Phong Lưu Võ Trạng Nguyên Chương 461: Quyết đấu đỉnh phong. (5)

Quách Tử Nghi vô số lần muốn lao ra đi giúp Tần Tiêu, nhưng nhớ tới Tần Tiêu đã hạ đạt tử lệnh "Nửa bước không được rời khỏi đại soái", không thể làm gì khác hơn là cứng rắn nhẫn nhịn xuống.

Soái kỳ là không thể rời khỏi chiến trận, Trương Nhân Nguyện cho dù không thể chiến đấu, cũng cắn răng chỉ huy tác chiến.

Tần Tiêu suất lĩnh hậu bộ, cùng viện quân của Đột Quyết chém giết. Nguyên bản một hồi chiến đấu bao vây tiêu diệt, biến thành tao ngộ chiến thế lực ngang nhau.

Mấy người Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi và Trình Bá Hiến đều dẫn tướng sĩ dưới trướng cùng binh sĩ Đột Quyết chiến thành một đoàn.

Tiếng trống lôi đình, chiến giác leng keng, mây đen tế nguyệt, cuồng phong nổi lên bốn phía.

Đại sa mạc mênh mông, lại một lần nữa biến thành Địa Ngục nhân gian, Tu La Đạo tràng. Tứ chi, đầu người bị đứt đoạn, chiến mã bị đá thành cầu thịt rơi loạn khắp nơi. Tiên huyết bắn ra, óc não trào lên, tiến hành lễ rửa tội máu tanh cho mỗi người còn sống!

Tần Tiêu nộ rút trường đao, rống lớn một tiếng, chém xuống một đầu ngựa và người Đột Quyết. Bên người xác chết chất đống như núi! Khuyết Đặc Lặc hai mắt đỏ bừng. Loan đao trong tay tựa như Âm thi phù đòi mạng, đem sinh mệnh của một binh sĩ quân Đường tuyên cáo hồi kết.

Tần Tiêu phi khoái liếc mắt nhìn cây đuốc trong trận một cái, thấy được Khuyết Đặc Lặc, lớn tiếng rống to một tiếng, phi thân nhảy lên, nhắm thẳng phía hắn vọt tới.

Khuyết Đặc Lặc cảm giác một cổ áp lực khiến kẻ khác hít thở không thông đập vào mặt mà đến, ngửa đầu vừa nhìn một cái. Trong trời đêm tối đen như mực, một người trên thân dưới ánh lửa chiếu ra kim quang, đang hướng phía mình đánh tới.

Khuyết Đặc Lặc trong lòng cả kinh, ngay tại chỗ lộn người một cái tránh thoạt một kích của Tần Tiêu. Bản thân còn chưa kịp đứng vững, đã quay đầu lại một đao chém tới. Tần Tiêu đã nhảy lên một cái, hai tay nắm đao chém xuống phía dưới.

Khuyết Đặc Lặc cắn chặt răng một cái, cầm đao nghênh đón, bất đắc dĩ thân hình chưa ổn định, đã bị Tần Tiêu ngăn chặn, chỉ đành phải lảo đảo lui về phía sau. Tần Tiêu hét lớn một tiếng, đem lực đạo trong tay càng gia tăng lớn lên. Khuyết Đặc Lặc không dám chậm trễ, một tay kia cũng chống đỡ loan đao ở trên lưng của mình, ra sức đứng vững. Sống dao hơi cùn kia, cư nhiên cũng cứ như vậy có thể đem tay của mình cắt rách, tiên huyết chảy ròng ròng!

Tần Tiêu nghĩ đến Khuyết Đặc Lặc giết chết mấy vạn tướng sĩ bách tính Linh Vũ huyện, trong lòng đã là một cổ lửa giận tận trời, hận không thể lập tức đem hắn cắt xé thành đống thịt vụn. Lúc này sử xuất lực đạo toàn thân, muốn đem Khuyết Đặc Lặc áp ngã xuống đất!

Khuyết Đặc Lặc cảm giác có chút không ổn, tướng quân người Hán này, khí thế và lực đạo thật mạnh! Dưới khoảng cách như vậy, cư nhiên có thể một đao đem lực đạo của Tần Tiêu phá giải, sau đó một đao phi khoái tuyệt luân hướng tới trước mặt Tần Tiêu cắt tới!

Trong lòng Tần Tiêu thản nhiên như núi, co rụt đầu vai lại, nắm giữ trường đao không đợi lực đạo suy kiệt, đã nhắm thẳng cổ của Khuyết Đặc Lặc cắt tới!

Trong thời khắc điện quang hỏa thạch, hai người đều tự kinh hãi kêu một tiếng rồi phân tách ra. Tần Tiêu nhìn đầu đao của chính mình mặt trên có mắc một bên khuyên tai của Khuyết Đặc Lặc, mà khôi giáp đầu sư tử của hắn cũng đã bị đối phương lột bỏ.

Tần Tiêu vung đao lên, đem vòng tai ném đi thật xa, lại kéo khôi giáp của mình ném sang bên cạnh:

- Đến a, tiểu súc sinh!

Khuyết Đặc Lặc cũng cảm giác bên tai một trận đau nhức, lấy tay sờ một cái, cư nhiên đã bị xé vỡ ra. Tiên huyết chảy ròng ròng, không khỏi cũng là một trận giận dữ trong lòng:

- Ta muốn giết ngươi!

Hai người lại giết thành một đoàn như vậy, trong vòng phương viên một trượng, đao quang kiếm ảnh, không người nào dám tới gần. Binh sĩ tiên phong tay nắm soái kỳ, do dự chạy xung quanh hai bên. Hạch tâm của cả chiến trường đều đã dời đến nơi này.

Trên đại chiến trường rộng hơn vài dặm, quân Đường và người Đột Quyết chiến đấu, thế lực ngang nhau. Người Đột Quyết nguyên bản sĩ khí hạ thấp, bởi vì Khuyết Đặc Lặc đến mà sĩ khí đại chấn; đồng dạng quân Đường bị Khuyết Đặc Lặc đánh cho có chút mờ mắt, cũng bởi vì Tần Tiêu phi ngựa gấp rút tiếp viện, mà nhận được cổ vũ gấp bội.

Quân Đường và người Đột Quyết giống như là hai con cự thú đồng thời phát điên lên, không để ý chính mình thương vong muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, bắt đầu cắn xé và chém giết gần như điên cuồng!

Tần Tiêu và Khuyết Đặc Lặc, trong lòng hai người đều phẫn nộ, hận không thể đem đối phương xé thành mảnh nhỏ. Đòn sát thủ gì cũng đều sử dụng ra. Chỉ thấy hai người đao quang um tùm, Hỏa Tinh bắn ra bốn phía, nhãn thần hơi nhìn vào đám người đều không nhìn thấy rõ được trong đống bụi mù kia, hai người đang làm cái gì. Chỉ có nghe được tiếng binh đao tương tiếp, ngăn chặn lẫn nhau không ngừng phát ra.

Mái tóc của Tần Tiêu cũng không biết từ lúc nào xõa lả tả xuống. Tóc tai bù xù tựa như Ma thần, trong ánh mắt lệ khí đại thịnh, điên cuồng hét lên lại đem Khuyết Đặc Lặc ngăn chặn.

Con mắt tam giác của Khuyết Đặc Lặc cũng trợn trừng tròn lên, cố lấy khí lực cả người như một đầu hùng sư thảo nguyên phát ra tiếng tê rống thật lớn. Sống chết không chịu lui về phía sau, đùi phải hướng tử mệnh phía sau dẫm một cái, đem thân thể định trụ. Dùi trái hướng tới bên hông của Tần Tiêu khóa lại. Tần Tiêu cũng giống như cá chết lưới rách hạ thấp người một cái tại chỗ. Chân đảo qua đá ra ở giữa mắt cá chân của Khuyết Đặc Lặc.

Một bên đầu gối của Khuyết Đặc Lặc cũng đá lên bắp đùi của Tần Tiêu, hai người đồng thời ầm ầm ngã xuống đất. Đao trong tay cũng đều rơi lả tả đến một bên.

Khuyết Đặc Lặc bất chấp mắt cá chân đau nhức, liếc mắt nhìn soái kỳ bên cạnh Tần Tiêu, ngay tại chỗ dùng một chiêu lý ngư đả đỉnh lộn mình, bay lên trời, đem tên Đường quân cầm soái kỳ kia cả người lẫn kỳ đều bị đá bay ra. Một kỵ bịnh khác lại lập tức chạy đến bên cạnh, ném cho hắn ngân thương. Đảo mắt vừa nhìn Tần Tiêu một cái, cũng đã cưỡi lên ngựa, trên tay nắm Phượng Sí Lưu Kim Thang, đang nhắm phía mình đánh tới.

Mắt cá chân của Khuyết Đặc Lặc bị đá đến trọng thương, nhưng lúc này lên ngựa coi như là bù đắp chỗ thiếu hụt. Đầy ngực oán giận lại hướng phía Tần Tiêu xung phong liều chết qua đây. Cùng lúc đó, Tần Tiêu đem tướng kỳ rơi trên mặt đất, kỵ binh cầm cơ kia cũng đã bị loạn mã giẫm chết. Thật vất vả mới có một úy tướng đem soái kỳ nhặt lên, lại bị loạn tiễn bắn đến thủng cả ngực. Gắt gao ôm lấy soái kỳ không chịu ngã xuống. Trong miệng tiên huyết chảy dài. Mấy thiết vệ kỵ của Đột Quyết Di Niết Khả Hãn cũng nhân cơ hội hướng phía Tần Tiêu giết qua, muốn vì Di Niết mà báo thù.

Trương Nhân Nguyện ở bên trận liên thanh hét lớn lên:

- Chúng kiêu tướng trung hậu, mau chóng đi tới hỗ trợ cho Tần tướng quân! Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

Quách Tử Nghi cắn chặt hàm răng một cái, muốn lao ra. Nhưng lại nghĩ đến quân lệnh của Tần Tiêu, chỉ đành phải oán hận nhẫn nhịn xuống.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/phong-luu-vo-trang-nguyen/chuong-461/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận