Quan Lộ Trầm Luân
Tác giả: Trần trọng
Chương 198: Người nhà họ Diệp.
Nhóm dịch: Quan trường
Nguồn: Sưu tầm
Trên thực tế, Lâm Tử Hiên nhỏ hơn Lý Thư Hãn mấy tuổi, nhưng khi hai người đứng cùng nhau thì dáng vẻ của ông ta trông lại già hơn vài phần.
- Đây là con gái của anh à?
Ánh mắt Lâm Tử Hiên quay sang nhìn cô gái có thân hình cao ráo, tư chất khoáng đạt bên cạnh Lý Thư Hãn, cười hỏi.
- Con gái tôi, Hinh Đình.
Lý Thư Hãn gật đầu, quay sang nhìn con gái một cái.
- Cháu chào bác, bác Lâm.
Lý Hinh Đình khẽ cúi đầu chào lễ phép.
- Được rồi.
Quan sát thấy cô gái dung mạo xuất sắc, khí chất hơn người, Lâm Tử Hiên nở một nụ cười, nói:
- Vì câu gọi “Bác Lâm” của cháu, bác Lâm này nhất định sẽ giúp cháu tìm một người chồng như ý.
Lý Hinh Đình nghe nói giật mình, vội quay sang nhìn bố mẹ. Lại thấy bố mẹ dường như cũng bị câu nói của Lâm Tử Hiên làm cho kinh ngạc đến đờ đẫn cả người rồi.
- Tiểu Đình Đình, tạm biệt cháu!
Lâm Tử Hiên không để cho đối phương có cơ hội phản kháng, nói xong liền khoát tay bảo hai người phía sau tiếp tục đẩy xe lăn đi.
Thư ký chuyên trách của Lý Thư Hãn cùng với Viện trưởng, Phó viện trưởng của bệnh viện trung tâm thành phố đều ngơ ngác. Rốt cuộc người này là ai, sao trước mặt Bí thư tỉnh ủy lại có thể nói năng tùy tiện như thế, thậm chí còn có đôi chút ngạo mạn.
- Đi thôi!
Lý Thư Hãn quay đầu nhìn ra sau, rồi thở dài nói.
Khi cả nhà Bí thư Lý đến phòng bệnh, Lương Thần đang ngồi trên giường ăn bữa sáng mà Vương Phỉ Hạm mua về. Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh ngồi bên cạnh, một người đang bóc trứng, một người đang đút thức ăn cho hắn. Người bên trái, người bên phải cùng nhau săn sóc khiến Lương Thần không khỏi liên tưởng đến những lời của Lâm Tử Hiên. Liệu đây có phải là cái phúc của hắn không? Thế thì hắn có phải nghe theo yêu cầu của Lâm Tử Hiên không? Ân ái với Diệp Tử Thanh hơn 30 lần trong một tháng sao? Nhìn đôi mắt trong vắt tuyệt đẹp của Diệp Thanh Oánh, tim hắn quặn thắt. Lại quay sang nhìn gương mặt mỹ lệ hút hồn của Diệp Tử Thanh, hắn thấy trong lòng lại có đôi chút xao động. Tóm lại bây giờ trong lòng hắn đang hết sức rối ren, thật sự không biết nên làm thế nào?
Nhìn thấy gia đình Bí thư Lý cùng đi vào, Lương Thần nuốt nhanh miếng cơm, vội vàng bước xuống giường.
- Ngồi xuống, ngồi xuống!
Lý Hinh Đình dường như không cần biết đến hai chị em họ Diệp và Vương Phỉ Hạm cũng đang ở trong phòng, tiến đến một bước, thân mật ôm lấy vai Lương Thần đẩy ngồi lại giường.
Gương mặt mỹ lệ của Diệp Tử Thanh lóe lên sắc giận, liền lấy mu bàn tay dịu dàng quệt hạt cơm trên khóe miệng Lương Thần. Xong mới bước đến bên cạnh Diệp Thanh Oánh, dáng vẻ nho nhã không bút nào tả xiết.
Ánh mắt Lý Thư Hãn và Nghiêm Lệ quét trên người Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ kinh ngạc. Rất rõ ràng, vẻ xinh đẹp tuyệt trần của hai cô đã hoàn toàn vượt xa mọi sự tưởng tượng của họ. Bất luận bạn gái của Lương Thần là ai trong số hai cô thì cũng đều hơn hẳn so với con gái họ. Đột nhiên Nghiêm Lệ trông thấy người phụ nữ lãnh diễm đứng phía xa, trong lòng không khỏi ghen tỵ nghĩ: rõ ràng là chỉ kém mình vài tuổi, vậy mà sao xinh đẹp trẻ trung không tả nổi. Nghiêm Lệ làm việc ở đài truyền hình tỉnh, cũng đã gặp Vương Phỉ Hạm vài lần, đương nhiên biết rõ thân phận của đối phương. Chỉ có điều bà không ngờ nổi, vị vương phi lãnh diễm kia lại là mẹ của bạn gái Lương Thần.
- Tiểu Thần, cậu cảm thấy khá hơn không?
Lý Thư Hãn bước đến ngồi vào đầu giường, thân mật hỏi Lương Thần.
- Không sao ạ, chỉ là vết thương ngoài da thôi.
Lương Thần xấu hổ mỉm cười. Hắn biết rõ vết thương của mình không nặng, lại có thể khiến vị quan chức cấp cao của tỉnh phải đích thân đến thăm, chỉ có thể là vì nể mặt chị Đình.
- Cái thằng bé này, phải nói với cháu thế nào đây?
Nghiêm Lệ thở dài, giơ tay xoa nhẹ đầu Lương Thần:
- Tính mạng người khác là quan trọng, nhưng tính mạng mình thì không quan trọng sao?
Những lời nói của Nghiêm Lệ rõ ràng mang hàm ý trách cứ. Nếu coi Lương Thần là người ngoài, thì một người chủ biên chuyên mục pháp chế của đài truyền hình tỉnh, ngày ngày cao giọng chỉ đạo công việc, bất luận thế nào cũng không thể nói ra những lời quan tâm trách móc như vậy.
Vương Phỉ Hạm nhẹ cau mày, những lời nói của đối phương làm bà có một cảm giác đe dọa. Quan hệ của phu nhân Bí thư tỉnh ủy với Lương Thần sâu sắc đến thế nào? Lại nhìn thấy đôi mắt ngắm Lương Thần không chớp của Lý Hinh Đình, Vương Phỉ Hạm thầm kêu một tiếng “hỏng rồi”, tình huống bà lo lắng nhất có thể đã phát sinh rồi.
Diệp Tử Thanh giật nhẹ gấu áo của Diệp Thanh Oánh, nghiêng đầu qua nói nhỏ vào tai em:
- Tiểu Oánh Oánh, em phải cẩn thận, có người muốn cướp bạn trai của em đấy.
Diệp Thanh Oánh cười nhẹ, cô cũng nghiêng đầu sang nói khẽ vào tai chị:
- Chị Tử Thanh, có một mỹ nữ sắc nước hương trời như chị giúp em, em căn bản không cần lo lắng nữa.
Gương mặt Diệp Tử Thanh chợt đỏ lên, vội liếc nhìn em gái. Cô có một cảm giác như thể Diệp Thanh Oánh đã biết việc xảy ra giữa mình và Lương Thần rồi.
Nhìn thấy thái độ của gia đình Bí thư Lý đối với Lương Thần hết sức thân mật, viên thư ký chuyên trách không khỏi ngạc nhiên. Y nghĩ: đây nào phải cấp trên quan tâm đến cấp dưới, mà rõ ràng là nhạc phụ, nhạc mẫu đến thăm con rể rồi. Bí thư Lý dù sao cũng là lãnh đạo cấp cao, biểu hiện không thể tỏ ra quá nhiệt tình, nhưng còn thái độ của phu nhân và đại tiểu thư thì không thể nhầm lẫn được. Thằng nhóc này thật may mắn! Nếu như trở thành con rể của Bí thư tỉnh ủy thì đúng là chim sẻ hóa đại bàng rồi còn gì.
Khoảng chừng 20 phút sau, Lý Thư Hãn, Nghiêm Lệ và Lý Hinh Đình mới rời khỏi phòng bệnh của Lương Thần. Đợi gia đình Bí thư Lý đi khỏi, Diệp Tử Thanh mới vỗ nhẹ vào lưng Lương Thần, cười cười nói:
- Chị Đình của anh có vẻ quan tâm đến anh nhỉ? Xem ra anh cũng may mắn thật, đến cả Bí thư tỉnh ủy và phu nhân cũng đích thân đến thăm.
- Đầu anh hơi đau, anh muốn nghỉ một lúc.
Lương Thần biết với phụ nữ thì mọi lý do đều là ngụy biện, đành lấy cớ bị đau đầu để thoái thác, nói xong liền giả vờ kêu hai tiếng “ui da”.
Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh liền thất sắc, gần như đồng thời bước đến chỗ Lương Thần, giọng lo lắng hỏi:
- Có đau lắm không? Để em đi gọi bác sĩ.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của ba người, Lương Thần hết sức cảm động, không nỡ nói dối họ nữa, bèn nheo nheo mắt, mỉm cười nói:
- Giờ đã đỡ hơn rồi.
- Lần sau không được đùa như thế nữa.
Diệp Thanh Oánh sắc mặt lộ chút giận dữ, đưa tay gõ nhẹ lên trán Lương Thần, nhẹ giọng nói. Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm không nói gì, chỉ có điều hai gương mặt mỹ lệ khẽ nhăn lại. Họ đều đã biết các kết quả kiểm tra của Lương Thần nên bất cứ biểu hiện khác lạ nào của hắn cũng khiến họ hết sức lo sợ, ngộ nhỡ Lương Thần thật sự có u não…
Buổi chiều, phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của Lương Thần lại bắt đầu nhộn nhịp. Ngoài các vị lãnh đạo quan trọng như Bí thư tỉnh, Giám đốc sở công an tỉnh, Bí thư thành ủy Liêu Dương Trương Anh Kiệt, Chủ tịch thành phố Vương Tiểu Diệp…, thậm chí ngay cả Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ cũng phái Trưởng ban thư ký thay mặt đến thăm hỏi. Hoa tươi, bánh kẹo, quà cáp chuyển đến từng đống từng đống. Các vị lãnh đạo người này đều muốn bày tỏ sự quan tâm nhiệt tình hơn người kia. Vết thương của Lương Thần không có gì nặng, hắn biết tất cả sự việc này đều do chuyến thăm lúc sáng của bí thư Lý mang lại. Hắn không nhớ nổi có bao nhiêu vị lãnh đạo đã đến, nhưng Diệp Tử Thanh đếm sơ qua thì cũng đã có trên 20 bó hoa rồi. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Buổi tối Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh vẫn kiên quyết ở lại chăm sóc Lương Thần. Cho dù Lương Thần có nói thế nào cũng vô tác dụng. Chính vì thế, Viện trưởng bệnh viện trung tâm thành phố Hầu Hải Dương đã đặc cách mở một phòng bệnh ngay cạnh phòng hắn để mẹ con Vương Phỉ Hạm có thể ở lại nghỉ ngơi.
Hơn 7 giờ tối. Lương Thần cùng ba người họ đang ngồi nói chuyện phiếm, bất chợt chuông điện thoại di động của Vương Phỉ Hạm kêu lên báo cuộc gọi tới. Nhìn thấy số hiện trên màn hình, Vương Phỉ Hạm bất giác cau mày, ấn phím nhận cuộc gọi, giọng thờ ơ lạnh nhạt:
- Tìm tôi có việc gì?
Ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Được, lát nữa gặp lại.
Diệp Thanh Oánh nhìn thần sắc bà có vẻ không tốt, liền lo lắng hỏi:
- Mẹ, ai gọi thế?
- Người nhà của bố con.
Vương Phỉ Hạm căn bản không coi Lương Thần là người ngoài, nên không do dự đáp.
Sắc mặc của Diệp Thanh Oánh trở nên khác lạ. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng gặp bất cứ người thân nào trong gia đình của bố. Diệp Tử Thanh cắn môi dưới, trong mấy người ở đây, chỉ có cô mới biết cái mà Vương Phỉ Hạm gọi là “Người nhà của bố con” chính là để chỉ nhà họ Diệp ở Bắc Kinh. Nhà họ Diệp từ xưa đến nay không hề thừa nhận bố là huyết thống của Diệp gia, cho nên bao nhiêu năm qua chưa từng liên lạc với mẹ cô và Vương Phỉ Hạm. Thế mà bây giờ lại xuất hiện, rốt cuộc là muốn gì?
Vương Phỉ Hạm nhìn con gái và Diệp Tử Thanh, nhẹ nhàng bảo:
- Mẹ đi một lúc sẽ về. Hai đứa chăm sóc tốt cho Tiểu Thần nhé.
Thấy Vương Phỉ Hạm định đi ra ngoài một mình, Lương Thần không kìm được có đôi chút lo lắng, liền nói:
- Cô ơi, cô phải cẩn thận, nếu không thì để Thanh Oánh và Tử Thanh đi cùng cô, cháu có thể tự chăm sóc mình được.
Vương Phỉ Hạm đáp:
- Cô sẽ lưu ý, cháu yên tâm. Cháu cứ nghỉ ngơi trên giường, để Oánh Oánh và Tử Thanh nói chuyện cùng cháu cho đỡ buồn. Cô đi rồi sẽ về.
Nói rồi nhìn Lương Thần nở một nụ cười dịu dàng, nụ cười dịu dàng đến nỗi ngay cả Thanh Oánh và Tử Thanh cũng hiếm khi nhận được.
- Vâng…vâng ạ!
Lương Thần hơi bối rối. Bình thường thái độ của vương phi điện hạ vẫn lãnh đạm thờ ơ, nay lại thay đổi hẳn 180 độ, hắn có đôi chút không quen.
Vương Phỉ Hạm lấy áo khoác, lại nhìn Thanh Oánh và Tử Thanh cười một cái rồi mới quay người đi ra cửa.
Tự mình lái xe, Vương Phỉ Hạm hướng thẳng đến quán trà Nhất Phẩm Hiên.
Ánh đèn đường rực rỡ, khuôn mặt Vương Phỉ Hạm trong xe lúc mờ lúc tỏ. Vốn dĩ tối hôm qua bà đã hẹn với đại diện nhà họ Diệp đến khách sạn Đế Hào để gặp mặt, nhưng khi chuẩn bị bước vào thang máy thì bị tên buôn ma túy bắt làm con tin, rồi mới xảy ra cơ sự như vậy.
Dừng xe trước quán trà Nhất Phẩm Hiên, Vương Phỉ Hạm đi thẳng lên phòng trà tầng hai. Nhìn thấy phong thái lãnh diễm cao quý của người phụ nữ, nữ nhân viên phục vụ đang định mở miệng chào bất giác không nói lên lời, vội vàng tránh sang một bên nhường đường.
Thật khéo trùng hợp, địa điểm mà bà hẹn với đại diện người nhà họ Diệp cũng chính là nơi mà lần trước Lương Thần đến Liêu Dương đã bị bà và vị Thứ trưởng bộ thương mại làm khó dễ. Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt mà đã sắp nửa năm rồi! Khóe môi Vương Phỉ Hạm bất giác nở một nụ cười hút hồn. Nhưng khi mở cánh cửa gỗ bước vào phòng, Vương Phỉ Hạm ngay lập tức thu nụ cười, trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày.