Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 1116 - 1117: Khác biệt về giúp hộ nghèo
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Sáng hôm sau Phó chủ tịch xã Lâm Y Quý tỏ vẻ muốn cùng Vương Trạch Vinh đến thôn Thụ Thiên – thôn khó khăn nhất trong xã.
Thôn Thụ Thiên cách chính quyền xã hơn bốn tiếng đi bộ, trên đường toàn là núi.
Có Lâm Y Quý và Lý Vĩnh Tân đi cùng, hai người này đều sống ở vùng núi nên đi đường không quá mệt. Vương Trạch Vinh và Lý Minh Quốc cũng không mệt, chỉ có Phan Bằng Trình là đi được nửa đường đã thở hổn hển.
- Ha ha, được, phóng viên Vương, không ngờ anh đi đường núi giỏi như vậy. Thanh niên bây giờ ít người làm được. Lần trước có mấy lãnh đạo tỉnh tới nhưng đi được nửa đường đã sợ đòi về.
Lâm Y Quý cười nói.
- Anh Lâm, các anh tính toán đi là theo tốc độ của mình. Nếu người bình thường thì tôi nghĩ sáu tiếng cũng chưa đến.
Vương Trạch Vinh thấy Lâm Y Quý và Lý Vĩnh Tân đi như bay liền thấy lãnh đạo xã khá được.
Lý Vĩnh Tân thấy Phan Bằng Trình thở hổn hển liền lấy hành lý của y sang để đeo, còn dìu Phan Bằng Trình đi. Bởi vì là phóng viên nên Vương Trạch Vinh mang theo máy quay, chụp ảnh. Mới đầu Phan Bằng Trình ỷ mình còn trẻ nên cõng hết, bây giờ mấy thứ này đã sang Lý Vĩnh Tân.
- Sao, nếu không được thì lát cậu nghỉ ở điểm dừng, không cần đi tiếp.
Thấy Phan Bằng Trình như vậy, Vương Trạch Vinh hỏi.
Hắn hiểu sao sức khỏe của Phan Bằng Trình lại như vậy. Nhân viên công chức hầu hết ở cơ quan, mấy khi leo núi cơ chứ.
Phan Bằng Trình lúc này rất buồn bực, mình còn trẻ mà kém Bí thư Vương. Y đỏ mặt cắn răng nói:
- Vương ca, không sao, tôi vẫn đi được.
Nhìn Phan Bằng Trình, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Cậu phải tập luyện nhiều mới được. Có sức khỏe thì mới có thể công tác tốt.
- Phóng viên Phan ở thành phố thì đi đường toàn có xe, đã bao giờ leo núi như vậy chứ.
Lâm Y Quý nói giúp Phan Bằng Trình. Phan Bằng Trình rất cảm kích đối phương, y không hy vọng mình có ấn tượng không tốt trong mắt Bí thư Vương.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Ngồi chút rồi đi.
Còn một đoạn nữa phải đi, Vương Trạch Vinh không hy vọng Phan Bằng Trình ngã xuống. Vương Trạch Vinh nói như vậy, Phan Bằng Trình lập tức đặt mông xuống.
- Có lãnh đạo huyện nào đến đây chưa?
- phóng viên Vương, anh cũng thấy nơi này đó, đường khó đi như vậy thì ai tới chứ. Các lãnh đạo cũng chỉ đi một đoạn là về.
- Vậy lãnh đạo huyện chưa từng đến thôn Thụ Thiên?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Không phải không có nhưng lãnh đạo bây giờ rất bận, làm có thời gian. Hơn nữa thôn Thụ Thiên cũng không có gì hay để làm, mọi người đều biết nó nghèo khó mà.
Lâm Y Quý cười nói.
Phan Bằng Trình hỏi:
- Có nhiều người từ ngoài tới không?
- Thi thoảng có một chút, một vài dân thành phố cũng đến mua hàng nông sản ở đây vì giá rẻ.
Lúc này có vài người đi tới, trong đó còn có mấy lão đồng chí như đã về hưu.
Nhìn hai thanh niên trong số đó đang cõng không ít thứ nhưng đi rất nhẹ nhàng, Vương Trạch Vinh đúng là bội phục các lão đồng chí đi bộ giỏi.
- Phó chủ tịch Lâm, anh cũng tới đây.
Một người đi tới hỏi.
- Bàng lão tam, các anh làm gì thế?
Lâm Y Quý lớn tiếng nói.
Y quay sang giới thiệu với Vương Trạch Vinh:
- Đây là Bàng lão tam xã chúng tôi, làm thuê trong thành phố. Lần này không biết sao lại dẫn người tới, có lẽ là đến mua hàng hóa. Hai người phía sau là người thôn Thụ Thiên.
Mấy người kia đã đi tới.
- Anh Lâm, tôi cùng thầy Điền đến đây.
Lời này làm Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nhìn lão đồng chí kia.
- Ha ha cũng là đồng chí trong xã sao?
Lão đồng chí kia cười nói.
Bàng lão tam giới thiệu mọi người với nhau:
- Thầy Điền là Điền Hoài Trụ, là cán bộ phòng Nông nghiệp huyện về hưu, y lần này đến thôn Thụ Thiên để xin dâu.
Điền Hoài Trụ cười nói:
- Vợ tôi mất mấy năm nay, tôi không định tái hôn nhưng vì giúp hộ nghèo nên cũng đến đây lấy một cô gái.
Nhìn Điền Hoài Trụ ra vẻ mình làm việc tốt, Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên mà nói:
- Ý anh là nói đến đây lấy vợ hay làm từ thiện?
Quan điểm này làm Vương Trạch Vinh ngẩn ra. Hắn nhìn Bàng lão tam và không nhịn được khó hiểu đối phương có được không vậy?
Nhìn Vương Trạch Vinh, Điền Hoài Trụ cười nói:
- Đồng chí này, anh xem ra không hiểu ý tôi. Anh cũng biết tình hình thôn Thụ Thiên rất khó khăn, tôi thấy các cô gái ở đây rất khổ sở, trong lòng không chịu nổi.
Lý Minh Quốc không nhịn được nói:
- Nếu anh có nhiều tiền thì quyên góp cho người của thôn, cần gì phải lấy con gái người ta?
Phan Bằng Trình cũng đồng ý nói:
- Đúng thế, bây giờ Công trình Hy vọng làm rất tốt. Anh có thể quyên tiền là giúp được người mà.
Nghỉ ngơi một lúc, mọi người vừa đi vừa nói chuyện. Vương Trạch Vinh đúng là tò tò về cách quyên góp của Điền Hoài Trụ.
- Vừa nãy nghe anh nói biện pháp giúp hộ nghèo, tôi không rõ, anh có thể nói cụ thể không?
Điền Hoài Trụ cười nói:
- Trung ương đưa ra chính sách phát triển phía Tây, tôi thấy đây là chính sách tốt, là chính sách thật tốt đối với nhân dân phía Tây. Là một cán bộ về hưu, mỗi tháng tôi nhận tiền lương của quốc gia nên muốn làm chuyện vì quốc gia một chút.
Nghe Điền Hoài Trụ nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng có ấn tượng tốt hơn với đối phương. Y thầm nghĩ mình chưa hiểu suy nghĩ của đồng chí này.
- Lão đồng chí, giác ngộ của anh rất cao.
- Ha ha, đâu có. Cựu Tổng bí thư đã nói làm bất cứ việc gì cũng đều phải tiến về phía trước. Tôi dù về hưu cũng nên như vậy mà.
- Đúng thế, anh là người rất có tư tưởng mới.
Vương Trạch Vinh đang thầm nghĩ Điền Hoài Trụ này nói đúng, cán bộ phải có tư tưởng theo kịp thời đại, như vậy Nam Điền nhất định sẽ phát triển mạnh.
Vương Trạch Vinh nói với đám người Lâm Y Quý:
- Điền lão nói đúng, xem ra trong cán bộ chúng ta không thiếu người có tư tưởng mới, chủ yếu là không dùng tốt cán bộ mà thôi.
- Ông anh, tôi rất khó hiểu, việc này có quan hệ gì đến việc anh cưới cô gái?
Lâm Y Quý hỏi.
Vương Trạch Vinh cũng rất khó hiểu nhìn Điền Hoài Trụ. Chỗ đó của ông ta dùng được không, dù dùng được thì cưới một cô gái không phải hại sức khỏe sao?
- Anh Lâm, bảo sao xã không thể phát triển. Là lão đồng chí tôi phải phê bình anh vài câu. Xã chậm phát triển chủ yếu do tư tưởng bảo thủ, như vậy là không được, phải mạnh dạn, bước nhanh hơn thì xã mới có hy vọng thoát nghèo.
Điền Hoài Trụ nghiêm túc nói với Lâm Y Quý.
Vương Trạch Vinh không ngừng gật đầu, Điền Hoài Trụ đúng là một đồng chí nhiều kinh nghiệm, tư tưởng giác ngộ rất đúng. Lâm Y Quý nghe xong cũng gật đầu thừa nhận mình làm chưa đủ.
Thấy Lâm Y Quý biết nhận sai, Vương Trạch Vinh gật đầu. Phó chủ tịch xã này đúng là được, xem ra có thể dùng.
Điền Hoài Trụ nói tiếp:
- Trung ương đưa ra chính sách là tốt, chúng ta chỉ cần tìm một điểm là có thể kéo tất cả tiến lên.
Lâm Y Quý gật đầu nói:
- Đúng là như vậy.
Vương Trạch Vinh cũng không ngừng gật đầu. Mỗi một Đảng viên là một chiến sĩ, nếu có thể phát huy hết tác dụng của bọn họ, phát huy tính tích cực của bọn họ thì tin rằng công tác sẽ tăng lên rất cao.
Điền Hoài Trụ nói tiếp:
- Tôi đang suy nghĩ một việc. Nếu như chỉ là quyên chút tiền, chút quần áo là không được. Như vậy chỉ có thể làm cho một số người đạt được thành tích, sau đó sẽ về như cũ. Nghèo đói vẫn là nghèo đói. Làm như vậy không thể giải quyết căn bản vấn đề. Chúng ta phải tiến hành bằng biện pháp khác.
Vương Trạch Vinh bây giờ có chút phục ông lão này, lý luận rất chính xác. Hắn quan tâm nói:
- Anh nói rất đúng, không biết việc anh đến cưới vợ thì có quan hệ gì với việc này?
- Đồng chí này. Việc này có quan hệ rất lớn. Nếu người có tiền trong thành phố đều làm như vậy, một thôn nghèo khó sẽ nhanh chóng thay đổi.
Lâm Y Quý là người có tư tưởng mới, y vẫn đau đầu vì sự phát triển của xã. Nghe Điền Hoài Trụ nói như vậ vội vàng nói:
- Thầy Điền, anh mau nói biện pháp của mình đi.
Vương Trạch Vinh cũng đang suy nghĩ nếu biện pháp này được thì sẽ nhân rộng trong toàn tỉnh.
- Các anh nghĩ xem tại sao vùng núi nghèo? Chủ yếu là không có tài chính, tư tưởng cổ hủ. Lãnh đạo xã phải biết điều này chứ. Các gia đình trên núi thường không có bộ quần áo đẹp, mấy cô bé thường phải mặc chung đồ của nhau mà ra đường.
Lâm Y Quý gật đầu nói;
- thôn Thụ Thiên đúng là có tình hình này, bây giờ còn đỡ vì có người ra ngoài làm thuê nên mang được chút tiền về.
Điền Hoài Trụ nói:
- Tôi làm như sau, lấy cô gái của một gia đình, tôi là thành viên của gia đình này. Tiền lương hưu của tôi có thể chia cho gia đình đó. Tôi dùng quan hệ từ từ đưa người nhà bọn họ ra, dù không chuyển ra được thì quan niệm cũng thay đổi. Các anh cũng rõ đó, hơn 1000 ở thành phố không đáng gì nhưng ở vùng núi đó là khoản lớn, có thể thay đổi cuộc sống gia đình bọn họ. Vì tôi cưới con gái nhà người ta nên giúp cũng không có gì.
- Như vậy sao. Anh cũng không cần cưới con gái nhà người ta mà vẫn có thể giúp mà.
Lâm Y Quý nhíu mày nói.
Lý Minh Quốc nói:
- Anh cưới một cô gái trẻ tuổi, chẳng may anh đột nhiên chết thì cô ta sẽ ra sao?
- Đồng chí này, anh nghĩ đến không. Tôi già nên cần bảo mẫu, lấy một cô gái vừa có thể làm như vậy, vừa có thể làm vợ, tôi có thể dạy cô ấy kinh nghiệm xã hội. Dù ngày nào tôi mất thì cô ấy cũng học được nhiều thứ, sống ở thành phố cũng không vấn đề gì. Hơn nữa gia đình cô ta cũng bớt nghèo, đây là việc mọi người cùng có lợi. Hai người này là anh trai và anh rể cô bé, chúng tôi quan hệ rất tốt. Lại nhìn xem những gì tôi mang theo đây, đều là quần áo mới. Trong thôn đâu có thứ tốt như vậy.
Vương Trạch Vinh đúng là muốn chửi người, đây chính là bao biện cho hành vi xấu xa. Hắn nói:
- Anh từng này tuổi thì cưới không phải làm hại con gái người ta sao? Còn các người nữa, cứ như vậy bán em gái sao?
- Đồng chí Vương, anh không hiểu rồi. Mọi người tình nguyện, tôi có vợ, cô gái có cuộc sống tốt cơ mà. Hơn nữa có tôi giúp thì gia đình bọn họ sẽ thay đổi hẳn. Ngay sau đó bởi vì gia đình cô ta tốt lên thì có thể có vài gia đình trong thôn được nhờ.
Phan Bằng Trình muốn đánh người, y nói:
- Anh bảo một cô bé trẻ tuổi đi theo, anh không sợ cô ta thấy thành phố phồn hoa thì sẽ bỏ đi sao?
- Ha ha, anh nói đúng, đây là việc tốt. Cô ấy rời đi với người khác thì nói rõ cô ấy thấy đường phát triển tốt hơn, gia đình cô ấy sẽ không cần tôi giúp mà. Tôi sẽ tìm gia đình khác mà giúp.
Nhìn mọi người, Điền Hoài Trụ lắc đầu nói:
- Cho nên các anh phải không ngừng học tập. Thế giới đang phát triển rất nhanh, tư tưởng không đề cao thì làm việc gì cũng không tốt.
Vương Trạch Vinh đang thầm nghĩ làm như thế nào để Nam Điền phát triển nhanh chóng. Bởi vì các khu vực chậm phát triển nên mới có loạn. Nhìn Lâm Y Quý không thể nghe Điền Hoài Trụ nói mà đi nhanh tới bên cạnh mình, Vương Trạch Vinh nói:
- Anh Lâm, xem ra trách nhiệm của cán bộ lãnh đạo chúng ta rất nặng nề.
Lâm Y Quý nghiêm túc nói với Vương Trạch Vinh:
- phóng viên Vương, anh là phóng viên báo tỉnh, hy vọng anh phản ánh tình hình này cho mọi người cùng biết.
- Anh Lâm, lần này tỉnh sẽ làm đường tới tận đây, phối hợp xây dựng nông thôn mới, các anh sẽ phát triển rất nhanh.
Đi đoạn dừng đoạn, đoàn người cuối cùng đã đến được một thôn nằm sâu trong núi.
Ở đây có mấy chục hộ gia đình, phòng ốc xuống cấp, thôn dân mặc quần áo rách nát. Vương Trạch Vinh đưa mắt nhìn thì thấy tình hình rất không tốt.
Hai thanh niên đi theo Điền Hoài Trụ vừa về đến thôn liền đổi khác. Vương Trạch Vinh thấy bọn họ ưỡn ngực, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn.
Bọn họ không ngừng chào mọi người, càng không ngừng giới thiệu Điền Hoài Trụ với người trong thôn. Cảm giác tự hào này làm Vương Trạch Vinh rất giận.
Điền Hoài Trụ vừa đi vừa vừa cho đám trẻ dọc đường kẹo, điều này làm cho nhiều đứa bé chạy tới.
- Thấy không, tôi đến thôn Thụ Thiên ba lần, mỗi lần đều mang theo kẹo nên đám trẻ rất chào đón.
Điền Hoài Trụ có chút đắc ý mà nói.
Vương Trạch Vinh nghe Điền Hoài Trụ nói như vậy thì không biết nói gì. Nói y không đúng ư? Hình như y không phạm sai lầm gì mà. Nói y đúng thì việc này Vương Trạch Vinh cũng khó có thể chấp nhận.
- Triệu Đại Sơn, mau lại đây, đây là phóng viên báo tỉnh tới, tiếp đón chu đáo vào đấy.
Lâm Y Quý thấy một thôn dân liền lớn tiếng nói.
- Phó chủ tịch Lâm, hôm nay nghĩ như thế nào mà lại lên núi?
Người này cười cười nhe hàm răng đen sì ra rồi đi tới hỏi.
- phóng viên Vương, người này là tổ trưởng tổ Đảng thôn Thụ Thiên.
Nghe thấy đối phương là Đảng viên, Vương Trạch Vinh vội vàng đi lên bắt chặt tay Triệu Đại Sơn mà nói:
- Làm phiền anh Triệu.
Triệu Đại Sơn cười nói:
- Đường núi rất khó đi, vùng núi cũng nghèo khổ nên không có gì chiêu đãi. Mời mọi người đến nhà tôi.
- Cán bộ bình thường tới đều đến nhà lão Triệu.
Lâm Y Quý cười nói. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Vương Trạch Vinh nhìn ra Triệu Đại Sơn có chút khó xử nhưng người này vẫn mời mọi người về nhà mình.
Thấy Điền Hoài Trụ được chào đón như vậy, Vương Trạch Vinh nói:
- Nghe nói có cô bé trong thôn được gả đi, chúng ta đến xe sao.
Triệu Đại Sơn nói:
- Nhà tôi ở đằng kia, Phó chủ tịch Lâm cũng biết. Tôi đi ra đây một lúc, lát sẽ về.
Nói xong y liền rời đi.
- Vương ca, xem ra Triệu Đại Sơn này không thích việc gả cô gái.
Phan Bằng Trình nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh. Thấy thái độ của Triệu Đại Sơn, không biết sao Vương Trạch Vinh lại vui vẻ.
Đi đến một căn nhà, Vương Trạch Vinh thấy tường loang lổ, nhiều chỗ bị vỡ. Bảo sao Điền Hoài Trụ không được chào đón như vậy.
Trong phòng có một cái bếp đang đun nước, một người phụ nữ trung niên đang thêm củi. Bởi vì Điền Hoài Trụ đến nên nhà này rất náo nhiệt, trong nhà đầy thôn dân.
Thấy đám người Vương Trạch Vinh đi cùng Điền Hoài Trụ tới, gia đình cũng coi bọn họ là khách quý. Một người dùng bát đất rót trà nóng mời.
Vương Trạch Vinh nhìn và thấy khó hiểu với loại nước trà này. Nhìn người phụ nữ rót trà, Vương Trạch Vinh thấy trà này rõ ràng đã được pha một lần sau đó phơi nắng và pha lại.
- Bố, mẹ, hôm nay tôi tới đón Tiểu Nha.
Điền Hoài Trụ nói với đôi vợ chồng còn trẻ hơn mình.
Nghe y nói như vậy, lại nhìn đôi vợ chồng kia, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất đau. Hắn không nhịn được nổi da gà. Chỉ thấy đôi vợ chồng rất bình tĩnh, mắt thất thần, ánh mắt nhìn vào cô bé vừa mặc áo cưới xong. Điền Hoài Trụ nói với hai thanh niên:
- Mau chia đồ của tôi mang đến cho mọi người.
Hai thanh niên liền mở túi và lấy ra các thứ như quần áo.
Điền Hoài Trụ cười cười đưa từng cái tới. Trong này có quần áo, giày, và mấy thứ khác.
Vương Trạch Vinh cẩn thận thì thấy trong phòng này khá kỳ quái. Người gia đình chỉ thấy thứ này thì rất vui. Có hai người phụ nữ vội vàng lấy quần áo mới mặc. Lại nhìn người khác thì trên mặt lộ rõ sự hâm mộ.
- Lần này Lý gia coi như sướng rồi.
Vương Trạch Vinh thấy cô bé sẽ gả đi trông khá xinh, nhìn chưa đến tuổi thành niên. Có thể do biết mình sẽ phải rời xa gia đình nên có chút sợ hãi.
- Giao Tiểu Nha cho anh, đối tốt với nó.
Ông bố cô bé do dự một chút rồi nói với Điền Hoài Trụ. Có nhiều thứ như vậy, người đàn ông này biết việc đã định nên đành phải chấp nhận.
- Bố yên tâm, tôi sẽ đối tốt với Tiểu Nha. Dù như thế nào thì cô ấy cũng là vợ tôi rồi.
Điền Hoài Trụ nhìn cô gái mà lộ rõ vẻ thèm muốn.
Vương Trạch Vinh không thể ngồi yên được nữa, chuyện như thế nào hắn không thể bỏ mặc. Nếu không sẽ có lỗi với chức Bí thư tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh nói với cô bé:
- Cô bé, em bao tuổi rồi?
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm người trong phòng trở nên im lặng. Cô bé sợ hãi nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhìn Điền Hoài Trụ mà nói:
- Lão Điền, cô bé này thoạt nhìn chưa trưởng thành, anh có nghĩ làm như vậy là quá đáng không?
Vương Trạch Vinh không thể nhịn được nữa. Cô bé kia còn quá nhỏ, đây là một em bé đáng lẽ đến tuổi đi học vậy mà Điền Hoài Trụ muốn gặm cỏ non, đây là phạm tội.
- phóng viên Vương, anh nói gì thế. Anh hỏi mọi người xem tôi có ép gì ai không?
Nói xong, Điền Hoài Trụ nói với người đàn ông trung niên:
- Nếu như hai người không muốn thì tôi có thể từ bỏ cuộc hôn nhân này.
Y nói như vậy làm cho hai tên thanh niên đi theo không vui nhất. Một tên trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Ở đây không chào đón anh, đi ngay.
Người đến đây cũng tức giận nhìn Vương Trạch Vinh. Một người đàn ông nói:
- Làm cái gì? Ai dám làm hỏng hôn sự?
Một người phụ nữ nói:
- Chỉ cần anh bỏ từng đó quà, tôi sẽ giao con gái mình cho anh.
Vương Trạch Vinh nhìn thôn dân và rất buồn bực. Không ngờ mọi người lại cho rằng hắn làm loạn.
Nhìn cô gái, Vương Trạch Vinh thấy một tia vui mừng trong mắt cô, chẳng qua rất nhanh nó đã biến mất. Lâm Y Quý vội vàng kéo Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Đi, theo tôi đến nhà Triệu Đại Sơn.
Lâm Y Quý thở dài một tiếng và nói với cô gái:
- Nếu em không thích, tôi có thể giúp em.
Lâm Y Quý nói xong liền thấy vô lực. Hắn lắc đầu và đi theo Lâm Y Quý ra ngoài.
Nhà Triệu Đại Sơn trông tốt hơn nhiều, Vương Trạch Vinh thấy Triệu Đại Sơn đang ngồi đó hút thuốc lào.
- Ai thế này chứ?
Phan Bằng Trình chưa từng thấy ở đâu không chào đón Vương Trạch Vinh nên có chút tức giận.
Lâm Y Quý cười khổ một tiếng rồi nói:
- Tình hình các nơi khác nhau, chuyện này đối với gia đình bọn họ là việc tốt. phóng viên Vương nếu như phá vỡ chuyện này của bọn họ, bọn họ sẽ coi anh là kẻ thù.
Cầm ống thuốc lào trong tay Triệu Đại Sơn, Vương Trạch Vinh hút vài hơi. Hắn thở dài nói:
- Chủ yếu là do chữ nghèo gây ra.
Nghe Phan Bằng Trình nói tình hình, Triệu Đại Sơn ngồi đó nói:
- Tình hình trong thôn thì Phó chủ tịch Lâm cũng biết đó. Nơi này rất nghèo, nghèo đến độ người không thể ở lại được. Từ sau khi con gái Cơ gia đi vào thành phố, một năm mang về hơn 1000, các cô gái trong thôn bắt đầu muốn ra thành phố hết.
- Anh nói là con của Cơ lão tam?
Lâm Y Quý hỏi.
Triệu Đại Sơn gật đầu nói:
- Có ai như cô ta chứ. Làm cái chuyện kia còn về thôn kiêu ngạo nữa chứ.
Lý Vĩnh Tân cũng nói:
- Ai chẳng biết cô ta làm gái ở trên tỉnh thành, tiền đều từ nghề này mà được.
- Các người nói xem, cô ta bây giờ không ngừng nói là xã hội đã thay đổi, mọi người ở thành phố cười kẻ nghèo, không cười nghề đó. Làm những việc này có lợi cho quốc gia.
- Ông đó, ông nhìn nhà Cơ gia đi. Bây giờ nhà đó thành nhà tốt nhất trong thôn. Ông có giỏi thì làm nhà như bọn họ đi.
Vợ Triệu Đại Sơn nghe y nói liền từ trong phòng đi ra, lnto.
Triệu Đại Sơn tức giận nói:
- Bà nói gì, có phải cũng muốn vào thành phố làm gái không?
- Ông nghĩ tôi không dám sao, tôi muốn theo con bé kia vào thành làm gái đó, sống còn sướng hơn với ông.
Hai người bắt đầu cãi vã.
Vương Trạch Vinh đúng là không thể hiểu người ở thôn Thụ Thiên. Hắn ngồi đó hút thuốc mà đầu óc loạn hết lên.
Phan Bằng Trình lấy ra tờ trăm tệ đưa cho vợ Triệu Đại Sơn rồi nói:
- Có thể làm chút gì ăn không chị?
Thấy Phan Bằng Trình đưa tờ trăm tệ, vợ Triệu Đại Sơn vội vàng đoạt lấy cười nói:
- Anh yên tâm, tôi nhất định làm món ngon nhất cho mọi người:
- Bà kia, sao có thể lấy tiền của người?
Triệu Đại Sơn rất khó chịu nói.
- Không tiền mà muốn ăn ư? Vừa lúc, Cơ lão ngũ lên núi bắt được con gà đồi, tôi đi mua.
Bà vợ trừng mắt nhìn Triệu Đại Sơn rồi cười hì hì đi ra.