Quan Cư Nhất Phẩm Chương 247 : Hiền thê chu đáo.

Quan Cư Nhất Phẩm
Tác giả: Tam giới đại sư

Chương 247: Hiền thê chu đáo.
Chương 248 : Hội Phục Hưng.

Dịch:lanhdiendiemla.
Sưu Tầm: Soái Ca

Thẩm Mặc hỏi:
- Lại còn có thuốc tiêu hóa à?

- Ba ngày trời ăn uống không chu toàn, lại không hoạt động, khó tránh khỏi tiêu hóa không tốt.
Ân tiểu thư đau lòng nói:
- Uống thuốc dù thế nào cũng chỉ là việc chẳng đặng đừng, nhưng chàng đừng lười, phải ăn chút cháo nóng.

Nói rồi liền kéo tầng dưới cuối cùng ra, có lò than nhỏ, có nồi nhỏ, còn có ba cuộn vải dầu. Ân tiểu thư chỉ từng thứ một, nói vớu y:
- Mấy cuộn giấy dầu này là rèm cửa, nóc lều, còn có một cái để bọc bài thi.
Nàng có chút áy náy nói:
- Kỳ thực trong nhà có rèm chân trâu, chắc chắn là tốt hơn rèm vài dầu lại thoáng khí hơn, nhưng người ta nghĩ vào trường thi nên đơn giản một chút thì hơn, tránh trành trò cười.



Thẩm Mặc gật gù:
- Hiền thê nghĩ thật chu đáo.

Sắc mặt Ân tiểu thư vừa mới khôi phục lại bình thường lại đỏ dừ, thẹn thùng đấm y một cái:
- Ai là hiền thê của chàng?

Thẩm Mặc cười hì hì, y biết mặt nàng mỏng, nên không trêu nàng nữa, mở ngăn kéo nữa ra xem, thấy vải bông bình thường, hỏi:
- Đây là chăn đệm rồi?
Y đưa tay ra sở, bật cười:
- Dùng vải bông phủ ngoài chăn tơ tằm , đúng là độc nhất vô nhị.

Vài thời Đường trong cung đình bắt đầu sử dụng chăn tơ tằm. Tới thời này chăn đệm tơ tằm đã lưu hành trong xã hội thượng lưu, nhưng giá cả cực đắt, là thứ tượng trưng riêng cho nhà quan lớn quyền quý. Thẩm Mặc ở Lô Viên đắp chăn tơ tằm, nhưng rời khỏi đó chỉ có chăn bông.

Ân tiểu thư gật đầu hết sức hiển nhiên:
- Dù sao cũng ở bên trong, chẳng ai nhìn ra được.

Trừ những thứ đồ cần thiết cho thi cử, trong rương bách bảo này thậm chí còn có ấm trà, quạt, khăn lông, áo cộc ..v..v. Theo Ân tiểu thư, những thứ này đều có tác dụng. Trà giải khát, quạt giải nhiệt, khăn lông lau mình để giữ người khô ráo. Trong lều thi chật hẹp mặc áo cộc mát mẻ . Từ thứ lớn đến thứ nhỏ đều xếp ngăn nắp đâu ra đấy.

Thẩm Mặc vừa nhìn và không ngừng tặc lưỡi, y thấy muốn đem bằng đó thứ khéo léo xếp vào trong rương, e rằng bản thân mình không thể làm nổi.

Đợi dặn dò xong mọi thứ bên trong, Ân tiểu thư lại nói:
- Nghe nói trước khi vào trường thi còn điểm danh kiểm tra, hết sức lãng phí thời gian. Bốn nghìn người phải đợi từ sáng sớm tới tận trưa mới xong. Cho nên trên nẳp rương có đặt thêm đệm, tới lúc đó chàng ngồi đợi điểm danh, tiết kiệm thể lực.

Nghe nàng chu đáo dặn dò từng ly từng tí, ngửi mùi thơm tren mái tóc nàng, Thẩm Mặc chìm đắm trong tình ý dịu ngọt. Thời gian như nước chảy, chớp mắt cái mặt trời đã lên đỉnh đầu, nhớ tới có mấy người đang đợi mình. Thẩm Mặc cười khổ:
- Ta phải về rồi, còn có mấy vị đồng niên đợi ta lên phố mua dụng cụ.

Ân tiểu thư vén lọn tóc rủ xuống trán, cười khẽ:
- Mọi người thật quá sơ ý, lúc này dụng cụ đã bán sạch rồi, đi đâu mà mua?

Thẩm Mặc vỗ đầu, nghiêm túc nói:
- Để ta nghĩ cách xem.

Ân tiểu thư tò mò nhìn Thẩm Mặc, không biết y có chú ý quái quỷ gì. Thấy y chắp tay lại vái mình:
- Nam vô đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn, quảng đại linh cảm Quan thế âm bồ tát. Xin nàng giúp cho ...

Té ra " có khó khăn, tìm Nhược Hạm" đã thành tuyệt chiêu dùng là linh nghiệm của Thẩm tài tử.

Gặp phải loại nam nhân này , Ân tiểu thư trừ lắc đầu cười khổ ra thì còn biết làm sao được. Nàng chỉ vào cỗ xe lớn, nói:
- Ngoài ra còn có sáu rương đồ dùng nữa, đều ở trên xe rồi.

Thẩm Mặc vui mừng:
- Đều là đích thân chuẩn bị sao? Nhược Hạm, nàng thật vĩ đại.

Ân tiểu thư lườm y một cái sắc lẻm, nói:
- Đương nhiên là không phải rồi, trừ đồ của chàng ra thì người ta sai gia nhân chuẩn bị.

- Vậy đâu mới là đồ của ta?
Thẩm Mặc nháy mắt trêu nàng.

Ân tiểu thư tức tối nói:
- Được, nếu chàng chê người ta chuẩn bị còn chưa tốt, cùng lắm ngày mai lại chuẩn bị cho chàng một rương khác.
Cho dù là nữ nhân ưu nhã đến đâu cũng có thể bị y làm cho mất hết sự thanh lịch.

- Nhược Hạm…
Thẩm Mặc đột nhiên ôm chầm lấy nàng, Ân tiểu thư còn chưa kịp phản ứng bị nhu tình tràn ngập trong ánh mắt của y làm trái tim thiếu nữ xao xuyên, chỉ cúi đầu khẽ kêu “Ưm?” một tiếng.

Thẩm Mặc đưa tay nâng nhẹ chiếc cằm thon nhỏ của Ân tiểu thư lên để bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ôn nhu chứa tình ý vô tận.
- Ta nhặt được bảo bối rồi, sánh duyên với nàng là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời ta.

Ân tiểu thư như bị chuốc say, nhu tình dào dạt trong tim, không ngờ cũng ôm lấy y, thỏ thẻ dặn dò:
- Chiếu cố cho tốt bản thân, kết quả thi thế nào cũng không sao cả, cha không làm khó chàng nữa đâu.

Thẩm Mặc siết chặt tay kéo sát hai cơ thể vào với nhau, Ân tiểu thư ánh mắt long lanh mơ màng, nàng không phản kháng, đôi mắt tuyệt trần từ từ khép lại, hàng mi dài run lên nhè nhẹ, nàng biết cái gì sắp đên.

Tim Thẩm Mặc bất giác đập nhanh gấp nhiều lần nhưng y có kinh nghiệm rồi, biết quyết không thể lỗ mãng với nàng được, y nín thở nhè nhẹ đưa tay lên vuốt hai má đỏ hồng của nàng, thật chậm thật chậm nhích tới, cuối cùng chạm vào đôi môi đỏ mọng, thật ngọt ngào thật ướt át, khiến người ta ngây ngất.

Cơ thể Ân tiểu thư không ngừng run rẩy, cả người như không còn chút sức lực dựa hẳn vào trong lòng Thẩm Mặc, nhưng đây là lần thứ ba nàng dần có kinh nghiệm, hé chiếc miệng nhỏ ra cho cái lưỡi tham lam luồn vào…

Toàn tâm toàn ý nghĩ cho ngươi, một lòng một dạ nghĩ cho ngươi, đó mới là chỗ đáng quý của thê tử. Ngươi trừ trân trọng nàng ra, thì không có phương thức đối đãi chính xác nào khác.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khi trở về viện tử thì đã gần giữa trưa, vừa mới thấy Thẩm Mặc vào cửa, mọi người liền lần lượt từ trong phòng mình thò đầu ra, sắc mặt quái dị nhìn y.

Thẩm Mặc chẳng hiểu ra sao, vội đưa tay xoa mắt :" Chẳng lẽ có dấu son môi sao?" Mặc dù không rõ nguồn cơn, nhưng trực giác mách bảo y có sát khí, lúc này chuốn đi thì hơn. Liền vừa đi vào hậu viện, vừa làm như không có chuyện gì nói:
- Chưa tới giờ ăn cơm trưa sao?

Nhưng bị Tôn Đĩnh và Đào Ngu Thần một trái một phải chặn lại, nhìn y không hề có ý tốt.

Tôn Đĩnh chắp tay:
- Xin hỏi sư huynh, trong chiếc xe Du Bích đó là ai?

Thẩm Mặc vờ giận:
- Các ngươi dám đi theo ta?

Từ Vị từ sau lưng xuất hiện, cười hắc hắc:
- Kỳ thực bọn ta cũng không muốn đi theo đâu, chỉ là hành tung của Chuyết Ngôn huynh gần đây thật quỷ dị...

- Còn thường xuyên cười ngây ngốc.
Chư Đại Thụ cũng sán tới.

- Khi làm thi văn toàn là trăng tròn hoa thắm, chàng chàng thiếp thiếp.
Đào Ngu Thần gục gặc đầu ngâm:
- Cùng nhau lắng nghe tiếng suối hát, rèm trúc đệm tre tiếng cười vui ... Không biết sư huynh cùng ai cười vui thế?

- Tiên tử cung hằng….
Tôn Đĩnh nhớ lại dung mạo Ân tiểu thư, khuôn mặt lại mặt ngơ ngẩn xuất thần.

Có câu quân tử không nhìn vợ người, có nhìn rồi đừng nói ra thì vẫn là quân tử. Nên mấy vị còn lại không thể phổi bỏ như Tôn Đĩnh, nhưng nhìn thái độ là biết hết sức tán đồng. Nghĩ tới đó còn giận tên tiểu tử diễm phúc này.

- Thành thật khai báo ra.
Mọi người vây quanh Thẩm Mặc, đồng loạt đe dọa.

Thẩm Mặc biết giờ nói hở ra một câu, đám gia hỏa này được nước lấn tới nga đảo mắt một hồi, cười hăng hắc:
- Mọi người trước tiên xem trên xe có thứ gì đã.

Đám hồ ly như Từ Vị không mắc lừa, nhưng Đào Ngu Thần và Tôn Đĩnh dù sao còn hơi non một chút, lật đật chạy tới, xốc tấm vài dầu lên xem, liền thấy sáu chiếc rương đặt chỉnh tề , hai người vội mở nắm ra xem. Bất ngờ reo lên:
- Oa, dụng cụ thi thật đầy đủ.

Câu nói này làm tất cả mọi người bị thu hút tới, giống như Thẩm Mặc lúc đầu, tẩm tắc khen ngợi, hoàn toàn bị khuất phục. Có những thứ này, khi đi thi bớt lo hơn nhiều.

Mấy vị đều là người thông minh, tất nhiên là biết những thứ này do hồng nhan tri kỷ của Thẩm Mặc tặng, nên há miệng mắc quai, sao còn tiện “đe dọa” y nữa. Thái độ quay ngoắt lại, người thì cười hăng hắc nói :
- Đa tạ đệ muội của chúng ta...
Người thì gật gù:
- Đa tạ tầu tử của chúng ta.

- Không cần khách khí.
Thẩm Mặc tự hào nói:
- Đợi thi hương xong, chúng tôi sẽ đính hôn, tới lúc đó mọi người sẽ biết.

- Xin rửa mắt đợi.
Sáu tên gia hỏa ý chí không kiên định lắm cười nói.

~~~~~~~~~~~~

Không cần đi mua đồ nữa, mọi người liền có thời gian rảnh, hiện giờ sắp thi rồi, nghỉ ngơi dưỡng tinh thần quan trọng hơn xem sách. Nhưng đang cả ngày bận rộn, đột nhiên rảnh rỗi, làm mọi người có chút không quen, chẳng biết hải làm gì.

Ngô Đoái liền đề nghị:
- Gần đây có am Thu Tuyết, cảnh sắc hợp lòng người, hay là chúng ta tới đó chơi.

Thẩm Mặc đột nhiên nói:
- Chỉ chơi thôi không ý nghĩ gì, chúng ta ở chúng với nhau lâu ngày, chỉ hận gặp nhau quá muộn, không bằng mang ít đồ tế lễ, tới đó lập hội.

Mọi người đều hỏi:
- Hội thơ hay hay văn?

Lúc ấy ở đông nam, có mười mấy hội nhóm có sức ảnh hưởng lớn, đương nhiên toàn là ngâm thơ làm vè, học đòi làm sang.

Thẩm Mặc lắc đầu nói:

- Lúc này quốc gia nguy nan, trước mắt đầy rẫy tang thương, thi ca từ phú làm có hay đến đâu cũng ích gì? Chúng ta phải lập nên một tổ chức khác hẳng, mục đích có một, hợp mưu hợp sức, phục hưng Đại Minh.

Mọi người đều là thanh niên nhiệt huyết, nghe lời đó của Thẩm Mặc, có ai không cảm xúc dào dạt? Thêm vào thường ngày khâm phúc con người của y, nên cùng nói:
- Chuyết Ngôn huynh đề nghị rất hay.
Bọn họ cũng biết, một khi thu hương xong, có người đỗ người trượt, tới khi ấy khó mà lập nên hội này được nữa.

Nói làm là làm Thẩm Mặc sai Thiết Trụ tức tốc đi chuẩn bị đầu dê đầu heo, năm sáu vò rượu Thiệu Hưng và hương hoa, trứng gà. Lại gói năm lượng bạc, sai Thẩm An đưa tới am Thu Tuyết trước, bảo vợi trụ trì nơi đó, ngày mai mượn am lập hội, nhờ sư phụ chuẩn bị giúp.

Đây là một việc rất thần thánh, mọi người ai nấy đều về chỗ của mình tắm rửa thắp hương, đợi tới ngày hôm sau, cùng lên thuyền nhỏ, bơi tới am Thu Tuyết.

Thuyền nhỏ lắc lư trôi trên dòng nước biếc, rẽ qua mấy khung quanh, liền thấy một bãi cồn nổi lên giữa mặt hồ, xung quanh bãi cồn hoa nở trắng như tuyết.

Am nhỏ núp bóng dưới tàng cây rậm rạp, hẳn vì thế mà có tên Thu Tuyết.

Lên bờ, đường mòn khúc khuỷu, hai bên đều là kỳ hoa hương thảo, tùng xanh trúc biếc, mọi người thấy tấm biển đề ba chữ " Am Thu Tuyết".

Vị hòa thượng trụ trì sớm đã đợi ở của, dẫn mọi người vào bên trong, sau khi dâng trà lên, mời mọi người vào hậu viện, giúp bọn họ sắp đặt đồ tế lễ rồi lui ra.

Mọi người cũng chẳng có nhiều trình tự rắc rối, trước tiên là xếp thành vòng tròn, khom mình bái nhau, rồi đứng xếp theo thứ tự tuổi tác. Trong bảy người Từ Vị lớn tuổi nhất, tiếp đó là Ngô Đoái, Tôn Lung, Chư Đại Thụ, Tôn Đĩnh, nhỏ nhất là Thẩm Mặc.

Tiếp đó đốt đồ tế, Từ Vị đứng trước ánh lửa hừng hực, mở văn tế, cao giọng đọc:

- Chúng tôi Từ Vị, Ngô Đoái, Tôn Lung, Chư Đại Thụ, Tôn Đĩnh, Đào Đại Lâm, Thẩm Mặc người phủ Thiệu Hưng Chiết Giang nước Đại Minh, tay chắp nén hương xin thưa, phục nghĩa đào viên, chung lòng ngưỡng mộ mà học theo; dù không phải tình thâm, họ tộc cũng khác, nhưng cùng chung chí hướng. Lưu Quan Trương kết nghĩa vì cứu Hán thất, giữ gìn thiên hạ. Nay vương triều Đại Minh, mưa gió bất thường, trong có gian đảng hoành hành, ngoài có giặc Oa Yêm Đáp, sinh linh đồ thán, bách tính khốn đốn.

- Chúng tôi phận thư sinh, nhưng nát lòng vì nước, hận không thể gan góc lầy đất, trả lại trời đất trong sáng cho Đại Minh. Hận thay không có dũng hơn đời của Quan Trương, không có trí trị thiên hạ của Quản Trọng. Cùng đường hết kế, chỉ có cách tâm hợp lực.

- Ngày sáu tháng tam năm Gia Tĩnh thứ ba mươi tư, chuẩn bị sĩnh lễ dê lợn, tắm rửa trai giới, thành kính thỉnh cầu, vái lậy Hạo thiên kim khuyết Ngọc hoàng đại đế, công tào năm phương, Thành Hoàng bốn huyện, cùng giám sát. Đám chúng tôi tuy thấp kém, nhưng lòng trung thành, lập hội Phục Hưng, lời thề vĩnh viễn ...

Mọi người cùng nghiêm trang nói:
- Đồng tâm hợp lực, phục hưng Đại Minh, tế thế cứu dân, có đầu có cuối, nếu như trái lời, mặc chúng sinh xử phát.

Đợi mọi người đọc xong, Từ Vị tiếp tục:
- Chúng tôi phú quý nhớ tới lúc bần cùng, hoan lạc nhớ khi đau khổ, hưng thịnh không quên lúc suy vong. Bỏ qua vinh nhục cá nhân, thủy chung không quên cái chí hôm nay.

- Sau khi ăn thề kết minh sẽ tương thân tương ái, chung hưởng an lạc, tương trợ khổ nạn. Càng mong Đại Minh quốc thái dân an, nhà nhà hạnh phúc. Văn tấu ngày mùng sáu tháng tám năm Gia Tĩnh thứ ba mươi tư.

Đọc xong liền đốt văn tế, xem như gửi cho thần phật các phương đọc.

Mọi người lại lần lượt báo danh tính, học cổ nhân cắt máu ăn thể, nhỏ vào vò rượu, chia ra làm bảy chén rượu máu, sau khi uống vào. Lần lượt vài lạy nhau tám lạy trước mặt thần, sau đó tiễn thần, đốt tiền giấy, thu lễ lại.

Không bao lâu sau, vị hòa thượng trụ trì dọn một bàn cơm chay, bảy người chia lớn nhỏ ngồi xuống. Trước khi vào bữa tiệc, Từ Vị nói:
- Có câu chim không đầu không bay được, rắn không đầu không xong. Chúng ta phải tiến cử một hội chủ, có đại biểu đối ngoại của hội Phục Hưng chúng ta.

Mọi cười cùng nói:
- Văn Trường huynh đề cử mọi người đi.

Từ Vị cười:
- Ta xin xung phong .... thì mọi người khẳng định không chịu.
Sáu người cười rộ lên, hắn tiếp tục nói:
- Kỳ thực chẳng có gì để chọn lựa cả. Chuyết Ngôn huynh đệ mặc dù tuổi nhỏ nhất, nhưng kiến thức trác tuyệt, trầm ổn độ lượng. Việc này do huynh đệ ấy đề nghị, càng không thể đẩy cho người khác.

Những người khác đều gật gù:
- Đúng thế, không thể đẩy cho người khác.

Thẩm Mặc vội khiêm tốn, nhưng bị mọi người cùng đẩy lên vị trí chính, mới miễn cưỡng nói:
- Các các huynh đệ yêu quý , Thẩm Mặc chi đành tận tâm tận lực. Nếu như làm không tốt, không cần mọi người thay, ta tự mình vỗ mông chạy.

Mọi người cười ầm lên:
- Nếu huynh làm không tốt, hội Phục Hưng chúng ta bị giải tán mất rồi, cho nên ngàn vạn lần phải làm tốt.

Thẩm Mặc mắng đùa:
- Chưa chi đã ỷ vào ta rồi.

Sáu người đều nâng chén mời rượu y, sau khi uống vào, coi như đã xác lập vị trí hội chủ.

Nếu đã tại vị rồi, Thẩm Mặc không khách khí nữa, trầm giọng nói: nguồn tunghoanh.com
- Có hoài bão cao lớn thì dễ, khó là con đường thực hiện hoài báo, chắc chắn gập ghềnh gian nan, thậm chí có nguy hiểm không nhỏ.

Tôn Đĩnh biến sắc mặt, khẽ nói:
- Liệu chúng ta có bị coi là kết băng đảng không?

Thẩm Mặc liếc nhìn qua mọi người, thấy Từ Vị, Chư Đại Thụ, Tôn Lung, Ngô Đoái mặt thản nhiên, Đào Ngu Thần Tôn Đĩnh thì có chút lo lắng. Y biết mấy vị "thản nhiên" kỳ thực không thản nhiên được, chẳng qua tuổi cao hơn một chút, che dấu được tâm sự trong lòng mà thôi.

"Cần phải đánh tan băn khoăn này." Có chủ ý rồi, Thẩm Mặc liền trịnh trọng nói:
- Trước tiên mặc kệ người khác thấy thế nào, phải hỏi bản thân chúng ta, phải coi chữ "đảng" này ra sao?

- Thánh nhân nói :" Quân tử nghiêm trang mà không tranh với ai, hợp quần với mọi người mà không bè đảng."
Đào Ngu Thần lên tiếng:
- Tiểu nhân bè đảng mà không hợp quần, có thể thấy chữ đảng không phải là hay ho gì.

- Sai rồi.
Thẩm Mặc kiên định định lắc đầu:
- Nếu là ta nói thì, tiểu nhân vô đảng, quân tử mới có đảng.

- Cách nói này rất mới mẻ...
Mọi người cũng không giáo điều cứng nhắc, kiên nhẫn nghe y nói.

- Theo ta thấy, đảng có nghĩa là cùng chung chí hưởng, một nhóm người vì cùng một chí hướng cao cả mà tụ lại với nhau, cùng một ý chí, cùng nhau phấn đấu, đó mới gọi là đảng.
Ánh mắt Thẩm Mặc sáng quắc:
- Còn đám tiểu nhân tụ lại với nhau âm mưu trục lợi, đó gọi là gian đảng, cùng với chúng ta là hai mặt chính phản, vĩnh viễn đối lập với nhau. Gian đảng là cái xấu, tức đảng là tốt, nếu không đã chẳng cần thêm chữ gian.

- Cho nên ta nói, người quân tử cùng đạo mà kết bạn, để đoạn tuyệt cùng đảng với tiểu nhân, lấy cùng chung chí hưởng kết đảng.

Y đem "đảng" thành danh từ đại diện cho chính nhân quân tử, đem lại cách giải thích mới ẩn chứa trong khái niệm "đảng".

Mọi người nghe thấy cách nói mới mẻ này, trong lòng phấn khích, bất giác đều gật đầu:
- Như thế chúng ta không cần phải kiêng kỵ băng đảng.

- Phải làm băng đảng lớn nhất thiên hạ.

Thẩm Mặc cười:
- Chuyện này không vội, hiện giờ chúng ta chẳng qua có sáu bảy người, ngay cả thi hương cũng chưa tham gia, căn bản là không đáng nhắc tới, nếu như hiện gờ đem tái tên "hội Phục Hưng" này nói ra, chỉ e là sẽ bị chết non.

Mọi người đều gật đầu, Từ Vị nói:
- Thái tổ sở dĩ thành bá nghiệp là vì chín chữ "xây tường cao, trữ nhiều lương, hoãn xưng vương." Chúng ta hiện nay ý đồ trùng hưng Đại Minh, độ khó không kém gì thái tổ lập quốc khi xưa, chiếu theo đó mà làm là biện pháp tốt.

- Lời này đúng lắm.
Chư Đại Thụ gật đầu:
- Không bằng chúng ta trước tiên dùng danh xưng thông tục, cũng không tuyên bố chí hướng của mình, chỉ nói với bên ngoài là văn xã bình thường.

- Không ổn, không ổn.
Tôn Lung lắc đầu:
- Như thế làm sao thu hút anh tài khác gia nhập.

Từ Vị đột nhiên cười lớn:
- Cái này quá đơn giản, chúng ta chỉ cần tuyên bố với bên ngoài, mục đích của hội là "nghiền ngẫm bát cổ, luận bàn học vấn, rèn luyện phẩm hạnh", lại có được thành tích tốt trong khoa cử, lo gì sĩ tử thiên hạ không đi theo xu nịnh.

- Lời này mặc dù khó nghe ... Nhưng là sự thực.
Mọi người gật gù:
- Cũng được, hội văn của chúng ta tuyên bố với bên ngoài là rèn luyện văn chương, cầu lấy công danh, còn tên gọi là ..

- Hội Quỳnh Lâm đi.
Tôn Đĩnh cười hăng hắc:
- Nếu đã tục thì tục cho tới cùng.

*** Quỳnh Lâm , quỳnh thụ chi lâm, thường được hình dung chốn bồng lai tiên cảnh. Thực ra thì đám công tử tụ nhau đi chơi lầu xanh cũng lấy cái tên như thế cho sang ... Nói chung nó có thể đại biểu sang tục tùy hoàn cảnh sử dụng.

- Không tệ, làm người ta nghe một cái biết ngay là làm gì rồi.
Mọi người gật gù.

Đợi mọi người hưng phấn nói hết, Thẩm Mặc nghiêm túc nói:
- Nếu như lấy tên hội Quỳnh Lâm, thì chư vị, những người khai sáng chúng ta phải lấy mục tiêu là đề danh bảng vàng, khiến thiên hạ phải ghé mắt, dánh được danh vọng tột cùng.

Mọi người cùng gật đầu:
- Đi ngàn dặm đường thế nào phải có bước khởi đầu, trước tiên phải thi hương cho tốt.
Rồi cùng nâng chén chúc nhau thi tốt.

~~~~~~~~~~~~

Cùng lúc hội Quỳnh Lâm nâng chén chúc mừng thì trong trường thi Hàng Châu, đặt ở đông bắc Tây Hồ ...

Trường thi Hàng Châu trải qua năm ngày quen dọn, ba ngày đóng cửa, cuối cùng bụi bẩn đi hết, rực rỡ hẳn lên .. Chí ít nhìn bề ngoài là như thế.

Thế nhưng cả một trường thi lớn suốt ba năm không có người ra vào, trừ bụi bẩn ra, khó tránh khói có những thứ không sạch sẽ bên trong ... Thực tế trường thi là nơi hỏa hoạn, phát bệnh, nổi điên thậm chí là tự sát cực cao. Thường thường mỗi khi tới kỳ thi lớn thế nào cũng có điều cổ quái xuất hiện.

Mọi người không giải thích được, chỉ đành đổ cho quỷ thần gây ra, cho rằng xuất hiện chuyện này là do ai đó làm chuyện trái với lương tâm gặp phải chuyện báo ứng. Qua một thời gian dài đồn thổi, bất kỳ là khảo quan hay khảo sinh đều rất tin vào chuyện ân oán ắt có báo ứng, mà không chỉ là tin, còn thành một loại ước thúc về đạo đức làm người đọc sách kiềm chế hành vi của mình.

Đương nhiên trừ quét dọn ra, còn phải mời nhân sĩ chuyên nghiệp tới xử lý. Cái gọi là nhân sĩ chuyên nghiệp chính là tăng nhân đạo sĩ, bọn họ lập tế đàn ba ngày trước khi thi, gọi Minh Viễn lâu, bày đủ thứ đồ cúng tế chay mặn. Mục đích chủ yếu là mời thổ địa đại tiên, du hồn dã quỷ tạm thời chuyển qua đó ở tạm, đợi thi xong hãy quay về.

Tới canh năm ngày mùng tám, trước trường thi nổ ba tiếng pháo, mở hàng rào ngăn với bên ngoài, lại nổ ba tiếng pháo nữa, mở đại môn; ba tiếng pháo tiếp theo, mở long môn. Sau chính tiếng pháo, trên đường phố chiêng trống ầm ĩ, cờ quạt phủ kín, tuần phủ Chiết Giang, tri phủ Hàng Châu dẫn các quan viên dưới xuất hiện, bày hương án trước cửa trường thi. Hồ trung thừa mặc mãng bào, đội khăn vấn đầu, hành lễ xong đứng dậy, dùng hai chiếc ô che mặt.

Quan viên của nha môn tuần phủ quỳ xuống nói:
- Mời tam giới Phục ma đại đế Quan thánh đế quân vào trường thi trấn áp, mời Chu tướng quân tiến vào trường thi tuần thị.
Bỏ ô che ra, Hồ Tôn Hiến lại hành lễ,, viên quan kia tiếp tục mời Thất khúc văn xương khai hóa đễ quân, Khôi tĩnh lão gia ... Vào trường thi.

Sau khi nghi lễ này kết thúc mới là nghênh đón khảo quan vào trường thi, bọn họ bái tế Khổng Tử, phát lời thề độc, kiểm tra kỹ càng trong trường thi, xác nhận không khâu nào có vấn đề, mới chuẩn bị công tác đánh số, phân bài thi ...

Trong đêm đó hai vị chủ khảo, tám vị phó khảo, mười mấy thư bạn liền ở trong Chí Công đường, đợi ngày mai bắt đầu cuộc thi. Trong truyền thuyết phàm kẻ nào có tư tâm , muốn làm trò gian trá, sẽ chết bất đắc kỳ tử trong đêm đó ... 
__________________

Nguồn: tunghoanh.com/quan-cu-nhat-pham/chuong-247-j6iaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận