Nghiêm Nghiễm ngồi trước máy vi tính, vừa điều khiển nhân vật của mình giết yêu quái, vừa phải chịu đựng những tiếng reo hò, chửi bới, đùa cợt nhau trong tai nghe. Kim đồng hồ đã chỉ vào số mười hai, nhiều người đã đăng xuất đi ngủ mai còn đi làm, chỉ có môt vài con “cú đêm” quyết tâm cày thêm. Ngoài cửa có tiếng tra chìa khóa, Nghiêm Nghiễm đi từ phòng ngủ ra phòng khách. Cửa mở, Ngụy Trì đứng dưới ánh đèn chập chờn, mùi rượu nồng đậm theo gió lạnh tràn vào phòng.
“Sao về trễ thế?” Thấy Ngụy Trì lảo đảo, Nghiêm Nghiễm tiến lên cởi áo khoác giúp hắn.
Ngụy Trì lớn miệng, ánh mắt bị mùi rượu hun đến đỏ bừng: “Anh còn đi được.”
Chờ Nghiêm Nghiễm bưng trà nóng từ trong phòng bếp đi ra, trong phòng khách đã yên lặng tới mức khác thường, Ngụy Trì gục ở ghế salon, ngủ say như chết.
Rón rén dìu hắn vào phòng ngủ, Nghiêm Nghiễm nhẫn nại cởi quần áo rồi dùng nước ấm lau người qua cho hắn. Ngụy Trì say túy lúy, nằm bất động, chui tọt vào trong chăn. Bỗng nhiên, có một cánh tay chui ra, vòng lên cổ Nghiêm Nghiễm kéo cậu vào trong đó. Cánh tay của hắn rất khỏe, kẹp cổ Nghiêm Nghiễm cứng ngắc, Ngụy Trì lầm bầm cái gì đó mà Nghiêm Nghiễm không nghe được.
Ngụy Trì càng lúc càng đi sớm về khuya. Sáng sớm khi Nghiêm Nghiễm đi làm thì hắn còn nằm ngáy o o ở trên giường tới giữa trưa. Buổi tối, khi Nghiêm Nghiễm đã díu cả mắt lại vẫn không thấy tăm hơi hắn đâu cả. Mười một giờ, mười hai giờ, một giờ, hai giờ, ba giờ… Mặt trời mùa đông hình như cũng thích ngủ nướng, năm, sáu giờ sáng mà trời vẫn cứ tối om như giữa khuya. Nghiêm Nghiễm bị một cơn gió lạnh làm cho thức giấc, quay đầu lại nhìn, thấy Ngụy Trì híp mắt chui vào trong chăn. Thấy Nghiêm Nghiễm tỉnh, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười có vẻ lực bất tòng tâm.
“Có chuyện gì vậy?” Nghiêm Nghiễm cau mày “Sao anh lại uống rượu?”
“Ừ…” Ngụy Trì trả lời lung tung, lật người, nằm ôm đống chăn gối.
Nghiêm Nghiễm chờ trong chốc lát, không thấy hắn nói chuyện, lại nghe thấy hắn khò khè như tiếng sấm vang.
Ban ngày cũng không thấy bóng dáng Ngụy Trì đâu. Quân Quân buồn bã, ỉu xìu ngồi trong tiệm “Anh Ngụy ạ? Mấy ngày nay không thấy anh ấy đến, có trời mà biết anh ấy đang nghĩ gì. Chắc có lẽ vừa mới gây ra chuyện gì rồi, cứ chờ thêm hai, ba hôm nữa… xem bà ngoại sẽ xử lý như thế nào.”
Nghiêm Nghiễm đứng ở cạnh cửa do dự, xem ra Ngụy Trì không đến đây thì công việc trong tiệm internet của hắn cũng không tốt cho lắm “Vậy à.”
Quân Quân đang cúi đầu sơn móng tay rồi lại ngửng đầu “Không phải anh sống chung một nhà với anh ấy sao? Sao anh lại tìm tới đây hỏi em, chẳng lẽ anh Ngụy cũng không về nhà?… Không thể nào?”
Nghiêm Nghiễm vội quay người “Không phải, anh tìm anh ta có chút việc thôi.”
Cô nàng vẫn còn muốn nói thêm điều gì thì trong tiệm cắt tóc đã ồn lên “Nghiêm Nghiễm , Nghiêm Nghiễm đâu? Nghiêm Nghiễm đâu rồi?”
Chú Khoan rống lên, chắc đứng ở đầu đường cũng có thể nghe được, A Lục hốt hoảng, mặt đầy mồ hôi chạy tới kéo Nghiêm Nghiễm “Anh Nghiễm, chú Khoan tìm anh kìa, bà Trương tới tìm anh làm đầu đó.”
Nghiêm Nghiễm ngơ ngác đứng trước gương, động tác rất máy móc, vô hồn như một kẻ chết lặng, trong lòng cậu tràn đầy nghi vấn, Ngụy Trì có thể bận rộn chuyện gì được cơ chứ?
Chuyện làm ăn trong cửa hiệu cắt tóc cũng không được tốt cho lắm nếu không muốn nói là rất ít khách. Nhưng trước mắt, ngoại trừ chuyện bà chủ sắp sinh ra thì chú Khoan hầu như chẳng quan tâm tới việc gì khác. Cứ mỗ khi cô Khoan ôm cái bụng bầu khệ nệ bước từ nhà trong ra là mọi người trong tiệm lại hỏi thăm “Oa, bụng tròn thế, sắp sinh chưa?” “Bao giờ thì sinh? Có siêu âm không? Là con trai hay con gái?”
Bà chủ chỉ cười trừ, chú Khoan nhanh nhẹn chạy lại đỡ lời “Con nào thì chả là con, trai gái gì đều quý cả.”
Cả phòng hoan hô rầm rầm.
Nghiêm Nghiễm rất bất ngờ khi thấy Tiếu Tiếu xuất hiện trong tiệm. Cô nàng vẫn như thế, không vui không buồn, ngồi chờ yên lặng ở góc phòng. Cô không tham gia chuyện trò cùng mấy người khác, cũng không quan tâm tới hạnh phúc viên mãn của vợ chồng chú Khoan, chỉ chăm chú nhìn những sợi tóc vừa mới được cắt bị gió thổi bay trong căn phòng.
“Trong nhà có khách tới chơi nên mẹ em không rảnh.” Thấy ánh mắt kinh ngạc của Nghiêm Nghiễm, cô nàng giải thích “Tóc mai dài, che nửa khuôn mặt. Như mọi lần anh ạ.”
Vài chữ leo queo nhưng gói gọn được sự quan tâm quá mức tới khó chịu của mẹ Tiếu Tiếu tới chuyện tóc tai của cô con gái đã trưởng thành.
Nghiêm Nghiễm ngầm hiểu, đưa cô tới ngồi lên ghế. Tiếu Tiếu vẫn cúi đầu, màn hình điện thoại di động của cô chớp tắt liên tục.
Tưởng cô có việc phải đi, Nghiêm Nghiễm trấn an “Em bận à, chờ một tí thôi, xong ngay đây.”
Tiếu Tiếu cười mỉm chi “Em không vội.”
Nghiêm Nghiễm lấy kéo thực hiện những thao tác chuyên nghiệp “Cô gái xinh đẹp thế này, để cho bạn trai chờ một chút cũng chả sao.”
Thuận miệng nói một câu đùa giỡn, khuôn mặt Tiếu Tiếu không có gì thay đổi “Em không có bạn trai.”
Cái kéo kêu xoèn xoẹt, từng lọn tóc đen rơi xuống qua kẽ tay.
Từ quần áo, phục sức cho tới mọi thứ trên người của Tiếu Tiếu đều hàm chứa sự mong đợi, tưởng tượng của mẹ dành cho cô. Đôi mắt của cô đã đánh mất đi sự linh hoạt, trẻ trung vốn có của lứa tuổi này, nụ cười nhợt nhạt tới nỗi chả có biểu hiện gì là vui vẻ “Mẹ em mới là người phải vội, bà đang đi gặp đối tượng được giới thiệu làm mai cho em. Bà đi xem bói, nói số em chậm tiến vì thế gia đình phải tích cực tác động thật nhiều mới mong có tiến triển.”
Nghiêm Nghiễm vẫn cười an ủi cô “Vậy cũng tốt, có thể duyên phận của em đến rồi đấy.”
Tiếu Tiếu lắc đầu nhẹ nhàng “Chỉ có thể mà thôi.”
Sau đó, cô nàng nhắm mắt lại, không quan tâm tới chuyện gì nữa.
Mấy cô ngồi chờ làm đầu tiếp tục công việc yêu thích của mình, đối tượng lần này của họ là một cô gái mặc áo lông màu hồng mới vừa đi ngang qua “A nha, là con gái của bà Từ cạnh nhà tôi, nghe nói giỏi giang lắm, mua được cả nhà lẫn xe rồi, công việc rất tốt, con gái mà nó giỏi thế đấy. Nhà đấy còn có một đứa con trai nữa, năm nay ngoài hai mươi rồi. Có điều hình như cô này trông thì trẻ nhưng đã hơn ba mươi rồi mà chưa có chồng, e là có muốn cũng không được nữa!”
Nghiêm Nghiễm nghe riết rồi quen, không có phản ứng gì, cậu cắt đi mấy đoạn tóc dài cho Tiếu Tiếu. Không biết cô nàng mở mắt từ lúc nào, cô tỏ rõ sự chán ghét “Hừ, cứ như là chuyện của mấy bà ấy không bằng. Kết hôn chứ có phải giết người phóng hỏa đâu mà phải vội?”
Nghiêm Nghiễm “Xì” một tiếng cười: “Em nói gì nghe lạ thế?”
Tiếu Tiếu tiếp tục “Như cái người được giới thiệu cho em đây này…bọn em gặp nhau hai lần rồi, chả nói với nhau được câu nào, hai người thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Nhưng ba mẹ em lại rất thích anh ta, còn cho rằng chúng em rất hợp với nhau…”
Nghiêm Nghiễm nhìn vào màn hình điện thoại lại tiếp tục sáng lên của Tiếu Tiếu, cô nàng nhòm xuống, cười khảy rồi tắt nó đi. Giờ phút này, Nghiêm Nghiễm như thấy một Tiếu Tiếu hoàn toàn khác, không hề cam chịu, sợ sệt như những lần trước.
“Sắp tới Tết rồi, em có muốn đổi kiểu tóc không. Lần sau anh sẽ nói với mẹ em một tiếng, có thể bà sẽ đồng ý.” Nghiêm Nghiễm đột ngột đổi đề tài.
Tiếu Tiếu ngỡ ngàng trong giây lát rồi mặt cô hơi biến sắc một chút “Để lần sau đi anh.”
Nghiêm Nghiễm đưa mắt nhìn cô bước từng bước xuống mấy bậc thang cho tới khi bóng dáng của Tiếu Tiếu lẩn khuất dần vào đám đông tấp nập. Bà chủ vẫn mải mê nói chuyện với mấy cô trong tiệm, chỉ là mấy chuyện con con hàng ngày rồi lại đến đề tài ma chay cưới hỏi.
Chú Khoan từng nói chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Còn Nghiêm Nghiễm thì cho rằng kết hôn chính là một nhiệm vụ phải hoàn thành, có đôi khi nó còn chẳng liên quan gì tới hạnh phúc, không liên quan tới tương lai, thậm chí đối phương có thực lòng thực dạ hay không cũng không quan trọng, chỉ đơn giản là một nhiệm vụ thôi.
………………
Sáng sớm lúc Nghiêm Nghiễm đang ngồi thay quần áo trên giường thì Ngụy Trì tỉnh dậy, hắn nhoài tới kéo tay cậu “Mợ anh vừa nói với anh một chuyện.”
Nghiêm Nghiễm dừng lại nghe.
Đôi mắt Ngụy Trì vẫn đỏ au, bàn tay vẫn nóng như thế “Mợ nói mợ muốn giới thiệu cho anh một cô gái để đi xem mặt.”
Nghiêm Nghiễm nghiêng đầu sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn ngồi, nhanh chóng một cái áo bông.
“Em nói, anh có nên đi hay không?”
Đứng lên, khoác một cái áo bông thật dầy đi ra ngoài, Nghiêm Nghiễm để lại cho Ngụy Trì bóng lưng thẳng tắp “Anh muốn đi thì đi.”