Quyển 1. Ngày xuân hoa hạnh rơi đầy tóc, thiếu niên nhà ai chân bước phong lưu (1)
Chương 1. Không giam được sắc xuân
Đang trong giấc ngủ say ngọt ngào tỉnh lại, Sở Ngọc lờ mờ phảng phất cảm giác bên cạnh có người. Nàng khẽ động đậy tấm thân mềm yếu, mở đôi mắt mông lung vẫn còn ngái ngủ. Sở Ngọc vô thức nhìn sang bên cạnh.
Ngủ thật sự thư thái!
Nàng cho rằng bị bạn bè đùa giỡn.
Vừa nhìn lại, Sở Ngọc như bị sét đánh, cảm giác thân mình thư thái dễ chịu không cánh mà bay.
Nằm bên cạnh nàng là một người trẻ tuổi, tuổi tác ước chừng mười bảy mười tám. Tóc dài xõa vai, diện mạo khội ngô tuấn tú. Làn mi rậm xanh như núi phía xa, môi tựa hoa đào tháng ba.
Người đẹp “tuyệt luân tái thế” như vậy những tưởng là một cô gái, nhưng hóa ra lại là một chàng trai.
Bất kỳ cô gái nào, vừa lúc tỉnh ngủ, phát hiện mình nằm cạnh một chàng trai ở trần, e rằng không thể vui mừng, mặc dù tướng mạo người này rất đẹp.
Đầu óc còn như bị bao phủ sương mù vì ngái ngủ, sau đó, nàng lại càng thêm giật mình phát hiện, dưới chăn lụa là thân thể của chính mình, cũng không một mảnh vải che thân. Hèn gì nàng cứ thấy có chỗ nào không thích hợp…
Trong lúc khiếp sợ, Sở Ngọc chậm rãi cảm thấy nỗi ê chề nhục nhã cứ tăng dần khiến nàng khẽ run lên.
Chuyện này là thế nào?
Lúc này Sở Ngọc phát hiện, trên thân là tấm chăn lụa mềm mại, thêu tay tinh xảo; mà dưới thân là giường lớn có thể tùy ý lăn lộn.
Người thiếu niên này là ai? Tại sao lại ngủ cùng nàng ở chỗ này? Tại sao nàng lại không mặc quần áo?
Cắn răng, Sở Ngọc tính đẩy thiếu niên tránh xa người nàng, bỗng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng rên khe khẽ. truyện copy từ tunghoanh.com
Nàng cứng người bất động.
Chậm rãi xoay người, chậm rãi điều chỉnh ánh mắt, nhìn thấy phía sau lại là một nam nhân khác không mặc quần áo đang nằm, Sở Ngọc rốt cuộc không có cách nào khống chế giữ cho mình được tỉnh táo.
Kinh ngạc, hoảng sợ, nhục nhã…mọi tình cảm phức tạp khuấy động trong ngực Sở Ngọc, biến cố đột nhiên xảy đến khiến nàng không có cách nào tiếp thu được, suy nghĩ lâm vào tình trạng đình trệ. Cuối cùng cổ họng nàng phát ra âm thanh khàn nhỏ, cố kiềm chế không muốn hét lên: “A..” Đôi tay nàng ôm thật chặt chăn lụa để che đi cơ thể trần trụi.
Bị tiếng kêu của Sở Ngọc làm bừng tỉnh, hai thiếu niên nằm bên người nàng mở to mắt. Khi hai chàng cùng ngồi dậy, Sở Ngọc nhìn thấy, dưới giường trước sau đứng lên thêm ba thiếu niên, trên người bọn họ chỉ quấn một tấm vải mỏng, vừa đứng dậy thì vải trượt rơi xuống, lộ ra cơ thể trần trụi.
Sở Ngọc chỉ cảm thấy trước mắt một mảng đen, cơ hồ muốn té xỉu. May mà nàng tự chủ, thời điểm này không mất đi ý thức. Tuy là như thế, nàng vẫn không khỏi hốt hoảng. Một, hai, ba, bốn, năm, năm nam nhân không mặc quần áo này là thế nào? Hiện trường 6P (2) sao?
Cảnh tượng hoang đường như vậy sao lại hiện ra trước mắt nàng?
Sở Ngọc dùng lực cắn môi dưới, hàm răng cứng rắn ấn mạnh vào làn môi mềm mại bên trong, hơi đau đớn nhưng giúp thần trí nàng tỉnh táo lại.
Khi Sở Ngọc trấn định lại tinh thần, bốn thiếu niên đã chỉnh tề quỳ ở bên giường, người còn lại – chính là người Sở Ngọc nhìn thấy đầu tiên, đứng dậy vươn tay kéo y phục vắt trên bình phong, mở rộng rồi choàng vào thân hình trơn bóng thon dài.
Tiếng tay áo phất trong gió phá vỡ không gian tịch mịch, an tĩnh.
Thiếu niên này là người duy nhất trong phòng tạm gọi là có mặc quần áo. Sở Ngọc không giấu nổi ánh mắt thất thố chăm chăm nhìn hắn.
Sở Ngọc lúc này chú ý đến trang phục của hắn, được may thật thanh lịch: vải thuần sắc trắng, nhưng cổ áo và tay áo có viền nửa tấc màu đen, trên nền vải ẩn những hoa văn tinh xảo.
Mặc y phục trên người, thần thái và khí chất của thiếu niên lúc này hiện ra. Hắn xem ra chỉ mười bảy mười tám tuổi, dung nhan đẹp đẽ, nhưng còn mang vẻ hồn nhiên trẻ con qua ánh mắt cao nhã, trong đáy mắt như có trời xanh mây trắng, núi cao nước chảy.
Khi hắn nhắm mắt, cảm thấy hắn dung mạo mỹ miều, khi hắn mở mắt, Sở Ngọc lại chỉ chú ý đến thần tình cao nhã của hắn, tựa hồ không thể với tới, phảng phất như vẻ đẹp bề ngoài bị lấn át bởi thần khí cao rộng.
Hắn là ai?
Thiếu niên quay lại, một bàn tay vuốt những sợi tóc lòa xòa ra sau gáy, nghiêng đầu khẽ mỉm cười với Sở Ngọc. So sánh với bốn người còn lại đang tư thế quỳ, thiếu niên dường như mang một khí chất ung dung cao ngạo. Người khác quỳ, hắn đứng. Hắn là người duy nhất trong phòng dùng ánh mắt bình đẳng để đối diện với nàng.
Hắn chậm rãi đi tới, vạt áo kéo rủ dưới đất. Hắn ôn nhu nhìn Sở Ngọc, nhỏ giọng hỏi: “Công chúa sao vậy? Gặp ác mộng ư?”
Không khí trong phòng tràn ngập sự biếng nhã xa hoa. Trong lòng Sở Ngọc đột nhiên dâng lên nỗi sợ hãi, mặc dù nơi này ấm áp như mùa xuân mà nàng vẫn không kìm được run rẩy.
Có lẽ căn bản đây không phải là trò đùa?