" Chiếu theo lời sư huynh thì lần đại hội này đệ tử Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ kỳ đều đồng loạt tỷ thí sao?" Hàn Lập nhướn mày, đột nhiên hỏi.
"Không sai! Thí Kiếm Đại Hội đích xác không có phân biệt Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ kỳ, đều là cùng nhau tỉ thí." Vương sư huynh gật gật đầu nói.
"Như vậy chẳng phải là đối với đệ tử Luyện Khí kỳ có chút không công bằng?" Hàn Lập ngẩn ra, bộ dáng có chút không quá tin tưởng.
"Thí Kiếm Đại Hội vốn là tranh đấu Trúc Cơ kỳ trong các phái, đệ tử Luyện Khí kỳ chỉ là phụ mà thôi. Chẳng qua vì không muốn tước đi sự nhiệt tình của đệ tử cấp thấp cho nên cũng không có cấm ngoại sự đệ tử cùng đệ tử cấp thấp tham gia. Bất quá đại hội từ lần đầu tổ chức tới nay đệ tử Luyện Khí kỳ mặc dù không có khả năng đạt quán quân nhưng đánh bại đối thủ Trúc Cơ kỳ, lọt vào top mười lại không phải là hiếm." Vương sư huynh mỉm cười, thâm ý sâu sắc nhìn Hàn Lập nói.
"Luyện Khí kỳ lọt vào top mười? Chẳng lẽ những người này sở hữu pháp khí uy lực rất lớn?" Hàn Lập vừa nghe lời này, lập tức rõ ràng vài phần.
"Hắc hắc! Sư đệ là một người thông minh, ta mới chỉ nói qua mà sư đệ đã chỉ rõ mấu chốt trong đó. Trong ba phái tiền bối Kết Đan kỳ người nào chẳng có một hai con cháu hậu nhân, có khi vì muốn họ lấy được hảo danh, tự nhiên xuất ra pháp khí có uy lực vô cùng lớn cấp cho những người này sử dụng. Cứ như vậy một ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ không có pháp khí hợp tay đụng phải những người này, bị thua cũng không có gì kỳ quái." Khuê Hoán lắc đầu ảo não nói.
Nghe đến đó Hàn Lập càng nghi hoặc nhiều hơn.
"Nghe hai vị sư huynh nói như thế, chẳng lẽ lấy được hảo danh còn có chỗ tốt gì? Nếu không những người này cần gì cố sức nhất định phải tham gia đại hội." Hàn Lập trầm ngâm một chút sau đó hỏi.
"Sư đệ nói rất đúng. Cho dù ngươi không hỏi ta cũng sẽ nói. Kỳ thật Thí Kiếm Đại Hội hấp dẫn nhất không phải là phần thưởng trước đó mà là sau khi tiến vào top mười sẽ có cơ hội được linh thủy tẩy mắt. Nghe nói dùng giọt linh dịch đầu tiên mà thánh thụ xuất ra cộng thêm các tài liệu trân quý khác có thể phối chế ra Minh Thanh Linh Thuỷ trong truyền thuyết. Nếu dùng nước này rửa hai mắt một chút, mặc dù không cách nào làm gia tăng tu vi nhưng lại có thể làm cho hai mắt có khả năng xuyên vụ khí thấu thạch. Đây mới chính là nguyên nhân mà bọn họ liều mạng cũng muốn lọt vào mười người đứng đầu. Nếu không có chỗ tốt này, chỉ bằng vào một ít đỉnh giai pháp khí, đối với những kẻ xuất thân đại gia tộc hoặc là môn nội có đệ tử được trưởng bối chiếu cố mà nói thì không có gì hấp dẫn. Dù sao Định Linh Đan mặc dù trân quý nhưng cũng chỉ có một viên mà thôi." Vương sư huynh chậm rãi nói ra chỗ tốt lớn nhất của Thí Kiếm Đại Hội.
"Minh Thanh Linh Thủy!" Hàn Lập hai hàng lông mày cau lại, trong miệng lẩm bẩm nói.
Linh thủy này Hàn Lập tại không ít điển tịch đã được nghe qua nhưng tuyệt đối không nghĩ tới tam phái Vân Mộng Sơn lại điều chế nó.
Cái này thật sự là ngoài dự liệu của hắn. Đồng thời cũng khiến hắn có chút động tâm.
"Đừng nói đến độ trân quý của giọt đầu tiên của linh dịch từ thánh thụ, ngay cả những loại dược tài khác dùng để phối chế không thứ nào là không phải vật hi hãn hiếm có. Nghe nói linh dược ngàn năm cũng có mấy loại. Đáng tiếc kỳ hiệu của linh thủy chỉ có hiệu quả đối với tu sĩ Luyện Khí Kỳ cùng Trúc Cơ Kỳ. Nếu không bên trên cũng không lấy ra coi như làm phần thưởng." Khuê Hoán vô cùng hâm mộ,xen miệng vào nói.
Hàn Lập nghe đến đó đối với Thí Kiếm Đại Hội cũng đã hiểu đại khái. Còn cụ thể một số chi tiết, hắn có ý định tự thân mình tìm hiểu một phen.
Dù sao việc này nếu dính dáng đến Định Linh Đan cùng Minh Thanh Linh Thủy, hắn khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Kế tiếp mấy người Vương sư huynh cùng Hàn Lập trò chuyện vài câu về sự tình Thí Kiếm Đại Hội, sau đó cáo từ rời đi.
Hàn Lập nhìn mấy người ngự khí đi xa, thân ảnh hóa thành điểm đen, thần sắc bắt đầu ngưng trọng. Hắn cũng không có lập tức trở lại động phủ mà đứng ngoài dược viên, cúi đầu ngẫm nghĩ.
"Như thế nào? Hàn huynh động tâm sao? Không biết là Hàn huynh nhìn trúng Định Linh Đan hay là Minh Thanh Linh Thủy." Đột nhiên trong cổ tay áo truyền đến thanh âm êm ái của bạch hồ.
"Sao? Ta đều muốn chúng chẳng lẽ không được?" Hàn Lập ngẩng đầu, không có khách khí nói.
Sau đó cổ tay áo run lên, tiểu hồ từ trong đó nhảy ra, cũng nhanh chóng khôi phục nguyên dạng.
"Hì hì! Hàn đạo hữu thật có phần tham lam. Bất quá như vậy cũng tốt. Vô luận Định Linh Đan hay linh thủy đích xác cũng cực kỳ hữu dụng. Bỏ qua cơ hội lần này sợ rằng thực sự không có cơ hội lần sau." Chiếc cổ mảnh khảnh của bạch hồ giương lên, ưu nhã nói.
"Cái này không cần ngươi nói. Trong lòng ta đều biết. Bây giờ trước hết theo ta quay về động phủ, không cần lo sự tình Thí Kiếm Đại Hội. Trước đem chuyện của ngươi hoàn thành rồi hãy nói sau." Hàn Lập thanh âm có chút lạnh lùng.
Sau đó hắn xoay người đi về phía động phủ.
Bạch hồ thấy vậy trong đôi mắt lộ ra một tia cười khẽ, không nói hai lời mà theo sát phía sau.
Vừa vào động phủ trong thạch sơn, Hàn Lập lập tức bắt tay vào chuyện điểm hóa khí linh.
Thanh Trúc Phong Vân Kiếm sắp có được khí linh, uy lực tự nhiên gia tăng không ít. Điều này làm cho trong lòng Hàn Lập có chút hưng phấn.
Mà nguyên bổn pháp bảo điểm hóa khí linh, tỷ lệ thành công thấp đến đáng thương. Nhưng đó là do yêu thú tinh hồn cực lực kháng cự mới tạo thành kết quả như vậy. Mà bây giờ chính bản thể của ngân sắc cự lang Ngân Nguyệt nguyện ý chủ động nhập vào pháp bảo của Hàn Lập tự nhiên sẽ không có bao nhiêu khó khăn.
Nhưng việc lấy chủ hồn đối phương từ Ngọc Như Ý ra thật sự là sự tình khó giải quyết. Cũng may bạch hồ bộ dáng tựa hồ đối với chuyện này rất nắm chắc, miệng nói tự bản thân mình có khả năng xử lý được.
Hàn Lập vừa nghe lời ấy, tự nhiên mừng rỡ.
Vì vậy, hắn dựa theo chỉ điểm của bạch hồ, tại một gian tĩnh thất vẽ một cái trận pháp cổ quái, đem Ngọc Như Ý cùng bạch hồ đồng thời bỏ vào trong, sau đó chậm rãi đi ra.
Tĩnh thất bị hạ cấm chế cách âm, Ngân Nguyệt rút cuộc thoát ly Ngọc Như Ý như thế nào, quá trình bên trong ra sao Hàn Lập cũng không biết và cũng không có ý định rình coi.
Bởi vì đối phương hẳn là rất rõ ràng nếu không cách nào xuất ra chủ hồn sẽ có kết quả gì.
Tiếp theo Hàn Lập cũng không nhàn rỗi.
Hắn đi tới tĩnh thất bên cạnh, bắt đầu chuẩn bị sự tình điểm hóa khí linh.
Nửa ngày sau, Hàn Lập chuẩn bị thỏa đáng các bước, cảm giác được thời gian cũng không sai biệt lắm, liền không chần chờ đẩy cửa đá của tĩnh thất có Ngân Nguyệt bên trong.
Đảo qua tình hình bên trong, Hàn Lập thần sắc vừa động.
Tại pháp trận nằm giữa thạch thất, Ngọc Như Ý cùng bạch hồ vẫn ở chỗ cũ nhưng quang mang trên Ngọc Như Ý ảm đạm không ít, một bên bạch hồ thì ướt sũng, bộ lông cũng có vẻ có chút bẩn loạn không chịu nổi, tựa hồ đã lăn lộn trên mặt đất mà đôi mắt của nó lại càng tràn đầy vẻ uể oải không chịu nổi.
Nhìn thấy Hàn Lập tiến vào, Ngân Nguyệt không cử động cũng không nói gì, phảng phất ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.
"Thế nào? Coi như thuận lợi chứ?" Hàn Lập sắc mặt hòa hoãn, ôn hòa hỏi.
"Mặc dù thống khổ chết đi sống lại nhưng cuối cùng cũng xong. Ngươi bên kia chuẩn bị cũng không sai biệt chứ? Ta không có ký thân chi khí thì không cách nào ở trong thân thể bạch hồ lâu được. Phải lập tức cùng pháp bảo của ngươi hợp lại làm một, nếu không tinh hồn sẽ tan thành mây khói." Thanh âm Ngân Nguyệt cực kỳ suy yếu nhưng vẫn mạnh mẽ nói.
Nghe lời này, Hàn Lập gật đầu, không chần chờ thân thể cúi xuống, hai tay hướng bạch hồ, nhẹ nhàng ôm nó ra khỏi tĩnh thất, di chuyển qua phòng bên cạnh.
Vừa vào thạch thất, Hàn Lập lập tức để cửa đá hạ xuống, bên trong yên tĩnh không tiếng động.
Một đạo Truyền Âm Phù biến thành hồng quang tiến đến. Hồng quang tiến vào bên trong sương mù, lập tức không thấy bóng dáng.
Ước chừng vài canh giờ sau, trong sương mù thanh quang chợt lóe, hiện ra thân hình Hàn Lập.
Hắn ngước đầu nhìn bầu trời, sờ sờ cằm, khoát tay thả ra một thanh phi kiếm, sau đó lập tức ngự khí hướng Thiên Tuyền Phong bay đi.
"Hàn huynh, xem ý tứ đạo Truyền Âm Phù kia tựa hồ triệu tập tất cả đệ tử Thiên Tuyền Phong. Chẳng lẽ là vì sự tình Thí Kiếm Đại Hội?" Trong đầu Hàn Lập đột nhiên vang lên thanh âm thanh thúy của Ngân Nguyệt.
"Không rõ lắm. Bất quá, ngay cả như tên gia hỏa cơ hồ đã bị quên lãng như ta cũng có thể nhận được một đạo Truyền Âm Phù của Phong chủ tự mình phát tới thì xem ra cho dù không phải sự tình Thí Kiếm Đại Hội cũng là có sự tình khẩn yếu khác." Hàn Lập dùng thần niệm bình tĩnh nói.
"Hàn huynh thực tham gia loại tỉ thí tiểu bối này, cho dù không hiển lộ tu vi, đoạt quán quân khẳng định là cực kỳ dễ dàng. Nhưng đến lúc đó sợ rằng sẽ khiến cho tu sĩ cấp cao hoài nghi. Nói không chừng ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ của ba phái cũng có thể chú ý. Đến lúc đó có thể cái được không bù đắp đủ cái mất." Ngân Nguyệt nhẹ giọng nhắc nhở nói.
"Việc này ta tự nhiên hiểu. Ta đã lúc này nói rằng sẽ chắc chắn tham gia đại hội. Đến lúc đó nếu thật tham gia, ta cũng tuyệt không đoạt quán quân. Ngươi cứ an tâm, trước khi ngưng kết Nguyên Anh, ta sẽ không khiến kẻ khác chú ý tới mình." Hàn Lập thần sắc không thay đổi trả lời.
"Xem ra Ngân Nguyệt đã lắm lời. Với trải nghiệm cuộc sống của Hàn huynh thì việc nhỏ kiểu này tự nhiên sẽ không cần tiểu nữ tử nhắc nhở." Ngân Nguyệt khẽ cười nói. Mặc dù chỉ là thanh âm bình thường nhưng vẫn ẩn hàm ba phần kiều mị.
Hàn Lập nghe tiếng, không khỏi thở dài một hơi.
Vị này mặc dù tự xưng là Ngân Nguyệt Lang Tộc nhưng hắn chẳng biết như thế nào cảm giác được đối phương hình như so với yêu hồ lại hồ mị hơn ba phần.
Hơn nữa sau khi đối phương thành khí linh của hắn, tựa hồ biết Hàn Lập sẽ không có ác ý với nàng. Nếu phụ thân vào bạch hồ còn tốt, còn thành thực tu luyên nhưng một hóa thân thành khí linh, ẩn thân trong phi kiếm thì không ngừng nói chuyện với hắn, dường như cảm giác tịch mịch trước kia khi ở trong Ngọc Như Ý đều bung ra trong mấy ngày hôm nay.
Điều này làm cho Hàn Lập có chút đau đầu, còn đâu dịu dàng nhã nhặn giống như tiểu thư khuê nữ như trước.
Cũng không biết tính tình của đối phương có thể dần dần sửa đổi được không?