Phi Thăng Chi Hậu
Chương 163: Đường lang bộ thiền, Hoàng tước tại hậu
(Bọ ngựa rình ve, se sẻ đứng sau)
Dịch: anhtuanek
Nguồn: TTV
Đạo hắc sắc đao ảnh đó gặp gió là trướng đại lên, chỉ trong chớp mắt đã bao bọc khắp cả không gian nơi Phong Vân Vô Kị đang đứng.
Trên thiên không vang vọng không ngừng những thanh âm gào thét gầm rít của cuồng phong và sấm chớp. Trong tầng mây mênh mang như đại hải liên tục chớp lóe đạo đạo ngân xà!
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Sẹt oành!
Một đạo ngân xà cự đại xẻ dọc không trung, bầu trời u ám tức thì trở nên bừng sáng dưới ánh lôi quang. Phong Vân Vô Kị nhìn chằm chằm vào đạo hắc ảnh đang càng lúc càng bức tới gần. Bên dưới là một khoảng không gian tàn khuyết bất toàn. Cả một khu vực lớn đều là chân không vô tận, thâm u như ma thần chi uyên, u minh thông đạo.
Ngay đúng khi Thái Huyền vung ra một đao, Sinh Tử Ấn Pháp sắp khiến cho không gian xung quanh và thân thể của Phong Vân Vô Kị đồng loạt xé toạc ra, thì thời gian liền bị cách đoạn tại thời khắc này.
Một đạo ngân sắc thiểm điện chính đang hoa phá hư không bằng một đường gấp khúc từ trong các đám mây đen, chẳng khác gì một chiếc rễ cây lớn đang mọc dài ra trong không trung, ánh vào đôi mắt đen thâm như màn đêm chết và sáng lấp lánh như tinh tú của Phong Vân Vô Kị, ảnh của đạo ngân sắc thiểm điện đó không ngừng lan rộng ra từ trong sâu thẳm của đôi mắt y.
Đúng lúc đạo cự đại đao ảnh ở phía xa mang theo mùi huyết tinh nồng nặc ập tới, sắc mặt băng lãnh của Phong Vân Vô Kị đột nhiên biến đổi, chuyển sang biểu tình hung ác. Một làn hắc khí nhàn nhạt từ sâu trong mắt Phong Vân Vô Kị dũng xuất, rồi mau chóng chiếm lĩnh cả khuôn mặt. Một tiếng nổ lách bách vang lên, khối không gian vỡ nát ở gần Phong Vân Vô Kị nhất đột nhiên gập lại, sau đó dung hợp thành một thể với mấy khối không gian vỡ nát nho nhỏ khác, hình thành một khối không gian vỡ nát cự đại. Từng mảnh rồi lại từng mảnh không gian vỡ nát đột nhiên rung động rồi lại liên kết thành một phiến. Trong nháy mắt, phần chân không thâm trầm vô tận đang ở bên cạnh Phong Vân Vô Kị đột nhiên đình trệ. Không gian ngập tràn hắc ám theo đó dần dần sáng lên, hóa thành một phiến không gian hoàn chỉnh.
Cự đại đao ảnh từ xa bức tới gần. Hình ảnh của nó ánh lên trên con ngươi của Phong Vân Vô Kị càng lúc càng lớn. Chính vào lúc này, đôi cánh ác ma ở sau lưng Phong Vân Vô Kị đột nhiên vẫy vẫy một cái, thân hình liền hóa thành một đạo thiểm điện gấp khúc thoát ra khỏi không gian toái phiến như một con du long linh hoạt.
Oanh!
Cả khối không gian gần như toái liệt ở dưới thân thể của Phong Vân Vô Kị liền bị đạo đao ảnh oanh nhiên chấn vỡ tung tóe. Một trận cuồng phong từ ngay trung tâm của trận nổ bạo phát quét ra tứ phía, khí kình cường liệt chấn bay hết vân khí trên không.
“Làm sao lại như thế!” Mắt thấy Phong Vân Vô Kị không ngờ lại thoát khỏi sự phong tỏa về không gian của Sinh Tử Ấn Pháp, Thái Huyền không khỏi kinh hô một tiếng. Sau đó hung độc nói: “Dù cho ngươi có thoát ra thì ta vẫn cứ như thế mà tiêu diệt được ngươi!”
Dứt lời liền dằng không bay đi, lao thẳng về phía Phong Vân Vô Kị với tốc độ tựa thiểm điện.
Chiếc đuôi ác ma từ phía sau lưng Phong Vân Vô Kị phóng ra, cuốn lấy thân thể Phá Ma.
“Sao rồi, còn có thể động đậy được hay không?” Phong Vân Vô Kị dùng thuật truyền âm nói với Phá Ma. Thân hình Phong Vân Vô Kị hiện tại đã cao cả trượng, cơ hồ đã hoàn toàn ma hóa, nhưng khác với trước đây là lần này đôi mắt Phong Vân Vô Kị lại không chuyển sang màu tím của Ma tộc, mà vẫn giữ nguyên lấy màu đen của màn đêm chết. chóc
Thân thể Phá Ma chẳng hề động đậy, chẳng khác gì như đã chết, chỉ có lồng ngực là có hơi nhấp nhô lên xuống. Phong Vân Vô Kị trầm lòng, lướt mắt nhìn về phía sau thì thấy Thái Huyền đang cấp tốc truy tới, trong mắt lóe lên một tia lãnh điện. Tay phải nâng lên, một tiếng kiếm ngân vang, ba đoàn kiếm quang triển khai ra hóa thành ba thanh trường kiếm trong suốt chuyển động trong tay Phong Vân Vô Kị.
Tay phải phất xuống, ba thanh trường kiếm trong tay mang theo tiếng kêu vun vút bắn thẳng về phía Thái Huyền, cùng lúc đó thì thân thể bay lui về phía sau nhanh như chớp giật.
Đinh đinh!!
Thái Huyền đưa tay chắn ở phía trước, ba thanh trường kiếm trong suốt đâm thẳng vào phần xương khủyu tay trắng hếu của y, phát xuất ba thanh âm trong trẻo. Mỗi một thanh âm vang lên lại có một thanh trường kiếm nổ tung ra thành một đám bụi phấn, nhưng theo đó thì thân thể của Thái Huyền cũng chấn động kịch liệt một chốc. Sau ba lần chấn động liên tiếp, thân thể Thái Huyền cũng bị chấn lui ra sau mấy xích, vì thế nên đã chậm một bước, khó mà có thể truy kịp Phong Vân Vô Kị.
Thái Huyền ngẩng đầu nhìn về phía Phong Vân Vô Kị ở đằng xa, trong mắt lộ xuất thần sắc, tựa không như không tin được Phong Vân Vô Kị chỉ tùy tay ngưng tụ ba thanh kiếm khí mà lại có uy lực như thế. Đôi mày hơi cau lại, Thái Huyền một lần nữa phi xạ truy theo, nhưng lần này lại vận dụng thêm năng lực khống chế không gian, chỉ loáng một cái đã lướt qua mấy ngàn trượng.
Phong Vân Vô Kị giật thót mình một cái, Phá Vọng Ngân Mâu đã vô pháp vận dụng nữa. Mắt thấy Thái Huyền đã dùng tới năng lực khống chế không gian, nếu thế thì bản thân căn bổn không đủ sức để đối kháng.
“Làm sao đây!” Phong Vân Vô Kị thầm gầm lên. Không gian chi lực quá là huyền diệu. Phong Vân Vô Kị biết được chỉ cần Thái Huyền biết được bản thân đã mất đi Phá Vọng Ngân Mâu, thì y chắc chắn sẽ dùng không gian chi lực mà trói buộc, khiến cho bản thân tuy có sức lực nhưng vô pháp đối kháng.
Vừa mau chóng suy nghĩ vừa không ngừng chuyển hướng qua lại trên thiên không, kĩ năng nhất tâm đa dụng được Phong Vân Vô Kị vận dụng đến mức lâm li tẫn trí. Chỉ trong mấy giây sau thì một phương pháp đối kháng có khả năng nhất đã hiện ra trong đầu Phong Vân Vô Kị một cách rõ ràng.
Thái Huyền nãy giờ vẫn không ngừng truy theo, nhưng lại bị Phong Vân Vô Kị xảo diệu thay đổi phương hướng tránh thoát. Ngay đúng lúc Thái Huyền chuẩn bị sử dụng năng lực khống chế không gian một lần nữa thì Phong Vân Vô Kị đột nhiên ngừng lại.
Một chân đạp ra, cả hư không đều phát ra hàng loạt nhưng âm thanh chấn động ầm ầm. Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu, tay phải chỉ thẳng lên trời hét: “Thiên!” Vô số vân khí tụ lại mà chuyển động xoay vòng trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Kị, càng tụ càng dày đặc. Trên thiên không, tiếng sấm chớp vang động liên miển bất tuyệt, cuồng phong nổi dậy khắp tứ phía, từng cổ từng cổ thiên địa nguyên khí dũng nhập vào trong thân thể của Phong Vân Vô Kị, nguyê khí tiêu hao tức thì được bổ sung. Trong lòng Phong Vân Vô Kị đại định, một ngón tay chỉ xuống dưới đất: “Địa!”
Sinh chi lực xâm nhập vào trong đại địa, hàng loạt những âm thành tách tách từ trong sa mạc phía dưới vang lên. Từng cây từng cây đại thụ xanh tốt mau chóng từ trong mặt cát mọc lên và trưởng thành. Mặt đất nhanh chóng trở thành một vùng cây cối xanh tươi. Một phiến rồi lại một phiến rừng cây xuất hiện phía dưới chân Phong Vân Vô Kị, rồi mau chóng khoách triển ra khắp tứ phía.
Trận trận cuồng phong sung xích cả phiến thiên không. Thiên địa nguyên khí mau chóng ập về phía Phong Vân Vô Kị với tốc độ kinh nhân. Thái Huyền thấy thế không khỏi ngạc nhiên dừng lại nhìn Phong Vân Vô Kị. Sau đó tựa hồ như đã tỉnh ngộ, đột nhiên ôm bụng mà cười lăn lộn!
Ha ha ha ha ….
Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nhìn Thái Huyền. Dưới sự chi trì của cảnh giới đế cấp, cảm thụ của Phong Vân Vô Kị với năng lượng vận chuyển của thiên địa nguyên khí được nâng lên một độ cao trước giờ chưa từng có. Y liếc mắt nhìn sang Thái Huyền một cái rồi phất ống tay áo. Một đạo thiểm điện từ đỉnh đầu phá không phi xuất đánh thẳng về phía Thái Huyền.
Tiếng cười của Thái Huyền liền ngừng lại. Y ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Phong Vân Vô Kị nói: “Hôm nay hãy đế ta nói cho ngươi biết, tại sao cao thủ đế cấp trước mặt của cao thủ cấp thần lại chẳng đáng một xu!”
Thái Huyền dứt lời thì đạo thiểm điện đó liền biến mất khi vừa đánh xuống cách đỉnh đầu của y ba xích.
Oanh!
Ở ngoài mấy trăm trượng, một đạo lôi điện đánh trúng vào người Phong Vân Vô Kị khiến cho thân thể y chấn động không ngừng. Một làn khói nhạt từ trên thân thể bốc lên. Trong cảm giác, Phong Vân Vô Kị thấy thần thức của bản thân đang dung hợp lại thành một thể với thiên địa thì đột nhiên bị một cỗ lực lượng cực kì cường đại nhưng quỷ dị chấn bay ra khỏi thiên địa. Cảm giác mỗi một hơi thở đều có thể khiến cho thiên địa chấn động loáng một cái đã biến mất vô tung, ngay cả cảm giác nắm giữ thiên địa trong tay cũng theo đó mà biến mất, chẳng khác gì đang ở trên trời bị đánh rớt xuống mặt đất vậy, cảm giác rất là khó chịu!
“Ha ha ha … hiện tại đã biết cái gì gọi là lĩnh vực rồi chứ? Lĩnh vực, lĩnh vực, lĩnh vực của ai thì thiên địa là của người đó. Ngươi muốn nắm giữ thiên địa trong lĩnh vực của ta, ha ha ha … hãy hỏi thử xem Phá Ma ở bên cạnh ngươi, tại sao hắn ta cũng là cao thủ đế cấp nhưng lại không làm như ngươi?” Thái Huyền cười lên một cách điên cuồng, từng bước từng bước đi về phía Phong Vân Vô Kị. Khi y đi được hai bước thì phiến rừng xanh thẳm do Phong Vân Vô Kị dùng sinh chi lực tạo ra đột nhiên nổ tung lên rồi biến mất, cuối cùng hóa thành một phiến cát bụi!
“Hừ! Thế sao?” Mắt thấy Thái Huyền đang từng bước từng bước đi tới, Phong Vân Vô Kị cười lạnh một cái: “Ngươi sáng tạo ra Sỉnh Tử Ấn Pháp, có khả năng phong ấn không gian, lợi dụng không gian toái phiến để xé toạc thân thể của đối thủ, nhưng chẳng lẽ ta lại không có bộ công pháp do tự mình sáng tạo ra? Ngươi có một câu nói sai rồi, một kiếm mà ta miểu sát Thất Sát Ma Quân không phải là do ta sáng tạo ra. Chiêu thức chân chính mà ta sáng tạo ra chính là chiêu này!”
Phong Vân Vô Kị quát lên một tiếng, hai tay hợp lại ở trước ngực: “Hấp Tinh Đại Pháp!”
Bốn chữ vừa mới thoát ra khỏi miệng, thì cuồng phong gào thét khắp tứ phía. Từng đám, từng đám cát bụi cuốn lên cao cả mấy ngàn trượng, từ khắp bốn phương tám hướng cuồn cuộn ập đến che phủ cả đất trời. Phóng mắt nhìn ra thì khó mà nhìn ra xa ngoài ba trượng. Các đám mây đen trên thiên không bị hút xuống phía bên dưới màn gió cát trên sa mạc, tùy theo thiên địa nguyên khí điên cuồng nhập vào trong thân thể Phong Vân Vô Kị mà tiếng gió và sấm không ngừng vang lên rì rầm.
Một chiêu vừa thi triển đã thấy có hiệu nghiệm. Trong lòng của Phong Vân Vô Kị đại định. Hấp Tinh Đại Pháp toàn lực triển khai, ngay cả Thái Huyền cũng bị cổ hấp lực cường đại này hút bay về phía Phong Vân Vô Kị, nên không thể không vận công định vị thân thể.
Phóng mắt nhìn ra thì thấy thiên không sấm vang chớp giật. Thiên địa nguyên khí ồ ạt nhập vào thân thể Phong Vân Vô Kị. Không gian khống chế trong lĩnh vực không ngừng chấn động kịch liệt, xem ra cực kì bất ổn định. Thái Huyền không khỏi thấy lạnh người: “Đó là loại công pháp gì? Làm sao lại bá đạo đến thế!”
Xẹt! Một khối không gian dưới chân Thái Huyền đột nhiên sập xuống. Tiếp đó là hàng loạt những âm thanh phá liệt không gian ở phía dưới vang lên. Cát ở tứ phía bị hút lên trên không trung thành từng phiến từng phiến ồ ạt lao về phía Phong Vân Vô Kị.
Thái Huyền cật lực ổn định không gian trong lĩnh vực, toàn thân công lực bạo trướng, nhưng sự bá đạo của Hấp Tinh Đại Pháp vượt xa sự đánh giá của Thái Huyền.
“Làm sao lại có khả năng… làm sao có khả năng ….” Thái Huyền lẩm bẩm nói: “Một cao thủ đế cấp -- làm sao có khả năng có năng lực cường đại như thế! Ngay cả lĩnh vực chi lực cũng cơ hồ như vô pháp đối kháng …!!!”
Trời ơi! Thái Huyền ngẩng đầu nhìn lên trời thở dài ra một hơi, trong mắt lóe lên thần sắc đố kị đến phát cuồng, nghiến răng nghiến lưỡi: “Được rồi, xem như là thành toàn cho ngươi!”
Cánh tay phải nãy giờ vẫn bắt trảo tựa hồ như đang nắm lấy thứ gì, sau đó năm ngón tay đột nhiên xòe ra, khắp tứ phía liền truyền lại một loạt thanh âm của thứ gì đó phá liệt. Thiên không đột nhiên trở nên tối sầm chẳng khác gì như ngày tàn của thế giới ập đến vậy. Nhưng Thái Huyền lại chẳng thèm quản đến chuyện đó mà rút ngay thanh đao vung ra phía trước rồi lao thẳng về phía Phong Vân Vô Kị như chớp giật. Thêm vào sự giúp đỡ của Hấp Tinh Đại Pháp, thế lao đi của y lại càng nhanh tựa sao xẹt!
Trên thiên không tựa hồ như có cái gì phá vỡ. Hàng loạt những khe nứt cự đại liên tiếp xé rách vòm trời và không ngừng kéo dài xuống dưới đất. Đạo đạo thiên địa nguyên khí mới từ trong các khe nứt cự đại đó điên cuồng ập vào trong, cùng với nó là một phiến lớn ánh dương quang và không khí mới mẻ.
“Đến đây!” Mắt thấy Thái Huyền lao tới, Phong Vân Vô Kị lớn tiếng hét lên, sau đó búng người lao đi. Hai người giao kích một chưởng trên không trung, gây ra một tiếng nổ vang dội chấn động cả thiên địa.
Khí lãng tản xạ khắp tứ phía. Khí lưu cuồng bạo từ nơi giao thủ của hai người bùng phát ra xung quanh.
Bùng bùng!!
Trên hư không liên tục vang lên hàng loạt những tiếng nổ vang rền. Thoáng chốc, Phong Vân Vô Kị và Thái Huyền đã giao thủ hơn cả trăm lần. Dưới tình huống tốc độ đạt đến cực trí thì mọi tuyệt chiêu của hai người đều khó mà thi triển ra, nên những chiêu mà hai người thi triển ra chỉ chú trọng đến kĩ xảo chiến đấu và công lực. Tốc độ của Phong Vân Vô Kị có thể xưng là thiên hạ vô song, rất hiếm người có khả năng so được với y, nhưng Thái Huyền cũng vừa mới sơ bộ nắm giữ được không gian chi lực, nên cũng không thua kém gì Phong Vân Vô Kị. Hai người hóa thân thành hư ảnh mà tranh đấu kịch liệt với nhau, đánh rừ trên trời xuống dưới đất và rồi lại từ dưới đất đánh lên trên trời, hai người ai cũng có tổn thương, nhưng về phương diện công lực thì Phong Vân Vô Kị căn bổn không thể sánh được với Thái Huyền, nếu như không phải là Hấp Tinh Đại Pháp quá thần diệu, rất nhiều khí kình cuồng bạo kích đến thân thể đều bị Phong Vân Vô Kị hấp thu mà hóa thành chân khí trong thân thể, thì e là đã bị chém chết dưới đao của Thái Huyền rồi.
Nhưng dù có là như thế thì tần suất công kích của Thái Huyền cũng vượt xa tốc độ chuyển hóa chân khí của Hấp Tinh Đại Pháp mà Phong Vân Vô Kị thi triển. Hàng loạt những đạo công kích liên tục đánh lên như mưa trên thân thể của Phong Vân Vô Kị. Nhưng Thía Huyền cũng không đỡ hơn nhiều lắm. Trong công kích cận thân thì không gian chi lực cũng chỉ phát huy có hạn, còn ưu thế tốc độ từ chuyện Phong Vân Vô Kị tu kiếm lại có thể hoàn toàn phát huy.
Thân hình Phong Vân Vô Kị đột nhiên run lên, khiến cho sơ hở lộ ra. Dựa vào năng lực của Thái Huyền thì lí nào lại có thể bỏ lỡ. Y chẳng chút do dự chém ra một đao thẳng xuống cổ tay Phong Vân Vô Kị. Theo dự đoán của Thái Huyền thì Đệ ngũ Kiếm Đảm trong tay Phong Vân Vô Kị chắc chắn sẽ bắn ra từ bên phải để ngăn cản một đao này, nhưng tình hình thực tế lại nằm ngòai dự liệu của Thái Huyền. Phong Vân Vô Kị không những là không chống trả mà lại lao tới phía trước.
Phốc!
Thanh đao trên tay của Thái Huyền thuận lợi đâm xuyên qua thân thể của Phong Vân Vô Kị, lòi cả mũi đao ra sau lưng. Một dòng máu thuận theo thân đao rỉ ra nhỏ xuống đất.
“Không ổn.” Thái Huyền thầm kêu lên trong lòng. Một cảm giác nguy hiểm cường liệt dâng lên trong lòng. Thái Huyền cũng không thèm suy nghĩ thêm, liền vận dụng năng lực khống chế không gian bay lui về phía sau.
Ngay lúc này thì trên mặt Phong Vân Vô Kị lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Hiện tại muốn lui -- cũng muộn rồi!”
Hấp Tinh Đại Pháp toàn lực triển khai. Thái Huyền vừa mới lui ra được mấy trượng thì liền bị Hấp Tinh Đại Pháp hút lại. Sát na sau y đã lại xuất hiện ở ngay trước mặt của Phong Vân Vô Kị.
“Cái mà ta đợi chính là thời khắc này!” Phong Vân Vô Kị gào lên trong lòng, hai tay đột nhiên hóa kiếm cùng lúc đâm xuyên vào trong thân thể của Thái Huyền. Sinh chi lực hạo hãn trong nội thể dùng tốc độ kinh nhân truyền nhập vào trong thân thể của Thái Huyền.
“Đừng mà!” Thái Huyền kinh khủng hét lên, nhưng đã muộn rồi. Nguồn sinh lực hạo hãn toàn bộ đều dũng nhập vào trong thân thể Thái Huyền. Thiếu đi sinh chi lực, hai tay của Phong Vân Vô Kị mau chóng hủ thực. Lớp da trắng mịn mau chóng mất đi, lộ ra phần huyết nhục đỏ hồng, nhưng phần huyết nhục đó cũng tấn tốc khô héo, rồi hóa thành một làn khói nhạt mà phiêu tán trong gió, cuối cùng chỉ còn lại phần bạch cốt âm sâm.
Hai con mắt Thái Huyền trợn tròn lên. Một nửa phần thân thể bình thường còn lại mau chóng khô héo đi, cả thân thể cũng chỉ còn lại bộ xương khô, ngay cả những kinh mạch và huyệt đạo cũng không còn nữa. Đầu tóc màu đen nhanh chóng chuyển sang màu vàng, rồi chuyển sang xám tro, trở thành bạc trắng và rụng xuống. Bộ xương trắng càng lúc càng trắng hếu, càng âm sâm. Một thanh âm lạnh sống lưng từ trong bộ xương trắng đó truyền ra. Sau đó Phong Vân Vô Kị liền nhìn thấy những phần xương còn lại của Thái Huyền đột nhiên lay động chẳng khác gì vật sống mà tự tách nhau ra khỏi những đoạn khớp. Từng khúc, từng khúc xương không ngừng lay động trong không trung, trên thân của những đoạn xương này toạc ra những vết nứt và rồi huyết dịch trong đó rỉ ra. Cái đầu lâu trơ trọi của Thái Huyền cũng theo đó mà ngẩng lên trời phát ra một tiếng gào cực kì thống khổ!
Trong lúc phát ra tiếng gào đau đớn này thì phần xương trắng của Thái Huyền mau chóng sinh trưởng ra huyết nhục, kinh mạch, huyết quản và lớp da. Chỉ trong chớp mắt, trước mặt Phong Vân Vô Kị đã không còn là một bộ xương trắng hếu, mà là một nam tử phong trần tuấn lãng mang trên người một khí tức tà dị. Chỉ là trong đôi mắt mới sinh trưởng ra của nam tử này chỉ có một phiến mang nhiên. Đôi mắt chớp động mấy cái rồi nhìn thẳng vào Phong Vân Vô Kị với thần tình không dám tin tưởng. Sau đó, những tiếng xì xì không ngừng vang lên. Thân thể đang đầy đặn của Thái Huyền chưa duy trì nổi một giây thì lớp da trên thân thể mang theo đầu tóc và một phần mạch lạc nhanh chóng bị hủ thực, rồi đến kinh mạch và huyết nhục. Thái Huyền lại gào lên một tiếng đầy thống khổ. Một thân huyết nhục lại một lần nữa mau chóng khô héo và biến mất. Hình tượng hoàn mĩ của Thái Huyền chỉ được bảo trì trong khoảnh khắc, sau đó thì lại bị biến lại nguyên hình, thành một bộ khô lâu. Một khô lâu mà một chút huyết nhục cũng không còn.
A! …..
Một tiếng gào tê tâm liệt phế từ trong miệng Thái Huyền vang lên. Thanh âm đó xông thẳng lên trời. Trên bộ xương khô đó lại bắt đầu sinh trưởng da thịt. Cứ như thế mà tuần hoàn, chỉ trong thời gian mấy lần hít thở thì Thái Huyền đã ở giữa nhục thân và bạch cốt liên tục luân hồi mấy lần. Nỗi thống khổ khi nhục thân sinh trưởng và hủy diệt xâm nhập sâu vào trong linh hồn. Dù có là cao thủ thần cấp cũng nhẫn nhịn không được mà gào thét lên một cách đau đớn.
Bùng! Thái Huyền đánh vào lồng ngực của Phong Vân Vô Kị một chưởng, chấn Phong Vân Vô Kị bay ra xa, nhưng thân thể của y lại nặng nề rơi xuống mặt cát. Thái Huyền đau đớn gào thét lăn lộn trên mặt cát. Cả không gian hốt sáng hốt tối. Hàng loạt những thanh âm ầm ầm từ khắp tứ phía vang lên, nhưng thân thể của Thái Huyền vẫn cứ không ngừng đau đớn gào thét và lăn lộn ở trên mặt cát, thân thể không ngừng biến ảo bất định giữa nhục thân hoàn chỉnh và khô lâu.
Hình ảnh này ấn sâu vào trong đôi mắt của Phong Vân Vô Kị, ấn sâu vào trong tâm lí của y… Sơ hở của Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công không ngờ lại khủng bố như thế. Điều này khiến cho Phong Vân Vô Kị không khỏi lạnh sống lưng. Nhìn vào Thái Huyền đang thống khổ lăn lộn qua lại trên mặt cát, Phong Vân Vô Kị đột nhiên như nhìn thấy bản thân trong tương lai cũng sẽ có hoàn cảnh lăn lộn và gào thét như thế, nên nhất thời cũng quên mất phải tiêu diệt Thái Huyền.
Là không thể, không nguyện ý, không muốn thế hay là bất nhẫn, trên mặt của Phong Vân Vô Kị trong nhất thời lộ xuất ra những thần tình phức tạp mà ngay cả bản thân của y cũng không biết.
Bùng!
Một đạo quyền ảnh cự đại nặng nề oanh kích lên thân thể Thái Huyền, chấn nát cốt cách của Thái Huyền, khiến cho thân thể của y nặng nề đâm sâu vào trong mặt cát.
“Ngươi đang làm cái gì đó?” Phong Vân Vô Kị đột nhiên quay sang Phá Ma mà quát mắng. Đó hoàn toàn là một hành vi theo quán tính, không hề liên quan gì đến lí trí.
Phá Ma không biết là đã khôi phục từ lúc nào đột nhiên xuất hiện đúng nơi nguyên là vị trí của Thái Huyền, trên mặt lộ xuất một nụ cười tàn nhẫn nhưng quỷ dị: “Tiêu diệt hắn, còn có ngươi nữa, tất cả những người có uy hiếp đến ta!… Để các ngươi cắn lộn với nhau, sau đó thì bổn tọa đứng ra thu thập toàn cục. Hắc hắc … ngươi thực sự nghĩ là ta sẽ cứu ngươi ra hay sao! Ngu ngốc!”
Nói xong, cả người lao về phía Phong Vân Vô Kị. Thân thể còn đang ở trong không trung thì một quyền đã đánh ra. Cả không gian chấn động không ngừng. Tiếp đó là một đạo quyền ảnh cự đại mang theo huyết khí từ trên đầu nắm đấm của Phá Ma oanh xuất ….