Chương 525: Sự truy sát của Hắc ám giáo hội.
Dịch: ryuken
Nguồn: 4vn -
Đêm khuya, gió lạnh gào thét, tuyết bay lả tả, tại vùng chân núi hoang sơ cắt ngang Ngạo Nguyệt đế quốc này sớm đã bị băng tuyết liên tục, so với Cuồng Long đế quốc còn phải lạnh hơn nhiều.
Một thân ảnh lại đang chạy như bay trong màn đêm đông lạnh buốt, tốc độ nhanh như thiểm điện.
"Chết tiệt, một đám chó điên” Lãnh U U cố nhịn cảm giác suy nhược do tinh thần lực tổn hao quá lớn mang tới, tâm lý tức giận mắng chửi, nàng đã bị tinh anh của Hắc ám giáo hội truy sát hơn mười ngày rồi, bọn chúng cứ như thuốc dán da chó theo sát phía sau, làm thế nào cũng không bỏ được.
Lãnh U U cực kỳ rõ ràng nguyên nhân chính là do Thúy Ma điểu phong ấn trong thể nội, nó có thể làm cho đám truy binh đằng sau biết đại khái vị trí của mình.
Bá một tiếng, Lãnh U U tháo chạy vào trong một tiểu trấn hoang vu ở phía trước. Bởi vì chiến tranh và thiên tai nhiều năm, người trong tiểu trấn chạy có chạy mà chết có chết, chỉ còn sót lại ngói tan nhà nát, cây khô cỏ dại. Có lẽ bởi vì người chết quá nhiều, tiểu trấn này mang theo một luồng quỷ khí âm trầm.
Lãnh U U nhìn khắp tứ phương, không suy nghĩ nhiều liền thi triển một loại ma pháp khiến cho ở giữa đường lớn của tiểu trấn xuất hiện một cái hố có thể chứa nổi một người, sau khi trốn vào đó liền thiết lập một cái kết giới, đường lớn rất nhanh liền khôi phục lại ban đầu, nhìn cũng không ra chút dấu vết.
Không lâu sau, trong tiểu trấn âm trầm này xuất hiện hơn chục thân ảnh mặc hắc bào, trên người tên nào cũng có một luồng hắc ám khí tức nồng đậm, thủ lĩnh là một cô gái thân hình lả lướt, trừ bốn tên tâm phúc sau lưng nàng ra, còn lại đều là đám hắc ám võ sĩ mặt không có cảm tình chỉ biết chấp hành mệnh lệnh, đội ngũ truy sát hùng hậu như thế vầy, cũng chả trách Lãnh U U lại bị bức tới thảm hại như thế này.
"Các ngươi thống lĩnh mười tên hắc ám võ sĩ từ bốn hướng Đông, Nam, Tây, Bắc của tiểu trấn tìm tới trung ương, không được bỏ qua một địa phương nhỏ nào, ta cảm ứng được ả tiện nhân ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng Lãnh U U đang trốn ở trong tiểu trấn này” nữ nhân thủ lĩnh tức giận nói, nếu như Long Nhất ở đây nhất định có thể nghe ra giọng nói này là của thần bí mỹ phụ tự xưng là nương thân của Thuỷ Nhược Nhan.
"Vâng, phu nhân.” bốn tên tâm phúc nhận mệnh mà đi, mỹ phụ kia mặt khác cũng dẫn theo mười tên hắc ám võ sĩ từ từ quanh quẩn ở trên con đường.
Tiếng bước chân hướng nơi Lãnh U U đang trốn đi tới. Điều này làm cho tâm lý Lãnh U U đang ẩn úp trong đó bồn chồn lo lắng, mặc dù nàng đã thiết hạ một cái kết giới ngăn cách khí tức, nhưng nàng không nghĩ tới giáo hoàng phu nhân lại tự thân tham gia truy sát nàng. Thực lực của hắc ám giáo hoàng phu nhân nàng rất rõ, luận cảnh giới thì cùng nàng kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng bí thuật hệ địa có chút quỷ dị của giáo hoàng lại làm cho nàng lo sợ không thôi, huống hồ còn có bốn tên tâm phúc của bà ta và năm mươi tên hắc ám võ sĩ. Cho dù pháp thần trong truyền thuyết tới đây cũng phải cố kị ba phần.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, khi đạp lên trên nơi Lãnh U U ẩn mình liền ngừng lại, việc này làm cho thần kinh nàng càng thêm khẩn trương, không cẩn thận một cái hôm nay nàng sẽ bị bắt tại đây, nhưng nàng không muốn chết, có chết cũng phải đợi tới khi nàng gặp được tình lang mới chết.
Rất nhanh, bốn tên tâm phúc tìm từ bốn phía tập trung lại bên cạnh giáo hoàng phu nhân.
"Thế nào? Có phát hiện con tiểu tiện nhân đó không?” giáo hoàng phu nhân tức giận hỏi.
"Bẩm phu nhân, thuộc hạ tìm khắp bốn phía, không phát hiện tung tích của thánh nữ” một tên tâm phúc cung kính đáp.
"Chát” một tiếng. Tên tâm phúc kia bị giáo hoàng phu nhân tát một cái bay cả đấu bồng. Lộ ra một khuôn mặt tái nhợt như người chết.
"Thánh nữ? Con tiện nhân đó sớm đã không phải là U Minh thánh nữ của Hắc ám giáo hội ta rồi, ai mà gọi ả ta là thánh nữ lần nữa đừng trách ta không khách khí” giáo hoàng phu nhân hừ lạnh nói.
"Thuộc hạ biết tội” tên tâm phúc kia khom người nói, một điểm tức giận cũng không có.
Giáo hoàng phu nhân nhìn khắp nơi, lạnh lùng nói: ”Công phu lẩn trốn của con tiểu tiện nhân kia quả là vượt xa dự kiến, bất quá ngươi cho rằng chỉ thế này mà ta không tìm nổi ngươi sao?”
Giáo hoàng phu nhân vung tay, một dòng hắc khí từ ngón tay bà lượn lờ bay lên. Và mồm bà cũng đang niệm một loại chú ngữ mơ hồ với tốc độ rất nhanh.
Lãnh U U đang núp dưới đất toàn thân chấn động, ngực truyền tới những cơn đau đớn dữ dội, lòng nàng cực kỳ sợ hãi, mụ yêu bà chết tiệt kia muốn triệu Thúy Ma điểu phong ấn trong thể nội nàng ra. Một khi Thúy Ma điểu phá thân bay ra. Vị trí chỗ trốn của mình tức khắc bại lộ.
Bây giờ đánh giết ra ngoài chứ? Lãnh U U lập tức phủ nhận cách nghĩ này, chỉ cần Thúy Ma điều còn ở trong thể nội, như vậy hành tung của bản thân vẫn chưa bị lộ.
Nghĩ tới đây, Lãnh U U buông lỏng áp chế, trong cơn đau đớn tới tận xương tủy. Một bóng xanh mang theo một luồng hoa máu từ ngực Lãnh U U phá thể mà bay ra. Mà cũng đồng thời, Lãnh U U bỗng nhiên phát lực từ dưới đất chui lên.
Bùm một tiếng tuyết bay lả ta, một đóa liên hoa màu đen cự đại bay lên trên không. Trong màn đêm tối mịt lại càng phát ra u quang quỷ dị thâm trầm.
"Hắc liên, thị hồn” sau đó là một tiếng quát, đóa hắc liên cự đại bắt đầu xoay tròn với tốc độ rất nhanh, đám người bị quây lại chỉ cảm thấy ý thức hải tại mi tâm kích động một trận, lại có một loại cảm giác linh hồn bị hút khỏi thể xác cường đại.
Dần dần, những buồm hắc liên mọc ra trên thân mấy tên hắc ám võ sĩ đó, tất cả đều bị Hắc Liên hút vào trong.
Chỉ là việc trong thời gian ngắn, Lãnh U U đã từ dưới đất bay lên, thừa lúc giáo hoàng phu nhân lùi bước một cách chật vật thi triển ra một cái u hồn lợi trảo có tính công kích cực mạnh, lưng chừng trời xuất hiện một cái trảo ảnh u ám cự đại chụp hướng giáo hoàng phu nhân.
Giáo hoàng phu nhân kinh động trong lòng, Cửu thiên ám ma thuật vận tới mức cao nhất, thân ảnh trong nháy mắt biết mất tại lưng chừng trời, chỉ còn lưu lại chút máu và một miếng vải rách từ không trung bay xuống.
Lúc này giáo hoàng phu nhân ra lệnh cho hơn ba mươi tên hắc ám võ sĩ còn lại phản kích, mấy tên võ sĩ cấp mười thay nhau cầm hắc ám kiếm chém hướng Lãnh U U.
Lãnh U U nghiến răng, ý niệm vừa động, tranh thủ tinh thần lực ở mi tâm trong sát na, một cơn bạo phá cường liệt từ thân thể nàng nổ ra hơn một mét, còn nàng thì phun một bụm máu tươi lên Hắc liên.
Ngay khi công kích tới thân, Lãnh U U liền bị hút vào trong Hắc Liên, Hắc Liên kia lóe lên một cái, đúng là đã tiêu thất trong trung tâm của sự công kích.
"Chia nhau đuổi theo, ả ta bị trọng thương chạy không xa đâu” giáo hoàng phu nhân hổn hển nói, hôm nay trong thể nội Lãnh U U không có Thúy Ma điểu, nếu lần này ả ta chạy được muốn bắt ả ta lại thì khó khăn rồi.
Bốn gã tâm phúc dẫn theo đám hắc ám võ sĩ còn lại truy kích theo những phương hướng bất đồng, mà lúc này giáo hoàng phu nhân thả cánh tay đang đặt lên ngực ra, trên đó có một vết thương nhỏ, chính là vừa rồi bị Lãnh U U công kích không kịp phòng bị mà thụ thương.
"Tiểu tiện nhân, để ta bắt được xem ta làm sao róc xương ngươi” giáo hoàng phu nhân nghiến răng ken két nói, và khi bà xuyên qua áo quần rách tả tơi nhìn thấy bên cạnh vết thương còn có một vết sẹo lại càng thêm tức giận không thôi, đó là kí hiệu vĩnh viễn lưu lại trên thân do tên hỗn đản Tây Môn Vũ kia để lại, cũng là sự sỉ nhục vĩnh viễn.
Tuyết càng rơi càng lớn, gió càng thổi càng to, toàn bộ thế giới tựa hồ trừ tiếng gào thét của cuồng phong thì không có âm thanh nào khác.
Mấy nhân ảnh toàn thân khoác hắc bào quét qua một luồng hư ảnh trên không trung rồi hạ xuống bên cạnh một phiến rừng bị băng tuyết che phủ.
Tên thủ lĩnh áo đen nhăn mũi, hai con mắt lóe lên dưới đấu bồng, hắn ngửi thấy mùi máu.
Tìm theo mùi máu đó, tên áo đen dẫn theo mấy tên hắc ám võ si cẩn thận đi vào trong rừng. Đi được vài bước, hắn liền thấy Lãnh U U đang yếu ớt nằm dưới gốc cây, tuyết trắng xung quanh đã bị máu tươi nhuộm thanh một phiến đỏ sậm.
Lãnh U U cố sức trợn tròn mắt, thấy mấy bóng đen kia từ từ tới gần, tim nàng run rẩy, nàng không hề sợ chết, chỉ là cảm thấy quá tiếc nuối, nàng còn chưa gặp được tình lang lần cuối.
Lãnh U U đã chuẩn bị quyết tâm chờ chết. Nếu đối phương muốn bắt nàng để uy hiếp Long Nhất, như vậy nàng sẽ liều mạng dùng chút lực còn lại tự kết liễu đời mình, nàng không thể rơi vào trong tay Hắc ám giáo hội.
Tên áo đen từ từ đi tới ngồi xuống bên Lãnh U U, tay tràn ra một màn hắc vụ trong chớp mắt nhập vào thể nội của nàng.
"Ngươi...” Lãnh U U cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cuối cùng lại thuyên giảm đi nhiều, vết thương trên người cũng trong chớp mắt đóng vẩy.
Đúng lúc này. Tên áo đen đột nhiên chấn động, hai tay vung lên đánh tan mùi máu trong không trung, lập tức dẫn theo mấy tên hắc ám võ sĩ từ trong rừng chạy ra ngoài.
"Khô Cốt, ngươi có phát hiện gì không?” một tên áo đen khác từ không trung đáp xuống. Nhìn thấy tên áo đen từ trong rừng đi ra hỏi.
"Không có gì" Khô cốt giọng khàn khàn nói ngắn gọn.
"Qua khỏi phía Bắc toàn là núi non rồi, cho nên ta mới tới phía ngươi, thế này xem ra thánh...tiểu tiện nhân đã chạy tới hai hương Đông, Nam rồi, chúng ta qua đó hội họp với bọn họ đi” tên áo đen gật đầu nói, vừa muốn phi thân bay đi. Nhưng trong sát na liền ngừng lại.
Tên áo đen tiến lên phía trước mấy bước rồi ngồi xuống, gạt lớp tuyết bên ngoài ra, nhìn thấy tuyết bên trong có một vùng nhỏ đã bị nhuộm thành màu đỏ.
"Vết máu còn mới. Khẳng định là tiểu tiện nhân kia, Khô Cốt, tiểu tiện nhân rất giỏi ẩn dấu khí tức, chúng ta bây giờ vào trong rừng tìm thêm một lần nữa.” tên áo đen này đứng dậy nói liền đi vào trong rừng.
Sắc mặt Khô Cốt biến đổi, ánh mắt hiện lên sát khí.
Tên áo đen vừa mới vào trong rừng liền nhìn thấy Lãnh U U đang nằm dưới gốc cây, lòng hắn vui mừng nhưng lập tức cảm giác được có gì đó không đúng, Lãnh U U rõ ràng là nằm ở đây nhưng Khô Cốt lại nói là không nhìn thấy.
Chỉ là tên áo đen phản ứng quá chậm rồi, tử thần đã hàng lâm bên hắn. Hai Kim giáp thi vương không chút báo trước xuất hiện bên cạnh hắn, trong chớp mắt cấu xé hắn thành muôn mảnh. Khi Thúy Ma điểu trong thể nội hắn bay ra, năm ngón tay sắc nhọn lóe lên, con Thúy Ma điểu này còn chưa kịp kêu một tiếng đã bị phân thây vì Khô Cốt đã có chuẩn bị.
Khô Cốt xử lý sạch sẽ đống xương cốt còn sót lại, phóng ra một cái kết giới bao phủ Lãnh U U liền vội chạy hùng hục, giáo hoàng phu nhân rất thông minh, xuất hiện muộn một chút sợ rằng bà ta sẽ rất nhanh nhìn ra manh mối.
Lãnh U U nhìn thấy bóng dáng Khô Cốt li khai, ý thức càng thêm mơ hồ, nghiêng đầu chìm vào hôn mê, mấy ngày nay bị Hắc ám giáo hội truy sát đã hao tổn hết tinh lực của nàng, tránh được kiếp nạn này sợ rằng cùng cần một thời gian dài mới có thể khôi phục.
Trời bất tri bất giác lờ mờ tỏa sáng, tuyết lớn mấy ngày liền cuối cùng đã nhỏ dần, hoa tuyết lưa thưa bay trong không trung, chỉ là gió bắc vẫn sắc bén như cũ, thổi tới mức da mặt người ta đông cứng lại.
Từ hướng Hoành Đoạn sơn mạnh đột nhiên vút qua hai bóng xanh, lại là hai cô gái thân mặc thủy hệ ma pháp bào, một người là một mỹ phụ thướt tha duyên dáng hơn ba mươi tuổi, một là một thiếu nữ hơn hai mươi mĩ lệ rung động lòng người, hai người đều ngự không phi hành, nhìn tốc độ phi hành có thể nói ít nhất cũng là cảnh giới ma đạo sư.
"Nhược Nhược, qua khỏi khu rừng trước mặt là đến biên giới Ngạo Nguyệt đế quốc rồi, hiện tại cũng đã trở thành lãnh thổ của Cuồng Long Nạp Lan hai nước” mỹ phụ kia nói với thiếu nữ.
"Nãi nãi, vậy nơi ở của phụ thân cách đây bao xa?” thiếu nữ hỏi, nếu như không phải xưng hô như vậy, cho dù là ai cũng không nghĩ ra mỹ phụ nhìn như ba mươi tuổi này lại là nãi nãi của thiếu nữ.
“Không xa nữa, với tốc độ của chúng ta thì khoảng sáu, bảy ngày nữa sẽ tới nơi” ánh mắt mỹ phụ lại xuất hiện một chút chần chừ và u buồn.
Khuôn mặt cô gái lập tức sáng lên, hiển nhiên là cực kỳ chờ mong ngày đó mau tới. Hai người chính là thủy hệ đại ma đạo sư Thủy Linh Lung và cháu gái bà Thủy Nhược Nhan từ Mễ Á thánh ma học viện, lần này tới Ngạo Nguyệt đế quốc tự nhiên là để tìm người cha thân sinh của Thủy Nhược Nhan, cũng là nhi tử duy nhất của Thủy Linh Lung.
Rất nhanh hai người liền bay tới trên không trung của phiến rừng, lúc này, Thủy Nhược Nhan đột nhiên dừng lại, nói: ”Nãi nãi, con mắc tiểu, người ở ngoài này chờ con, con tới khu rừng này giải quyết” nguồn tunghoanh.com
Thủy Nhược Nhan đáp xuống mặt đất, vung tay phóng ra một cái bình phong thủy hệ, liền tụt quần xuống đi tiểu tại chỗ.
Tiểu xong đâu đấy. Thủy Nhược Nhan nhìn sang trái phải, đột nhiên nhìn thấy cách mình không xa có một bàn tay trắng nõn, lòng nhất thời run lên, sợ tới mức thiếu chút nữa là nàng la to lên.
Thủy Nhược Nhan kéo quần lên đi tới, không khỏi che miệng kinh hô một tiếng: ”Ơ, U Minh thánh nữ của Hắc ám giáo hội”
Không lâu sau, Thủy Nhược Nhan dẫn theo Thủy Linh Lung đi tới, nói: ”Nãi nãi. Người tới xem xem nàng ta làm sao rồi?”
Mặc dù lúc trước khi Lãnh U U tới Mễ Á công quốc chấp hành nhiệm vụ cũng có một đêm triền miên với Long Nhất, nhưng Thủy Nhược Nhan lại không hề gặp qua nàng, huống hồ khi đó nàng còn dịch dung mà tới, cho dù có gặp cũng không nhận ra. Chỉ là Thủy Nhược Nhan nhìn thấy ấn ký Hắc Liên ở trên trán Lãnh U U, liền biết ngay thân phận của nàng, dẫu sao thì mấy năm trước vào ngày cực âm Quang minh giáo hội tử thương trầm trọng. Khi Hắc ám giáo hội tranh đoạt địa bàn liền làm cho thanh danh của Lãnh U U nổi lên như mặt trời ban trưa, ấn ký Hắc Liên trên trán chính là tiêu chí cho thân phận của nàng.
"Thương thế trên người không sao, chỉ là ý thức hải của nàng ta bị chấn động nghiêm trọng, không biết sau này có thể hoàn toàn khôi phục không.” Thủy Linh Lung nói xong liền thi triển một cái cao cấp thủy liệu thuật ổn định lại thương thế của Lãnh U U.
"Nãi nãi. Chúng ta mang nàng ta cùng lên đường đi, nói sao thì nàng ta cũng là U Minh thánh nữ của Hắc ám giáo hội mà, tính ra cũng là thủ hạ của phụ thân, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu được” Thủy Nhược Nhan nói.
Thủy Linh Lung không nói gì, có chút nhăn mày.
"Nãi nãi. Xem ra nàng ta trong vòng mấy ngày nữa cũng không tỉnh lại đâu, nếu như chúng ta bỏ nàng ta ở đây không quản, ngộ nhỡ gặp phải người xấu hay ma thú ra ngoài kiếm ăn thì phải làm sao?” Thủy Nhược Nhan vội nói.
Thủy Linh Lung như cười mà không cười nhìn Thùy Nhược Nhan. Nói: ”Con quan tâm tới an nguy của nàng ta cũng chỉ vì nàng ta là nữ nhân của xú tiểu tử Tây Môn Vũ kia thôi.”
Khuôn mặt Thủy Nhược Nhan thoáng ửng hồng, nói: ”Nãi nãi, người sao lại biết nàng ta là nữ nhân của hắn?” Thủy Nhược Nhan biết là vì lúc trước đã nghe Long Nhất đề cập qua.
"Con đừng quản nãi nãi làm sao mà biết, nếu con thực sự muốn bảo vệ tính mạng của nàng ta thì không được mang nàng ta về Hắc ám giáo hội” Thủy Linh Lung nói.
"Tại sao?” Thủy Nhược Nhan vẻ mặt kinh ngạc.
"Vô luận là ý thức hay thân thể của nàng ta đều do hắc ám ma pháp đả thương, hơn nữa gần đây có một truyền ngôn, nãi nãi hoài nghi người làm hại nàng ta chính là người của Hắc ám giáo hội” Thủy Linh Lung khẽ than một tiếng nói.
“Sao có thể thế được? Hắc ám giáo hội vì sao lại muốn thương hại người của mình?” Thủy Nhược Nhan không dám tin nói.
Thủy Linh Lung lắc đầu cũng không giải thích gì thêm, đứa cháu gái này của bà đã đạt tới đỉnh phong của cảnh giới ma đạo sư, cách đại ma đạo sư cũng chỉ một bước nữa mà thôi, đáng tiếc kinh nghiệm đối nhân xử thế của nó quá ít, cũng không biết lần này dẫn nó tới Hắc ám giáo hội có phải là sai lầm không, nhưng nếu không tìm trong thời gian sớm nhất, sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
"Mang nàng ta tới lãnh địa Man Ngưu tộc ở Hoành Đoạn sơn mạch đi, ở đó có một tên thú nhân là huynh đệ của Tây Môn Vũ mà?” Thủy Linh Lung đổi đề tài.
Hai ngày sau, Man Ngưu – người đã nhậm chức tộc trưởng Man Ngưu tộc tiếp nhận lấy Lãnh U U đang hôn mê, mà bà cháu Thủy Linh Lung cũng không lưu lại liền vội vã rời đi.
Mấy năm nay, bề ngoài của Man Ngưu chả có thay đổi gì, chỉ bất quá trên người lộ ra khí tức cường hãn hơn nhiều, trên thân cũng dần dần toát ra một loại uy nghiêm của người cao quí.
Man Ngưu nhìn Lãnh U U hôn mê nằm trên giường, mắt trâu lóe lên một tia sát khí khát máu, đối với hắn mà nói, Lãnh U U không chỉ là nữ nhân của lão đại, mà còn cùng hắn trải qua sinh tử, cùng chung hoạn nạn.
Một lúc sau, Man Ngưu chuyển thân ra khỏi phòng, một mình ngồi trước phiến đá trước cửa lau chùi cây Lục Ngọc Tài Quyết đang phát ra ánh sáng màu xanh óng ánh, hắn lẩm bẩm nói: ”Huynh đệ, chúng ta bao giờ mới có thể lại cùng nhau chung vai tác chiến đây.”
"Phu quân, chàng tính ra đi sao?” Y Oa bình tĩnh đứng trước mặt Man Ngưu hỏi, nàng hiểu rất rõ Man Ngưu.
"Y Oa, ta phải trở về bên lão đại rồi” Man Ngưu nhìn thê tử dịu dàng nói.
Y Oa rưng rưng nước mắt gật đầu, nói: ”Thiếp hiểu, mấy ngày nay chàng chơi với con nhiều một chút, thiếp sẽ chuẩn bị chu đáo đồ đạc.”
Nhìn Y Oa đi vào phòng, Man Ngưu cầm lấy Lục Ngọc Tài Quyết hướng lên trời, thi triển Phục Ma côn pháp, quang mang yếu ớt màu xanh phát ra tứ phía, cắt cả phiến không gian thành từng khối từng khối.
"Hây” Man Ngưu hét to một tiếng, Lục Ngọc Tài Quyết hiện lên một tầng kim quang xoay ba trăm sáu mươi độ trong phương viên một trăm mét, chỉ nghe bùm một tiếng, cát đá đầy trời, vạn vật trong vòng một trăm mét toàn bộ đều trở thành bụi phấn.
Trong tầng bụi mù, Man Ngưu như thiên thần đứng đó, hắn phảng phất như quay trở về cuộc sống mạo hiểm cùng lão đại lúc trước....