Đoàn người đi được nửa ngày, dừng chân nghỉ ngơi, ăn bữa trưa, lại tiếp tục đi về phía trước. Mặc Y ngại ngồi xe quá khó chịu, vì vậy để Phạm Thức Đức đổi vào ngồi trong xe, còn bản thân lại cưỡi ngựa, cùng hoán, Hình Trường Phong, Vạn Lôi đi tới cùng nhau.
Tần Tiêu nhớ tới một việc, đối với Mặc Y nói rằng:
- Mặc Y. Gia sự của Chung lão tiên sinh đều đã an bài xong cho hắn rồi chứ? Hắn đã lớn tuổi như vậy còn đi theo chúng ta hạ Giang Nam, cũng không thể để hắn chịu ủy khuất.
Mặc Y gật đầu:
- Hầu gia yên tâm đi, nữ nhi của Chung lão tiên sinh ở đó, đã đến cùng nàng nói qua rõ ràng. Nàng cũng không có ý kiến để phụ thân theo hầu gia xuống Giang Nam. Mặt khác, cũng cấp một ít tiền cho nữ nhi của hắn, khi nàng giúp đỡ lão gia, trước thay Chung lão tiên sinh tìm kiếm một nấm mộ tốt. Ngày khác Chung lão tiên sinh nhập thổ vi an, cũng sẽ không bị luống cuống tay chân.
- Hầu gia?
Tần Tiêu không khỏi cười nói:
- Danh tự mới này nghe vào thật là có chút không quen thuộc. Mặc Y ngươi làm việc chính là để người khác yên tâm. Xem ra Chung lão tiên sinh khẳng định sẽ đối với ngươi cảm động đến rơi nước mắt. Đúng rồi, kỳ thực ta vẫn có một chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi và Tử Địch đeo hai thanh kiếm kia. So với tác gia chế tạo ra còn muốn cứng rắn, sắc bén hơn, là từ đâu mà có được vậy?
Mặc Y suy nghĩ một hồi, nói rằng:
- Nói đến còn có một đoạn lai lịch. Tuy rằng chúng ta từ nhỏ đã cùng Vi Đình học kiếm, nhưng vẫn đều là dùng kiếm sắt bình thường. Khoảng chừng vào ba bốn năm trước đi, khi đó ta và muội muội tại Lạc Dương cùng Tiên nhi gặp phải một nam nhân kỳ quái. Nam nhân kia thấy hai tỷ muội chúng ta, đã nói chúng ta tuy là nữ tử, tương lai lại là tướng tài, vì vậy liền đem một đôi kiếm này tặng cho hai chúng ta.
- Tặng?
Tần Tiêu không khỏi ngạc nhiên nói:
- Còn có quái nhân như vậy, cứ như vậy tặng không bảo kiếm cho người không quen biết? Ngươi có hỏi qua tục danh của hắn không?
- Nói đến, thật là rất quái lạ!
Mặc Y cũng nói:
- Lúc đó hai tỷ muội chúng ta thấy kiếm này đều thập phần hài lòng. Đã dự định cho hắn chút tiền, thế nhưng hắn lại nói, người hữu duyên nhấc tay đem tay, người vô duyên ngàn vàng không bán, hỏi danh tính của hắn, cũng không nói. Chúng ta chỉ biết là hắn tựa hồ là đạo sĩ, nói một ít huyền cơ mệnh lý, sấm ngữ phê văn m� � chúng ta nghe không hiểu.
Lúc này Hình Trường Phong vẫn một mực an tĩnh ở bên cạnh đột nhiên nói rằng:
- Mặc Y cô nương, người các ngươi gặp phải sẽ không phải là sư phụ của ta Kim Lương Phượng đấy chứ?
Mọi người cùng kêu lên nói:
- Sư phụ ngươi?
Hình Trường Phong nói rằng:
- Đúng, hắn chính là quái nhân như thế này. Khoảng chừng là vào bốn năm trước đi. Khi đó ta vừa đến Trường An làm bộ khoái, đang truy bắt một tên phi tặc. Truy vài ngày cũng không có đuổi được, thì gặp phải hắn. Lúc đó hắn cũng nói ta cùng hắn là người hữu duyên, sẽ ra tay thay ta bói một quẻ. Nói tương lai ta sẽ gặp được minh chủ mà một bước lên trời. Thế nhưng suốt đời đều phải vượt qua ở trên lưng ngựa. Sau đó hắn nói cho ta biết nói cho ta biết, phi tặc nấp trong giếng cổ tại miếu hoang ngoài thành hướng Đông Nam mười dặm. Ta dựa theo lời hắn nói đuổi qua đó, quả nhiên đem phi tặc kia bắt được! Lúc đó ta phi thường khiếp sợ, biết là gặp phải cao nhân, vì vậy liền trở về bái tạ. Hắn liền nói cho ta biết tục danh của hắn, đồng thời để ta bái hắn một bái, gọi một tiếng "sư phụ", ở lại cùng ta ba ngày, dạy cho ta ba môn công phu: đả huyệt, khinh công và ám khí. Nói đến ba loại công phu này, chính là tương lai dùng để an sinh lập mệnh. Hôm nay nghĩ lại, những bản lĩnh này của Trường Phong còn vừa vặn phát ra công dụ ở dưới tay Hầu gia.
Tần Tiêu cảm thấy cực kỳ kinh ngạc:
- Thực sự là thế ngoại cao nhân nha! Sau này ngươi có từng gặp lại hắn không?
- Không có.
Hình Trường Phong lắc đầu:
- Từ sau ba ngày đó, đã không còn gặp được hắn nữa. Trường Phong tư chất ngu độn, sư phụ dạy ba môn công phu cũng không luyện được đến nơi đến chốn. Sư phụ lão nhân gia tinh thông nghiên cứu tử vi đấu sổ, am hiểu dị thuật xem tướng, xem bói xem tướng, đồng thời còn có một thân hảo công phu, một tay đúc kiếm tuyệt kỹ càng là lô hỏa thuần thanh, huyền diệu vô cùng. Nhưng hắn bình sinh lại cực ít đúc tạo kiếm, ngay cả ta cũng không có được binh khí do hắn đúc tạo ra.
Lúc này, Phạm Thức Đức phía sau xe ngựa xốc lên màn che, nói rằng:
- Trường Phong, sư phụ ngươi chính là Kim Lương Phượng? Người này ta biết. Vào hơn ba mươi năm trước, người này tuổi mới nhược quán, đã bái thuật số danh gia Viên Thiên Cương làm thầy, học tập thuật số. Sau này lại một tay võ nghệ gia truyền và chú kiếm thuật, danh tiếng truyền thẳng đến triều đình. Triều đình mấy lần muốn triệu hắn vào triều làm quan, hoặc làm Ti Thiên Giám, hoặc làm Tác Giám, nhưng hắn lại vẫn không chịu xuất sĩ, du lãm tứ phương, làm thế ngoại cao nhân! Sau này Viên Thiên Cương bị Võ Hoàng trừ bỏ, người này lại càng không thấy bóng dáng.
- Viên Thiên Cương?
Tần Tiêu ngạc nhiên nói:
- Người này ta biết, nghe ân sư Địch công của ta nói qua, người này cực thiện xem tướng bói toán. Năm xưa Võ Hoàng khi còn đang nằm trong tã lót. Hắn đã kết luận, tương lai Võ Hoàng có thể long ngự thiên hạ. Cho người xem tướng nói mặt, nói người phú quý thọ mệnh, không gì không ứng nghiệm. Là kỳ nhân.
Mặc Y nói chen vào một câu:
- Hầu gia, ngươi vô duyên vô cớ làm sao lại hỏi đến những chuyện này?
- A, là như thế này.
Tần Tiêu cười cười:
- Hiện tại trở lại Giang Nam, thời gian nhàn rỗi sẽ rất nhiều. Vì vậy đã chuẩn bị đem Đặc Chủng Doanh huấn luyện cho thật tốt. Thế nhưng cho tới nay, Đặc Chủng Doanh cũng không có bội đao tốt. Như hoành đao bình thường trong quân kia, tuy rằng đẹp đẽ cũng có thể dùng, nhưng dù sao có chút không lưu loát. Gặp phải áo giáp tốt, uy lực sẽ suy giảm mạnh. Đặc Chủng Doanh phải làm đều là một vài việc cần tỉ mỉ, liên quan tới tính mạng, không có binh khí thuận tay sao được? Vì vậy ta đã nghĩ tìm cao nhân chế tạo một nhóm bội đao. Chính là ở trên cơ sở của hoành đao cho thêm một chút cải tạo, mặc kệ là trên ngựa hay là dưới ngựa, thường ngày hay chiến trận đều có thể dùng tới, như vậy tốt hơn nhiều.
Hình Trường Phong nói rằng:
- Nếu là muốn tìm được sư phụ ta, sợ là rất khó. Khoảng chừng là hơn một năm trước, ta nghe được người ta nói qua, phảng phất như ở Lĩnh Nam Thiều Châu Khúc Giang có gặp qua hắn, cùng mấy tài tử văn nhân hỗn tại một chỗ.
Tần Tiêu không khỏi cười khổ:
- Cao nhân nha, Thần Long thấy đuôi không thấy đầu. Nếu muốn đi Lĩnh Nam loại địa phương này tìm người, nói dễ vậy sao. Dị thuật đại sư, chú kiếm đại sư như hắn vậy, tính tình chung quy sẽ có chút quái dị, xem ra cũng chỉ có thể nói một chút mà thôi.
- Thiều Châu Khúc Giang?
Bên trong xe ngựa Phạm Thức Đức kinh nghi nói:
- Ta thật ra lại nhận thức một người, là người Thiều Châu Khúc Giang.