Hoa đào nở diễm lệ, Lâm Nhi cùng Bạch ca ca đã cùng nhau ngồi ngắm hoa đòa ba năm. Tối nay Bạch Trọng Mưu đặc biệt vụng trộm đưa Lâm Nhi ra ngoài, đến một vách núi nho nhỏ, một gốc đào cô linh sinh trưởng bên vách đá, trổ hoa đỏ rực như lửa giận cuồng thiên, vầng trăng tròn phía trên ngọn cây lặng lẽ lộ ra một nửa sáng tỏ.
Vạn vật yên tĩnh, ngay cả Lâm Nhi cũng như ngừng thở.
Bạch Trọng Mưu đỡ nàng, quay đầu cười khẽ, "Vẫn luôn muốn đưa muội tới nơi này. Hiện tại cuối cùng cũng có thể." Nàng có chút e lệ nở một nụ cười tinh thuần như vầng trăng sáng tỏ, như gió xuân thổi đến, tình cảm của thiếu nữ mới lớn, quả thực mông lung khó tả.
Hắn hoa mắt ngây người một hồi lâu, hít sâu mùi hương thiếu nữ lẫn với mùi hoa đào. Hơn hai năm, vẫn luôn cảm thấy càng ngày càng thích.
Người như hắn, cũng biết đến 'thích'.
"Ta múa kiếm cho muội xem." Hắn rút thanh Thu Thủy Hàn, hào quang bốn phía. Cánh hoa phiêu linh, thân ảnh di động, sáng tỏ dưới ánh trăng, tay áo phất nhẹ, giống như phát sáng, múa cùng ánh kiếm sắc bén.
Lâm Nhi lẳng lặng nhìn vị công tử thanh tao lịch sự trước mắt. Nghĩ tới lần đầu tiên gặp hắn, hắn tựa như tiên nhân ngồi giữa suối nước, vẻ mặt lạnh lùng như sương. So với hiện tại, gương mặt như giai nhân, mỉm cười như gió xuân. Nàng cũng không ngốc, ngược lại, nàng kế thừa sự nhanh nhạy của phụ thân.
Nàng cũng dần dần hiểu được, tâm ý Bạch ca ca, cùng hy vọng mà hắn chưa bao giờ yêu cầu. Nguyện vọng của hắn đơn giản mà sâu đậm, chính là làm bạn ở bên cạnh nàng.
Mỗi khi nàng hỏi vì sao, Bạch ca ca luôn nói, "Bởi vì ta muốn ở cùng một chỗ với muội a, Phù Cừ." Vô cùng đơn giản, thuần khiết.
Ta thì sao? Ta thích không? Lâm Nhi tự hỏi chính mình.
Ta thích. Ta thực thích... Nghĩ tới tương lai có thể đi khắp thiên hạ hành nghề y, có Bạch ca ca ở bên cạnh, ta lại cảm thấy thực vui vẻ.
Nhưng nàng không thể tin được loại chuyện này... Nam nhân nhiều bạc hạnh... Nhưng Bạch ca ca lại không tệ hạnh, đem chính mình làm tiền mừng tuổi đặt vào tay nàng.
Hắn nói, tin ta đi. Ta sẽ làm gia nô cho muội, hãy tin ta đi.
Một khắc kia, nàng cũng không nhìn thấy một Bạch công tử xinh đẹp đoạt mệnh, cũng không thấy được một Bạch ca ca on nhu mỉm cười. Nàng chỉ nhìn thấy một nam tử đem chính sinh mạng mình đặt lên tay nàng, giao mình cho nàng, tùy nàng xử trí... chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng là tốt rồi.
Nam nhân này so với cha còn nhẫn tâm hơn, đối xử với chính bản thân mình cũng nhẫn tâm như vậy.
Tương lai nếu hắn bạc hạnh, ta tuyệt đối sẽ không trách hắn. Bởi vì lúc đó, hắn thực sự chân thành, tự nhiên như không có việc gì, nửa quỳ xuống dùng tay áo giúp nàng lau sạch bùn đất, thay nàng mang hài.
Lệ rơi như mưa.
Hắn tra kiếm lại bao, ôn nhu dùng tay áo lau mặt của nàng, nhẹ giọng hỏi, "Vì sao khóc?" Lâm Nhi ngẩng mặt nhìn hắn, nhắm mắt lại. Giống như một đóa phù dung chậm rãi nở rộ, trên cánh hoa vẫn còn đọng sương sớm.
Hắn nhẹ nhàng hôn những giọt lệ trên khóe mắt Lâm Nhi, giống như cánh bướm chạm khẽ.
Phù Cừ của hắn vươn bàn tay cho hắn. Hắn gắt gao cầm.
Tuy rằng sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng hắn vẫn như trước, cảm động đến lệ nóng doanh tròng, thậm chí hơi hơi phát run. Cuối cùng hắn nửa quỳ trước mặt Lâm Nhi, một lần lại một lần hôn lên lòng bàn tay của nàng, giống như tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian đều ở đó.