Phàm Nhân Tu Tiên Chương 805: Sát khí trong cốc

Phía sau hắn cách đó không xa có một cái hố trũng rộng khoảng chừng trăm trượng. Bốn phía trụi lủi không có một ngọn cỏ. Vừa nhìn cũng biết không phải vật do tự nhiên hình thành.
 
Hàn Lập thần sắc khẽ động, trước tiên khuếch tán thần thức nhanh chóng tìm tòi trong phạm vi hai ba mươi dặm nhưng vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng của tu sĩ khác. Lúc này hắn mới yên tâm nhìn hố trũng chậm rãi đi tới .
 
Hàn Lập đứng ở bên bờ hố trũng cẩn thận đánh giá một chút. Trên mặt có chút kinh ngạc.
 
Cái này căn bản không phải là hố trũng gì mà đúng là một cái hố vô cùng tròn trịa.
 
Trong hố bụi đất bay mù mịt không biết đã tích tụ bao nhiêu lâu, căn bản là không thấy rõ cái gì.
 
Hàn Lập nhìn chằm chằm cái hố to trong chốc lát, mặt lộ ra vẻ trầm ngâm.

 
Nhưng một lát sau, hai tay hắn bắt quyết. Một cơn lốc cao hơn mười trượng từ từ hình thành.
 
Hàn Lập miệng hô ra một câu "Đi" khẽ tay áo bào phất một cái.
 
Nhất thời cơn lốc mang tất cả bụi đất thổi bay khỏi lòng hố.
 
Nơi nào cơn lốc này đi qua, đá vụn bụi đất tất cả đều bị quét sạch. Một lúc sau đã đem hình dáng hố đá hiển lộ ra .
 
Phía dưới tất cả đều là thạch bích, mặt ngoài là dung nham đỏ sậm bóng loáng dị thường.
 
"Đây là."
 
Hàn Lập liếc mắt một cái nhìn ra rõ ràng là do hỏa diễm nhiệt độ cao hình thành. Theo đó liên tưởng đến cái hình dạng của cái hố này.
 
Hắn tự đánh giá một chút rồi trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
 
Chẳng lẽ đây là một loại đạn cầu cùng loại với hỏa cầu của Hỏa Đạn Thuật tạo thành. Hắn nếu phóng thích ra một viên hỏa cầu đánh tới trên thạch bích và đồng dạng cũng gặp phải cùng loại đá thì diện tích hố tạo thành nhiều lắm cũng chỉ cỡ một trượng. Cùng với cái hỗ trăm trượng này thì không thể so sánh. Căn bản là tiểu vu kiến đại vu.
 
Chẳng lẽ đây là thần thông của thượng cổ tu sĩ. Thật sự là lợi hại.
 
Hàn Lập kinh ngạc suy nghĩ hồi lâu rồi mới thở ra một hơi vừa lại lắc đầu.
 
Hắn nghĩ có khả năng cái hố này có thể là Cổ Bảo hỏa thuộc tính công kích mà hình thành. Bất quá ngay cả như vậy thì thần thông của Thượng cổ tu sĩ cũng xác thực không phải người tu tiên hiện này có thể sánh bằng .
 
Tiếp theo Hàn Lập chầm chậm thong thả đi một vòng xung quanh cái hố nhưng cũng không có phát hiện ra cái gì đặc biệt nên dừng chân ngẩng đầu nhìn bầu trời.
 
Bây giờ ứng với thời gian giữa trưa nhưng trên bầu trời cũng không có xuất hiện ánh mặt trời chói mắt như trước khi truyền tống. Thay vào đó là những đám mây màu vàng vô cùng vô tận tản ra chút ánh sáng mờ ảo.
 
Hàn Lập cũng không có giật mình. Tình hình này hắn đã thấy nhiều.
 
Đây là kết quả do cấm chế bao trùm cả thiên không tạo thành. Theo hắn phỏng chừng thì sợ rằng bây giờ không thể lên đến chỗ rất cao nếu không sẽ kích động cấm chế.
 
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Hàn Lập vẫn khẽ búng ngón tay bắn ra một chỉ, không biết khi nào đã lấy ra kim sắc Phệ Kim Trùng bắn ra nhắm thẳng không trung bay lên.
 
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn con trùng này mặt không chút thay đổi.
 
Quả nhiên con trùng này bay lên cách mặt đất năm sáu mươi trượng thì một đạo lam sắc thiểm điện từ hư không hạ xuống đánh lên người Phệ Kim Trùng. Con trùng này cả người lăn lộn rồi từ trên không trung trực tiếp rơi xuống. Nhưng khi rơi xuống cách mặt đất khoảng bảy tám trượng thì lại vẫy được hai cánh. Dường như không có việc gì xảy ra và lại hồi phục như thường.
 
Nhìn thấy màn này sắc mặt Hàn Lập đăm chiêu. Sau đó hắn dùng thần thức triệu hồi phi trùng.
 
Sau khi phân biệt phương hướng thì linh quang quanh thân chớp động rồi hóa thành một đoàn thanh quang hướng phía tây chậm rãi bay đi.
 
Tại loại địa phương quỷ dị này hắn cũng không dám triển khai toàn bộ độn tốc nếu không một khi đụng vào cấm chế hoặc khe hở không gian thì thuần túy là đi tìm chết.
 
Dưới tình huống đều có hẹn với cả Tử Linh và Nam Lũng Hầu, Hàn Lập chuẩn bị lần lượt đem hai chuyện giải quyết.
 
Trong đó việc tìm linh chúc quả sẽ tiến hành sau, khi hắn liên kết với Nam Lũng Hầu diệt sát hỏa thiềm thú nọ.
 
Mặc dù nói người của Quỷ Linh Môn khẳng định là sau khi vào cốc cũng sẽ đi tìm linh chúc quả. Nhưng Hàn Lập cũng không tin chỉ bằng vào trí nhớ mơ hồ của vị Nguyên Anh tu sĩ đang lúc chạy trốn từ trong cốc ra là có thể lập tức tìm được quả này. Mà có tìm được cũng phải mất rất nhiều thời gian.
 
Huống hồ cho dù hắn thiên tân vạn khổ tìm được linh quả này thì phải hái xuống và lập tức luyện đan. Tiếp theo sau khi dùng đan dược thì còn phải ngồi vận công đem dược lực hấp thu.
 
Việc này cũng khiến chậm trễ mất mấy ngày thời gian.
 
Theo đó Hàn Lập tự nhiên phải lấy được hỏa thiềm nội đan vật rất quan trọng đối với Nam Cung Uyển sau đó mới có thể an tâm đi tìm linh chúc quả.
 
Huống chi hắn đối với bảo vật trên di hài thượng cổ tu sĩ do hỏa thiềm cổ thú trông coi cảm thấy hứng thú .
 
Hàn Lập một bên tự đánh giá, một bên không tiếc tổn hao tâm thần đem thần thức toàn bộ triển khai. Đồng thời trong mắt lam quang thỉnh thoảng chớp động. Thần thông minh thanh linh nhãn cũng thi triển ra để phòng ngừa cấm chế cùng khe hở không gian ẩn hình giấu diếm được thần thức.
 
Mặc dù không có cách nào phán đoán được vị trí của mình ở ngoài cốc nhưng rõ ràng là sẽ không ở cách tu sĩ khác quá xa .
 
Truyền Tống Trận mặc dù nói là tùy theo cơ duyên truyền tống nhưng cũng chỉ trong một phạm vi nhất định.
 
Hàn Lập cũng không muốn gặp tu sĩ khác mà muốn đi đến phía tây Trụy Ma Cốc để cùng đám người Nam Lũng Hầu hội hợp.
 
Theo lời Nam Lũng Hầu thì hắn mặc dù cũng có phương pháp vào cốc của Thương Khôn Thượng Nhân nhưng phương pháp này cũng gặp phong hiểm nhất định. Phải hao tổn nguyên khí nhất định mới có thể đi vào trong cốc. Loại phương pháp này có điểm tốt duy nhất là không cần phân biệt vị trí của bản thân mà vừa tiến vào trong cốc là có thể dựa theo lộ tuyến của Thương Khôn Thượng Nhân năm xưa mà lẻn vào nội cốc .
 
Mà sau khi Hàn Lập tự đánh giá thì nghĩ hay là mượn phương pháp vào cốc của Quỷ Linh Môn.
 
Dù sao Quỷ Linh Môn có dũng khí không kiêng nể bán ra Trụy Ma lệnh thì đối với phương pháp vào cốc khẳng định có vài phần tự tin. Hàn Lập tự nhiên muốn chọn phương án ổn thỏa một chút.
 
Hôm nay xem ra phương pháp vào ngoại cốc này của Quỷ Linh Môn quả nhiên thuận lợi vô cùng. Bất quá trên đường đi hắn sợ rằng cũng sẽ phải gặp chút nguy hiểm.
 
Hàn Lập một bên tự đánh giá một bên không ngừng xoay đầu trông chừng xung quanh. Đột nhiên thân hình chợt dừng nhìn phía trước chằm chằm. Mặt nhăn lại một chút.
 
Nhưng hắn lập tức thần sắc như thường và tiếp tục bay về phía trước. Chỉ là độn tốc chậm hơn ba phần.
 
Sau khi bay ra đi được hơn trăm trượng Hàn Lập dừng lại nhìn một đạo bạch sắc quang hồ xa xa phiêu phù giữa không trung không khỏi nhếch miệng liếm môi.
 
Đây là một đạo quang hồ lớn cỡ một trượng, ở giữa dày còn hai đầu mỏng hình dáng như trăng non. Nó vô thanh vô tức trôi nổi giữa không trung, không phát ra một tia linh khí ba động nào.
 
Hàn Lập tỉ mỉ đánh giá quang hồ này một lần rồi đột nhiên khoát tay hướng hư không phía trước nhẹ nhàng đánh ra một trảm.
 
Một đạo màu xanh kiếm khí trống rỗng đánh tới quang hồ.
 
"Ầm" một tiếng, thanh quang bùng lên.
 
Nhưng kiếm khí sau khi cùng quang hồ tiếp xúc thì lập tức biến mất không gặp, phảng phất như bị cắn nuốt. Mà quang hồ vẫn dường như không có việc gì trôi nổi trên không trung, không thay đổi chút nào.
 
Hàn Lập gật đầu. Xem ra đây là vì khe hở không gian.
 
Nếu rõ ràng như thế thì lại có thể dễ dàng tránh thoát. Nhưng nghe nói còn có khe hở không gian vô ảnh vô hình. Loại này có chút phiền phức hơn nữa vừa mới đi ra đã lập tức nhìn thấy khe hở không gian. Nói rõ ra thì cả Trụy Ma Cốc này khe hở không gian xác thực là có khắp nơi. Một khi không cẩn thận thì có hối cũng không kịp.
 
Hàn Lập trong lòng thầm nghĩ.
 
Sau đó thân hình thoáng một cái độn quang vẽ ra một cái vòng tròn thật to xung quanh liệt phùng này rồi lạnh nhạt tiếp tục bay đi.
 
Hàn Lập không biết là cách hắn hơn trăm dặm có một gã béo hồ hồ lão giả đồng dạng nhìn chăm chú một một đạo quang hồ cỡ một thước vừa thì thào nói." Thật đúng là nguy hiểm. Lại đem lão phu truyền đến bên cạnh khe hở không gian. Nếu là khe hở lớn cỡ mười trượng thì mạng nhỏ của ta sẽ không giữ được. Xem ra Trụy Ma Cốc này khe hở không gian thật đúng là không ít. Cần cẩn thận hơn vài phần."
 
Lão giả lầm bầm lầu bầu vài câu, sắc mặt có chút trắng bệch.
 
Theo sau hắn đồng dạng quan sát bốn phía dùng thần thức xác nhận không có nguy hiểm rồi nhận định một phương hướng. Trên người độn quang chợt lóe bay ra năm sáu trượng chuẩn bị rời nơi này đi.
 
Đột nhiên một đạo bạch quang trên đường phát sáng.
 
Lão giả ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có kịp phát ra. Thân thể trong nháy mắt bị phân thành hai đoạn .
 
Hai đoạn thi thể mang theo máu tanh nồng đậm rơi xuống. Khuôn mặt lão giả tràn đầy vẻ không tin cùng không cam lòng trước khi chết.
 
Mà cái khe hở không gian vừa mới hiện ra sau khi quang hoa thu liễm thì lại chậm rãi trong suốt ẩn hình đi. Nếu lại có người khác đến thì đồng dạng không có cách nào phát hiện ra tồn tại của nó.
 
Một phương khác. Ba gã tu sĩ một thân cẩm bào cả người đầy mồ hôi bay loạn lên trong một đống loạn thạch nhưng vô luận là đi phương hướng nào một khi bay ra xa hơn mười trượng thì sẽ có bảy sắc thái hà hiện hình ngăn trở đường đi.
 
"Không được. Như vậy chúng ta không có cách nào đi ra. Đám Quỷ Linh Môn hỗn đản dĩ nhiên đem ba người chúng ta truyền tống đến cấm chế này. Chờ huynh đệ chúng ta sau khi rời khỏi đây nhất định phải tính sổ cùng bọn họ." Một gã đại hán vẻ mặt như thanh đao rốt cục không nhịn được dừng độn quang lại mở miệng mắng to.
 
"Hừ. Ngươi tỉnh táo hơn đi. Quỷ Linh Môn mà lại sợ tiểu tông tiểu phái chúng ta tới tìm phiền toái hay sao. Huống hồ người ta ngay từ đầu đã nói truyền tống tùy theo cơ duyên. Nếu bị truyền đưa đến khe hở không gian thì cũng xem như chính mình xui xẻo. Cũng may cấm chế này mặc dù lợi hại nhưng tựa hồ không phải là loại hình công kích. Chúng ta chậm rãi nghĩ cách thì chung quy có thể đi ra ngoài." Một tu sĩ có gò má cao khác cũng dừng lại lạnh lùng nói.
 
"Nhưng bảo vật trong cốc chẳng phải là bị người khác chiếm hết sao. Phải biết rằng với tu vi ba người chúng ta nhiều lắm cũng chỉ ở bên ngoài cốc tìm kiếm được một chút bảo vật là tốt rồi. Đi vào nội cốc đó chính là muốn chết. Mua cái Trụy Ma lệnh này đã làm chúng ta táng gia bại sản." Đại hán vẻ mặt như đao cuống quít lắc đầu nói.
 
"Nếu là như thế mà nói thì có thể sử dụng sức mạnh để bài trừ cấm chế. Cấm chế này mặc dù thoạt nhìn có chút thần kỳ nhưng cấm chế ở ngoại cốc có lợi hại cũng quá lợi hại. Theo đó mặc dù có hao tổn nhiều pháp lực một chút thì cuối cùng vẫn có thể đi ra ngoài." Sau khi chần chờ một chút, tu sĩ gò má cao rốt cục nói.
 
"Được rồi. Cũng chỉ có cách như thế. Nhị đệ pháp bảo của ngươi là loại hình công kích. Toàn bộ dựa vào ngươi xuất lực. Hai người ta ở một bên phụ trợ." Một tu sĩ khác diện mục ngăm đen ngẫm nghĩ rồi cũng gật đầu đồng ý nói.
 
"Việc này giao cho ta. Chỉ cần vài lượt công kích là đủ để phá vỡ cấm chế quái quỷ này." Đại hán nghe vậy tinh thần phấn chấn lên nói.
 
Tiếp theo hắn há mồm phun ra một đoàn hoàng quang. Bên trong bao lấy một viên tứ phương tiểu xảo thạch ấn to cỡ một tấc.
 
Đại hán hai tay bắt quyết điểm chỉ lên thạch ấn này một cái. Nhất thời thạch ấn đón gió lớn lên trong nháy mắt to lên cỡ một thước.
 
Mặt khác hai người bên cạnh lần lượt thả ra nhất hồng nhất bạch lưỡng khẩu phi kiếm tinh quang lấp lóe bay ra.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/pham-nhan-tu-tien/chuong-805/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận