Tần Tiêu sai người đi tới sơn thôn và mời các bô lão danh vọng cao của người Thái tới một căn nhà trúc, nhìn bọn họ nói ra:
- Trong thiên hạ đều là vương thổ, mà chúa tể của vùng đất là vương thần. Quan dân chúng ta phải hỗ trợ lẫn nhau, thân nhau như ruột thịt. Từ ngày hôm nay dân tộc Thái sẽ được miễn ba năm thuế má và lao dịch, quan phủ sẽ toàn lực hỗ trợ người dân trồng dâu nuôi tằm, đánh cá và săn bắt chăn nuôi.
Hơi dừng một chút giọng nói Tần Tiêu nặng nề nhìn vào mọi người, nói:
- Ta và Bảo Giáp đều là đồng liêu, là thần tử của Đại Chu. Cho dù chức quan lớn nhỏ cũng đều làm công bộc của dân. Cho tới nay các ngươi có một số việc làm không được tốt lắm, ta sẽ không nói rõ kể tử hôm nay cho dù là người Hán hay là người Thái đều ngang hàng, mọi người ở chung hòa thuận với nhau. Đều là hương thân cùng quê thì có gì mà gây chuyện, hảo hảo sống không phải tốt sao?
Ở trong gian nhà bọn người Bảo Giáp quỳ xuống, dập đầu cầu xin tha thứ.
Tần Tiêu cất cao giọng, nói:
- Bỏ đi, tất cả đứng lên! Bổn quan hôm nay không phải hỏi tội các ngươi!
Hơi dừng một chút, Tần Tiêu tiếp tục nói:
- Biết sai thì có thể thay đổi, thiện lớn lao yên, chuyện trước kia bản quan không so đo với các ngươi. Huyện lệnh Hán Dương ý đồ mưu phản đã đền tội, bổn quan cũng không muốn xử thêm các ngươi làm gì, các ngươi làm quan trong thôn có quan hệ với hắn hay không, có cấu kết hay không thì nội tâm hiểu rõ. Còn có cái gì huyết tế, chuyện này...
Tần Tiêu đề cao âm thanh một chút, cơ hồ là giận dữ hét:
- Về sau tuyệt đối không thể để xảy ra lần nào nữa! Quả thực là vô cùng ngu xuẩn! Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Cái này giận dữ, Ngô Hưng Quốc đều nghiêm lại, cuống quít từ trên ghế đứng lên, cùng quỳ xuống theo bọn người Bảo Giáp.
- Hạ quan... Hạ quan hổ thẹn, hạ quan có tội, thỉnh Tần đại nhân giáng tội trừng phạt!
Trong nội tâm Tần Tiêu cười lạnh, lại nhịn không được có chút vui cười vì đã đạt được mục đích! Lần này gõ mạnh thì đã làm những con hồ ly và lão hổ chẳng phải bị giày vò sao?
Tần Tiêu tiến lên một bước nâng Ngô Hưng Quốc dậy, nói:
- Ngô đại nhân nói quá lời! Câu cửa miệng là sông không dấu ngọc, sản vật Ngạc Châu và dân sinh vô cùng phong phú, chợt có người phạm tội thì khó tránh khỏi, Ngô đại nhân cũng không cần lo lắng. Trong tình cảnh này Bảo Giáp các ngươi không cần phải quỳ, ta cũng không phải ác quan. Kỳ thật ý của ta hôm nay nói đúng một việc: chuyện này sinh ra thì bổn quan có thể xem như không thấy cái gì, chuyện cũ sẽ bỏ qua; sau này các ngươi làm việc thế này thì ta có thể nhìn chằm chằm vào.
Ngô Hưng Quốc âm thầm đổ mồ hôi trán, nói:
- Hạ quan hiểu rồi, tại đại nhân rộng lượng!
Bọn người Bảo Giáp này đã có chút mất hồn mất vía, chỉ biết dập đầu trên mặt đất.
Tần Tiêu đi đến bên người Nham Tài Trát, bắt lấy tay của hắn, nhìn hắn nói ra:
- Nham đại thúc, chuyện ma quái ở Quỷ Khốc sơn cốc này bổn quan nói không rõ ràng, cũng không có chuyện quỷ quái gì, nhưng mà có chút ít âm thanh từ sơn cốc phát ra, cũng không có độc trùng mãnh thú hại người, các hương thân không cần sợ hãi. Sau khi trở về nói các hương thân từ hôm nay trở đi có thể yên tâm lớn mật săn bắt như trước. Về sau gặp bao nhiêu khó khăn thì nhớ rõ phải báo cáo lại trong thôn, xin nhờ quan phủ hỗ trợ.
Tần Tiêu hơi dừng một chút, quay đầu nhìn qua đám người kia, nói:
- Kỳ thật ở nơi này đều là các vị hương thân, chẳng qua nơi này bị cẩu quan bức bách và tài cán vô cùng thấp kém, hành dân thì nhiều... Nếu xảy ra chuyện này thì phải báo lên.
Mọi người cùng Bảo Giáp nhanh chóng quỳ xuống dập đầu, hét to lên:
- Đại nhân anh minh! Đại nhân anh minh!
Trong nội tâm Tần Tiêu cười lạnh: đương nhiên anh minh. Không anh minh thì ta đã sớm chém đầu các ngươi rồi! Xem sau này các ngươi có dám vẽ đường cho hươu chạy hay không! Ta không chém các ngươi là sợ dân tộc Thái sau này sẽ khổ sở, dù sao cũng là hương thân thôn quê ngẩng đầu không thấy mặt trời, ta một đao chém xuống thì Hán, Thái chính là tử địch. Hừ! Xem như đám gia hỏa các ngươi nhặt được tiện nghi.
Nham Tài Trát kích động nước mắt tuôn rơi, nhất thời nói không ra lời, chỉ gật đầu run rẩy.
Tần Tiêu trong nội tâm một hồi thoải mái, đối với Ngô Hưng Quốc nói:
- Ngô đại nhân, chuyện ở trại Thái tộc đã xử lý gần xong rồi, bổn quan muốn đi tới huyện nha Hán Dương nhìn một chú, tạm thời không đi tới Ngạc Châu được. Ngô đại nhân công vụ bận rộn cũng không cần đi theo đâu, mau quay về Ngạc Châu đi, bổn quan tùy ý đi bái phỏng là được.
Ngô Hưng Quốc hình như còn chưa tỉnh lại, trong mơ màng, ngạc nhiên ngơ ngác nói:
- Nếu như thế hạ quan quay trở lại Ngạc Châu, nếu như có chuyện gì, ngài sai người tới thông báo cho hạ quan.
Tần Tiêu một tay gõ nhẹ lên đầu gối, niềm nở nói:
- Đã như vầy Ngô đại nhân, chư vị hương thân, bây giờ chúng ta từ biệt, sau này còn gặp lại!
Dứt lời đứng lên, trong nội tâm có sảng khoái không nói nên lời: trong bộ đội thì quan cao một cấp đè chết người. Không nghĩ tới hiện tại chỉ là tứ phẩm Ngự Sử cũng có thể hù tứ phẩm Thứ Sử sợ hãi, làm quan thật thú vị.
Vừa ra khỏi phòng trúc bọn người Tần Tiêu bị dân tộc Thái bao quanh lại.
Các thôn dân quỳ xuống ngay ngắn, Nham Tài Trát nói ra:
- Đại nhân, ngài thật sự là phật sống a! Những hương thân chúng ta cảm động và nhớ đại ân đại đức của ngài, dựa theo tập tục của người Hán thì chúng ta sẽ lập sinh từ cho ngài, cùng thờ ngài và phật tổ chung với nhau trong nhà, ngày ngày thắp hương lễ bái, cầu chúc đại nhân vạn thọ vô cương, cả đời an khang!
Dứt lời dân chúng Thái đồng thời hô lên.
- Chúc đại nhân vạn thọ vô cương, cả đời an khang!
Tần Tiêu kinh hãi, vịn Nham Tài Trát, nói:
- Nham đại thúc, những chuyện thế này bản quan không quen, không dám nhận hậu đãi này, thế nhân chẳng phải cho rằng bản quan lừa đời chuốc tiếng sao? Việc này vạn lần không được!
Nước mắt Nham Tài Trát tuôn đầy mặt, kích động cầm lấy tay của Tần Tiêu, nói:
- Đại nhân, tộc nhân của chúng ta sống ở nơi này hơn trăm năm, chưa từng có lúc nào vui vẻ như ngày hôm nay, chưa từng gặp cuộc sống thanh nhàn như vậy. Chỉ trách chúng ta nghèo khổ, không có lễ vật gì đưa cho đại nhân cả, cung phụng sinh từ toàn bộ là tâm ý của chúng ta, đại nhân cũng đừng từ chối, bằng không thì những tộc nhân chúng ta thật sự khó chịu trong lòng, xấu hổ cả đời.
Chúng thái dân đồng loạt hô:
- Chúc đại nhân vạn thọ vô cương, cả đời an khang!
Tần Tiêu không ngờ rằng chuyện lại như vậy, đành hít sâu một hơi, nói:
- Đã như vậy thì được rồi, các hương thân, mời mọi người đứng lên đi. Từ nay về sau mọi người sống thật tốt, nếu có khó khăn gì cứ tìm quan phủ hỗ trợ. Mọi người nên nhớ kỹ, các ngươi đều là con dân của triều đình, bệ hạ đối xử các ngươi như nhau, cũng không có ý bất công với ai. Tần mỗ cáo từ, các hương thân nên trở về đi, không nên tiễn xa.
Dứt lời Tần Tiêu chắp tay vái chào, quay người bước nhanh rời đi.