Quách Gia trầm ngâm rồi lắc đầu:
- Chuyện này khó nói, nếu như hắn muốn dụ chúng ta xuất kích thì Dĩnh Thượng và Hạ Thái chỉ là mấy ngày đường đi viện quân tùy thời có thể tới, với tâm kế của Tào Tháo chỉ sợ không bày ra mưu kế ngây thơ như vậy, nói không chừng còn có dụng kế khác, nếu không hắn đang êm đang đẹp tại sao lại đi lên Dĩnh Thượng.
Trương Lãng nhắm mắt dưỡng thần, không biết tại sao gần đây tu luyện Độn Giáp Thiên Thư hắn cảm thấy tinh lực không được dồi dào như trước.
Quách Gia chợt nhớ tới một chuyện:
- Chúa công có một chuyện không thể không phòng.
Trương Lãng vô lực hỏi:
- Chuyện gì?
Quách Gia nói:
-
Dĩnh thủy gần đây đâng lên rất lợi hại.
Trương Lãng cười;
- Đây không phải là chuyện bình thường sao, hiện tại đang là đầu mùa hè mưa dầm là bình thường.
Quách Gia gật đầu:
- Nhưng vấn đề là mực nước sông Hoài tương đối bình thản.
Trương Lãng trầm tư:
- Bởi vì sông Hoài liên tiếp kết nối Hồng Trạch nam tiếp Trường Giang phun nuốt lũ lụt cho nên sông Hoài sẽ không giố như Dĩnh Thủy đụng một cái là mưa to như vậy, cho nên mực nước mới dâng lên.
Quách Gia nói:
- Chuyện này thuộc hạ hiểu rõ, thuộc hạ chỉ muốn cho tướng quân phân công một số binh sĩ, chống lũ lụt.
Trương Lãng gật đầu:
- Đây là chuyện nên làm giao cho ngươi.
Quách Gia liền ứng tiếng.
Trương Lãng nhìn Quách Gia đi ra ngoài trong lòng cảm thấy bực bội tựa hồ như mình đã bỏ sót chuyện gì vậy, Trương Lãng hít một hơi cảm giác mệt mỏi phun lên đầu.
Hắn cứ như vậy mà mơ mơ màng màng trong lòng lại suy nghĩ tới dụng ý của Tào Tháo, còn có một tin tức khác, Điền Dự sau khi Tào Tháo xuất phát cũng mang binh xuôi xuống sông Hoài nhưng hướng đi của hắn thì không rõ.
Đúng lúc này ở ngoài cửa truyền tới một hồi bước chân, Trương Lãng nhìn lại thì thấy Từ Thứ bối rối mà tiến tới, phía sau mấy tùy tùng ngăn cản không được.
Trương Lãng cau mày, Từ Thứ mở miệng nói trước:
- Chúa công đại sự không ổn.
Trương Lãng chưa bao giờ nhìn thấy biểu lộ như vậy của Từ Thứ thì liền hỏi:
- Chuyện gì mà ngươi bị dọa sợ như vậy?
Từ Thứ xoa tay bát an mà nói:
- Vừa nhận được tin tức, quân Tào thừa dịp chúng ta buông lỏng cảnh giới tập kích lưu hạ Dĩnh Thủy, thủ binh ra sức ngăn cản nhưng không ngăn cản được bị Tào Tháo công phá Hạ Khẩu.
Trương Lãng hiển nhiên chưa rõ mấu chốt trong đó liền nói:
- Hạ khẩu cũng không phải cửa khẩu hiểm yếu gì mất đi cũng không đến nỗi ngượi lo lắng như vậy.
Từ Thứ gấp giọng nói:
- Chính bởi vậy quân Tào vô cùng khả nghi, thuộc hajs ợ...
Trương Lãng tỉnh táo:
- Chẳng lẽ là?
Từ Thứ lo lắng nói:
- Đúng thế Tào Tháo đánh lén Hạ Khẩu ý định vô cùng rõ ràng là muốn bị Hạ Khẩu sau đó thượng du tuyệt đê, cho lũ bất ngờ dâng xuống tuôn vào Hạ Thái cả tòa thành trì rơi vào mênh mông biển nước, Tào Tháo có thể không tốn nhiều sức diệt binh mã ta ở Hạ Thái, kế này rất thâm đọc, là lần đầu tiên thuộc hạ xuất đạo nhìn thấy.
Trương Lãng từ trên ghế nhảy dựng lên mà giận dữ nói:
- Ngày đó chúng ta cũng đề phòng khả năng này gia cố phòng tuyến Hạ Khẩu hiện tại các ngươi làm những gì để Tào Tháo dễ dàng nắm lấy tội không thể tha.
Từ Thứ lộ vẻ hổ thẹn:
- Mấy ngày trước Tào Tháo mang binh mã tới Dĩnh Thượng hấp dẫn chú ý quân ta, cộng thêm tướng thủ nơi đó say rượu cho nên Điền dự mang một vạn đội ngũ xông tới giết liền dễ dàng công phá tuy nhiên cho dù Hạ Khẩu không thất thủ mà Tào Tháo muốn tuyệt đê phóng nước thì vẫn y nguyên có thể tạo tổn thương tới Hạ Thái.
Trương Lãng tức giận hỏi:
- Tướng thủ là ai?
Từ Thứ cũng tức giận nói?
Là tộc nhân của Đinh tộc Đinh Nhung.
Trương Lãng không chút nghĩ ngợi mà nói:
- Người này hiện ở nơi nào, mau lôi về chém.
Từ Thứ lắc đầu:
- Vô dụng Đinh Nhung tự biết tội sâu nặng đã chết trận ở Hạ Khẩu.
Trương Lãng cười lạnh nói:
- Cho dù chết một trăm lần cũng không đền bù được tổn thất đúng rồi hiện tại có phái quân đội phản công Hạ Khẩu không?
Từ Thứ nói:
- Có, Trần Vũ nghe Hạ Khẩu nguy nan liền phái người đuổi qua tuy nhiên tới giờ vẫn chưa có tin tức truyền tới chỉ sợ tình huống có phnầ không ổn, nếu như trong vòng ba ngày đoạt không được thì chúa công à xem ra chỉ còn cách rời bỏ Hạ Thái mà thôi.
Trương Lãng lúc này tỉnh táo mà hỏi:
- Chỉ có hai trăm Xích Mã thuyền lâu thuyền ba chiếc.
Trương Lãng trầm giọng:
- Ngươi xem trong vòng ba ngày có thể đoạt lại Hạ Khẩu không?
Từ Thứ lắc đầu:
- Khó vô cùng khó nếu trong vòng mười ngày thì còn có thể chứ ba ngày thì, aizzz...
Trương Lãng quyết đoán nói:
- Bất kể thế nào trong vòng ba ngày cũng phải đoạt lại Hạ Khẩu không thì chẳng những chúng ta nguy hiểm mà dân chúng trong thành cũng gặp phải nguy hiểm.
Từ Thứ cười khổ:
- Hạ Thái tiến đến Hạ Khẩu cho dù hành quân cung phải tốn hai ngày cho dù đi chỉ sợ cũng vô bổ rồi.
Trương Lãng nói:
- Cái này ngươi nói ngược rồi, một vạn Tào binh ở Hạ Khẩu Tào Tháo sẽ không tuyệt đê.
Từ Thứ nói:
- Cái này khó nói ai cũng không bảo chứng Tào Tháo vì muốn tiêu diệt chúa công mà hi sinh một vạn đội ngũ này.
Trương Lãng hít hơi lạnh: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Chẳng lẽ Tào Tháo thực sự bị chiến tuyến hai cánh ép đến mức đó sao?
Từ Thứ nói:
- Chúa công bây giờ chúng ta vẫn nên nghĩ phương pháp bổ cứu.
Vừa lúc đó Quách Gia cũng vội vàng tiến tới, Trương Lãng nhìn Quách Gia thở hổn hển thì thả nhiên nói:
- Ngươi không cần phải nói, tình huống ta sẽ giải thích ngươi có biện pháp bổ cứu gì không?
Từ Thứ thấy Quách Gia như vậy liền mở miệng:
- Hiện tại phương pháp duy nhất chính là triệt đi Hạ Thái.
Trương Lãng quả quyết:
- Không thể ta cùng với Tào Tháo công thủ vài năm, tranh giành phòng tuyến Hạ Thái nếu như đơn giản buông tha như vậy thì thật có lỗi với các huynh đệ đã chết.
Quách Gia cũng tiếp lời:
- Đúng thế, thuộc hạ có một phương pháp bổ cứu đó chính là chúa công hạ lệnh cho toàn dân trong thành bắt đầu cùng với binh sĩ đốn củi làm bè, đồng thời đem vật tư dồn vào đồn cao, và các vị trí cao vạn nhất Tào Tháo thật sự tuyệt đê với kỹ năng bơi của binh sĩ Giang Đông cũng không đến nỗi bị tổn thất quá nhiều. Đồng thời quân ta đã có chuẩn bị vẫn có thể phản kích.
Trương Lãng hướng về phía Từ Thứ mà nói:
- Nguyên Trực nghĩ thế nào?
Từ Thứ cười khổ:
- Trong hiểm cầu thắng cũng chỉ có thể như thế.
Trương Lãng nhìn Từ Thứ mà nói:
- Tin này không giấu được ta chỉ sợ binh sĩ dao động quân tâm lâm trận bỏ trốn.
Quách Gia nói:
- Để thuộc hạ đi sắp xếp hiện tại quan trọng nhất chính là chúa công phải lập tức chuẩn bị, cùng với phu nhân bọn họ rút về Thọ Xuân chỉ có thể qua kiếp nạn này thuộc hạ có thể thừa cơ tiêu diệt Tào Tháo.
Trương Lãng nghĩ tới chuyện của Hạ Thái thì căn bản không có hứng thú nghe Quách Gia định kế sách mà chém đinh chặt sắt nói:
- Không được nếu hiện tại ta rút lui mọi người đều gặp nguy cho nên lúc này ta tuyệt đối không thể lui.
Quách Gia và Từ Thứ đau khổ khẩn cầu:
- Chúa công trước hết phải lui.
Trương Lãng quyết tâm hai người lúc này mới bất đắc dĩ nhìn nhau.
Buổi chiều ngày hôm đó, Trương Lãng để cho đám Triệu Vũ Trương Ninh lui bọn họ không đáp ứng nhưng sau khi Trương Lãng giận dữ mắng mỏ mới khóc lóc nghe lời.
mà lúc này toàn bộ Hạ Thái đều lâm vào trong khủng hoảng dân chúng nghe nói Tào Tháo muosn tuyệt đê thì tất cả đều bị hù dọa thu thập vật phẩm quý giá nhanh chóng ra cửa Nam di chuyển về Thọ Xương mà binh sĩ tuy kinh hãi nhưng với sự hiệu lệnh của Trương Lãng, vẫn một lục đốn củi tạo bè, đem vật tư di chuyển tới sườn núi.
Sắc trời ngày càng mở, mưa to càng nhiều, tâm tình của Trương Lãng trầm xuống.
- Mực nước dâng lên rồi.
Trương Lãng nghe được thanh âm này thì cúi đầu xem xét không biết từ lúc nào nước bắt đầu dâng lên khắp các bậc thang, Trương Lãng thầm than thở:
- Nguy rồi.
Đúng lúc này một tùy tùng nói:
- Tướng quân ở phía nam núi có xuất hiện đất lở, ước chừng có hơn mười binh sĩ né không kịp mà bị vùi thây trong đó, Chu tướng quân đã chỉ huy binh sĩ tới cứu, tạm thời thương vong không rõ.
Trương Lãng hít một hơi lúc này lại có Lăng Thống chạy tới báo:
- Bẩm chúa công ở bên ngoài ba mươi dặm có không ít quân Tào đội mưa tới ước chừng nhân số tới một vạn xin chúa công hãy định đoạt.
Từ Thứ ở bên cạnh nói:
- Đây chỉ sợ là kế của Tào Tháo, thầm thăm dò phản ứng của ta, nếu như xuất chiến, Tào Tháo biết quân chủ lực của ta không di chuyển nói không chừng hắn sẽ tăng tốc độ, nếu như không xuất chiến có lẽ hắn sẽ để cho quân ta di chuyển khỏi trận địa, bỏ đi độc kế tuyệt đê.
Trương Lãng gật đầu nói với Lăng Thống:
- Chỉ cần ngươi thủ vững không quan tâm tới sự khiêu chiến của quân Tào thì không đầy nửa canh giờ quân Tào sẽ bỏ chạy.
Lăng Thống kêu lên:
- Vâng.
Sau đó hắn lui xuống.
Hạ Thái lúc này đã lạnh tanh đại bộ phận binh sĩ đều dời về phía sườn núi, chuẩn bị đối phó với sự tuyệt đê của Tào Tháo.
Sắc trời tới hoàng hôn, Tào Tháo sau một phen chửi bậy đã lui về Dương Tuyền.
Trương Lãng tâm tình tuyệt vọng tự biết không có thể trong thời gian ngắn lấy lại Hạ Khẩu.
Tào binh sau khi lui về mực nước Dĩnh sông tăng vọt, ngắn ngủi nửa canh gời đã cao thêm một xích.
Bầu trời tràn ngập mưa to gió lớn, lôi điện giao phong, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Thượng du tuyệt đê, Dĩnh thủy bốn phía tràn lan nước, mực nước không ngừng tràn ra đê, tuôn về phía thôn trang ruộng đồng.
Thượng Du tuyệt đê, Dĩnh thủy mãnh liệt bành trướng, lao thẳng xuống dưới, chỉ trong vòng một khắc cỏ dại đã tràn lan.
Trương Lãng gấp rút để cho các binh sĩ vứt bỏ sự vụ trong tay, đi lên chỗ cao để tránh hồng thủy.
Hạ Thái địa thế thấp nước lũ tràn ngập ,từng tòa nhà đều tràn ngập trong nước, một mảng bừa bãi dân chúng tuy di chuyển đi nhưng có một số người không kịp tiếng than khóc vẫn dậy đất từng thanh niên khỏe mạnh mang lão ấu mà bỏ chạy.
Trời đã tối lôi điện xẹt trong màn đêm cuồng phong gào rít.
Đêm hôm đó thủy triều hung mãnh lao xuống không có một căn nhà nào không bị hủy, không có tường thành nào là không bị xói lở.
Thủy triều này chẳng những cướp đi quê hương xinh đẹp của bọn họ mà còn cướp đi vô số thân bằn hảo hữu.
Cảnh đêm tối vô cùng thê lương, tiếng kêu gào tràn ngập.
Trong đêm Trương Lãng không thể ngủ được, lúc này Trương Lãng phát hiện vài ngày trước mình mơ thấy một giấc mộng thấy mình bị mênh mông nước bao phủ, chẳng lẽ đây chính là hiệu quả do độn giáp thiên thư mang lại?
Cứ như vậy buổi tối Trương Lãng lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau vào hừng đông, Hạ Thái thành đã mênh mông nước.
Mặc dù có chuẩn bị nhưng mười vạn đại quân có ít nhất một vạn đội ngũ mất tích không rõ đâu không biết là bị thủy triều cuốn đi hay là bị vây khốn tại nơi khác, những binh sĩ còn lại không phải là trốn trong sơn động thì ở trên sườn núi.
Mà ở trên đỉnh núi, Trương Lãng và các binh sĩ xây dựng phòng ốc đơn giản, bên ngoài mưa không ngừng rơi xuống, Trương Lãng tâm tình càng lúc càng nặng, trên mặt của hắn tràn ngập khí sắc không tốt, hai mắt ảm đạm nhìn về phía xa xa.
Ở trên những nóc nhả có không ít những điểm đen nhúc nhích đây là những dân chúng không kịp rút khỏi, hiện tại chỉ có thể bất lực nhìn mưa to ở trên đầu.
Trương Lãng rất muốn cứu bọn họ nhưng hiện tại thủy triều mãnh liệt, cho dù thuyền lầu cỡ lỡn cũng không thể vững chãi được.
Trương Lãng tự nói:
- Mấy năm khổ cực phát triển, hôm nay bị hủy hoại trong chốc lát, Tào Tháo ơi là Tào Tháo ngươi thật quá ác độc.
Quách Gia quyết đoán mà nói:
- Chúa công Tào Tháo ngay cả dân chúng cũng không buông tha thuộc hạ có một kế có thể trừ được hắn.
Quách Gia không đợi Trương Lãng trả lời mà nói tiếp:
- Sau khi triều xuống ngày mai Tào Tháo sẽ nhập Hạ Thái, chỉnh đốn quân vụ lúc này Tào Tháo buông lỏng cảnh giới chúa công thừa dịp phái thủy binh xuôi từ Dĩnh Thủy lên thượng du một lần nữa đắp đê súc nước, đợi lượng nước đạt đến độ cao hợp lý sau đó thủy quân xuôi theo dĩnh Thủy tìm người giỏi thủy chiến giết quân Tào Tháo gà chó không yên, nếu chúa công cảm thấy không đủ có thể khai mở dòng chảy dẫn nước xuống thành.
Trương Lãng bực tức:
- Tào Tháo vô nhân đạo như vậy chẳng lẽ ta cũng học theo hắn sao?
Quách Gia giải thích;
- Tào Tháo tuyệt đê phóng nước chúa công đã sơ tán đại bộ phận dân chúng hiện tại bốn phia Dĩnh Thủy bừa bãi, trong phạm vi trăm dặm tuyệt không thể tìm thấy một nhà nông, hôm nay chúa công tuyệt đê lần nữa chỉ tổn thương với quân Tào, nếu chúa công nói sau khi Tào Tháo tuyệt đê phóng nước còn có dân chúng sinh ở vùng này thì thuộc hạ chết cũng không tin.
Trương Lãng cô đơn nói:
- Tào Tháo gian trá giảo hoạt làm sao dễ dàng cho chúng ta đắc thủ?
Quách Gia tự tin nói:
- Chúa công yên tâm bởi vì Tào Tháo đối với tình hình Hoài Nam không biết, không ngờ rằng Dĩnh Khẩu tuyệt đê không cần đoạt lấy Hạ Khẩu, hành động lần này không khác gì vẽ rắn thêm chân, tự rước lấy bại chiêu, cũng nhờ vậy mới khiến cho chúng ta thoát khỏi một kiếp này, nếu chúa công lo lắng Dĩnh Thủy không cách nào súc nước được vậy cũng không hoàn toàn đúng, Dĩnh thủy có tất cả ba đê, Tào Tháo không có khả năng phá hủy cả ba đê này cùng một lúc, tất nhiên phải lưu lại một hai cái mà lúc này chúa công vung sát chiêu, về phần độ khó lớn nhất chính là xuôi từ trên Dĩnh Khẩu xuống, bởi vì sau khi tuyệt đê nước chảy xiết cho nên thuộc hạ lo lắng bè tre có thể chịu được hành quân ban đêm hay không.