Quân Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Khai Hoang
Chương 972: Ma uy ngập trời!
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: vipvanda
- Thủy Đức tinh quân?
Trung niên nhân mang theo vẻ kinh ngạc thu hồi ánh mắt, nhìn qua lão giả, sắc mặt tràn đầy quái dị nói:
- Ngươi nói để cho hắn nhậm chức Bắc Đẩu Ngũ Khí Thủy Đức tinh quân sao?
Lão giả tóc bạc thấy thế không khỏi bật cười nói:
- Bệ hạ không cần kinh dị như thế, trước đó cựu thần không đồng ý là vì băn khoăn Xiển giáo. Cho dù hắn có nhậm chức này cũng không được lâu dài. Chẳng qua hiện nay Uyên Minh đã có Huyền Vũ giúp đỡ, như vậy tình hình đương nhiên là khác hẳn!
Trung niên nhân nghe vậy giật mình, tiếp theo liền cười nói:
- Xác thực là thế! Nhưng phải chờ hắn vượt qua kiếp số lần này rồi nói sau. Ta biết thủ đoạn của Từ Hàng, tiểu tử này càng kinh tài tuyệt diễm, tên kia sẽ càng không thể dung tha cho hắn tiếp tục tồn tại. Đấu pháp không được, tiếp theo chỉ sợ sẽ giở trò cứng rắn.
Lão giả gật đầu, yên lặng nhìn xuống bên dưới, trong mắt mang theo vài phần tiếc hận. Người này đấu pháp thắng lợi đã làm người bất ngờ, nhưng bị vây giết chỉ sợ không dễ dàng đào thoát.
Trên đỉnh Liên Vân Phong Thủy Vân sơn, tụ tập hơn mười Ngọc Tiên, thân hình rung động, không thể tự chủ chính mình.
Đấu pháp tới nay đã qua thật lâu, vân tượng trên không cơ hồ mỗi điểm biến hóa đều chiếu vào trong mắt bọn họ.
Lúc trước bọn họ làm sao từng nghĩ đến, nguyên tưởng rằng gặp phải kết quả thất bại, lại có biến hóa đến như thế?
Vị kia quật khởi như vầng tinh tú sáng ngời trong tông môn, chỉ là hậu bối đệ tử ương ngạnh tột đỉnh, nhưng lại dùng tư thái cường thế như vậy, lấy lực lượng Ngọc Tiên độc kháng hơn hai mươi Thái Ất Chân Tiên, tựa hồ vẫn còn thừa sức.
Ở trong mắt mọi người xem ra, quả thực là phương pháp mượn lực đánh lực không thể tưởng tượng nổi, không chút khoan nhượng đem ván cục hoàn toàn xoay chuyển.
Bên trong Thiên Thủy quốc chẳng những không bị tai ương chút nào, ngược lại một ít quốc gia liên thủ tấn công đều gặp phải tình trạng đáng lo!
Tay Cực Thiên không ngừng vuốt râu, ánh mắt nhất thời vô cùng phức tạp, tuy có vài phần vui mừng, nhưng càng nhiều chính là lo lắng.
Cảm giác nôn nóng khó nói nên lời tràn ngập đáy lòng.
Hắn đưa mắt nhìn ra phương xa ngoài cửa điện, chỉ thấy ngoài trăm vạn dặm rõ ràng có mấy ngàn độn quang đang lục tục hướng Khống Vân Phong bay đi. Tay hắn không tự chủ được kéo đứt chòm râu, sau đó hắn không cách nào trấn áp được nỗi xúc động cấp bách trong nội tâm, hóa thành độn quang bay ra khỏi đại điện, bay thẳng về hướng mặt đông. Nhưng vừa bay ra khỏi phạm vi Thủy Vân sơn, rất xa liền nhìn thấy một đạo nhân đang khoanh tay đứng thẳng.
Đồng tử của Cực Thiên co rụt thật mạnh:
- Cửu Linh Tông, Nguyệt Sơn?
Đạo nhân kia nghe vậy cười khẽ quay đầu lại, làm đủ cấp bậc lễ nghĩa hơi chắp tay nói:
- Đạo huynh chuẩn bị đi đâu? Chẳng lẽ muốn đến Khống Vân Phong hay sao?
Cực Thiên hít sâu một hơi, tiếp theo cười lạnh nói:
- Cực Thiên này muốn làm gì, ngươi biết rõ còn cố hỏi!
Vừa nói xong liền nghe một tiếng kiếm minh, một thanh bạch sắc tiên binh từ trong tay áo bắn ra, canh kim kiếm ý vô cùng sắc bén bắn tới.
Mí mắt Nguyệt Sơn co giật nhảy lên, nhưng cũng không hề để ý tới, liền lấy ra một trương kim sắc đạo phù tế lên đỉnh đầu, tiên phù chớp lên, hiện rõ dòng chữ “Ngọc Thanh Từ Hàng Cứu Chế Đô Triện Kim Quang Hộ Thể Thần Phù”, đem cả người bao phủ bên trong một tầng kim sắc quang mang, lắc đầu than khẽ nói:
- Uyên Minh sư chất nhất mạch vẫn lạc, ta cũng thấy thật đáng tiếc! Nhưng hài tử kia thần thông thiên tư, thực sự quá mức xuất chúng. Có câu cây mọc thành rừng vẫn bị gió thổi bật rễ. Lần này nếu hắn không chết, chúng ta khó thể tâm an!
Cực Thiên nghiến răng cơ hồ muốn hộc máu, tiếp theo trong lòng chợt động, nhìn lên trên không. Chỉ thấy trên đỉnh Tiếp Vân Phong Thủy Vân sơn bỗng dưng lóe sáng thủy sắc kiếm quang, đang hướng Khống Vân Không bắn tới.
Khí thế hạo hãn, phát ra tiếng kiếm rít kinh người, chỉ nháy mắt đã đi xa hơn mười vạn dặm.
Trong con ngươi Cực Thiên nhất thời chớp lên vẻ sáng ngời, lộ ra vài phần vui mừng, mà đối diện hắn Nguyệt Sơn kinh ngạc:
- Đó là Thủy Vân kiếm quyết? Hay là Thủy Vân Tông các ngươi hoàn toàn không cần để ý tới cơ nghiệp tông môn?
- Cơ nghiệp tông môn?
Cực Thiên cười trào phúng:
- Cục diện hiện giờ đã rõ ràng, Thủy Vân Tông đạo thống truyền thừa phải nhờ Uyên Minh, nếu Uyên Minh vong, Thủy Vân Tông sớm muộn cũng bị diệt môn. Nếu là như vậy, còn nói gì tới căn cơ? Sư huynh của ta cả đời làm việc hồ đồ, thật khó được một lần hành sự khiến Cực Thiên ta bội phục!
Nguyệt Sơn á khẩu, tiếp theo cau mày nhìn về phía đông, mặc dù có chút lo lắng nhưng trong mắt vẫn hàm chứa vài phần lạnh lùng khinh thường.
…
Trên đỉnh Khống Vân Phong, lại một viên thủy lam sắc tiểu châu từ trong miệng Huyền Vũ bay lên, gia nhập vào giữa không trung, tuần hoàn chuyển động bên trong tầng lam quang.
Lúc này số lượng Huyền Thủy Thiên Linh Châu đã gia tăng tới ba mươi ba viên.
Uy thế kiếm thức trong tay Nhạc Vũ càng thêm cuồn cuộn mạnh mẽ, dao động đến Lưỡng Nghi Vân Khí Đồ, chậm rãi khuếch trương hướng các nước láng giềng xâm nhập tới.
Trên mặt Nhạc Vũ thật hờ hững, không có chút cảm xúc. Hắn lạnh lùng nhìn phía xa xa, chỉ thấy hơn mười vạn kiếm khí độn quang đang cấp tốc bay tới. Phần lớn đều phiêu phù trên hư không ngoài mười vạn dặm, một ít người có gan lớn cũng tiếp tục bay tới Khống Vân Phong. Từng dãy quang hoa muôn màu tựa như đoàn thất thải quang hoa đang khởi động, tạo cho người ta áp lực thật lớn lao.
Dương Nghệ vẫn còn đang giãy dụa trong cơn gió lốc, thần sắc đã biến thành dữ tợn. Hắn biết được mưu đồ đã lộ, liền rõ ràng xé toang da mặt, cười ha ha nói:
- Phụ hoàng ta cuối cùng đã coi thường ngươi! Lực lượng một người có thể độc kháng hai mươi mốt vị Thái Ất Chân Tiên, dù là Thủy Vân chân nhân còn trên đời cũng xa xa không bằng ngươi! Chỉ cần đấu pháp lần này, đã đủ Uyên Minh ngươi danh truyền hồng hoang! Nhưng hôm nay mặc cho ngươi pháp lực thông thiên, cũng phải thân tử đạo tiêu nơi này! Bản thân ta thật muốn nhìn xem, Uyên Minh ngươi làm sao chạy thoát lòng bàn tay của vị Đại La Kim Tiên kia…
Vừa nói được tới đây, đã có mấy trăm đạo kiếm quang từ trên không chém xuống, tựa như kiếm vũ đem trọn tế thai bao phủ bên trong.
Người động thủ trước tiên không ngờ lại chính là những tán tu hoặc tu sĩ Thiên Tiên cảnh giới, hoặc có thực lực Ngọc Tiên, tu vi hoàn toàn chênh lệch lẫn nhau.
Dương Nghệ lại tiếp tục cười to không ngừng:
- Cảm thấy ngạc nhiên chứ? Đệ tử ký danh đời thứ ba của mười vị đệ tử Xiển giáo, đủ hấp dẫn mấy vạn tán tu Tây Vực này. Ai có thể lấy được đầu ngươi trước tiên, sẽ được ưu đãi lớn lao. Ba mươi ba viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu của ngươi đều sẽ được chia ra. Uyên Minh ngươi hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Nhạc Vũ nhướng mày, trên mặt lộ vẻ như cười như không.
Từ lúc hắn dùng Lưỡng Nghi Vân Khí Đồ lực áp tứ phương, đối với một màn trước mắt hắn đã sớm có sở liệu.
Nhưng trước mắt xem ra những người này chuẩn bị còn muốn đầy đủ hơn sự tưởng tượng của hắn.
- Hẳn phải chết không thể nghi ngờ sao?
Nhạc Vũ nhìn nhìn Sương Thạch kiếm trong tay, trong mắt thoáng hiện quang hoa vô cùng sắc bén.
Một cỗ kiếm ý như sóng trào biển cả từ trên người hắn bay lên, mang theo vài phần phiêu dật, tụ tán vô thường, biến hóa ngàn vạn.
- Vốn không muốn tạo nhiều sát nghiệt, nhưng trời không như người nguyện! Hắc, xem ra cả đời này của Nhạc Vũ ta đã chú định tay đầy huyết tinh, không thể đào thoát!
Bỗng nhiên chém ra một kiếm, vô số thủy khí trên đỉnh Khống Vân Phong đều hóa thành băng sương cự kiếm thẳng xuyên chân trời.
Mấy trăm đạo kiếm quang bị quét sạch không còn, tiên tu đang lao tới giữa không trung cũng có hơn phân nửa bị một kiếm chém thành tro bụi, từ trên bầu trời bay lả tả xuống dưới.
Những tu sĩ còn lại vẻ mặt ngạc nhiên, cơ hồ đều dừng phắt độn quang, trong mắt mang theo vẻ ngạc nhiên kinh hãi nhìn vào bóng người cô độc phiêu nhiên bên trong tế thai trên đỉnh núi.
Tự mình kháng cự hai mươi mốt vị Thái Ất Chân Tiên đã là quá nhiều, chẳng lẽ người này vẫn còn dư lực tiếp tục kháng cự mấy vạn tu sĩ hay sao?
Nhạc Vũ hờ hững, ánh mắt băng sương quét nhìn thiên không.
- Thủy Vân Uyên Minh hôm nay cần đấu pháp tại Khống Vân Phong. Cảnh cáo các ngươi, nơi này người nhàn rỗi đừng tới quấy rầy. Giờ phút này ai tới gần Khống Vân Phong mười vạn dặm, giết! Trong ba mươi vạn dặm, lưu lại trong vòng ba mươi lần hô hấp không đi, giết! Nếu vô sự, các ngươi có thể cút, nếu không đừng trách Uyên Minh ta, không báo mà hạ độc thủ…
Trên bầu trời nhất thời vô cùng yên tĩnh, ước chừng qua sau một lúc lâu, không ai rời đi nửa bước.
Thẳng đến khi thời hạn ba mươi lần hô hấp đến gần sát, mới có một chút tán tu tu vi khá thấp lặng yên rút lui. Lúc này đã có thật nhiều người tế lên tiên binh bảo vật, kiếm khí lạnh thấu xương, bảo quang sáng chói.
Nhạc Vũ thấy thế nhưng không hề lộ ra vẻ ngoài ý muốn, ngược lại cười lạnh. Tay trái vươn ra, hướng tầng mây trên không tùy ý kéo xuống, lập tức dẫn dắt một đoàn vân khí khổng lồ bên trong lốc xoáy vân khí, ngay tức khắc liền bao phủ phương viên mấy chục vạn dặm!
Sương Thạch kiếm trong tay chợt lóe kiếm quang, vẽ ra một đường kiếm thức vô cùng huyền ảo, so với Thủy Vân kiếm quyết tám thức càng thêm tinh giản, ý vận tương hợp cùng thiên địa đại đạo càng thêm tràn đầy rõ ràng. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Nhìn như tùy ý vung tay đã làm khu vực này hoàn toàn khác hẳn. Vân khí bao phủ, vô số thận quang huyễn ảnh tràn ngập bên trong. Hơn mười vạn tiên bảo tiên binh lập tức có hơn phân nửa tự đánh lẫn nhau, kích khởi cuồng phong đầy trời.
Trong tế thai trên đỉnh núi, Huyền Vũ pháp thân càng bành trướng thêm mấy lần, dùng ôn nhu của thủy chống lấy kiếm quang đánh xuống.
Nhạc Vũ náu thân bên trong cơ thể của Huyền Vũ, thân hình giống như bị trúng đòn nghiêm trọng, ho nhẹ một tiếng, đem ngực áo trước người nhuộm thành đỏ tươi, nhưng trên mặt vẫn mang theo vài phần cười lạnh.
- Hôm nay tán tu Nguyên Anh Thiên Thủy quốc tổng số bất quá khoảng mười vạn. Trên Linh Tiên cảnh cũng không nhiều, nhưng không ngờ hôm nay bởi Uyên Minh này mà tuyệt!
Phát ra tiếng cười dài, Sương Thạch kiếm trong tay Nhạc Vũ bỗng dưng bay vút lên giữa không trung, đâm ra vạn trượng bóng kiếm, tựa như xu thế tuyết lở, rơi thẳng xuống dưới, bao phủ trong phạm vi mấy chục vạn dặm, cơ hồ toàn bộ vân khí đều có thể chuyển hóa thành kiếm quang sắc bén.
Trong hồn niệm của Nhạc Vũ, những Thiên Tiên Linh Tiên đều đang rơi xuống với tốc độ kinh người. Đều bị mê thất bên trong thận khí huyễn cảnh, ngay sau đó bị vân khí ngưng tụ thành kiếm khí xuyên qua cơ thể, xoắn thành dập nát!
Không chút lưu tình trực tiếp diệt sát nguyên thần!
Đột nhiên trong lòng Nhạc Vũ có điều cảm thấy, chỉ cảm thấy có một cỗ khí tức còn mạnh hơn Ngọc Tiên cảnh gấp trăm lần đang lặng yên tới gần.
- Thái Ất Chân Tiên?
Nhạc Vũ thoáng nhíu mày, vung tay lên. Tiếp theo vô số thủy khí ngưng kết trong tay hắn, hóa thành một đạo huyền băng cự kiếm dài tới mười vạn trượng chém thẳng vào tận sâu trong tầng mây!