Quốc Sắc Sinh Kiêu Chương 537 : Ôi Lang hội



    Quốc Sắc Sinh Kiêu
    Tác giả: Sa Mạc

    Chương 537: Ôi Lang hội

    Dịch: KoCo
    Sưu tầm by Jiuzhaigou
    Nguồn: Mê Truyện

    Sở Hoan nhìn thấy khuôn mặt Khỉ La đỏ lên vì phẫn nộ, dưới ánh đèn mỡ dê, vẫn hết sức xinh đẹp.

    Tướng mạo của Khỉ La so sánh với Mị Nương, có thừa dã tĩnh, không đủ kiều diễm, nhưng hôm nay Sở Hoan từng thấy không ít nữ tử Tây Lương, so sánh với những cô nương kia, Khỉ La tuyệt đối là đại mỹ nhân trong các cô nương Tây Lương.

    - Khỉ La, Na Sử tộc trưởng làm như vậy, chắc chắn có đạo lý của ông ta.
    Sở Hoan nhẹ giọng khuyên nhủ:
    - Trên người ông ta gánh vác an nguy mười mấy bộ tộc, đừng nói dễ dàng đưa ra quyết định, ngay cả lời nói lúc bình thường cũng phải suy nghĩ rất cẩn thận. Cô hẳn nên thông cảm cho ông nhiều hơn mới đúng!



    Khỉ La chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, lắc đầu nói:
    - Ta không biết ông ấy có đạo lý gì, ta chỉ biết nếu ca ca biết chuyện này, chắc chắn sẽ không do dự, nhất định sẽ báo thù cho Vân Châu tỷ tỷ!

    Sở Hoan thở dài trong lòng, Khỉ La vẫn còn quá trẻ, hành động theo cảm tính.

    Trong lều trướng có vẻ vô cùng yên tĩnh, dường như Khỉ La cảm giác được có gì không ổn, đứng lên nói:
    - Hoan ca, đã muộn rồi, thật ra ta tới đây, là muốn… là muốn hỏi huynh có tham gia Ôi Lang hội đêm mai hay không?
    Nàng nhìn đôi mắt Sở Hoan, có vẻ rất chờ mong.

    Sở Hoan lại cười nói:
    - Việc này Trác Nhan tộc trưởng đã nói với ta, thật ra ta cũng muốn biết Ôi Lang hội của người thảo nguyên các cô rốt cuộc là tràng cảnh thế nào!

    Khỉ La nghe vậy, lộ ra vẻ vui mừng, kích động nói:
    - Vậy huynh cũng tham gia Ôi Lang hội?

    - Đúng vậy.

    Khỉ La thay đổi vẻ bi phẫn lúc trước, vui mừng nói:
    - Vậy huynh sớm đi nghỉ, ta không quấy rầy huynh nữa.
    Nàng vừa cười nói vừa đi tới cạnh lều, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Sở Hoan đang mỉm cười nhìn mình, khuôn mặt nóng lên, nhấc rèm trướng rời đi.

    Chờ Khỉ La rời khỏi, Sở Hoan ngồi xuống, cầm chén uống một ngụm trà sữa ngựa, lúc này mới thản nhiên nói:
    - Lén lút, có phải mệt chết rồi hay không?

    Bên ngoài lập tức truyền đến tiếng cười, lều trại xốc lên, Mị Nương xinh đẹp nhiều vẻ đã tiến vào, lúc này nàng cũng thay xiêm y da lông của phụ nữ Tây Lương, đầu đội mũ mềm, mái tóc đen xõa xuống, xiêm y cũng rất vừa người, chỉ là thân hình thướt tha của nàng không giống với phụ nữ Tây Lương, thiếu vẻ dã tính khỏe mạnh, nhiều hơn sự quyến rũ của phụ nữ Trung Nguyên, đặc biệt mặt nạ Lưu Vân hé mở trên mặt kia, chẳng những không thể che giấu sự kiều diễm của nàng, trái lại càng khiến nàng thêm xinh đẹp, hơn nữa tràn đầy cảm giác thần bí.

    Sở Hoan đương nhiên đã tập mãi thành quen, chỉ là nhìn thấy Mị Nương mặc phục sức người Tây Lương, cũng có cảm giác hai mắt tỏa sáng, trong lòng cũng cảm thán, nữ nhân này phong tư yểu điệu, cho dù mặc xiêm y gì vào, đều khiến người khác chú ý như vậy.

    - Huynh nguyện ý để ta hớp gió bên ngoài sao?
    Sau khi Mị Nương đi vào, ngồi xuống đối diện Sở Hoan, liếc Sở Hoan một cái, lộ ra vẻ quyến rũ, tự mình cầm một ấm trà rót một chén trà sữa nai, lại cười nói:
    - Ta tới chuẩn bị bắt gian ở bên ngoài!

    Sở Hoan đã hết sức thích ứng đối với Mị Nương, cho dù nàng nói ra lời kinh người gì, Sở Hoan cũng không hề quan tâm, hơn nữa cũng không thể dùng cử chỉ lời nói của nữ tử Trung Nguyên bình thường để cân nhắc Mị Nương. Hắn nâng chén trà lên, thoải mái uống một hớp, thản nhiên nói:
    - Có phải rất thất vọng hay không?

    - Cũng không thất vọng.
    Mị Nương cười khanh khách nói:
    - Nếu huynh sớm phát hiện ta ở bên ngoài, huynh đương nhiên không dám dính vào.

    Sở Hoan liếc nàng một cái, hỏi:
    - Theo ý tứ của cô, nếu cô không có mặt, ta sẽ dính vào?

    - Vậy cũng không biết được.
    Mị Nương sóng mắt lưu động, thần thái xinh đẹp, đôi nước ngập mắt giống như bồng bềnh:
    - Con người huynh nhìn qua nghiêm trang, nhưng trong lòng không một chút thành thật. Cô nam quả nữ, nếu ta không ở bên ngoài nhìn, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?

    - Chuyện của ta, khi nào cần cô tới nhìn?

    - Sở đại nhân, ngài đừng có quên, hiện giờ Tần quốc đang giao binh với Tây Lương.
    Mị Nương tư thế ưu nhã thưởng thức một ngụm trà:
    - Ngài là quan viên Tần quốc, đương nhiên không thể cấu kết làm bậy với Tháp Lan Cách của Tây Lương, nếu không ngài chính là phản quốc, ta đương nhiên phải trông ngài thật chặt.

    Sở Hoan ngạc nhiên nói:
    - Chừng nào cô lại quan tâm tới chuyện của Tần quốc? Không phải cô hận thấu xương triều đình Tần quốc sao?

    - Đó là đương nhiên, hơn nữa điểm này sẽ không thay đổi.
    Mị Nương xinh đẹp cười nói:
    - Chẳng qua tuy ta không quan tâm Tần quốc, nhưng để ý huynh.
    Mị nhãn vừa chuyển, nàng cười nói:
    - Huynh chớ hiểu lầm, cũng không nên tự mình đa tình, cũng không phải ta có ý gì với huynh, chỉ là huynh hạ độc ta, thuốc giải còn trên người huynh, nếu huynh gặp phiền toái, sẽ liên lụy tới ta. Huynh thật sự thông đồng với nữ nhân Tây Lương ngực lớn kia, bị Tần quốc biết, nói không chừng sẽ dùng tội phản quốc giết huynh rồi, khi đó ta lấy được thuốc giải từ đâu? Cho nên bản thân huynh cũng phải chú ý một chút, không nên bị nữ nhân kia mê hoặc, ta ở bên cạnh nhìn huynh, không cho huynh đi vào sai lầm.

    Sở Hoan dở khóc dở cười, nhìn không được nói:
    - Cô thật là khổ cực. Chỉ là ngay cả cô cũng không thể mê hoặc ta, huống chi là nàng ?
    Chẳng qua thốt ra lời này, hắn lại cảm thấy hơi lỗi, những lời này dường như nói lực hấp dẫn của Mị Nương lớn hơn Khỉ La.

    Mị Nương là nhân vật thông minh, Sở Hoan vừa nói ra, lập tức bị nàng bắt được lỗ hổng, thân thể nghiêng về phía trước, ghé tới gần, hơi thở như lan, chiếc mặt nạ Lưu Vân kia tràn ngập các màu sáng rực rỡ dưới ánh đèn dầu, khiến Mị Nương càng mị hoặc như yêu tinh, giọng nàng ngọt ngào, thấp giọng nói:
    - Huynh thật sự chưa từng bị ta mê hoặc? xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

    Sở Hoan không để ý tới nàng, bưng chén uống trà. Mị Nương cười duyen thấp giọng nói:
    - Huynh có biết vì sao tối nay nàng muốn mời huynh tham gia Ôi Lang hội không?


    - Cô biết sao?

    - Nàng không có suy nghĩ gì tốt.
    Mị Nương bĩu môi nói:
    - Làm uốn tìm cơ hội câu dẫn huynh!

    Sở Hoan như cươi như không:
    - Bây giờ cô dĩ nhiên lại hiểu nàng như vậy sao? Chẳng qua vì sao nàng lại muốn câu dẫn ta?

    - Huynh hiểu rõ trong lòng.
    Mị Nương thướt tha ngàn vạn liếc Sở Hoan:
    - Huynh cũng đừng giả bộ hồ đồ, nàng có tâm tư với huynh, huynh còn tưởng thực sự nhìn không ra? Đêm mai huynh tham gia Ôi Lang hội, nói không chừng sẽ bị nàng… ha ha… !
    Hai má nàng đỏ lên, cũng không nói tiếp.

    - Bị nàng thế nào?

    Thân thể Mị Nương nghiêng về phía trước, cách Sở Hoan càng gần, thấp giọng nói:
    - Nói không chừng sẽ bị nàng câu dẫn lên giường!

    - Hả?
    Sở Hoan mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:
    - Cô cảm thấy nàng sẽ giống như cô sao?

    Mị Nương lập tức sẵng giọng:
    - Ta thì sao? Có phải huynh nói ta vẫn muốn câu dẫn huynh lên giường hay không?
    Nàng đứng dậy, đi tới bên giường cạnh lều trường, dĩ nhiên nằm xuống vô cùng chọc người, cánh tay ngọc chống má, tuy rằng quần áo da lông Tây Lương dày, nhưng tư thế này vẫn câu dẫn khác thường, tay kia nâng lên, ngón trỏ ngoắc một cái, cười nói:
    - Có phải huynh nói ta vẫn muốn như vậy?

    Tuy rằng vẻ mặt Sở Hoan bình tĩnh, nhưng Mị Nương gọi cảm chọc người như vậy, vẫn khiến trong lòng hắn nhộn nhạo, không tiện nhìn nàng, liền thấy thân thể mềm mại của Mị Nương vô cùng lười biếng xoay người trên giường, sau đó quỳ trên giường như con mèo phát xuân, đôi mắt câu hồn, phóng đã nói:
    - Có phải muốn ta như vậy hay không?
    Nàng nhúc nhích ở trên giường giống như con mèo cực kỳ mị hoặc, thậm chí cái lưỡi thơm tho vươn ra như rắn, liếm đôi môi, gợi cảm mê người, Sở Hoan chỉ liếc qua, cảm thấy khuôn mặt nóng lên, dường như thân thể cũng hơi nóng lên.

    Dường như báu vật này có thiên phú câu dẫn nam nhân, không chỉ dáng người gợi cảm kia, còn có phong vận mê người, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười của nàng, thậm chí mỗi động đều có thể khiến phần lớn nam nhân rung động tâm thần.

    Mị Nương thấy vẻ mặt Sở Hoan mất tự nhiên, đã ngồi dậy từ trên giường, cười nói:
    - Huynh có sắc tâm không có sắc đảm… !
    Nàng cười khanh khách, nhẹ nhàng rời đi.

    …

    …

    Sở Hoan ở lại Trác Nhan Bộ, nguyên nhân lớn nhất chính là chờ tin tức của kỵ binh Trác Nhan Bộ. Trác Nhan Luân phái vài đội nhân mã, hỏi thăm tung tích sứ đoàn ở vùng bên sa mạc, chỉ là tới ngày hôm sau cũng không thấy có tin tức truyền đến.

    Tối nay là Ôi Lang hội của Trác Nhan Bộ, Sở Hoan rõ ràng, Ôi Lang hội chính là một truyền thống của bộ tộc Tây Lương, trên thực tế thời gian tổ chức Ôi Lang hội của các bộ tộc không giống nhau, đặc biệt các bộ tộc thuộc một Hoàng Kim bộ tộc, thời gian Ôi Lang hội đều khác nhau.

    Lúc đầu Sở Hoan còn khó hiểu, nếu Ôi Lang hội là thịnh hội của bộ tộc Tây Lương, vì sao thời gian cử hành của các bộ tộc lại không thống nhất? Nhưng lập tức hắn suy nghĩ rõ ràng đạo lý trong đó.

    Lúc cử hành Ôi Lang hội, tham dự chủ yếu là thanh niên nam nữ Tây Lương không có hôn phối, chỉ cần thanh niên nam nữ chưa kết hôn trong bộ tộc, bất kể thân phận cao thấp, đều có tư cách tham gia.

    Nam nữ Trung Nguyên kết hôn, lệnh cha me mai môi là chủ đạo, mà bộ tộc Tây Lương lại khác, trong lựa chọn hôn nhân, không ngờ thanh niên nam nữ Tây Lương cởi mở hơn Trung Nguyên nhiều lắm.

    Thanh niên nam nữ có thể gặp mặt trong Ôi Lang hội, biểu đạt tình yêu với đối tượng của mình, nếu hai bên nam nữ nhìn trúng nhau trong Ôi Lang hội, như vậy có thể định việc hôn nhân dưới sự chủ trì của tộc trưởng, nam nữ bình thường yêu nhau say đắm, thường xuyên sẽ kết thành thân thuộc trong Ôi Lang hội.

    So sánh với thanh niên nam nữ Tây Lương bình thường, hôn nhân của nam nữ Tây Lương có địa vị lại không cởi mở như thế.

    Bộ tộc có lớn nhỏ, Bạch Ngân bộ tộc giống như Trác Nhan Bộ, ngoại trừ bản bộ ra còn có hơn mười doanh địa, mỗi doanh địa đều tổ chức Ôi Lang hội cùng một lúc, nhưng toàn bộ thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, chỉ có ngày này thuộc về Trác Nhan Bộ, hơn nữa ngày này cũng chỉ thuộc về người của Trác Nhan Bộ, ngoại trừ các doanh địa của Trác Nhan Bộ, tất cả các bộ tộc thuộc Hoàng Kim Na Sử tộc, bao gồm cả Na Sử tộc, đều không cho phép tổ chức Ôi Lang hội.

    Hiện giờ Sở Hoan đã nghĩ rõ ràng, nếu tất cả Hoàng Kim Na Sử tộc cùng tổ chức Ôi Lang hội một ngày, toàn bộ thảo nguyên Cổ Lạp Thấm đều tự hội, trên thực tế sẽ tồn tại tai họa ngầm rất lớn, có lẽ thành Thanh La lo lắng có một số bộ tộc sẽ thừa dịp này ý đồ bất chính, tập trung khởi nghĩa, cho nên mới công khai chính sách như vậy.

    Các bộ tộc Tây Lương tụ hội, đều có hạn chế, hơn nữa tụ hội vượt qua ba trăm người, chắc chắn phải trải qua chế quan các bộ tộc cho phép, điều này khống chế các bộ tộc tập trung là vô cùng hữu hiệu.

    Sở Hoan đã có được giải thích từ miệng Khỉ La, bộ tộc Bạch Ngân Trác Nhan này già trẻ lớn bé nam nữ cộng lại có gần sáu vạn người, chia làm mười mấy doanh địa chăn thả, vị trí của Sở Hoan hiện giờ chính là bản bộ Trác Nhan, có chừng bốn năm nghìn người.

    Thảo nguyên Cổ Lạp Thấm thuộc về Hoàng Kim Na Sử tộc, trên thảo nguyên này ngoại trừ Na Sử Tộc ra, còn có năm Bạch Ngân bộ tộc bao gồm Trác Nhan tộc, phía dưới cũng có bốn năm mươi bộ tộc nhỏ Thanh Đồng.

    Các bộ tộc có lớn có nhỏ, Hoàng Kim tộc sẽ chia thảo nguyên Cổ Lạp Thấm làm từng khu vực, mỗi bộ tộc đều có nơi chăn thả của mình. Na Sử tộc có hơn mười vạn nam nữ già trẻ, là tộc đàn lớn nhất thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, cũng là Hoàng Kim bộ tộc của thảo nguyên này, mặt cỏ chiếm được đương nhiên là lớn nhất tốt nhất, còn bộ tộc khác dựa theo tỉ lệ số người cũng đều có mặt cỏ của mình, cho dù bộ tộc nhỏ chỉ có mấy ngàn người, cũng phải nhận được nơi chăn thả.

    Lãnh thổ Tây Lương quốc không bằng Tần quốc, nhưng hết sức mênh mông, thảo nguyên Cổ Lạp Thấm cũng hết sức khổng lồ, đám người chăn nuôi đều có đất của mình, nuôi thả ngựa chăn dê, mà Hoàng Kim bộ tộc ngoại trừ thay thế thành Thanh La trưng thu thuế má nộp ngân khố ở thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, chức trách quan trọng nhất chính là cân đối mâu thuẫn giữa các bộ tộc Cổ Lạp Thấm, giải quyết phân tranh giữa các tộc, cam đoan thảo nguyên Cổ Lạp Thấm hòa bình.

    Mười mấy bộ tộc lớn nhỏ, hơn nữa đều là bộ tộc chăn thả, khó tránh khỏi bởi vì đồng cỏ và nguồn nước mà phát sinh tranh chấp với nhau, thậm chí cũng bởi vì dê bò ngựa sinh đẻ mà tranh cãi, một khi hai bên không nhường đối phương đối chọi gay gắt, sẽ cần có người ra mặt chủ trì công bằng, Hoàng Kim Na Sử tộc quản lý toàn bộ thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, mà thảo nguyên Cổ Lạp Thấm được chưa làm sáu khu vực, ngoại trừ Na Sử tộc, năm khu đất khác là đất thuộc về năm Bạch Ngân bộ tộc, mỗi Bạch Ngân bộ tộc có mặt cỏ riêng, ngoại trừ bản thân Bạch Ngân bộ tộc, còn cần chia mặt cỏ cho các Thanh Đồng bộ tộc, Thanh Đồng bộ tộc sinh ra tranh cãi sẽ có Bạch Ngân bộ tộc ra mặt điều giải, nếu giữa Bạch Ngân bộ tộc xuất hiện tranh cãi thì do Hoàng Kim bộ tộc ra mặt cân đối.

    Hoàng Kim, Bạch Ngân, Thanh Đồng ba cấp bậc bộ tộc, có cấp bậc cao thấp nghiêm khắc, Thanh Đồng bộ tộc nhất định phải phục tùng tuyệt đối Bạch Ngân bộ tộc cấp trên, mà trên quyền uy Bạch Ngân bộ tộc cũng phải phục tùng tuyệt đối Hoàng Kim bộ tộc.

    Hoàng Kim Cửu Bộ, tám Hoàng Kim bộ tộc khác cũng phải tuyệt đối phục tùng Hoàng Kim Ma Ha tộc, bộ tộc cấp cao che chở bộ tộc cấp dưới, mà bộ tộc cấp dưới nhất định phải giữ gìn quyền uy của bộ tộc cấp cao, phục tùng tuyệt đối.

    Đương nhiên, loại phục tùng này không phải phục tùng tộc đàn, mà là một loại phục tùng chính trị. Thành Thanh La sắp đặt chế quan trong mỗi bộ tộc, tuy rằng uy vọng của tộc trưởng trong các bộ tộc là cao thượng vô cùng, nhưng trong chế độ hành chính, chế quan lại lãnh tụ cao nhất của các bộ tộc, hợp tác quản lý sự vụ của bộ tộc cùng với tộc trưởng.

    Số lượng người ở các bộ tộc lớn làm quan ở thành Thanh La cũng không ít, ngoại trừ Ma Ha tộc ra, tộc trưởng tám Hoàng Kim tộc khác đều có người thân làm quan ở thành Thanh La, hoặc bậc cha chú, hoặc bối phận huynh đệ, hoặc thế hệ con cháu, tuy rằng co Hoàng Kim tộc quyền lực tham dự quốc sự, trên thực tế những người này làm quan ở thành Thanh La cũng trở thành con tin của các bộ tộc ở thành Thanh La.

    Toàn bộ Tây Lương quốc, Hoàng Kim Ma Ha tộc giữ vị trí thống trị tuyệt đối, cũng hết sức tận lực để có thể khống chế các bộ tộc Tây Lương, trước khi Tây Lương xưng bá, chính là quốc gia Ma Ha tộc, nam chinh bắc thảo, thôn tính các nước lớn nhỏ, lúc này mới xây dựng ra Tây Lương quốc hùng mạnh bao gồm các tộc, năm đó Ma Ha tộc chinh chiến bốn phương, chính là lấy sứ giả Phật tổ thôn phệ các tộc.

    Ma Ha tộc, chính là Phật tộc, mà Ma ha Vương và đám con cái nối dòng của hắn, đều là Cổ Phật hóa thân.

Nguồn: tunghoanh.com/quoc-sac-sinh-kieu/quyen-4-chuong-537-CtSaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận