Phong Lưu Pháp Sư Chương 226 Đại tẩu có vấn đề?

Chương 226 Đại tẩu có vấn đề?

Dịch: 123abc
Biên dịch & biên tập: Long Nhất
Nguồn: hoanguyettaodan.org
Long Nhất vận toàn lực để cảm nhận cỗ hắc ám khí tức đó, nhưng khí tức như là đá rớt xuống biển hoàn toàn biến mất vô tung vô ảnh.

“Kì quái, có phải là ta bị ảo giác không.” Long Nhất lầm bầm nói, lúc này hắn đã bay đến viện tử của đại ca Tây Môn Thiên.

Chính vào lúc này, huyết sắc khô lâu trong tay Long Nhất khẽ chấn động, mục tiêu trực chỉ sân nhà của Tây Môn Thiên.

Ánh mắt của Long Nhất lóe lên, thu hết khí tức toàn thân lại vô thanh vô tức đáp xuống dưới hiên nhà. Trong viện tử của Tây Môn Thiên xuất hiện hắc ám khí tức, làm hắn không thể không hồ tư loạn tưởng. Một lúc sau, hắn vượt qua thư phòng đi đến gần phòng ngủ hai của vợ chồng Tây Môn Thiên, huyết sắc khô lâu trong lòng bàn tay chấn động càng lúc càng cường liệt. Bất thình lình, Long Nhất đụng trúng một tầng trở ngại phía trước, huyết sắc khô lâu trong tay vì cú đụng này hồng quang bạo thiểm. Long Nhất trong lòng biết ngay là hỏng rồi, toàn lực xông vào. Vừa dùng một chưởng chấn mở cửa phòng liền nghe thấy một tiếng la thảm, ngay tiếp đó một thân thể thơm phưng phức bay thẳng tới chỗ hắn.



Long Nhất chụp lấy thân hình mềm mại đó, chỉ vừa kịp thấy một bóng đen như có như không chìm vào trong hắc ám, rồi không còn tìm được một tia khí tức nào.

“Nương thân, nương thân, người đâu rồi?” Tiểu Thục Hiền như vừa giật mình tỉnh dậy, bắt đầu oa oa khóc lớn.

Long Nhất thắp sáng lên một ngọn ma pháp đăng, nhìn thấy đại tẩu Lưu thị trong lòng chỉ mang nội khố mỏng tang, hơn nữa lại xộc xà xộc xệch, lộ ra phần lớn cặp nhũ phong tuyết bạch, sắc mặt nàng trắng bệch, miệng còn trào ra một tia huyết.

Lúc này cả Tây Môn phủ đều bị dựng dậy, mấy tên thủ vệ cầm đao chạy tới viện tử, còn Tây Môn Thiên lúc này đã xuất hiện ở cửa phòng ngủ, mặt xanh lét nhìn Long Nhất, trong mắt lộ ra một sắc thái cuồng bạo.

“Ngươi tên súc sinh này, ngay cả đại tẩu mà cũng không bỏ qua, hôm nay ta không thể không giết ngươi.” Tây Môn Thiên giơ cao cự kiếm sẵn sàng đánh tới.

“Đại ca chậm chút, huynh hiểu lầm rồi.” Long Nhất nhíu mày, trong lòng bắt đầu hoài nghi đây có thể là cái bẫy dành cho hắn.

“Lão tử chính mắt nhìn thấy, còn hiểu lầm cái gì, đừng nói nhảm nữa, nạp mang đây.” Tây Môn Thiên giống như kẻ điên mất trí đánh thẳng tới chỗ yếu hại của Long Nhất, kiếm khí đạm lam tung hoành ngang dọc, bàn ghế tủ áo bị đánh văng tung tóe.

Long Nhất quẳng đại tẩu Lưu thị tới bên cạnh chỗ của tiểu Thục Hiền đang sợ hãi, thân hình chớp lên, đại thủ đã linh hoạt vô bỉ chụp lấy bàn tay đang cầm cự kiếm của Tây Môn Thiên, làm hắn muốn động cũng không được.

Thủ vệ bên ngoài nhìn thấy hai huynh đệ đánh nhau, đều không dám tiến vào, chỉ dừng ở ngoài sân. Bọn họ thấy Long Nhất canh ba nửa đêm lại xuất hiện trong phòng của đại tẩu, tất cả đều nghĩ là Long Nhất đối với đại tẩu có ý không tốt, nửa đêm đến thâu hương kết quả bị phát hiện.

Đúng vào lúc Long Nhất và Tây Môn Thiên mắt to trừng mắt nhỏ, Tây Môn Nộ và Đông Phương Uyển cũng đã đến kịp. Tây Môn Nộ vừa đến đã gầm lên: “Toàn bộ dừng tay cho ta.”

Long Nhất bỏ tay ra lui lại một bên, Tây Môn Thiên hung hăng quăng kiếm xuống đất, chỉ vào Long Nhất phẫn nộ nói: “Phụ thân, tên hỗn đản không bằng cầm thú này không ngờ dám dùng sức mạnh với chính đại tẩu của mình, hơn nữa còn đả thương nàng nữa.”

Tây Môn Nộ nhìn Lưu thị lúc này đã quấn mình trong chăn, khóe miệng còn lưu lại huyết tích, quay đầu trầm giọng hỏi Long Nhất: “Vũ nhi, ngươi giải thích thử xem, đây rốt cuộc là chuyện gì?”

“Phụ thân, con đang ở trên nóc viện tử của mình ngắm trăng, kết quả thấy một bóng đen bí mật lẻn vào, tự nhiên là âm thầm đuổi theo, kết quả phát hiện hắc ảnh tiến vào phòng của đại ca….”

“Ngươi nói sàm, Tây Môn phủ giới bị sâm nghiêm, người ngoài có thể tùy tùy tiện tiện ngầm tiến vào thế sao.” Long Nhất chưa nói xong, Tây Môn Thiên đã cắt lời.

“Đại ca, bên ngoài viện tử của huynh chẳng phải bố trí nhiều trạm ngầm trạm nổi sao? Ta cũng âm thầm tiến vào như vậy thôi.” Long Nhất không khách khí đáp trả.

“Vũ nhi, ngươi cứ nói tiếp.” Tây Môn Nộ mặt hơi biến sắc.

“Hắc ảnh đó ở bên ngoài bố trí một đạo kết giới vô cùng bí mật, con không cẩn thận đã chạm vào, kết quả là đã bị phát hiện. Khi con xông vào thì thấy đại tẩu bị quăng thẳng tới, còn bóng đen đó cứ như vậy biến mất trong không trung.” Long Nhất tiếp tục nói.

“Phụ thân, đây rõ ràng là lời hoang đường. Bóng đen làm sao có khả năng biến mất trong không trung? Rõ ràng là nhị đệ hắn bịa đặt ra.” Tây Môn Thiên rõ ràng không tin vào lời nói của Long Nhất.

Đông Phương Uyển ngồi xuống mép giường, cũng chẳng buồn để ý tới tiểu Thục Hiền đang sợ hãi đến khóc cũng chẳng dám khóc, mà lạnh lùng nói với Lưu thị: “Con nói lời của Vũ nhi là thật hay là không, nếu như có nửa câu giả dối, ta tuyệt không tha thứ cho con.”

Lưu Thi đáng thương ngăn đôi dòng lệ, lắc đầu nói: “Con cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì. Vốn là đang ngủ rất ngon, đột nhiên phát hiện bị người ta đánh một chưởng, sau đó bị quăng tới, sau đó bị người chụp lấy, sau đó mới biết người tiếp lấy con là tiểu thúc.”

“Ừm, nếu nói như thế, Vũ nhi nói đúng là nói sự thật rồi.” Đông Phương Uyển lộ ra nét cười.

Tây Môn Thiên hừ lạnh một tiếng bảo: “Nếu thật sự theo lời nhị đệ nói hắc ảnh có thể tiêu thất trong không trung, thế làm sao mà hắn có thể nhận ra được hành tung của hắc ảnh.”

Tây Môn Nộ cùng Đông Phương Uyển đều nhìn vào Long Nhất, hy vọng hắn có khả năng đưa ra một lời giải thích.

“Rất đơn giản, bởi vì lúc hắn vận công trên thân tán phát ra khí tức hắc ám rất yếu, ta vừa hay đối với hắc ám khí tức rất mẫn cảm, vì thế có thể nhận ra.” Long Nhất nhún vai đáp.

“Hắc ám khí tức? Chẳng lẽ là hắc ám giáo hội? Chúng tiềm nhập vào phòng của Thiên nhi định làm gì? Có phải chúng muốn ám sát Thiên Nhi.” Tây Môn Nộ biến hẳn sắc mặt, lẩm bẩm đoán.

Tây Môn Thiên vẫn chưa hoàn toàn tin vào Long Nhất, gã nói: “Nhị đệ, ngươi bảo ngươi cảm giác được hắc ám khí tức mà nhiều cao thủ trong Tây Môn phủ không cảm giác được, ngươi dựa vào cái gì?”

Long Nhất trợn mắt nhìn gã. Tên đại ca này xem ra cố ý không bỏ qua cho hắn. Thân hình hắn chớp lên, lập tức biến mất trong không khí, lúc xuất hiện lại đã vô thanh vô tức chụp lấy yết hầu của Tây Môn Thiên, lạnh lùng nói: “Dựa vào thực lực của ta, huynh bảo đủ hay không đủ? Đại ca thân ái của ta.”

Lúc này huyết tinh sát khí âm lạnh lập tức thấm nhập vào tận xương của Tây Môn Thiên, lông mao cả người dựng cả lên để phản đối, ngay cả huyết dịch tựa hồ như cũng bị đông kết lại.

Chỉ là trong chớp mắt, Long Nhất đã thu lại sát khí, lui về sau hai bước, lộ ra vẻ mặt cười cợt lười biếng.

Tây Môn Thiên hổn hà hổn hển há ngoác miệng hớp không khí. Vừa rồi sát khí trên người Long Nhất làm gã không thể thở nổi. Bởi vì hôm nay gã không ở tại binh doanh, cho nên còn chưa biết chuyện Long Nhất một chiêu Cuồng Long Thập Bát Liên Trảm đánh bại Cừu Phục kẻ cả quỷ cũng sợ. Gã cơ bản không dám tin, hơn hai năm trước Tây Môn Vũ chỉ là trung cấp chiến sĩ lại có một thực lực khủng bố như thế. Trong giây khắc đó gã cảm thấy được mình trong mắt Long Nhất chỉ tựa như một con kiến không sai, hắn có thể chẳng phí chút lực nào đã có thể bóp nát mình ra.

Long Nhất quay trở về viện tử của mình. Man Ngưu và Tiểu Y đều đã bị kinh động thức dậy, thấy hắn quay về, vội đến hỏi hắn đã phát sinh chuyện gì.

Long Nhất đem sự tình mới rồi nói qua một lần, rồi hỏi: “Tiểu Y, Lệ Thanh, các ngươi đối với chuyện này có cách nhìn thế nào?” Còn với Man Ngưu cái loại đầu to não gỗ thì hắn không thể mong chờ gì.

Tiểu Y cùng Lệ Thanh đều hãm nhập vào trạng thái trầm tư, còn Man Ngưu thì gãi gãi sừng bò trên đầu đứng ở một bên.

“Có lẽ hắc ảnh đó là đến để giết Tây Môn Thiên, kết quả chính chủ không có ở đó, mà lúc đó lại bị thiếu gia phát hiện, cho nên mới quăng Lưu Thị đang ngủ tới để tìm đường đào thoát.” Lệ Thanh nói. Lời hắn nói giống hệt như ước đoán ban đầu của Tây Môn Nộ.

Tiểu Y nhắm mắt lại, lắc lắc đầu bảo: “Có lẽ là không phải, nếu nói đi ám sát thì hắc ảnh đó vì sao phải bố hạ một kết giới để cảnh giới? Ám sát vốn là tốc chiến tốc quyết, đắc thủ là rút lui, ta nghĩ hắn bố hạ kết giới chỉ có hai khả năng.”

“Ồ, có hai khả năng ?” Long Nhất cười hỏi.

“Thứ nhất, hắc ảnh đến vì sắc đẹp của Lưu thị, muốn làm hoen ố nàng ta. Thứ hai, Lưu thị có vấn đề, nàng và hắc ảnh câu kết sự tình mật mưu gì đó.” Tiểu Y chầm chậm nói.
truyện copy từ tunghoanh.com
Long Nhất gật gù, phân tích này của Tiểu Y cùng với suy nghĩ của hắn không hẹn mà gặp.

“Nếu như để ta đoán, ta nghĩ chuyện thứ nhất khả năng tịnh không lớn, khả năng sau tính ra tương đối lớn hơn.” Tiểu Y tiếp tục nói.

Long Nhất cười vỗ vỗ đầu Tiểu Y, nói: “Thật thông minh, ta cũng là nghĩ như thế, chỉ là đại tẩu của ta tính ra cũng xuất thân danh môn vọng tộc, ta cũng không cảm giác ra trên thân nàng có đấu khí hay ma pháp ba động. Nếu như ả ta thật sự là có vấn đề, có phải thị vì Tây Môn gia tộc ta mà đến không?”

“Thiếu gia, đại tẩu người bình thường ở nhà có liên quan tới sự vụ của Tây Môn gia tộc không?” Lệ Thanh lên tiếng hỏi.

Long Nhất lắc đầu bảo: “Tây Môn gia tộc luôn luôn là nam nhân làm chủ, nữ nhân chỉ quản nội vụ, sự tình lớn của gia tộc nữ nhân không thể nào thò tay vào được.”

“Thế có phải là nói nàng tịnh không thể điều khiển đại sự của Tây Môn gia tộc không?” Lệ Thanh lại hỏi lại.

“Cái này thì không nhất định. Chỉ cần nàng ta điều khiển được đại ca Tây Môn Thiên của thiếu gia, thế không phải bằng với việc nắm được đại sự của Tây Môn gia tộc sao? Đến lúc Tây Môn Thiên trở thành gia chủ, thế thì Tây Môn gia tộc còn không phải bị nàng nắm trong tay sao?”Tiểu Y lên tiếng.

Long Nhất nghĩ đến khả năng này cũng không tránh khỏi hơi biến sắc mặt. Tây Môn Thiên vì sao mà kiên trì không nạp thiếp? Có phải thật sự là bị Lưu Thị khống chế không? Lưu Thị có thể nào là một quân cờ độc hoàng đế bố trí đưa vào, ý muốn khống chế Tây Môn gia tộc?

Lưu thị, đừng để ta nắm được chứng cứ, nếu không để ngươi sống không bằng chết. Long Nhất trong mắt ánh lên sát khí lạnh lùng.

Trên bàn ăn bữa ăn sáng hôm sau, Lưu Thị yếu ớt hướng về Long Nhất cảm ơn. Nàng nói: “Đêm qua đa tạ tiểu thúc, nếu không phải là tiểu thúc đến kịp, còn không biết sau đó phát sinh sự tình gì nữa.”

Long Nhất sắc mặt không đổi biểu diễn ra mấy câu. Khi mà một người bắt đầu có lòng hoài nghi đối với một người khác, thì mọi cử động của đối phương đều có vẻ giả trá, tỏ rõ có tâm cơ khác. Long Nhất lúc này đối với đại tẩu Lưu Thị chính là có loại cảm giác này.

Quấy quá cho xong bữa sáng, Đông Phương Uyển thôi thúc Long Nhất sớm đến Đông Phương gia tộc để gặp biểu muội Đông Phương Khả Hinh luôn ngày mong đêm nhớ hắn. Vừa đúng lúc đó, hạ nhân đột nhiên thông báo rằng tam tiểu thư Nam Cung Hương Vân của Nam Cung gia tộc đến tìm Tây Môn nhị thiếu gia.

“Nương thân, hiện giờ người nói xem, con nên đi đâu đây?” Long Nhất mỉm cười nói với Đông Phương Uyển.

Đông Phương Uyển trầm ngâm một hồi rồi nói:”Hay là con dẫn theo Nam Cung Hương Vân cùng đi đến nhà ngoại công con.”

“Nương thân, người không phải là có chút tham lam quá chứ.” Long Nhất cười khổ nói.

Đông Phương Uyển mỉm cười nói: “Thế thì con tự mình quyết định đi, nương thân cũng không quản nhiều chuyện của con quá. Chỉ cần con không được để mất đứa con dâu này của ta. Nếu không xem ta làm sao mà giáo huấn con.”

Nguồn: tunghoanh.com/phong-luu-phap-su/chuong-226-uS5aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận