Thư viết tới đây, về phần chuyện của " kẻ này " thì nói tới liền dừng, ngay cả tín danh không nói tới. Võ Tắc Thiên sinh lòng nghi kị: đêm qua nhìn sao trời thấy sao băng rơi xuống, một tân tinh sáng nổi lên, hẳn chính là ứng với việc này?
Nghĩ đến đây Võ Tắc Thiên bùi ngùi thở dài:
- Thiên hạ đạo lý đều từ cửa quốc công mà ra. Địch công đã có tâm như thế vì sao trẫm an có thể không theo?
- Giản Chi!
- Có thần!
- Ngươi lập tức lên đường cùng quan viên Lại Bộ, Hộ Bộ, Lễ Bộ đi tới Lạc Dương xử lý linh cữu và việc mai tang cho Địch quốc công. Nhớ kỹ quốc lão lâm chung có nói không được phô trương, lăng chôn cất chọn gần chùa Bạch Mã.
- Thần tuân chỉ.
- Địch quốc lão văn huệ được Văn Xương truyền thừa. Chiếu cáo thiên hạ cả nước trai giới ba ngày, dùng lễ quốc tang mà xử lý!
(*Văn Xương ở đây chính là Văn Khúc Tinh Quân, chính là người nắm giữ công danh và văn vận của thế nhân)
- Thần lĩnh chỉ!
- Mặt khác...
Võ Tắc Thiên dừng một chút cẩn thận chu đáo an bài tang lễ của Địch Nhân Kiệt, trong mắt rốt cục cũng có hai hàng nước mắt chảy xuống, âm thanh nức nở nói:
- Sau tang lễ cho thư tỉnh và Lại Bộ cùng Binh Bộ trù bị việc mở võ cử. Trẫm muốn khai mở các dòng khác, sáng lập võ cử tuyển chọn nhân tài. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
(*Võ cử là cuộc thi tuyển võ trạng nguyên)
Trường An triều Võ Chu hai năm, công nguyên năm 702, đầu tháng giêng.
Tần Tiêu đứng bên cạnh thanh lâu, trong nội tâm của hắn có cảm giác như đang đứng trong dòng sông lịch sử, hắn thở dài: đây chính là đô thành thịnh thế thiên triều sao? Trường An? Trường An! Ai có thể nghĩ tới ngàn năm sau nơi này người xe như nước, đô thị toàn xi măng và thép.
Lúc này gió lạnh và tuyết bay tán loạn, cũng không có ảnh hưởng tới hào khí lễ mừng của Trường An, ngay cả binh sĩ thủ thành cũng buông lỏng hơn nhiều, Tần Tiêu lộ ra nụ cười thiện ý, nhất thời làm cho Tần Tiêu sinh ra ảo giác với đám binh sĩ này, nếu như nói ra câu "Hoan nghênh quang lâm" thì Tây An này sẽ biến thành một nơi du lịch, tiêu chuẩn tiếp khách cao nhất.
Trên đường lát đá xanh rộng lớn, tuyết trắng tích dày nửa thước, cửa hàng và nhà cửa cư dân như phủ lên một lớp giấy trắng. Hiện tại đang là giữa trưa chợt có khói bếp bay lên, khiến cho tòa đế đô uy nghiêm này tăng thêm vài phần âm nhu cùng xinh đẹp.
Tuyết rơi đúng năm được mùa nên thịnh thế nhiều hơn vài phần vui mừng, tuyết xuân lâm phàm nên càng lộ ra nét đa tình tự mỹ!
Tần Tiêu một đường chậm rãi đi tới cẩn thận xem xét đánh giá đô thành thịnh thế này, hận mình không có máy ảnh có thể đem cảnh đẹp trước mặt chụp lại. Hiện tại hắn đã có chiều cao sáu xích (1. 80 - 1. 85 m ), gương mặt tuấn lãnh thư sinh, hơn nữa có một bộ túi da tốt. Dùng cách nói của các hương thân Bành Trạch huyện Tê Phượng Thôn nói thì đây là "Mắt tinh mày kiếm, môi hồng răng trắng, oai hùng hùng tráng Tần gia lang".
Lần này tới Trường An Tần Tiêu chỉ đem hai bộ y phục đơn bạc, không nghĩ tới trên đường đi ngắm nhìn cảnh sắc ven đường thì tới Trường An đã là đầu tháng giêng, còn vừa vặn đi vào ngày có tuyết. Nhưng mà Tần Tiêu không có chút cảm giác rét lạnh nào. Những năm gần đây hắn không ngừng học nội công tâm pháp của lão nhân trong mộng, những nóng lạnh của ngoại giới không còn uy hiếp tới hắn nữa.
Bởi vì tuyết rơi nhiều nên ngày bình thường Trường An phi thường náo nhiệt lại không có nhiều người đi đường cho lắm. Có mấy thương nhân nước ngoài tóc vàng râu đỏ huyên thuyên nói vài câu tiếng Khựa còn cứng ngắt đang cò kè mặc cả với chủ khách sạn, xem ra là tìm kiếm nơi nghỉ chân hôm nay. Trên lưng ngựa của họ có chất theo hàng hóa, xem ra là phiên thương đang trên đường đi bán hàng rong và mua tơ lụa. Tần Tiêu tìm được mấy khách sạn nhưng phần lớn đều không còn phòng trống, đành phải chậm rãi đi tìm phòng trọ.
Tần Tiêu đi trên đường nhưng trong lòng nghĩ tới lịch sử, cũng chỉ có triều Đường mới phồn thịnh và cởi mở như vậy, người ngoại quốc định cư ở Trường An thì ngay cả Tây An vào thế kỷ hai mươi mốt cũng không so được. Nhiều người ngoại quốc đến triều Đường đến Trường An cũng không chịu về nước, bọn họ đều sống lại ở nơi này. Hiện tại đối với cư dân nước ngoài ở Đại Chu có thân phận giống như xin được thẻ xanh của nước Mỹ thế kỷ hai mươi mốt. (Thẻ xanh được sử dụng cho những người nước ngoài muốn định cư ở Mỹ).
Lúc này có mấy hài tử đang mặc áo đỏ từ trong nhà lao ra ngoài đường, bàn tay nhỏ bé và gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh, bọn trẻ không ngừng nắm tuyết trên mặt đất ném nhau, tiếng cười như chuông bạc từ trong miệng của lũ trẻ vang lên.
Tần Tiêu nhìn bọn trẻ này thì trong lòng thầm cười cười vì trò ném tuyết! Có ý tứ! Ta năm đó khi còn bé ở cô nhi viện cũng thường chơi như thế này... Đáng tiếc đến Đại Đường lại biến thành trẻ con, cho nên không có ai chơi ném tuyết với mình...
Bọn nhỏ sinh động vì đường cái hôm nay ít người, bởi vì vắng khách nên đám lão bản cũng từ trong cửa hàng đi ra ngoài nhìn bọn nhỏ đang chơi ném tuyết vui vẻ ra mặt.
Tần Tiêu đi qua đám trẻ đang chơi đùa này đột nhiên có mấy nắm tuyết bay tới. Tần Tiêu cười khẽ rồi tiện tay chém ra, cầu tuyết ở trước người rồi nhao nhao rơi xuống. Mấy hài tử phát ra từng tiếng kinh hô.
- Oa, thật là lợi hại!
- Động tác của hắn thật nhanh!
Tần Tiêu làm bộ muốn ném tuyết trở về nên bọn nhỏ cười khanh khách chạy đi.
Tần Tiêu nhìn qua bọn nhỏ đáng yêu thì nhẹ giọng tán thưởng.
- Đô thành thịnh thế, phong lưu Trường An, quả thật là nơi tốt. Trách không được những người ngoại quốc kia lại muốn ở lại Đại Chu.
Chính vào lúc này sau lưng của hắn vang lên tiếng vó ngựa, "Soạt soạt soạt" hơi có chút dồn dập. Tần Tiêu uốn éo quay đầu nhìn lại thì thấy bốn năm người cưỡi ngựa đạp tuyết chạy tới, móng ngựa đạp tuyết lông bòm tung bay, kỹ thuật cưỡi ngựa của những người này rất cao.
Trong nội tâm Tần Tiêu than nhỏ, nhìn quần áo và trang sức trên người của những người này đoán chừng là một quan to quyền quý nhà nào đó.
Trong lúc này trong đám trẻ đang chơi đùa ầm ĩ có một đứa vì muốn tránh tuyết của đứa trẻ khác ném nên đột nhiên chạy ra giữa đường, hoàn toàn không chú ý khoái mã sau lưng đang chạy tới, mắt thấy tránh không được!
Trong nội tâm Tần Tiêu cả kinh, hắn đề thân dồn sức vào chân phải như quỷ mị xuất hiện bên cạnh đứa trẻ đó, hắn ôm nó lao qua một bên đường.
Trong điện quang hỏa thạch hai người đã ở bên kia đừng, thoáng cái tránh va chạm với ngựa đang chạy.