Chương 24 Ngoan, lại đây anh ôm rồi ngủ Nói gì thì nói đêm nay chẳng cách nào thực thi chủ nghĩa quân phiệt độc tài được. Rất lâu rồi Vương Tranh không còn phát bệnh nữa, nhưng bữa nay lại đột ngột lên cơn tức thở. Tuy rằng không có gì nghiêm trọng cả, song Từ Văn Diệu vẫn thấy sợ hãi. Anh chịu không nổi cái cảm giác Vương Tranh té xỉu ngã xuống đất chẳng ai quan tâm đến, ở một nơi nào đó mà anh không biết. Chỉ cần nghĩ tới điều này thôi thì tim anh như bị ai bóp nghẹn đến hoảng sợ. Sau khi về nhà, Từ Văn Diệu liền giúp Vương Tranh tắm gội rửa mặt sau đó thì dìu cậu lên giường, đứng nhìn cậu uống hết thuốc rồi ngoan ngoãn nằm lên giường đắp chăn lại Từ Văn Diệu mới cảm thấy tim quay lại trong lồng ngực mình. Anh sờ đầu cậu, cúi người hôn lên vầng trán trơn bóng của cậu, sau đó thở dài một tiếng, khẽ khàng đứng dậy qua phòng đọc sách giải quyết một vài sự vụ còn đang dang dở trong ngày.
Đến khi anh làm xong mọi sự, quay về phòng ngủ, nhẹ tay nhẹ chân đi tắm rồi trở lại giường, giở chăn ra chuồi người vào, muốn đưa tay ra ôm lấy Vương Tranh lại sợ cậu giật mình tỉnh giấc, suy nghĩ một chút, sau đó từ bỏ, chỉ ngây ngẩn nằm ngủ bên cạnh Vương Tranh. Nhưng sau cùng lại theo thói quen, lần mò, tìm kiếm tay Vương Tranh rồi nắm nó thật chặt trong lòng bàn tay mình.
Đồng thời, bàn tay anh cũng bị siết chặt, lực không hề nhỏ.
Từ Văn Diệu bật cười, cũng không nhổm dậy mở đèn, hỏi trong bóng tối: “Ngủ không được à?”
“Dạ.”
“Ngoan, lại đây anh ôm rồi ngủ.”
Vương Tranh nhích người sát lại gần, vùi mặt vào ngực, hai tay ôm lấy thắt lưng, đè một nửa người lên trên cơ thể anh. Từ Văn Diệu cũng ôm ghì lấy cậu, cảm nhận những va chạm khẽ khàng và ấm áp giữa hai người. Vương Tranh nằm im như loài vật ngủ đông, hai má dúi áp sát vào hõm cổ anh, phả những làn hơi nóng hôi hổi vào đó. Có chút nhồn nhột, lại thêm chút ấm áp, nhưng nhiều nhất vẫn là cảm giác an tâm. Cơ thể Vương Tranh tỏa ra một thứ cảm giác dịu nhẹ ôn hòa vừa linh hoạt lại vừa mềm mại, khiến người khác phải tâm loạn chân run. Đường cong ở thắt lưng và mông rất đẹp, gần như là một hình cung hoàn mỹ. Nghiêng người nằm kề bên Từ Văn Diệu để anh vừa vặn ôm vào lòng. Trong không khí có mùi hương đặc thù thanh mát mà chỉ khi ở cạnh Vương Tranh mới ngửi được. Hương thơm như tỏa ra từ làn da nuột nà của cậu, vừa ngọt ngào lại vừa ấm áp. Từ Văn Diệu không kìm lòng đặng, lần tay xuống xoa mông Vương Tranh. Anh úp bàn tay lên đó, cảm nhận vùng da nơi đó sao mà mềm mại lại còn tràn đầy sinh khí đến thế. Những khi ân ái, anh thích vuốt ve nơi đó nhất, tưởng chừng chẳng bao giờ muốn rời khỏi, nhiều lúc còn xúc động mà hôn lên đấy.
Vừa nghĩ tới điều đó thôi, Từ Văn Diệu cảm giác cơ thể mình nóng lên, nhưng không thể nào phát cương được. Vương Tranh không khỏe, tối nay cậu suýt ngất xỉu ngoài đường, dù anh có khao khát cỡ nào cũng không thể làm gì vào lúc này. Anh rất sợ, so với việc mất cậu thì dục vọng nhất thời không cách nào giải tỏa như lúc này chẳng là gì cả.
Cơn xúc động càng lúc càng lớn, khiến cơ thể vô cùng khó chịu. Hơn nữa hai người lại nằm kề sát vào nhau, Từ Văn Diệu có gì lạ Vương Tranh liền phát hiện ra ngay. Anh nghe thấy người yêu nằm trong lòng mình phì cười một tiếng, cả người khẽ run run. Vì thẹn quá thành giận, anh khẽ quát: “Nhìn em có vẻ có tinh thần quá nhỉ? Nếu đã thế anh không khách sáo đâu nhé!”
Anh nắm tay Vương Tranh đặt lên phần cơ thể đã biến hóa của mình, mặt dày nói: “Dù sao cũng là do em nhóm lửa, vậy em phải tìm cách mà chữa cháy đi”
Vương Tranh không thể giấu tiếng cười của mình, ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh nhìn anh: “Em đang là người bệnh đấy. Đến cả người bệnh mà anh còn động dục được vậy mà cứ chối là mình không phải mặt người dạ thú.”
“Nếu anh là cầm thú thì em còn nằm sát thế làm gì? Lại còn cọ người vào anh nữa. Em cố tình phải không?” Từ Văn Diệu nghiến răng nói. “Mặc kệ! Tuy hiện giờ anh rất khó chịu nhưng sẽ không đi vào, em cứ lấy tay thôi.”
Vương Tranh dửng dưng chạm nhẹ mấy cái vào anh, không dập được lửa mà càng khiến nó thổi bùng lên. Từ Văn Diệu vội la lên: “Làm cho đàng hoàng chứ. Em muốn người anh em của anh bị hủy trong tay em hả?”
“Được cái này mà còn đòi cái kia. Em không làm.” Vương Tranh rút tay về.
“Thôi thôi, anh sai rồi! Tiểu Tranh, chỉ một chút thôi mà?”
“Không! Mỗi lần giúp anh tay em đau muốn rút gân mà anh vẫn không suy suyễn gì. Em mặc kệ đó.”
“Mặc kệ thiệt hả?”
“Phải!”
“Có tin là anh xé quần em rồi hành hình tại chỗ không?” Từ Văn Diệu nổi giận.
Vương Tranh cười ỏn ẻn, sáp tới hôn anh, sau đó thành thành thật thật dùng tay giúp anh.
Nhưng chuyện đáng nói ở đây là kỹ xảo dùng tay của Vương Tranh rất tệ, lại còn thường vào những lúc thế này mà thích bàn đủ thứ chuyện linh tinh. Giống như hiện giờ, cậu lại bắt đầu câu được câu mất hỏi: “Anh phát hiện ra mình là gay khi nào?”
“Hình như là hồi mười bốn? Cũng không nhớ nữa!” Từ Văn Diệu nắm tay cậu để điều chỉnh tiết tấu, chốc lát sau hơi thở anh nặng nề đi, mặt mày cũng ửng đỏ lên.
“Sớm thế ư!” Vương Tranh vươn bàn tay còn lại vuốt mặt anh, ngón tay cái lướt qua đôi mi vừa dài lại vừa dày của anh, cười hỏi: “Nói vậy chắc anh yêu sớm lắm nhỉ? Người đó là người như thế nào? Đối tượng của anh ấy?”
Bàn tay đang nắm lấy tay Vương Tranh bỗng nhiên dừng lại. Từ Văn Diệu hít sâu vài hơi rồi để tay cậu sang một bên, ngồi dậy, chỉnh sửa lại quần áo rồi vội vã nói: “Đột nhiên anh nhớ còn vài việc ở châu Âu cần theo dõi. Em ngủ trước đi nhé!”
Anh vừa bước xuống giường vừa nói tiếp: “Nếu em vẫn không ngủ được, hay là uống một ly sữa nóng nhé? Hoặc nghe một chút âm nhạc gì đó…”
Vương Tranh cũng nhổm dậy, mở đèn bàn, ánh đèn màu vàng cam lan tỏa khắp phòng. Cậu nhìn anh, lo lắng hỏi: “Anh sao thế?”
“Không có gì đâu. Thật đấy.” Từ Văn Diệu lấy tay vuốt lại mái tóc rối.
“Anh chắc chứ?”
“Xin lỗi em! Nhưng giờ em ngoan ngoãn đi ngủ trước đi, được không?” Từ Văn Diệu bước tới cúi người hôn cậu. “Anh làm xong việc rồi sẽ quay lại. Cho anh mười phút thôi. Với lại, em bỏ dở giữa chừng thế này, anh phải vào nhà tắm tự giải quyết chứ.”
Anh dỗ Vương Tranh ngủ, đắp kín chăn cho cậu, tắt đèn, bước ra khỏi phòng. Anh ra phía ngoài ban công mà khe khẽ thở dài, đưa tay vào túi tìm thuốc hút mới nhớ ra mình đang mặc đồ ngủ, không mang thuốc lá theo.
Thật ra không phải không thể kể ra được, mà chẳng biết phải nói thế nào. Chuyện đã xảy ra rất lâu về trước, hình dáng người thầy giáo anh yêu thầm ngày ấy giờ cũng không còn nhớ rõ nữa. Chỉ còn sót lại trong đầu các mảnh ký ức rời rạc và hỗn độn của những tội lỗi đeo bám cùng thảm cảnh đau điếng lòng người.
Anh biết suốt đời này cũng đừng mong có thể gột rửa được hết thảy tội nghiệt đó. Cho dù hiện giờ bản thân đã có người đủ ấm áp để sưởi ấm sinh mệnh rồi, hay đủ sức mạnh và có được tình yêu đích thực mà không phải nghi ngờ hay đố kị, hoặc đã là một người trưởng thành, đã kiên định và quyết đoán hơn lúc thiếu thời… nhưng vẫn không tài nào giãi bày, chia sẻ tất cả mọi chuyện với đối phương.
Tất cả chỉ thuộc về riêng anh. Là số mệnh của Từ Văn Diệu. Là ký ức cô độc.
Từ Văn Diệu không biết mình đã đứng ở ngoài ban công bao lâu, chỉ thấy gió mùa hè nóng hổi thổi qua người xen lẫn trong đó cái giá lạnh của buổi đêm. Tới khi anh đã có thể phân định rõ ràng trong không khí có cả mùi của cây cỏ tươi mới thì trời đã hửng sáng. Anh xoa cánh tay và cẳng chân đau nhức của mình một lúc rồi quay về phòng.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Vương Tranh vẫn đang yên tĩnh ngủ ngoan trước những tia nắng bình minh bắt đầu lóe lên. Gương mặt nom điềm tĩnh, đẹp đẽ như một đứa trẻ vô cùng sạch sẽ. Từ Văn Diệu mỉm cười, đi tới, nhẹ nhàng leo lên giường, ôm chặt người cậu vào lòng.
Vương Tranh dường như theo quán tính chủ động quấn chặt lấy anh, chủ động hôn anh. Động tác ẩn chứ đầy sự thương hại và bất an lo lắng mà Từ Văn Diệu chưa thấy bao giờ.
Bất chợt, anh cảm thấy rất đau lòng, anh chẳng cách nào giải thích rõ được, nên chỉ biết thành khẩn hôn đáp lại cậu. Dùng chính nhiệt tình trong anh nói cho cậu biết: Anh không sao. Chỉ lả tạm thời anh cần có không gian riêng. Tuy vậy nhưng anh chưa bao giờ rời khỏi em cả. Đừng lo lắng! Tất cả sẽ tốt đẹp thôi!
Khi anh tiến vào trong cơ thể cậu, được sự ấm áp quen thuộc của cậu bao bọc, anh khẽ nhắm mắt lại, và nhìn thấy rõ một lối đi trong đường hầm tối tăm nhỏ hẹp, có lẽ phải thông qua con đường đó mới đến được nơi hỏa táng. Có những tia sáng yếu ớt hé rọi, giữa chùm sáng đó, anh thấy bóng dáng mơ hồ của một cậu thiếu niên vừa gào thét gọi tên một ai đó vừa bỏ chạy về phía xa xa.
Đấy chính là anh, mười bốn tuổi.
Từ trong hốc mắt anh chảy ra những dịch thể trong suốt, một cảm giác chua xót khổ sở xen lẫn với khoái cảm lớn lao khó diễn tả thành lời đột nhiên dâng trào lên trong anh. Anh biết cậu thiếu niên nông nổi đó đã tàn nhẫn thế nào, và cũng yếu ớt ra sao. Hơn bất kỳ ai, anh hiểu cậu bé đó đã sợ hãi ra sao, đã do dự nhường nào. Cậu bé thậm chí còn chẳng có can đảm chạm vào đầu ngón tay của người mình yêu. Luyến tiếc và trân trọng đến như vậy. Cậu bé đã luôn nghĩ rằng, hãy đợi tôi lớn lên chút nữa, chút nữa thôi, tôi có thể lý giải được mình, có thể giải quyết được mọi sự.
Nhưng cuối cùng, cậu bé đó đã chẳng đợi được.
Ngay vừa khi lên tới cao trào, Từ Văn Diệu bật khóc. Anh ôm Vương Tranh, nghẹn ngào khóc nấc lên.
Vương Tranh không hỏi anh bất cứ điều gì, chỉ ôm ghì anh thật chặt, lẳng lặng hít thở.
Một lúc sau, Từ Văn Diệu thấy như nước trong cơ thể mình đều đã bốc hơi hết, liền rời khỏi người Vương Tranh, xoay người vào phòng tắm mở nước, rồi trở ra bế cậu đặt vào trong bồn nước nóng, giúp cậu tắm rửa.
Vương Tranh quay người, đè bàn tay của anh lại, dịu dàng nói: “Để em”.
Từ Văn Diệu mê man không hiểu, cậu lại khẽ cười, nói: “Hôm nay, em sẽ tắm gội cho anh.”
Từ Văn Diệu dường như bừng tỉnh ngoan ngoãn xoay người, tùy ý để Vương Tranh muốn xoay chuyển người anh thế nào cũng được. Vương Tranh kì rửa cho anh rất cẩn thận, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào. Sau khi cọ xong, cậu lại mở nước nóng rửa đi lớp bọt xà phòng dính trên người anh.
“Em sẽ xối một lần nước lạnh nữa cho anh, được chứ?”
Từ Văn Diệu gật đầu. Vương Tranh tắt nước nóng, mở bên nước lạnh, dùng vòi sen xả một lần nữa từ đầu đến chân anh.
Mùa hè, dù có tắm nước lạnh cũng không lạnh, nhưng vì vừa mới xối một lần nước nóng nên người có chút run rẩy. Từ Văn Diệu không nhúc nhích, để những giọt nước chảy lên người, len qua lông mày rơi xuống mũi, rồi xuống vòm ngực rộng.
Một lúc sau, Vương Tranh không làm gì nữa, ném cái khăn tắm lớn sang, nhẹ nói: “Tự anh lau khô nhé!”
Từ Văn Diệu xoa xoa mặt, giờ đã tỉnh táo hơn hẳn, nhác thấy Vương Tranh đã mặc áo choàng tắm ngồi trên nắp đậy toilet mỉm cười nhìn anh lại thấy xấu hổ thì thào: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi chuyện gì?”
“Anh không nên…” Anh ngập ngừng. Không nên cái gì? Anh chẳng thể giải thích, nhưng lại thấy rất hoang mang: “Em đừng giận, Tiểu Tranh…”
“Thật tiếc vì em không phải là cha xứ.” Vương Tranh mỉm cười. “Nếu không ba lần nước thánh cũng đủ để gột hết tội lỗi của anh.”
“Gì cơ?”
“Anh đã được gột rửa hai lần nước…” Vương Tranh đừng dậy, chầm chậm bước tới, lấy khăn lau những vụn nước bám trên người anh, dịu dàng nói: “Anh đã được em gột rửa hai lần nước… lần cuối cùng phải do tự anh làm thôi.”
Từ Văn Diệu lờ mờ hiểu ra ý cậu, khẽ gật đầu, đáp: “Anh biết rồi.”
“Biết thì đừng làm chuyện điên rồ nữa.” Vương Tranh ngáp một cái. “Lát nữa, anh gọi điện cho trợ lý, báo là nếu không có gì quan trọng thì sáng nay sẽ không tới công ty.”
“Để làm gì?”
Vương Tranh tức giận lườm anh: “Để ngủ!”
Một giấc kéo dài mất nửa ngày, lúc Từ Văn Diệu tỉnh dậy đã là hơn bốn giờ chiều.
Anh chưa bao giờ tùy hứng như thế, dẹp công việc qua một bên, ở nhà nằm ngủ li bì như người bị đánh cho bất tỉnh, sau khi thức dậy thì cả người vẫn còn mang dấu vết của việc vừa ngủ say sưa. Thân thể mềm oặt như có chiếc máy bơm vô hình đã bơm hết sức lực của anh ra ngoài. Mông lung mở mắt ra thấy phản ứng của mình từ tư duy tới động tác chậm chạp hơn bình thường gấp mấy lần.
Có tiếng nói khe khẽ mơ hồ truyền tới từ phòng khách, còn có cả tiếng Tivi đang mở. Từ Văn Diệu chăm chú cố gắng lắng nghe như đang phá giải mật mã, một lúc sau mới phát hiện, ngoài Vương Tranh còn có tiếng nói chuyện của hai người khác.
Anh chầm chậm bước xuống giường, vào phòng tắm lấy nước lạnh gột rửa một lượt, thay quần áo sạch sẽ, cả người như vừa lột xác trút bỏ lớp da cũ kĩ của cơ thể, thay vào đó là cảm giác khoan khoái và tươi trẻ hẳn lên. Anh mở cửa phòng, tiếng náo động inh ỏi huyên náo trong phòng khách dội thẳng vào tai. Anh liền bước sang đó mấy bước lập tức nghe thấy giọng Quý Vân Bằng sang sảng vang lên: “Văn Diệu tỉnh rồi hả? Người ta ngủ tới trưa là ghê gớm lắm rồi, vậy mà cậu làm một lèo tới khi mặt trời xuống núi luôn.”
Từ Văn Diệu cười cười, vừa đưa mắt nhìn, ôi trời, trong phòng khách có ba người, ngoài Vương Tranh, Quý Vân Bằng thì còn có Tạ Xuân Sinh. Anh lắc đầu cười mắng: “Sao cậu cũng có mặt nữa hả? Tiểu Tranh, lần sau cậu ta ghé đừng mở cửa cho vào. Tên khốn này tới nhà mình chỉ để trục lợi mà thôi. Nói cho mà biết, bây giờ khó khăn rồi, địa chủ người ta cũng chẳng dư dả thức ăn đâu, muốn đến ăn chực hả, không có cửa đâu.”
“Anh Văn Diệu, em cũng không được ăn ư?” Tiểu Tạ cũng hùa theo. “Em ở dưới quê mà cứ nhớ mãi những món ăn anh Vương Tranh nấu.”
Từ Văn Diệu bĩu môi: “Cậu muốn tới đây cũng được thôi, nhưng phải cắt cái đuôi Quý Vân Bằng này đi.”
Quý Vân Bằng châm chọc: “Này nhé anh bạn, tôi làm sao mà bì được với cậu. Tôi chỉ là cái đuôi thôi, trong khi cậu là miếng thuốc dán bám chặt trên người thầy Vương á, bóc hoài không chịu rớt.”
Cả nhà cười ha ha. Ngay cả Vương Tranh cũng cười ngặt nghẽo, cậu đứng dậy bước vào bếp, lúc sau mang một bát canh ra cho Từ Văn Diệu: “Anh ăn cái này trước đã.”
Từ Văn Diệu ngửi thấy mùi thơm nhẹ, đón lấy bát canh rồi húp một ngụm lớn, có chút ngòn ngọt. “Ngon quá!”
Quý Vân Bằng gào lên: “Thầy Vương bất công quá đi, sao bọn tôi lại không có?”
“Cả ngày anh ấy chưa ăn gì, nên phải có gì lót bụng chứ. Hai người cũng đói rồi à?” Vương Tranh ngại ngùng nói: “Xin lỗi nha, dì Trâu còn đang chuẩn bị đồ ăn, đợi tôi vào trong làm…”
“Kệ cậu ta.” Từ Văn Diệu ngồi xuống ghế, tiện đà kéo Vương Tranh qua, một tay ôm lấy eo cậu, bằng giọng bề trên nói: “Tên này thấy người ta ăn thì thòm thèm thôi. Bây giờ mới có mấy giờ mà đã đói hả?”
Vương Tranh lo lắng quay sang hỏi Tạ Xuân Sinh: “Tiểu Tạ đã đói chưa? Tôi lấy gì cho cậu ăn nhé?”
“Không cần đâu ạ, uống trà cũng được rồi.” Tạ Xuân Sinh liếc Quý Vân Bằng một cái. “Anh ấy cũng không đói đâu, anh không cần lo cho tụi em.”
Vương Tranh gật đầu, hất bàn tay đang choàng ngang eo cậu của Từ Văn Diệu ra, ngồi sát bên cạnh anh, hỏi: “Cậu phải ở dưới quê bao lâu nữa mới chuyển về làm việc trên đây?”
“Sếp em bảo là phải một năm nữa cơ,” Tạ Xuân Sinh đáp. “Nhưng cũng không nói chắc được, tùy vào tâm trạng cấp trên thôi. Ông ấy chỉ cần nói một câu em còn phải ở đó dài dài.”
Quý Vân Bằng cũng chen ngang vào: “Nói không phải than chứ, ở dưới đó điều kiện kém lắm, đường sá rất tệ, muốn đi công việc đâu đó thì không sao, tới khi mưa xuống thì đúng là cá quẫy trong bùn…”
Rồi như thể chiếc máy hát được bật lên. Quý Vân Bằng liên miên cằn nhằn đủ thứ chuyện với Vương Tranh, nào là muỗi con nào con nấy to như con ruồi, điện thoại lại chẳng bao giờ có sóng, đến cả nhà vệ sinh cũng là kiểu xưa. Từ Văn Diệu cười cười lắng nghe, cũng không hề chen ngang vào, để mặc bạn mình than vãn. Sau đó, Vương Tranh cũng hiểu ra là Quý Vân Bằng đang ngụ ý muốn Từ Văn Diệu dựa vào các mối quan hệ giúp Tạ Xuân Sinh có thể chuyển công tác về. Nhưng việc này anh ta cũng không hiểu rõ là có phiền phức hay không, vì không dám nói thẳng nên chỉ quanh co lòng vòng một hồi lại chớp mắt e dè nói với Từ Văn Diệu: “Hay là, cậu nói giúp vài lời để Tiểu Tạ sớm được về…”
Từ Văn Diệu chặn ngang lời anh ta, đáp qua loa: “Tuy điều kiện gian khổ nhưng không phải sẽ rèn giũa con người sao? Dạo này trông sắc mặt Tiểu Tạ rất tốt đó.”
“Không dám đâu, suốt ngày phơi mặt dưới nắng, lột cả lớp da, đen hết rồi kìa…” Quý Vân Bằng sốt ruột cắt ngang lời Từ Văn Diệu.
“Nhưng tinh thần nhìn rất tốt! So với hồi ở bệnh viện thì khỏe khoắn và vui vẻ hơn.” Từ Văn Diệu quay sang hỏi Tạ Xuân Sinh. “Tôi nói đúng không, Tiểu Tạ?”
Tạ Xuân Sinh mặt mày ửng đó, ngượng ngùng gật đầu đáp: “Em cũng thấy hiện giờ rất ổn, ăn uống cũng điều độ và nhiều hơn, sức khỏe cũng tốt lên…”
“Có học hỏi được gì nhiều không?”
“Có ạ.” Tạ Xuân Sinh bẽn lẽn nhìn Quý Vân Bằng cười. “Biết thêm rất nhiều thứ so với mấy năm nay em đi làm, với lại đơn vị trực thuộc dưới đó cũng đánh giá em rất cao.”
“Tốt!” Từ Văn Diệu bưng bát canh ăn một hơi cạn sạch. “Tôi cũng vui cho cậu.”
“Cậu đừng nói vội thế chứ. Tại cậu chưa thấy tình hình thực tế nên nói vậy thôi.” Quý Vân Bằng quát lên. “Lần trước chạy xe máy đã bị tai nạn rồi…”
“Rồi người không bị gì chứ?” Vương Tranh lo lắng.
“Không sao ạ.” Tạ Xuân Sinh lễ phép đáp. “Hai người đừng bị Vân Bằng dọa, em chỉ bị trầy xước sơ sơ thôi, không bị thương gì cả.”
“Điên à, em còn muốn bị thương nữa hả? Em có biết bữa đó thấy em chảy bao nhiêu máu mà anh hoa cả mắt không? Không được rồi, Văn Diệu, chỗ anh em với nhau, tôi cũng nói thật luôn. Hôm nay, tôi tới trước là chào hỏi hai người, sau là có chuyện muốn nhờ cậu. Chỉ cần cậu giúp Tiểu Tạ quay về công tác trên thành phố G này, tôi sẽ nhớ mãi cái ơn này!”
Từ Văn Diệu đặt mạnh bát canh lên bàn, tiếng đáy bát chạm lên mặt thủy tinh vang lên chói tai, khiến mọi người giật mình. Quý Vân Bằng từ nhỏ quen biết anh, thói quen luôn nghe lệnh của anh nên có phần e dè và kính nể, nay thấy anh mặt trầm như nước bèn không dám lớn lối gì. Một lúc sau lại lúng túng nói: “Xin cậu hãy giúp tôi. Là anh em bao năm, lẽ nào chẳng thể giúp nhau…”
“Là anh em đương nhiên không thể không giúp được.” Từ Văn Diệu cười nhạt. “Cậu đã lên tiếng cầu xin, sao tôi có thể từ chối? Thế nhưng Vân Bằng à, cậu có suy nghĩ cho Tiểu Tạ không?”
“Sao tôi lại không lo cho cậu ấy chứ?”
“Nếu cậu từng suy nghĩ thay cậu ta thì ít nhất cũng phải hiểu, ai bị điều xuống công tác dưới quê đều có định chế hẳn hoi, theo quy tắc khi trở về sẽ tăng nửa cấp. Bây giờ bỏ về giữa chừng chả có thành tích gì cả, chẳng phải nửa năm trời ở dưới đó công cốc sao? Tôi có thể dùng quan hệ thuyên chuyển công tác cho cậu ta nhưng như vậy có thể giải quyết được vấn đề không? Cậu ta ở dưới quê, cậu chỉ cần lo mỗi chuyện mưa xuống đường trơn đi đứng không an toàn. Còn một khi tùy tiện quay lại rồi, tôi nói cho cậu biết những việc phải lo sẽ nhiều hơn thế gấp bội. Tới lúc đấy, cậu lại muốn xin tôi gì nữa? Cho cậu ta thăng chức hay là phát tài? Đừng đùa chứ…”
Quý Vân Bằng tức giận: “Nói tới nói lui, cậu không đồng ý giúp cái việc cỏn con này chứ gì?”
“Việc này là việc cỏn con sao? Cậu nghĩ cấp trên của Tiểu Tạ là ai mà phải nể mặt tôi? Cơ quan họ là cơ quan nhà nước, chứ có phải của nhà họ Từ đâu?”
Vương Tranh thấy hai người to tiếng cãi nhau bèn đứng dậy giảng hòa: “Được rồi. Anh Vân Bằng đừng nóng, Văn Diệu không hề nói là không giúp. Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ càng hơn…”
“Nếu cậu Từ đây muốn đưa một người về thành phố làm việc chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là đủ, việc quái gì phải bàn bạc kỹ càng?” Quý Vân Bằng cười gằn. “Tiểu Tạ đâu phải nhân viên gì quan trọng đâu mà anh ta mượn cớ để xiên xỏ tôi?”
Từ Văn Diệu thấy đối phương phát hỏa, bản thân cũng chẳng việc gì phải nhẫn nhịn nữa: “Câm miệng. Cậu có phải đàn ông không hả? Người không chịu giúp cậu là tôi, cớ gì lại trút tội vạ lên đầu Tiểu Tranh?”
“Cậu thì ngon rồi!” Quý Vân Bằng tức giận đùng đùng chỉ tay vào Vương Tranh, quát thẳng mặt Từ Văn Diệu: “Tôi chỉ mới lớn tiếng có một câu với tình nhân của cậu mà cậu đã nói năng tuyệt tận như thế. Cậu để tôi phải nhìn Tiểu Tạ vất vả cực khổ, mệt mỏi dãi nắng dầm mưa lại còn nói mấy lời đạo lý to lớn đó với tôi! Tôi hôm nay cũng nói thẳng cho cậu biết, mẹ kiếp, cậu suy bụng ta ra bụng người mà xem, nếu Vương Tranh lâm vào tình cảnh giống Tiểu Tạ bây giờ thì liệu cậu có an tâm không? Nếu không nể tình anh em bấy lâu thì cậu cũng nên nghĩ chuyện Tiểu Tạ từng một thời ở bên cậu mà giúp đỡ chứ. Cậu đúng là thứ có mới nới cũ, độc ác tàn nhẫn…”
“Quý Vân Bằng!” Từ Văn Diệu đứng phắt dậy rống lên, mặt mày đen lại, quát lớn: “Cậu ăn nói hồ đồ kiểu gì thế hả? Bị lú lẫn rồi phải không? Được rồi, muốn nghĩ sao thì nghĩ. Nhưng tôi nhắc cho mà biết, tôi không nhúng tay vào chuyện này, giỏi thì đi tìm người khác mà cầu xin!”
“Không giúp thì không giúp!” Quý Vân Bằng ngoan cố cãi lại: “Tôi không tin không có cậu thì bọn tôi sẽ sống không nổi.” Anh ta đứng phắt dậy, lôi kéo tay Tạ Xuân Sinh. “Chúng ta đi thôi Tiểu Tạ!”
Vương Tranh lo lắng nói: “Anh đừng nóng nảy như thế Vân Bằng à! Có chuyện gì từ từ nói. Hai người là anh em, tội tình gì cãi nhau vì chuyện cỏn con này. Ngồi xuống bình tĩnh mà bàn.”
“Tiểu Tranh để cậu ta đi đi,” Từ Văn Diệu lạnh lùng đáp, “Tôi nói cho cậu biết thế này, hôm nay cậu ra khỏi cửa nhà này, sau này quay lại nhận anh em không dễ dàng như vậy đâu!”
“Tôi thèm vào!” Quý Vân Bằng tức tối đến mặt đỏ phừng phực lên, không suy nghĩ gì đã quát vào mặt Vương Tranh: “Thầy Vương cũng thấy rồi đó! Đi theo cậu ta cậu phải cẩn thận đấy, đừng đắc tội với cậu ta để tránh việc mình chết thế nào cũng không biết, nhé!”
“Mày nói gì hả?” Từ Văn Diệu giọng lạnh lùng đến mức băng đá muốn vỡ tan ra, “Mẹ nó chứ, có gan mày nhắc lại xem!”
“Tôi nói có gì sai chứ?” Quý Vân Bằng có chút sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng. “Cậu cũng đã làm thế rồi mà!”
Chưa kịp nói hết câu, Từ Văn Diệu đã giáng một đấm vào dưới cằm Quý Vân Bằng, Quý Vân Bằng bị đánh cho lệch cả đầu, chưa kịp hồi thần bụng bị nện thêm mấy quyền nữa. Tuy Quý Vân Bằng thân thủ giỏi hơn Từ Văn Diệu, nhưng lại không dám trả đòn, tự biết câu nói do tức giận mà thốt ra vừa rồi của mình đã chạm tới ngưỡng cửa cấm kỵ của Từ Văn Diệu. Tuy mạnh miệng đòi cắt đứt tình anh em với Từ Văn Diệu nhưng trong lòng nào có ý định muốn thật sự tuyệt giao đâu? Sau khi bị đánh cho vài cú, nhìn Từ Văn Diệu mắt long sòng sọc xách cổ mình lên, giáng thêm một vài đấm nữa. Kể từ ngày trưởng thành tới nay đã mấy mươi năm đã bao giờ hai người lại đánh nhau thế này đâu? Quý Vân Bằng ân hận vô cùng, giằng lấy tay Từ Văn Diệu mà hét lên: “Đừng đánh nữa! Tôi sai rồi! Đừng đánh nữa!”
Nhưng Từ Văn Diệu lại không để ý tới, ra sức đấm đá liên tục. Quý Vân Bằng ôm đầu không chống trả, biết nếu mình ra tay đánh lại thì tình anh em liền sẽ không còn. Trong lòng không ngừng kêu khổ, nhưng không biết tới bao giờ đối phương mới hết giận đây. Đúng lúc này, tiếng bát bị đập vỡ vang lên. Vương Tranh tức giận quát lớn: “Hai người dừng tay hết cho tôi!”
Từ Văn Diệu khựng lại, bồi thêm vào bụng Quý Vân Bằng một cước nữa mới chịu ngừng hẳn. Khi anh quay đầu lại, chỉ thấy Vương Tranh mặt mày xanh mét, Tạ Xuân Sinh thì mặt mày trắng bệch, mắt rưng rưng lệ, run rẩy chờ anh ngừng tay, lập tức chạy tới đỡ lấy Quý Vân Bằng lên. Cửa nhà bếp cũng mở rộng, dì Trâu lo sợ đứng nép bên cửa mà nh 1656 ìn, vẻ mặt kinh hãi.
Vương Tranh thở ra một tiếng, cố gắng dùng giọng nói bình ổn để nói: “Không sao đâu dì Trâu, hai anh em họ có chút mâu thuẫn ấy mà. Đánh xong rồi sẽ không sao.”
Dì Trâu vẫn chưa hoàn hồn, nói: “Ai da, thanh niên sao cứ hay xúc động quá, có chuyện gì cứ từ từ mà nói.”
“Dạ, xin lỗi dì, phiền dì lấy giúp cháu hộp thuốc sang đây.”
Dì Trâu tức tốc đi lấy hộp thuốc giao cho Vương Tranh, đoạn cậu lại đẩy về phía Tạ Xuân Sinh: “Tiểu Tạ, cậu dìu Vân Bằng lên sofa rồi thoa thuốc cho anh ấy đi. Không sao rồi!”
Tạ Xuân Sinh mắt ngấn lệ, gật đầu, tay run run nhận lấy hòm thuốc, đỡ lấy Quý Vân Bằng lên ghế.
Vương Tranh nắm vai kéo Từ Văn Diệu ngồi xuống, rồi nói với Quý Vân Bằng: “Vân Bằng, nếu anh cho rằng Văn Diệu phải giúp Tiểu Tạ việc này mới đáng làm anh em thì tôi thay mặt anh ấy đồng ý với anh, nhất định sẽ hoàn thành chuyện đó. Thế nhưng, có điều tôi phải nói, anh khiến tôi thật thất vọng. Hóa ra anh lấy tình cảm anh em bao năm mà mang lên bàn cân đong đếm nhằm thỏa mãn yêu cầu cá nhân của mình. Tôi luôn nghĩ anh là người nghĩa khí, nhưng những gì anh nói và làm hôm nay thật hèn hạ!”
Mặt Quý Vân Bằng tái đi, nghiêng đầu đi không nói lời nào.
Vương Tranh lại quay sang nhìn Từ Văn Diệu: “Đường nhiên Văn Diệu cũng có chỗ không đúng. Điều tôi muốn nói chính là, hai người không còn nhỏ nữa, đừng cho rằng mình còn là những cậu bé mười tám tuổi, muốn nói gì thì nói muốn làm gì thì làm, chửi bới tới hết mức. Chuyện này dù tôi không lên tiếng hẳn hai người cũng tự hiểu nhỉ? Bất luận trước đây Văn Diệu đã làm gì, anh ấy cũng đã phải trả giá rồi. Chẳng cần tôi nhắc chắc anh Vân Bằng cũng biết, hai người là anh em bao nhiêu năm trời có gì lạ lẫm nhau nữa đâu? Anh ấy đánh anh là đúng!”
“Nhưng tôi, tôi đã không đánh trả rồi còn gì?” Quý Vân Bằng ấp úng nói: “Xin, xin lỗi!”
Từ Văn Diệu hừ một tiếng.
“Tôi thấy hai người có chỗ vẫn không hiểu được nhau. Có phải vì mỗi người đều đã tìm cho mình một người đồng hành rồi nên cả hai vẫn chưa quen được? Nếu đúng là vậy thì thật ấu trĩ!” Vương Tranh nhíu mày nhìn người yêu. “Anh cũng cố ý đối nghịch với anh ấy như thế. Việc của Tiểu Tạ, nếu Vân Bằng đã cam tâm tình nguyện anh có thể giúp được thì cũng nên giúp, đừng để anh ấy mang tình cảm huynh đệ giữa hai người ra làm quân cờ vì Tiểu Tạ. Còn anh Vân Bằng cũng vậy, đừng tị nạnh chuyện Văn Diệu thiên vị với tôi, điều đó cũng bình thường thôi. Sao anh không chịu thay Văn Diệu và Tiểu Tạ suy nghĩ một chút chứ?”
Hai người đàn ông to xác bị Vương Tranh mắng cho không còn mặt mũi gì phải thẹn thùng cúi đầu. Vương Tranh trong lòng cũng thấy buồn cười lắm. Lúc sau, Vương Tranh hỏi Từ Văn Diệu: “Dù gì anh ấy cũng hối hận và xin lỗi rồi, có phải anh cũng nên rộng lượng bỏ qua chuyện này?”
Từ Văn Diệu liếc Quý Vân Bằng, thấy mặt mũi đối phương bầm tím sưng vù tơi tả, biết là mình đã ra tay không nhẹ, cơn giận cũng vơi quá nửa, bèn hừ một tiếng: “Từ nhỏ tới lớn không ít lần anh nhường nhịn tên ranh này, nếu muốn tính toán thì đã chẳng chịu tới hôm nay!”
“Phải, cậu là bao dung nhất. Không biết ai gây ra không ít chuyện để rồi tôi phải chịu điều tiếng thay? Sao cậu không nói bao nhiêu lần tôi bị cha cậu cấm túc vì chịu tội thay cậu chứ?” Quý Vân Bằng phồng mang trợn mắt đốp chát lại. “Đánh tôi không chút nương tay lại còn chẳng biết xấu hổ mà nói chuyện năm nào.”
“Cậu muốn ăn đòn nữa chứ gì! Lúc nãy tôi đã nhẫn nhịn mà không đá thêm mấy cú nữa đấy!”
“Cậu nghĩ vậy là cậu ngon hả? Vì tôi nhịn cậu đó!”
…
Vương Tranh bật cười nghe hai người đấu võ mồm với nhau một lúc thì đứng dậy tính bước vào bếp trấn an dì Trâu, nhưng lúc này chuông cửa lại vang lên.
“Để em mở cho!” Tạ Xuân Sinh nói vọng vào.
Chốc sau, tiếng cửa mở ra, Vương Tranh vừa giúp dì Trâu vừa hỏi với ra: “Ai thế Tiểu Tạ?”
Tiểu Tạ không đáp. Vương Tranh nghi ngờ lau tay bước ra ngoài, nhìn mọi người ở phòng khách như đều bị điểm huyệt ngây người ra nhìn hướng cửa. Cậu nương theo tầm mắt mọi người nhìn sang thì thấy ông Từ vận thường phục, một thân uy phong ngời ngời đứng chắp tay ngay lối vào phòng khách, nhíu mày hỏi: “Các người câm hết rồi à? Sao, không vui khi thấy tôi đến hả?”