Phong Hi thấy Hàn Lập trong Truyền tống trận thì thần sắc cũng đại biến.
Hắn mặc dù cho rằng Hàn Lập đi đến đảo này là tìm tử lộ, nhưng tâm lý cũng có hoài nghi, không nghĩ tới lại có Truyền tống trận tại đây.
Mắt thấy Hàn Lập đánh ra một đạo pháp quyết cùng một ngụm tinh huyết, không tiếc hao tổn chân nguyên trong thân thể để khởi động Truyền tống trận, tiếng gió nổi lên vù vù.
"Không!" Hắn vô cùng kinh hãi hét lên một tiếng, không hề suy nghĩ gì, há miệng phóng nhanh một đạo thanh quang đến một góc của Truyền tống trận.
Chỉ cần hủy Truyền tống trận, Hàn Lập tất sẽ rơi vào tay hắn.
Khi phóng ra công kích này, đồng thời yêu thú thân hình thấp thoáng, hướng tới Truyền tống trận mà phóng đi, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
Hy vọng có thể cắt đứt quá trình truyền tống của Hàn Lập.
Nhưng động tác của hắn hơi chậm một chút.
Hàn Lập ngoại trừ bắn ra mười đạo kiếm khí tạm thời ngăn cản thanh quang kia ra, đối mặt với thế đánh hung tợ của Liệt Phong Thú hoàn toàn không có ý tránh né.
Bởi vì pháp trận đã tỏa ra quang mang màu trắng sữa, đem thân hình Hàn Lập cuốn vào trong đó.
Khi Phong Hi đến trước pháp trận thì hình dáng của Hàn Lập trở nên mơ hồ trong màn hào quang, rồi biến mất không còn bóng dáng.
Đại sảnh chỉ còn lưu lại tiếng rú giận lôi đình của Liệt Phong Thú.
Hắn cũng không biêt pháp trận này thông đến đâu, cũng không có Truyền tống phù trong người, tất nhiên không dám nhảy vào pháp trận để đuổi theo.
Lúc này, Diệu Hạc cũng xuyên qua nóc nhà tiến vào, nhìn thấy bạch quang ảm đạm của pháp trận, vẻ mặt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng ảm đạm đan xen.
Nhưng lúc này Phong Hi đột nhiên quay đầu, dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn đạo sĩ không chớp, sát khí thoáng qua trên khuôn mặt.
"Nhân loại ở đây, tất cả đều phải chết" Liệt Phong Thú bị sự thật là Hàn Lập trốn thoát khỏi tay làm cho cuống tính đại phát, mắt thấy Diệu Hạc tiến vào, đem một bụng đầy oán khí mà trút lên trên người đối phương.
Cả người yêu tộc này quang mang mở rộng, phút chốc hóa thành một đạo cầu vồng, khí thế hung hãn hướng tới Diệu Hạc mà đánh tới.
Diệu Hạc thấy cảnh này, sắc mặt biến đổi, không suy nghĩ nhiều mà đem cổ kính cũng ngọc chùy trong tay cùng ném ra.
Các luồng ánh sáng va chạm với nhau trong không trung.
Hơn một tháng sau, tu sĩ nhân loại ở hải vực phụ cận truyền ra một tin đồn. Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ Diệu Hạc chân nhân bị một gã yêu thú cấp chín đánh tan tác thân thể, phải xuất hồn khỏi thân mới có thể đem Nguyên Anh trốn trở về động phủ.
Trong lúc nhất thời nhân loại lần nữa lại bị sự hung hãn của yêu thú làm cho sợ hãi.
Bọn họ vạn lần không nghĩ tới, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Mấy tháng sau, Giao long tộc trong thâm uyên đột nhiên phái ra rất nhiêu thành viên cấp cao, rời khỏi biển sâu, tụ tập tiêu diệt tu sĩ Kết Đan Kỳ của nhân loại.
Mặc dù chỉ kéo dài vài năm thời gian nhưng lại tạo thành tổn thất lớn cho tu sĩ cấp cao, thậm chí có thể so sánh với thương vong trong trận thú triều.
Trong đó cũng có hai lão quái Nguyên Anh Kỳ bị Giao Long cấp tám chín vây công, kết cục cũng bị trọng thương.
Lần này, các tu sĩ ở hải vực phụ cận đều biến sắc, không dám xuất động ra ngoài, tình huống này liên tục duy trì vài chục năm sau mới dần bình thường trở lại.
Chẳng qua, làm cho một số tu sĩ may mắn chạy thoát trong tay yêu thú buồn bực là, mấy yêu thú này trước khi động thủ bao giờ cũng hỏi một lần xem bọn họ có tu sĩ Kết Đan Kỳ họ Lệ hay không. Nếu không trả lời được liền bị bọn chúng ra tay đánh không chút khách khí.
Kể từ đó, tu sĩ nào cũng đoán ra, lần công kích này của Giao Long có tám chín phần là liên quan đến tu sĩ họ Lệ kia.
Không biết người này đã làm gì để cho chọc giận tới Giao Long nhất tộc!
Việc này truyền ra khiến cho ai ai cũng mắng tên tu sĩ kia ngu ngốc rước họa, nếu mà tìm ra vị tu sĩ này không chừng đã mang hắn tới giao cho Giao Long tộc làm lễ tạ tội rồi.
Bất quá, mặc cho bọn họ buồn bực, mặc dù tu sĩ cấp cao bị tổn hại, nhưng lại hoàn toàn không có chút tung tích của tu sĩ họ Lệ kia.
Bọn họ muốn hỏi tội cũng không biết tìm ai mà hỏi.
Bỏ lại sau lưng hàng vạn người nguyền rủa, Hàn Lập cầm trong tay Đại Na Di lệnh, trong làn ánh sáng xuất hiện tại một địa phương xa lạ.
Với cá tình cẩn thận của hắn, trước khi đi ra từ Truyền tống trận, đã sớm làm công tác chuẩn bị đầy đủ, đem dung mạo của bản thân biến thành một người xa lạ. Nhưng khi hắn vừa từ Truyền tống trận ra, chưa chấm dứt mê muội thì một thanh âm lười biếng vang lên.
"Các hạ xem ra cũng đi một mình. Hai người bọn ta hình như là đến sớm nhất, những người khác còn chưa tới".
Nghe được thanh âm này, Hàn Lập rùng mình, nhưng đầu óc rất nhanh bình tĩnh lại
"ừm" một tiếng, mới hướng một bên nhìn lại.
Cách Truyền tống trận không xa có một người mặc áo đen, đang ngồi xếp bằng trên một hòn đá lớn.
Thấy Hàn Lập nhìn lại mới mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Nhưng khi Hàn Lập thấy tướng mạo người này lập tức bị hù dọa một trận.
Người này thật sự kinh khủng, mặt vừa khô vừa gầy, gần giống như là một cái đầu lâu, hơn nữa sau khi cười, hai mắt lấp lóe lam quang.
Nhưng Hàn Lập chỉ hoảng sợ trong lòng thôi, không dám có chút khinh thị nào.
Bởi vì chỉ cần tra xét qua là có thể thấy tu vi Kết Đan trung kì của hắn. Tu sĩ cấp cao như thế ở Loạn Tinh Hải đã là vô cùng hiếm thấy rồi.
Người này cũng đã nhận ra tu vi Kết Đan hậu kì của Hàn Lập, cũng vô cùng kinh ngạc, những lời nói sau đó trở nên khách khí hơn rất nhiều.
"Huynh đài ngồi một bên nghỉ một lát, những người khác cũng sẽ đến nhanh thôi. Lần hành động này có thể mang đến không ít chỗ tốt" Khô lâu cười nói.
Hàn Lập âm thầm kinh ngạc, với việc không biết rõ tình hình hiện tại, cũng không dám sơ hở, lặng yên bảo trì thần sắc không thay đổi.
Lúc này Hàn Lập cũng đã thấy tình hình xung quanh, tâm lý cũng buông lỏng đi nhiều.
Nơi này giống như là một sơn động, cao và rộng hơn hai mươi trượng, hơn nữa ngoài cái Truyền tống trận dưới chân hắn thì bên cạnh còn có hai Truyền tống trận khác nữa.
Nơi này mọi thứ đều giống như là lời miêu tả của Phạm phu nhân về Hoàng Minh Đảo, hắn cũng không có gặp chuyện gì ngoài ý muốn trong quá trình truyền tống, cuối cùng cũng đã trở lại Nội Tinh Hải.
Phải biết là theo như lời đệ tử của Diệu Âm Môn nói thì Truyền tống trận này chưa từng kiểm tra, Hàn Lập trong lòn cũng có chút bất an.
Hôm nay kể ra vận khí cũng không tồi.
Đúng lúc khi khô lâu kia nói chuyện cùng hắn thì một pháp trận lại lấp lóe ánh sáng, mơ hồ có một thân ảnh cao cao xuất hiện.
Thấy vậy, người áo đen tròng mắt sáng bừng lên, lập tức đứng dậy đi đến đó.
Nhân cơ hội này, Hàn Lập phóng ra hai tia kiếm khí màu xanh, khắc lên phía trên Truyền tống trận hai vết nứt mà mắt thường khó phân biệt.
Do đó khiến cho Truyền tống trận mất đi tác dụng, hắn sẽ không phải sợ Diệu Hạc hay Liệt Phong Thú vạn nhất có Truyền tống phù mà đến nơi này.
Động tác Hàn Lập vô cùng bí mật, người áo bào đen cùng người vừa mới đến có khuôn mặt hung ác cũng không có phát hiện ra.
Hai người đó tựa hồ như là đang cười nói với nhau.
Hàn Lập thấy cảnh này, khuôn mặt không đổi, rời khỏi Truyền tống trận hướng về ngoài động đi ra. Nhưng hắn vừa dời chân mấy bước thì phía sau truyền đến thanh âm kinh ngạc của khô lâu.
"Này vị huynh đài, mọi người còn chưa đến đủ. Ta nhận được thông tin có năm người hôm nay đồng loạt hành động. Tên nắm giữ mệnh lệnh hành động và tên còn lại chưa tới. Chúng ta tốt nhất là tạm thời ở trong động chờ, nếu không lại xảy ra chuyện không hay. Chẳng lẽ hunh đài lần đầu tham gia hoạt động này, ta thấy khuôn mặt đạo hữu có chút xa lạ" Người áo đen khuôn mặt còn chút kinh ngạc nhưng sau đó lại thong thả nói.
Chẳng hiểu vì sao, từ đầu đến cuối hắn vẫn không có nghi ngờ thân phận của Hàn Lập.
Hàn Lập nhíu mày, nhưng lập tức lộ ra thanh âm có chút bất mãn.
"Sao lại phiền toái. Lúc ta đến ngươi đâu có nói là có cái quy củ này".
"Hì hì! Khẳng định là tu vi của đạo hữu rất cao nên cái tên đưa huynh đài truyền tống đi cũng không dám nói cái gì. Nhưng huynh đài nên nhẫn nại. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, tự nhiên có thể tiêu dao một trận" Khô lâu cười cười hắc hắc nói, không biết là có ý gì.
Hàn Lập nghe đến đó, chuyện bên trong cũng đã hiểu ra bảy tám phần.
Hai con mắt hắn chuyển động, đang muốn lên tiêng thì lại có ánh sáng lóe lên, lần này đúng là có hai người xuất hiện bên trên Truyền tống trận.
Một người áo xám râu tóc bạc phơ, người kia là một thanh niên gầy gò.
Trong mắt Hàn Lập lóe lên dị sắc, trên tay áo rộng thùng thình của lão giả có thêu dấu hiệu ngọn lửa màu xanh, trông rất sinh động, mơ hồ có linh khí chớp động, hình như không phải là dấu hiệu tầm thường.
Sau khi hai người này đến thì đã đầy đủ năm người.
Trong đó Hàn Lập là Kết Đan hậu kì, khô lâu là Kết Đan trung kì, đại hán cũng lão giả là Kết Đan sơ kì, còn thanh niên kia chỉ là tu vi Trúc Cơ hậu kì.