Chương 91 Mặc dù đang ở giữa đám đông khổng lồ này, Becker vẫn sợ rằng anh rất dễ bị phát hiện Trong thánh đường, ánh ban mai bị thay dần bằng bóng tối. Hơi ấm mặt trời bị thay thế bởi sự giá lạnh đến ghê người. Tiếng xe cộ bên ngoài không thể vọng qua những bức tường đá granít dày.
Những cột đèn trong thánh đường không đủ sức xua tan bóng đêm dần ngự trị. Bóng tối bao phủ hầu khắp mọi nơi. Một miếng kính cũ đã ngả mầu ở trên cao thanh lọc những xấu xa, nhơ bẩn của trần gian ngoài kia thành những tia sáng màu xanh và đỏ yếu ớt.
Thánh đường Seville, giống như nhiều thánh đường khác ở châu Âu, được xây theo kiến trúc hình chữ thập. Nơi hành lễ và bàn thờ được đặt ở giữa và nối với điện thờ chính. Những chiếc ghế dài được xếp theo hàng dọc dài khoảng 113 yard tính từ điện thờ đến chỗ đặt thánh giá. Bên trái và bên phải của điện thờ là gian nhà ngang, phòng xưng tội, những nấm mồ thiêng và một vài dãy ghế phụ.
Becker thấy mình bị mắc kẹt giữa hai chiếc ghế giữa nhà thờ.
Trên đầu, một khoảng không cao vòi vọi, một lư hương cỡ bằng chiếc tủ lạnh treo lơ lửng đang toả hương trầm. Tiếng chuông tiếp tục vang lên từ thánh đường Giralda, âm thanh vang dội qua những bức tường đá. Ánh mắt Becker hướng vào bức tường được trang trí công phu sau điện thờ. Anh thầm cảm ơn Chúa. Anh đang thở Anh còn sống. Cứ như một phép màu.
Trong khi vị linh mục đang sửa soạn bài giảng mở đầu buổi lễ, Becker xem xét vết thương bên mạng sườn. Có một vệt máu trên áo sơ mi của anh, nhưng máu đã ngừng chảy. Vết thương nhỏ, giống một vết rách hơn là một vết đâm. Becker gập mép áo sâu vào trong và chỉnh lại cổ áo. Đằng sau anh, những cánh cửa đang từ từ khép lại. Anh biết nếu có kẻ bám theo anh thì giờ này chắc cũng bị mắc kẹt ở ngoài rồi. Thánh đường Seville chỉ có một lối đi chính, được thiết kế từ thời nhà thờ được sử dụng làm pháo đài, một nơi an toàn để tránh quân Moro xâm lược. Với một lối đi duy nhất như thế này, thì chỉ có một cửa cần bảo vệ. Ngày nay thì lối đi này còn có một chức năng khác - nó đảm bảo tất cả du khách đến thánh đường đều phải mua vé vào cửa.
Cánh cửa cũ kỹ cao khoảng bốn mét đã đóng lại. Becker đang ngồi đây, trong ngôi nhà của Chúa. Và chợt nhận thấy mình là người duy nhất trong nhà thờ không mặc đồ đen, anh nhắm mắt và cố khom lưng xuống. Dàn đồng ca bắt đầu hát.
Phía cuối nhà thờ, một bóng người đang di chuyển chậm chạp dọc theo hành lang, ẩn trong bóng tối. Hắn ta kịp len vào nhà thờ ngay trước khi những cánh cửa được đóng lại. Hắn mỉm cười một mình. Cảm giác hứng thú trong cuộc săn đuổi này đang mỗi lúc một tăng. Becker đang ở đây…Ta có thể cảm nhận thấy điều đó.
Hắn di chuyển một cách thận trọng, bước từng hàng một. Trên đầu, chiếc lư hương đung đưa đều đều tựa hồ như một quả lắc… Chết ở một nơi như thế nà y quả là lý tưởng. Hulohot nghĩ. Ta hy vọng ta về sau cũng sẽ được như vậy.
Becker quỳ gối xuống sàn thánh đường lạnh lẽo và cúi đầu để tránh bất cứ cái nhìn nào. Người đàn ông ngồi cạnh anh cúi xuống nhìn - đây là một hành vi bất thường trong ngôi nhà của Chúa.
- Xin lỗi - Becker nói - Tôi bị ốm.
Becker biết anh phải quỳ thật thấp. Anh vừa thoáng nhìn thấy cái bóng quen thuộc lướt qua hành lang. Chính là hắn! Hắn đang ở đây!
Mặc dù đang ở giữa đám đông khổng lồ này, Becker vẫn sợ rằng anh rất dễ bị phát hiện. Giữa đám đông toàn đồ đen này, chiếc áo anh đang mặc chẳng khác gì một tấm biến phủ sơn phản quang trên đường. Anh đã định cởi ra nhưng chiếc áo sơ mi trắng bên trong cũng không có gì khá khẩm hơn. Thay vào đó anh cúi thật thấp xuống. Ông già ngồi ghế bên cạnh có vẻ giận dữ.
- Sao vậy? - Ông ta gầm gừ. Sau đó ông ta thì thầm, nửa châm biếm - Tôi gọi bác sĩ nhé?
Becker ngước nhìn khuôn mặt đầy nốt ruồi của ông gia và đáp:
- Không, cảm ơn, tôi không sao.
Có vẻ càng giận dữ hơn ông ta nói: "Thế thì ngồi xuống! " Ai đó bên cạnh ra hiệu phải im lặng. Ông già mím môi và nhìn thẳng về phía trước.
Becker nhắm nghiền mắt và cúi xuống thật thấp, phân vân không biết buổi lễ sẽ kéo dài đến bao giờ. Becker, vốn là người theo đạo Tin Lành, luôn cho rằng đặc điểm của đạo Thiên Chúa là dông dài và chậm chạp. Anh thầm ước cho đó là sự thật, vì ngay sau khi buổi lễ này kết thúc, anh sẽ buộc phải đứng dậy và theo mọi người ra ngoài. Mặc chiếc áo kaki sáng màu này hẳn anh sẽ khó thoát khỏi tay tên sát thủ kia.
Becker biết anh không còn sự lựa chọn nào khác. Cách duy nhất bây giờ là quỳ gối trên sàn nhà lạnh ngắt của thánh đường rộng lớn này. Cuối cùng ông già nọ cũng chẳng buồn để ý đến anh nữa. Tất cả mọi người đều đã đứng dậy và đang hát thánh ca. Becker vẫn quỳ gối. Chân anh bắt đầu tê cứng như bị chuột rút. Chẳng có chỗ nào để duỗi chân ra cả. Hãy kiên nhẫn, anh nghĩ. Hãy kiên nhẫn.
Anh nhắm mắt lại và thở thật sâu.
Chỉ vài phút sau, Becker cảm thấy có người đang đá mình. Anh nhìn lên. Ông già nọ đang đứng đó, bên phải anh, tức tối, chờ anh tránh ra khỏi đãy ghế.
Becker hoảng hồn. Ông ta muốn ra về? Mình sẽ phải đứng dậy!
Becker ra hiệu bảo ông ta bước qua đầu anh. Ông già cố kiềm chế cơn giận của mình. Ông ta giật vạt áo, kéo chúng xuống đầy tức giận và ngả người về phía sau để cho anh thấy tất cả những người còn lại trong dãy ghế vẫn đang chờ ra khỏi đây. Becker nhìn sang trái và thấy người phụ nữ trước đó ngồi cạnh anh giờ không còn ở đó nữa. Những chiếc ghế bên trái hoàn toàn trống, người ta đã bước ra hành lang chính.
Buổi hành lễ chưa thể kết thúc được! Không thể như thế! Mọi thứ vừa mới đến xong cơ mà!
Nhưng khi Becker nhìn thấy cậu bé ở điện thờ đứng cuối hàng và hai hàng người đơn lẻ đang di chuyển trên hành lang chính hướng tới điện thờ anh hiểu điều gì đang diễn ra.
Lễ ban thánh thể. Anh rên rỉ. Những người Tây Ban Nha tiến hành nghi lễ này trước!