nhỏ nhập vào khối hắc huyết bao quanh chuôi đao. Một âm thanh niệm chú ngữ không nghe rõ trầm thấp vang lên từ miệng hắn.
Chỉ thấy khối hắc huyết bao quanh chuôi đao từ từ biến đổi, khi chú ngữ kết thúc cũng là lúc chuôi hắc đao đã biến thành một thanh trường đao hoàn chỉnh và tản ra huyết khí kinh người.
Nhìn thanh đao, vẻ mặt Việt Hoàng lộ ra sự cuồng nhiệt. Hắn không chần chừ nắm lấy chuôi đao, tùy tay vung lên. Mặc dù thanh đao không bộc lộ uy lực nhưng nhìn thần sắc hắn cực kỳ đắc ý.
Hắn nhìn thanh đao trong tay thật sâu rồi đột nhiên ý chí bùng lên, hét to một tiếng, cả người lẫn đao hóa thành một quang đoàn thật lớn hướng xuống rừng trúc bên dưới lao đi. Bọn người Tống Mông thấy vậy lập tức khẩn trương hẳn lên.
Lúc này hai mắt của Hàn Lập đang nhắm chợt mở ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm huyết đoàn dang đánh xuống.
Vừa rồi, Hàn Lập đang ở bên dưới khởi phát phù lục trên tay, hắn vẫn dùng thần thức cường đại của mình để quan sát từng hành động nhỏ của đối phương.
Nhưng khi thần thức của hắn đang di động gần Hắc huyết đao kia lập tức bị nó cắn nuốt, tựa hồ muốn hấp nạp hết khiến hắn kinh hãi vội vàng thu lại thần thức. May mắn sự cắn nuốt này là do tự khối hắc huyết phát động, hoàn toàn không phải do Việt Hoàng chủ trì nên thần thức hắn mới dễ dàng trở về bản thể.
Tuy vậy cũng khiến cho Hàn Lập bị dọa đến mức toàn thân xuất mồ hôi lạnh. Nếu như thần thức của hắn bị hấp thu hoàn toàn thì hắn cũng không biết hậu quả gì sẽ xảy ra.
Hiện tại mặc dù Hàn Lập biết Hắc đao này rất lợi hại nhưng hắn vẫn tin tưởng vào
" Điên đảo ngũ hành trận" mà hắn vội vàng bố trí này sẽ mạnh hơn.
Dù sao thì vị Lôi Vạn Hạc kia cũng đã nói qua chính bản thân hắn muốn phá
" Điên đảo ngũ hành trận" chưa được cải tiến trước kia cũng không dễ dàng gì. Mà hiện tại trận này đã được thay đổi, uy lực lớn hơn trước rất nhiều. Mặc dù pháp khí bố trận không đủ nhưng hắn không tin đối phương mới chỉ đạt tới Trúc Cơ kỳ có thể trong thời gian ngắn phá được trận.
Vì vậy mặc dù hai mắt đã mở ra nhưng trong lòng Hàn Lập không hề hoảng hốt.
Ý niệm đó vừa động trong đầu Hàn Lập thì huyết quang trên người Việt Hoàng đã chạm vào lớp ngũ sắc mờ mờ phía trên. Mấy tiếng
" Chi" "chi" thật lớn phát ra, Việt Hoàng đã bị cản lại ở phía trên.
Việt Hoàng sớm lường trước việc này, trên mặt hiện ra nụ cười nanh ác, hai tay siết chặt Hắc huyết đao hung hăng nhằm lớp ngũ sắc mờ ảo bổ xuống một đao.
Một tiếng kêu sắc nhọn truyền tới, tiếp theo hắc quang bắn lên tận trời, từ thanh đao phát ra một đạo hắc mang kinh người dài hơn mười trượng.
" Xoạt " một tiếng, lớp ngũ sắc mờ mờ thực sự đã bị lộ ra một thông đạo dài hơn một trượng.
Việt Hoàng trong lòng mừng rỡ, không chần chờ chợt lóe vọt vào. Trên tay đạo hắc mang không ngừng chớp động, thân hình lập tức xuyên đến bên trong lớp ngũ sắc.
" A! Như thế này là sao?" Tống Mông kinh hoảng kêu lên.
Người bên cạnh hắn tuy không nói gì nhưng mặt cũng đã biến sắc đầy vẻ lo sợ.
" Không cần kinh hoảng, đó mới chỉ là tầng phòng hộ thứ nhất mà thôi, đại trận này của ta không dễ dàng bị phá như vậy!" Lúc này bên tai hai người vang lên giọng nói nhàn nhạt của Hàn Lập khiến cho bọn họ lấy lại sự trấn tĩnh.
Đồng thời Tống Mông và vị sư huynh kia cũng cảm thấy kinh ngạc, vị Hàn sư đệ này chẳng phải đang khu động phù bảo hay sao? Sao vẫn có thể phân tâm truyền âm cho họ được? Đúng là thật lợi hại a!
Lúc này Việt Hoàng cũng xông vào tầng ngũ sắc khoảng hơn chục trượng, đã nhìn thấy khá rõ bọn người Hoàng Phong Cốc bên dưới, tự nhiên thấy rõ rõ ràng ràng bọn kia đang khu động Phù bảo.
Trên mặt Việt Hoàng lộ ra nét cười âm lãnh, nhẹ nhàng vung Hắc huyết đao trong tay lên nhằm về phía trên đỉnh đầu Hàn Lập, một đạo hắc mang dài hơn mười trượng chém xuống.