Quan Cư Nhất Phẩm
Tác giả: Tam giới đại sư
Chương 034: Nhìn người không thể nhìn tướng mạo - 1.
Dịch: lanhdiendiemla
Sưu Tầm: Soái Ca
- Coi thúc thúc là trâu đấy hả?
Thẩm Hạ cười:
- Ta có bốn cái dạ dày cũng không ăn hết.
Thẩm Kinh cười hì hì:
- Thế thì cũng tốt hơn là đói, trưa nhà bếp còn mang cơm tới, thúc cứ ăn cho thỏa sức là được.
Thẩm Mặc yên tâm, lấy khăn lông lau sạch cổ, thay bộ y phục Họa Bình mang tới.
Thấy Thẩm Mặc bận vào trường sam xanh nhạt, hông đeo thắt lưng màu đồng, đi dày vải hoàn toàn mới, búi tóc chỉnh tề ở đằng sau, Thẩm Kinh không khỏi sững sờ, la hét ôm sòm:
- Ta không nhìn nhầm chứ, không ngờ ngươi là tên mặt trắng.
Rồi ủ rũ nói:
- Ban đầu nhìn ngươi mặc đồ rách nát, cho rằng trông ngươi không khác ta bao nhiêu.
Nhìn thấy Thẩm Mặc như thế, Thẩm Hạ cũng ngây ra, hai mắt bất giác trở nên mơ hồ, nghèn nghẹn nói:
- Tại cha chẳng bao giờ cho con được bộ y phục nào ra hồn.
Thẩm Mặc đá Thẩm Kinh một cái:
- Nam nhân có phải dựa vào mặt kiếm cơm đâu, để ý trông ra sao làm cái gì.
Nói rồi trừng mắt lên:
- Nếu chẳng phải là thể diện của Thẩm gia các ngươi, ta chẳng cần phiền phức như thế.
- Cái gì mà Thẩm gia các ngươi.
Thẩm Kinh nghiêm túc đính chính:
- Là Thẩm gia chúng ta.
- Sao cũng được.
Thẩm Mặc quay đầu lại cười với cha:
- Cha, con đi đây, cha cứ yên tâm.
Thẩm Hạ gật đầu, mặt đầy lo lắng dặn dò:
- An toàn là hàng đầu, chớ cậy mạnh đấy.
~~
Hai người đi ra cửa, khi tới lầu hai gặp ngay phải Thất cô nương và chồng mụ, hai người một cầm đèn đi trước, một bê mâm theo sau. Nhìn thấy Thẩm Mặc đi xuống, Thất cô nương ngạc nhiên nói:
- Vừa rồi còn không thấy động tĩnh gì, sao thoáng cái đã ra rồi?
- Tứ thiếu gia gọi ta tới nhà trước ăn cơm.
Thẩm Mặc mỉm cười nói.
- Vậy thì, cái này cái này..
Thất cô nương cười buồn:
- Tài nghệ của đầu bếp hơn tôi nhiều.
Thẩm Mặc nhìn thấy bát đũa trên mâm, cảm kích nói:
- Làm phiền tới Thất ca Thất tỷ rồi.
- Hôm nay là ngày trọng đại của tiểu tướng công, phải có chút ý chứ.
Thất cô nương mau chóng bình thường lại:
- Thẩm tướng công chưa ăn phải không, chúng tôi mang lên cho người.
truyện copy từ tunghoanh.com
- Không cần đâu.
Thẩm Mặc cười nói:
- Cha ta còn đang chẳng ăn hết.
Thẩm Kinh ở bên cạnh mất kiên nhẫn nói:
- Vừa khéo thúc thúc ta ở bên trên một mình buồn chán, các ngươi mang thức ăn lên, ăn cùng thúc ấy cho vui là được rồi.
Kế này vừa đưa ra Thất cô nương và chồng mụ liền hớn hở đi lên lầu.
~~
Hai người tới nhà cơm của tiền viện, hạ nhân đã chuẩn bị một bàn thức ăn lớn, chỉ riêng các loại điểm tâm đã có bảy tám loại. Thẩm Kinh gọi Thẩm Mặc ngồi xuống dùng cơm, Thẩm Mặc không thấy ai khác, hỏi:
- Chỉ hai chúng ta ăn thôi à?
- Ừ, cha ta nói nhiều người sợ ngươi không được tự nhiên.
Thẩm Kinh cầm bát cơm lên nói:
- Nên để hai chúng ta ăn riêng.
Kỳ thực cha hắn sợ Thẩm Mặc không hiểu quy củ, không khéo lại ra chuyện xấu hổ không xuống nước được, cho nên mới không cho người khác tới ăn cùng.
Nói một câu rất không trượng nghĩa, trong lòng Thẩm Kinh cũng có ý muốn xem Thẩm Mặc bị chê cười, ai bảo tên tiểu tử ngày suốt ngày làm ra vẻ, rõ ràng ít hơn mình tới mấy tuổi, lúc nào cũng làm ra bộ dạng đại ca. Có thể nhìn thấy y bêu xấu đúng là khoan khoái.
Thẩm Mặc cau mày:
- Bàn cơm này hai lượng bạc cũng không làm nổi phải không?
- Đừng quan tâm tới bạc gì hết, chỉ muốn để ngươi cho thoải mái thôi.
Thẩm Kinh cười:
- Chúng ta đương nhiên là ăn không hết rồi, một lát nữa sẽ chia ra các viện, dù sao cũng sẽ không lãng phí.
Lúc này Thẩm Mặc mới ngồi xuống, cho tay vào bồn nước sạch, dùng khăn trắng rửa sạch sẽ rồi mới ăn cơm.
Thấy y bình tĩnh thản nhiên như thế, Thẩm Kinh trố mắt ra. Chỉ thấy Thẩm Mặc múc một chén cháo, rồi gắp một cái bánh tét hình giống đĩnh bạc, lấy một chiếc dao nhỏ nhắn trên bàn, cắt đứt dây bó bánh bao, thuần thục tháo từng lớp bánh ra, chấm đường trắng trong bát nhỏ, lúc này mới cắn một miếng, uống một ngụm cháo, ăn thong thả.
Thẩm Kinh biết sự ưu nhã từ bên trong toát ra này mình có học cả đời cũng không được, trong lòng không khỏi gào thét :" Có còn lẽ trời nữa hay không? Cha y nói y từ nhỏ còn chưa được ăn tiệc, sao trông còn lão luyện hơn cả cha ta."
Lúc này đầu bếp bê tới hai cái lồng hấp, cười nói:
- Tứ thiếu gia, đây là món bánh bao thị bò mà thiếu gia thích ăn nhất.
Nói rồi đặt trước mặt mỗi người một cái lồng hấp.
Thẩm Kinh mắt sáng lên, cười lớn:
- Đây là món ngon tuyệt trần, mau ăn cho nóng, để nguội không còn vị gì nữa.
Rồi ra sức giục Thẩm Mặc ăn nhanh. Tên Thẩm Kinh này cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội quá háo thắng. Đầu bếp nhà hắn là người Tĩnh Giang, cho nên biết làm món bánh bao hấp này mà Thiệu Hưng không có, món này có chút thú vị, người đầu tiên ăn nó thế nào cũng bị một vố.
Hắn còn nhớ rất rõ ràng lần đầu tiên ăn, hắn lấy một cái há mồm ra cắn, liền có nước bắn ra, khiến hắn bị nóng bỏng tay, ném bánh ra sau lưng, trên người còn đầy nước canh.
Hiện giờ hắn có ý chơi ác, đợi Thẩm Mặc cũng biểu diễn một màn mất mặt.
Hắn không lo Thẩm Mặc sẽ tức giận, vì nước canh thơm ngon kia sẽ bắt hồn bất kỳ một ai, làm người ta không nghĩ tới việc so đo, là nóng lòng muốn được nếm thử.
~~
Đợi hơi nóng tan đi, một cái bánh bao trắng to xuất hiện trước mặt Thẩm Mặc. Đúng thế, trong lồng hấp chỉ có mỗi một cái, mặc dù cái lồng hơi nhỏ nhưng cũng đủ nói lên cái bánh bao này to thế nào rồi.
Thẩm Mặc thấy cái bánh bao vỏ móng như giấy, gần như trong suốt, bên trên nhúm lại một chút, giống như một nụ hoa mẫu đơn căng tràn tròn trịa đang chực nở, chỉ khẽ chạm một cái, liền có thể thấy nước ở bên trong sóng sánh, mềm mại như làn da mỹ nhân.
Chưa nói tới ăn, chỉ nhìn thôi cũng là một loại hưởng thụ.
Nhìn vị đầu bếp kia với một ánh mắt tá thưởng, Thẩm Mặc xoa tay:
- Long lanh trong suốt, mềm mại mỏng manh, tài nghệ của sư phụ tốt thật đấy.
Vị đầu bếp kia tức thì hớn hở nói:
- Có tốt hay không cần phải thử mới biết, mời công tử đánh giá.
Hay thật, người ta mới khen một cái mà đã mang cả đánh giá ra rồi.
Thẩm Mặc gật đầu, trước tiên dùng khăn trắng lau tay, mới dùng ba ngón tay khẽ nhấc lên, chậm rãi đặt vào chén dấm, sau đó cúi đầu xuống ghé tới gần, cắn một lỗ nhỏ trên bánh bao, rồi chầm chậm hút nước từ bên trong ra, đó là cả một kỹ thuật, bởi vì vỏ bánh bao mỏng, nước lại nóng, không cẩn thân một chút thôi làm vỡ vỏ, không thành bành bao nữa.
Đợi tới khi hút hết nước bên trong, chiếc banh bao vẫn còn nguyên hình dạng ban đầu, chỉ mất đi ánh sáng như ngọc. Thẩm Mặc thì mặt hồng hào, thỏa mãn vô hạn:
- Mùi vị này chỉ trên trời mới cớ..
Đầu bếp tán thưởng từ tận đáy lòng:
- Tiểu nhân làm bánh bao cả đời, công tử là người biết ăn nhất.
Thẩm Kinh ở bên cạnh hoàn toàn phục rồi, giơ ngón tay cái lên nói:
- Huynh đệ, ngươi là quý nhân bẩm sinh.
Nói rồi cũng học theo cách ăn của Thẩm Mặc, nhưng lại bị bỏng miệng, cười nói:
- Cái cách ăn này không thích hợp với ta.
Liền bóc bánh bao từ đỉnh ra, ăn từng thìa một, làm ruột ra hết ngoài, nước canh bắn tứ tung. Hắn cười ngượng:
- Ăn thế này nó mới sướng, ngươi ăn như thế đúng là văn nhã, nhưng hút sạch tinh hoa, còn lại thì nhạt nhẽo vô vị.
Thẩm Mặc tức hắn vừa rồi giở trò, cũng có ý trấn áp hắn, cười thản nhiên nói:
- Chẳng sao cả, dùng gừng và dấm để chấm, cũng vẫn ngon.
- Công tử đúng là nhà nghề.
Đầu bếp kia khen luôn miệng.