Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 166: Trưởng phòng công an huyện bị mang đi
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh nói:
- Cũng nên nói với con một chút. Tiểu Mật là đứa con gái duy nhất của nhà ta, chúng ta chỉ có một mình nó, nhưng Hạng gia không chỉ có một mạch nhà chúng ta, dần dần con sẽ biết. Ông nội của Tiểu Mật tuy rằng đã lui xuống nhưng vẫn có thể nói được một chút ở thủ đô. Ông cũng hy vọng được sớm thấy Tiểu Mật, sau này nên cho Tiểu Mật đi gặp ông một lần. Đương nhiên, hiện tại tâm tình của Tiểu Mật vẫn còn chưa thả lỏng, hy vọng con có thể hết sức giải quyết.
Tuy nói là để cho Vương Trạch Vinh biết một ít tình huống, nhưng trong lời nói của Hạng Nam không lộ ra quá nhiều tình hình, vẻn vẹn chỉ vài câu hời hợt.
Nhìn quan khí màu đỏ, trong đó có một nửa là màu tím của nhạc phụ, Vương Trạch Vinh mới biết, Hạng gia hẳn là có lực lượng rất mạnh ở thủ đô. Nghĩ tới đây, Vương Trạch Vinh âm thầm cảm thán mình quả thật là may mắn, cưới được một cô vợ như thể công chúa vậy!
Tình huống hiện tại có lẽ là Hạng Nam không muốn mình dựa dẫm quá mức vào gia thế, ông hy vọng mình có thể rèn luyện thêm một chút. Đương nhiên, Vương Trạch Vinh cũng biết, đối với gia tộc như vậy, dù sao mình cũng chỉ là một người ngoài, muốn mượn lực cũng cần phải có tư cách mới có thể mượn được. Hiểu được đạo lý này, Vương Trạch Vinh cũng không có hứng thú hỏi nhiều về tình huống của Hạng gia. Mình cưới được một người con của gia tộc này đã là rất không tồi rồi. Đương nhiên, Vương Trạch Vinh cũng có lòng tự tôn của mình, hắn không muốn dựa dẫm quá nhiều vào thế lực của gia tộc như thế này. Trừ phi lâm vào tình huống bất đắc dĩ, hắn rất hưởng thụ khoái cảm thành công thông qua cố gắng của bản thân.
Ra khỏi thư phòng, Lữ Hàm Yên và Hứa Tố Mai tán gẫu rất hòa hợp. Dưới sự quan tâm của Hứa Tố Mai, Lữ Hàm Yên cũng tìm được một chút cảm giác gia đình. Bất kể là người thế nào, đều tồn tại cảm giác thân tình máu thịt đối với cha mẹ thân sinh. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Thấy Vương Trạch Vinh xuất hiện, mắt Lữ Hàm Yên sáng lên, thân thiết nhìn Vương Trạch Vinh ý dò hỏi. Cô biết Hạng Nam gọi Vương Trạch Vinh vào thư phòng, thấy Vương Trạch Vinh đi ra, cô liền tỏ vẻ quan tâm hỏi thăm một chút. Vương Trạch Vinh nhìn cô khẽ mỉm cười, tỏ vẻ hết thảy đều tốt.
Hứa Tố Mai nói:
- Trạch Vinh, mẹ đã thống nhất với Tiểu Mật rồi, sau này khi ra ngoài sẽ dùng tên Lữ Hàm Yên, Hạng Mật chỉ dùng khi ở Hạng gia.
Ý kiến này rất tốt, Vương Trạch Vinh thực sự vẫn chưa quen gọi Lữ Hàm Yên là Hạng Mật.
- Dì, chúng cháu đi trước ạ.
Vương Trạch Vinh nghĩ tới Lữ Khánh Phân đang ở biệt thự một mình, liền nói với Hứa Tố Mai
- Trạch Vinh, hiện tại con và Tiểu Mật đã có chứng nhận đăng ký kết hôn, chúng ta chính là người một nhà.
Hứa Tố Mai có chút bất mãn vì cách xưng hô của Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh hơi ngẩn người, sau đó nói với Hứa Tố Mai:
- Mẹ, con và Hàm Yên đi trước ạ.
Vương Trạch Vinh quay người nói với Hạng Nam:
- Ba, ngày mai chúng con tính trở về Khai Hà, còn có rất nhiều việc phải xử lý.
Vương Trạch Vinh vẫn cảm thấy hơi lạ lạ đối với cách xưng hô này.
Hạng Nam lý giải gật đầu nói:
- Các con cũng đã đi vài ngày, công tác là quan trọng, nhất định phải nghĩ kỹ những lời bố nói.
- Sao lại muốn đi thế? Tiểu Mật, mẹ thấy hay là trước hết điều con lên tỉnh, như vậy mỗi ngày mẹ đều có thể được nhìn thấy con.
Hứa Tố Mai nghĩ vừa mới gặp lại con gái thì con gái đã đi, trong lòng rất không muốn.
Lữ Hàm Yên nhỏ giọng nói:
- Mẹ, con vẫn muốn trở về cùng Trạch Vinh. Con không muốn điều lên tỉnh thành.
Hứa Tố Mai nói với Vương Trạch Vinh:
- Khai Hà có cái gì tốt chứ? Mẹ thấy hay là điều con lên tỉnh đi.
Vương Trạch Vinh lắc đầu. Hắn cũng đã nói qua chuyện này với Hạng Nam. Hắn hy vọng bằng năng lực của chính mình, tôi luyện một chút ở Khai Hà.
Hạng Nam nói với Hứa Tố Mai:
- Người trẻ tuổi có chí hướng người trẻ tuổi, tôi đồng ý với ý tưởng của Trạch Vinh. Trước tiên hãy rèn luyện thật sự ở cơ sở đã, sau này sẽ có không gian phát triển lớn hơn.
Vương Trạch Vinh và Lữ Khánh Phân, Lữ Hàm Yên lái xe về huyện Khai Hà, bên trong xe đầy các thứ mà Hứa Tố Mai và Hứa Tố Anh mua cho.
Tinh thần của Lữ Khánh Phân rất tốt, nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, mẹ muốn theo đề nghị của Hứa Tố Mai điều lên tỉnh, Hàm Yên sẽ chiếu cố con nhiều hơn.
- Mẹ, con không muốn rời khỏi mẹ!
Lữ Hàm Yên vừa nghe thấy vậy liền ôm tay Lữ Khánh Phân khóc lên.
- Con bé ngốc này, hiện giờ con đã có gia đình, mẹ không thể đi theo con mãi được.
Lữ Khánh Phân gượng cười nói.
Vương Trạch Vinh biết Lữ Khánh Phân không hy vọng ảnh hưởng tới quan hệ giữa Lữ Hàm Yên và gia đình Hạng Nam, đây cũng là sự thay đổi trong nhân phẩm của cô. Bởi vậy, Vương Trạch Vinh nói với Lữ Khánh Phân:
- Mẹ, Hàm Yên từ nhỏ tới giờ vẫn do mẹ nuôi dạy, cho dù cô ấy tìm được cha mẹ thân sinh thì cô ấy vẫn là con gái của mẹ. Con hy vọng cô ấy có thể vẫn hiếu thảo với mẹ. Con thấy hiện giờ tạm thời không cần lên tỉnh thành, cả nhà chúng ta cứ ở lại Khai Hà cũng tốt mà.
- Trạch Vinh nói đúng, con sẽ không rời khỏi mẹ.
Lữ Hàm Yên nói.
- Được, vậy nghe lời các con.
Lữ Khánh Phân như trút được gánh nặng, thở phào nói.
- Trạch Vinh, cậu trở về vừa kịp lúc, sáng mai có cuộc họp Huyện ủy, có mấy việc cần phải thảo luận một chút.
Vừa mới điện thoại cho Trịnh Chí Minh, Trịnh Chí Minh liền thông báo Vương Trạch Vinh phải dự họp.
Treo điện thoại của Trịnh Chí Minh, Vương Trạch Vinh lại gọi điện thoại cho Lý Duy Hà.
- Lão Lý, mấy ngày nay không có chuyện gì chứ? Bí thư Trịnh thông báo ngày mai có cuộc họp. Có chuyện gì à?
Vương Trạch Vinh hỏi Lý Duy Hà.
- Trạch Vinh, trong huyện đã xảy ra đại sự. Có người báo cáo lên cơ quan cấp trên rằng ở Khai Hà tồn tại thế lực xã hội đen, đang tiến hành mua bán thuốc phiện, có chứng cớ vô cùng xác thực, mức độ cũng rất lớn. Công an tỉnh và thành phố đều đã tham gia.
Nghe Lý Duy Hà nói vậy, Vương Trạch Vinh đoán là tài liệu của đám người Mạc Đại Bưu hẳn là đã được gửi tới cơ quan cấp trên rồi. Đây chính là hành động nhắm vào đám người Giải Khánh Tài.
Trong hội nghị, các thường có vẻ rất nặng nề, mỗi người đều suy nghĩ về việc của mình.
Trương Thuận Tường ngơ ngác nhìn điếu thuốc lá trên tay, như thể đang nghiên cứu thành phần cấu tạo của điếu thuốc. Quách Khải Quốc nghịch ngợm chiếc bật lửa trên tay. Lần đầu tiên Vương Trạch Vinh thấy bật lửa được y chơi nghịch đa dạng tới như vậy. Lý Duy Hà bưng chén trà nhìn chăm chú những lá trà chìm nổi trong chén. Chu Lâm ưỡn ngực ngồi ở vị trí, cũng không biết cô ta đang ghi chép gì trong sổ, có vẻ rất tập trung.
Lại nhìn hướng Cổ Kiến Quân, Vương Trạch Vinh phát hiện Cổ Kiến Quân như đứng đống lửa, như ngồi đống than, có vẻ rất bất an.
- Thật không ngờ Khai Hà chúng ta lại có một tập đoàn buôn lậu thuốc phiện lớn như vậy.
Trịnh Chí Minh lớn tiếng nói:
- Hiện tại thì hay rồi. Giám đốc sở Công an tỉnh Lý Trấn Giang đã đi tới Khai Hà, Bí thư đảng ủy Công an thành phố Dương Siêu cũng tới rồi. Mọi người nói đi, Khai Hà chúng ta còn mặt mũi nào đi tới các nơi nữa?
Trịnh Chí Minh chợt đập bàn, nói với Giải Khánh Tài đang ngồi trong hội nghị:
- Giải Khánh Tài, tôi muốn anh cho tôi một lời giải thích. Công an huyện làm ăn kiểu gì vậy? Lần trước có kẻ trộm tới ăn trộm nhà Bí thư Quách vừa mới xong, sao đầu xuân lại xảy ra sự kiện có tập đoàn buôn lậu thuốc phiện lớn?
Giải Khánh Tài chờ Trịnh Chí Minh nói xong mới nói:
- Bí thư Trịnh, theo tình hình chúng tôi nắm được, huyện Khai Hà cũng không có loại chuyện này, có lẽ là thế lực bên ngoài làm.
Rõ ràng là Giải Khánh Tài nói dối trắng trợn. Hiện tại trong lòng y đã như kiến bò trên chảo nóng. Từ sau khi biết rằng Giang Tinh được người cứu thoát, y biết rằng gần như toàn bộ Khai Hà cũng không ai có thể làm được như vậy, lại thấy công an tỉnh và thành phố đều đã tham gia, y biết chuyện của mình sớm hay muộn cũng sẽ bị phát giác.
Bốp!
Trịnh Chí Minh vừa sốt ruột vừa tức giận. Giải Khánh Tài này làm sao vậy, dám nói dối trắng trợn? Tình hình ở đây đã nói rằng các chứng cớ là vô cùng xác thực, chẳng lẽ Giải Khánh Tài mù sao? Trịnh Chí Minh đập bàn, thật sự muốn mắng cho Giải Khánh Tài một trận.
Nhìn bộ dạng của Giải Khánh Tài, Trịnh Chí Minh thầm kinh hãi trong lòng, chẳng lẽ việc này có liên quan tới Giải Khánh Tài sao? Nếu thật sự chuyện này liên quan tới Giải Khánh Tài, vậy thì phức tạp rồi! Trịnh Chí Minh biết rằng, Giải Khánh Tài và rất nhiều người trong huyện có những giao dịch bí mật, nếu như mình đoán đúng, vậy thì hậu quả...
Hiện tại Giải Khánh Tài có cảm giác bị dồn vào bước đường cùng. Dù sao thì mình có lẽ cũng xong rồi. Giang Tinh kia nhất định đã lọt vào tay cấp trên mới thành ra thế này. Cô ta khai ra mình cũng chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi. Y cũng không tin là Giang Tinh lại không khai ra mình. Hiện giờ thực sự hối hận không nên phái người đi xử lý Giang Tinh. Nghe thấy tin mình muốn xử lý cô ta, cô ta chắc hẳn sẽ hận mình lắm.
Trịnh Chí Minh ổn định tâm thần, đang định nói gì đó thì cửa phòng họp mở ra, từ bên ngoài đi vào là bí thư Đảng ủy Công an thành phố Dương Siêu, theo sau là Giám đốc sở Công an tỉnh Lý Trấn Giang, tiếp nữa là mấy viên cảnh sát.
Nhìn thấy những người này, Giải Khánh Tài bình thường vốn rất mãnh liệt giờ như tê liệt trên ghế.
Mọi người nghe Lý Trấn Giang giới thiệu, lại nhìn về hướng Giải Khánh Tài, lúc này mới hiểu được có đại sự xảy ra. Tóm lại, Giải Khánh Tài rất có thể chính là người đứng sau màn của đám xã hội đen kia.
Nhìn Giải Khánh Tài bị giải đi, gần như không có ai phát hiện ra thần sắc của Cổ Kiến Quân cũng khẩn trương hẳn lên. Hiện tại Cổ Kiến Quân không thể không khẩn trương. Y có quan hệ phi thường chặt chẽ với Giải Khánh Tài, rất nhiều sự tình đều có sự tham dự của Kim Hưng Hà, cũng chính là y tham dự. Nếu thực sự tra ra việc này, có thể tưởng tượng được ngay tương lai của y.
Vương Trạch Vinh vẫn quan sát tình hình quan khí của Trịnh Chí Minh và Cổ Kiến Quân. Hắn phát hiện quan khí của Trịnh Chí Minh chỉ hơi giảm bớt một chút mà không ảnh hưởng đại cục, ngược lại, quan khí của Cổ Kiến Quân lại tiêu tan rất nhanh trong nháy mắt khi đám người Lý Trấn Giang tiến vào.
Hẳn là là Cổ Kiến Quân và Giải Khánh Tài tồn tại rất nhiều giao dịch trong việc này. Cổ Kiến Quân phỏng chừng cũng không thoát được.
Thấy tình huống như vậy, Vương Trạch Vinh bắt đầu một lần nữa tính toán tình thế của huyện Khai Hà. Nếu Cổ Kiến Quân thật sự xảy ra sự tình, Trịnh Chí Minh sẽ mất đi một thủ hạ đắc lực, dẫn tới quyền phát ngôn của mình trong huyện sẽ tăng lên một ít. Hiện giờ có lẽ nên nghĩ cách đưa người của mình vào vị trí trưởng phòng Công an huyện.
Nhưng lại có một vấn đề, nếu đưa một người lên làm trưởng phòng Công an huyện, vậy sẽ không dễ ăn nói với Quách Khải Quốc. Y vẫn coi như là người ủng hộ mình. Ngoài ra còn thêm một vấn đề nữa, nếu Cổ Kiến Quân bị rụng, vậy ai sẽ tới bổ khuyết vị trí của y? Đó cũng là một vị trí rất trọng yếu.
Trong khi Vương Trạch Vinh còn đang tính toán các bước tiếp theo thì các thường ủy vẫn còn chưa khôi phục là khỏi sự kinh hãi. Trịnh Chí Minh mặt mũi xanh mét. Trưởng phòng Công an huyện do y đề bạt lên, đồng thời cũng rất coi trọng, vậy mà bị bắt mang đi ngay trước mắt mình. Y cảm thấy uy tín của mình bị đả kích rất lớn.