Thủy Nhan nhíu mày, nàng đã nghe Thạch Đông Thăng nói là Triệu Vũ Quốc chuộc nàng từ thanh lâu, trong lòng cũng rõ ràng bản thân chỉ là phận gia nô.
Nhưng nàng lại chán ghét dị thường đối với hai chữ nô tài, tựa hồ trời sinh cao ngạo hoàn toàn tựu không cho phép những từ như vậy xuất hiện trong đầu.
Thạch Đông Thăng thấy nàng không nói lời nào thì trong tâm nhảy dựng, nghĩ đến nàng đang nhớ tới cái gì, vội hỏi: "Thủy cô nương, hiện tại nên về phòng thay đồ?"
Thủy Nhan cúi đầu nhìn y phục, nàng vẫn cảm thấy không có gì bất thường.
Thạch Đông Thăng lại lắc đầu, tựa hồ nữ nhân này không rõ, có loại thuyết pháp tên gọi là đẹp yêu dị, nàng muốn mặc một thân quần áo trong đi ra ngoài, với dung mạo họa quốc ương dân, chỉ sợ những tiếng hít khí lại nhiều hơn so với bữa ăn tối hôm qua.
"Ân, ta cũng muốn mặc áo ngoài, có điều áo đã bị ta làm hỏng tối hôm qua rồi…"
"Cái gì… Làm hỏng rồi?" Khuôn mặt thanh tú của Thạch Đông Thăng kinh ngạc muôn màu muôn vẻ, hắn thật sự không thể tưởng được một nữ tử nhu nhược có thể nghịch phá hư một bộ xiêm y.
"Ngươi rất thích ngẩn người sao?" Thanh âm của Thủy Nhan trầm ổn rồi lại lộ ra cảm giác linh hoạt kỳ ảo, khiến người nghe cảm giác rất thoải mái, chỉ là nội dung lời nói…
Thạch Đông Thăng phục hồi tinh thần lại:"À… Ta không có như vậy, là nói chuyện với ngươi thì ngươi không tiếp thu được."
Thủy Nhan trừng mắt liếc hắn một cái, vừa đi về phòng ở vừa nói: "Một khi tổng quản cảm thấy ta mặc quần áo này không thích hợp, vậy sao không cho ta một bộ nữa… Cho dù là … nô tài, cũng phải có quần áo…"
Khi Thủy Nhan nói đến hai chữ nô tài, cảm giác chán ghét lại cường liệt, khiến nàng không nhịn được nhíu mày, vào cửa nàng vẫn còn nghĩ: "Ta thật sự là nô tài của hắn ?"
Thạch Đông Thăng rất buồn bực tiếp nhận một bộ quần áo vải mềm từ trong tay một nữ tỳ, khách khí nói tiếng cám ơn đối với nữ tỳ, đối phương được sủng ái mà kinh sợ, còn không ngừng nói: "Tổng quản khách khí, đây là phận sự của nô tài, vốn nên là nô tài đưa cô nương kia đi, không ngờ làm phiền ngài đại giá…"
Nói xong nữ tỳ còn liếc mắt ngắm trộm hắn, gương mặt tinh xảo đã mê đảo không biết bao nhiêu nữ tử, nhất là ánh mắt có vẻ ưu thương quyến rũ nọ…
Thạch Đông Thăng bất đắc dĩ lắc đầu đối với biểu hiện của nữ tử, ai bảo sư thừa của hắn thuộc Tiêu Dao Môn chứ, năm đó chính là nhờ khuôn mặt giống nữ nhân mới vào Tiêu Dao Môn, không ngờ trở thành người nối nghiệp chưởng môn. Mà công pháp bất ngoại truyền của Tiêu Dao Môn chưởng môn gọi là Thập Yêu Ảm Nhiên, luyện cho hắn tựu khí chất đặc hữu, có sức hấp dẫn trí mạng với nữ nhân a…
Chẳng qua, cũng may bởi công tử cần, hắn lại trở về làm quản gia, hiện tại để thêm một chút râu, dù thế nào cũng không giống hại nước hại dân như dĩ vãng.
Nhưng, giờ phút này chứng kiến phản ứng của nữ tỳ, cuối cùng hắn mới tìm lại được phong thái của Ngọc Diện công tử trong chốn giang hồ. Từ khi nữ tử được công tử cứu – Thủy Nhan tỉnh lại, hắn cảm thấy mình là người không được nhìn đến.
Không nói đến Ngọc Diện công tử, chỉ sợ là chức quản gia kia là chân chạy … Hắn sờ mấy sợi râu cằm thì lắc đầu, nghĩ thầm:"Kỳ thật, quản gia chỉ là một chân sai vặt … chỉ để chạy việc lặt vặt và có những người…"
Thủy Nhan nhìn vào bộ y phục xanh nhạt trên bàn, không khỏi nhíu mày, "Sao lại là váy, chẳng lẽ ngươi không biết mặc nó rất phiền toái?"
Phản ứng ngớ người ra của Thạch Đông Thăng không ngoài dự kiến, nàng không nhìn, tiếp tục nói: "Được rồi, là do ta, vậy ngươi có thể cho ta được mấy bộ xiêm áo thế thôi sao?"
Hắn ngẩn người, nàng vẫn không nhìn hắn…
"Ta nghĩ ngươi nghe hiểu được, ngày mai trên bàn này phải bày nhiều xiêm áo hơn."
Hắn không tự giác gật đầu, nàng nhẹ nhàng vuốt cằm xem như cảm kích, nơi cổ lộ ra một mảnh da thịt trắng ngần yếu ớt hoa đào, thật thật là cảnh đẹp ý vui…
Hắn chỉ cảm thấy trống ngực đập mạnh, tiếp theo trong cơ thể còn có lửa nóng thiêu đốt, hắn cố khống chế nhìn nàng, lại chỉ có thấy cặp mắt lễ phép rồi lại lạnh lùng dị thường, vô hình trung chỉ cảm thấy bản thân như thấp đi một đoạn…
Không biết cảm giác như vậy có phải gọi là hổ thẹn không?
Đột ngột phục hồi tinh thần lại, lại phát hiện Thủy Nhan không biết khi nào đã đi vào phòng trong, Thạch Đông Thăng đứng ở gần bàn chờ, trong lòng thầm mắng, "Ta là quản gia, sao để một cô nương không rõ lai lịch làm giảm thân phận?"
Mới nghĩ thì Thủy Nhan đã đi ra, nàng mặc vào bộ váy xanh nhạt càng tôn thêm nước da trắng như tuyết, một đôi mắt trong suốt lại thâm trầm, làm cho người ta không nhịn được luôn muốn tìm tòi nghiên cứu, lại không biết rằng vì sao, coi như chỉ có thể bồi hồi tại cửa.
"Ta bụng rất đói bụng …" Nàng kháng nghị.
"A… Ngươi có gặp qua quản gia mang cơm cho nô tài không?" Thạch Đông Thăng cảm thấy mình nên giữ thể diện trước mặt nàng.
Thủy Nhan từ chối cho ý kiến, đi qua rồi xoay người cười với hắn, "Ngươi nói rất đúng, quản gia không biết kêu nô tài dùng bữa, nhưng sẽ cung kính kêu khách nhân dùng bữa!"
Trong lòng Thạch Đông Thăng nổi gợn sóng, "Nàng là người thông minh a…"
Nàng đột nhiên cảm giác tâm tình tốt hơn bình thường, khóe miệng nhếch lên, nhìn bầu trời bên ngoài khẽ cười.
Mất thời gian một ngày, rốt cục Thủy Nhan thăm dò xong xuôi kết cấu cùng sự rộng lớn của phủ đệ này, nàng cẩn thận ghi nhớ các con đường, nàng phát hiện lúc này đây, mình có bản lãnh đã gặp qua là không quên được, lại cẩn thận tỉ mỉ từng đường nhỏ trong biệt uyển.
Chỉ là có một bóng đen đi theo nàng một ngày, kẻ nọ đi theo từ buổi sáng, giám thị hết thảy hành động của nàng, thấy nữ nhân này lạc đường, vẻ mặt uể oải ngồi ở lộ khẩu ngẩn người, dường như nghiên cứu con đường trở về.
Bóng đen cười thầm:"Nữ nhân luôn ngu xuẩn như vậy, không có nam nhân thì đố mà làm được cái gì!"
Nhưng kẻ tự phụ này làm sao lại chú ý tới Thủy Nhan cúi đầu nghỉ ngơi, đáy mắt lộ vẻ giảo hoạt, từ ngay từ đầu trực giác bảo mách bảo cho nàng có người theo dõi nàng, vừa rồi nàng cố ý lắc lư bên hồ làm bộ như muốn ngã, may mắn kéo vào một nhành cây mới không ngã xuống nước. Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Nhưng chính là lúc hữu kinh vô hiểm như vậy, qua mặt nước hồ hiện lên hình ảnh một nữ nhân…, lúc nàng bắt lấy nhành cây thì lại tiêu thất.
Trong lòng nàng vốn rất sợ nước, hôm nay cảm thụ càng thêm rõ ràng. Chỉ cần chứng kiến mặt nước chớp lên thì đầu sẽ đau đớn, trong lòng cũng xuất hiện sợ hãi không hiểu.
Chẳng qua vì chứng minh mình ý nghĩ trong lòng, nàng cảm thấy mình chịu khiếp sợ cũng đáng, nàng không muốn bị bóng đen phát hiện dò đường trong biệt uyển, chỉ có thỉnh thoảng hóa trang thành lạc đường, thỉnh thoảng lại ngã sấp xuống. Một ngày về sau, một thân quần áo xem như lại bị hủy…
Chẳng qua nàng lại trở nên cao hứng, một khi đã phát hiện có người theo dõi, như vậy càng tin vào giả thuyết mà nàng phỏng đoán!