Quan Lộ Trầm Luân Chương 242 : Thúc giục.

Quan Lộ Trầm Luân
Tác giả: Trần trọng

Chương 242: Thúc giục.


Nhóm dịch: Quan trường
Nguồn: Sưu tầm

-Anh sẽ chú ý hơn. Cám ơn em họ!
Sắc mặt Lưu Hiểu cứng ngắc tựa như con lừa trung thành dưới mái hiên. Không thể không cúi đầu.Y biết rõ nếu muốn công khai kiếm ăn tại Liêu Dương, không giơ cao lá cờ Diệp gia này thì không ổn. Nếu đã phải dựa dẫm vào sắc mặt của Diệp gia, vậy thì cho dù người ta có nói cái gì, y cũng chỉ có bổn phận lắng nghe mà thôi. Trên danh nghĩa y là anh họ của Diệp Hạo. Thực tế thì không bằng ba đứa cháu nội!

- Tiểu Hạo đã nói đó, trong lòng con biết phải làm gì rồi!
Lưu Tố Mai nói tiếp:
- Liêu Dương hiện nay không còn như trước. Đừng tự rước họa vào thân, an phận một chút cũng không phải là chuyện xấu!



- Dạ dạ dạ, con sẽ nhớ lời cô ba.
Lưu Hiểu cười theo. Hiện nay toàn bộ trên dưới Lưu gia, đắc thế nhất chính là người này.

Ai bảo người ta được gả vào Diệp gia, hơn nữa phu quân lại là quan to bên cấp bộ nữa chứ?

- Việc ấy… À, con đã chuẩn bị sẵn cơm tối tại Đế Hào. Cô ba, cô và chú, còn cả em họ nể mặt đến nhé!
Lưu Hiểu mặt tươi cười như đang nịnh nọt.

- Ừm, để ta đi hỏi chú con một tiếng.
Lưu Tố Mai xoay người đi đến bên người chồng, thì thầm hai câu. Liền thấy Bộ trưởng bộ giáo dục gật gật đầu. Xem ra đã chấp nhận đề nghị của Lưu Tố Mai rồi!

Trong lòng Lưu Hiểu không khỏi vui vẻ. Diệp Kiến Thành chịu tới chỗ y dùng bữa rõ ràng đã rất nể mặt y. Nếu không thì có một vài cấp dưới bên phòng giáo dục tỉnh, sở giáo dục thành phố đang chờ tiếp đón, nói sao cũng sẽ không đến lượt y.

Còn phu nhân thủ tướng và đứa con cả Lâm Tử Vũ bên này cuối cùng cũng đã có cơ hội được nói chuyện với Lâm Tử Hiên. Lâm Tử Vũ đối với cách làm này của em trai hết sức không hiểu. Dù gì cũng là tài sản hơn chục tỷ, sao lại vô duyên vô cớ đem biếu cho người ngoài. Cha mẹ cùng với cô dì chú bác, anh trai em gái trong gia tộc, sau khi biết được tin này, ai cũng không cam tâm!

- Đây là quyết định mà tôi đã suy nghĩ cặn kẽ.Tôi thích người thanh niên kia, từ hắn, tôi thấy được chính mình thuở xưa.
Sắc mặt Lâm Tử Hiên bình tĩnh nói:
- Tôi chưa bao giờ hối hận về sự cố chấp và kích động khi còn trẻ. Nhưng hiện nay, tôi quả thật cảm thấy tiếc nuối vì đã không có đứa con nào của chính mình! Thời vàng son không thể quay lại lần nữa, nhưng tôi hy vọng vận mệnh mình có thể được tiếp diễn. Mà cái người thanh niên tên Lương Thần chính là người tôi chọn làm người thừa kế

Nói tới đây, ánh mắt Lâm Tử Hiên chuyển qua dịu dàng, tiếp theo nhẹ giọng nói:
- Trong nửa năm này, tôi đã như người cha ở trong bóng tối. Lúc nào cũng quan sát chăm nom cho đứa con không ngừng trưởng thành của mình. Tôi thấy hắn gặp phải những khó khăn gì, rồi lại thấy hắn tự quật cường đứng dậy. Tôi thấy hắn dựa vào nỗ lực của bản thân đạt được hết thành tựu này đến thành tựu khác. Điều đó làm tôi vui sướng như chính mình đạt được vậy..

- Con à!
Phu nhân Thủ tướng nước mắt tràn ra. Căn bản thìchính bởi do chồng mình bao che Diệp Tử Ngang mới tạo thành đứa con bất hạnh hôm nay! Nếu như nó có thể cưới hỏi sinh con bình thường thì đâu cần phải đem toàn bộ gia tài mồ hôi xương máu của mình phó thác cho một người không hề có quan hệ huyết thống như ngày hôm nay?

- Tôi không hy vọng mọi người hiểu cho cách nghĩ của tôi. Tôi chỉ muốn mọi người biết, đây là ý nguyện chân thật của cá nhân tôi!
Lâm Tử Hiên khẽ mỉm cười nói:
- Cho nên, trở về nói với cha và các chú rằng: Số tài sản này không thể thuộc về nhà họ Lâm đâu. Hãy bỏ đi đừng có hy vọng gì! Nhất là anh họ Bách Xuyên bên nhà chú hai, hãy giữ bên ông ta đứa con yêu quý đó, còn cho làm con thừa tự cho tôi, tôi không cần nữa.

Nói xong, quay đầu lại nhìn về phía đại ca Lâm Tử Vũ nói:
- Đáng tiếc, Mi Mi nhà anh lại là con gái, bằng không…
Nói tới đâ cười mà không nói, nhưng mà ngụ ý lại để cho ai nghe đều hiểu được.

Trong lòng Lâm Tử Vũ không khỏi thót một cái. Bỗng nhiên lúc đó, trong đầu y lóe lên một ý tưởng.

Nhìn đại ca đang trầm tư suy nghĩ, khóe miệng Lâm Tử Hiên lặng lẽ hiện ra nụ cười gian xảo.

Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh về đến nhà, vừa kịp lúc Vương Phỉ Hạm cởi tạp dề cùng với Lương Thần đang dọn bàn ăn. Dùng xong cơm tối, bốn người ra phòng khách. Ngồi quanh bàn trà, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh lúc này mới đem từ đầu chí cuối sự tình buổi chiều nói ra.

Diệp lão là thái gia gia của Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh? Chồng Vương Phỉ Hạm là Diệp Tử Ngang vốn xuất thân từ Diệp gia ở thủ đô? Lương Thần ngồi bên cũng ngây người mất nửa phút! Thế giới này thật sự là rất nhỏ, hơn nữa cũng thật kỳ diệu!

Mặt Vương Phỉ Hạm cũng hiện lên một chút kinh hãi. Bà cũng không nghĩ tới việc lão tướng huyền thoại lại cố tình đi tới Liêu Dương. Còn cố tình kêu con gái và Tử Thanh đến. Bà nhất định không chịu cho con gái và Tử Thanh “nhận tổ quy tông” chỉ là xuất phát từ sự thù hận đối với cha của Diệp Tử Ngang là Diệp Thành, còn đối với nguyên soái đại quân thần Diệp lão uy danh lừng lẫy thì bà không hề có mâu thuẫn và oán giận gì.

- Oánh Oánh, đừng trách mẹ!
Vương Phỉ Hạm thở dài nói:
-Mẹ chỉ không muốn những ân oán năm xưa ảnh hưởng đến con.

- Yên tâm đi mẹ!
Diệp Thanh Oánh khẽ mỉm cười nói:
- Con không còn nhỏ nữa, con hiểu mà.
Sau đó hướng về phía người đàn ông đang ngẩn ra nói:
- Đừng ngốc thế? Diệp thái gia gia còn nói về anh đó! Nói anh là thằng tiểu quỷ, dạy ông xé giấy báo giải sầu, coi ông như lão già ngốc nghếch!

Lương Thần cười xấu hổ. Hắn nằm mơ cũng không thể tưởng được lại lắm sự tình như vậy. Hắn không nghĩ tới Diệp lão chính là vị Diệp đại nguyên soái kia, càng không nghĩ tới Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh lại chính là chắt gái của Diệp lão! truyện copy từ tunghoanh.com
- Chỉ gặp ông Diệp thôi à?, còn ai nữa không?
Vương Phỉ Hạm cũng cười nhẹ. Bà cũng không tưởng tượng ra chàng thanh niên này lại có thể giở trò nghịch ngợm như thế. Nói cho cùng thì sự liên hệ giữa Lương Thần và Diệp lão cũng là một chữ duyên!


- Còn có người đàn bà họ Lưu và chồng bà ta, nghe nói là bộ trưởng bộ giáo dục! Còn có con trai của bà ta Diệp Hạo, Phó chủ tịch thành phố Liêu Dương.
Mặc dù vô cùng căm ghét nhà Diệp Thành, nhưng thực sự mà nói, Diệp Tử Thanh cho rằng chồng và con của người đàn bà họ Lưu đều là những nhân vật kiệt xuất. Một người là quan to cấp bộ, người kia mới hơn ba mươi đã là chủ tịch thành phố, tiền đồ rộng mở!

Nhắc tới người đàn bà họ Lưu, Vương Phỉ Hạm tự nhiên biết, đó chính là Lưu Tố Mai mà lần trước bà ta đã gặp. Diệp Hạo chắc là chàng thanh niên đi cùng Lưu Tố Mai. Vừa nghĩ tới ánh mắt của Diệp Hạo có chứa hàm ý gì đó, trong lòng Vương Phỉ Hạm liền cảm thấy một chút gì đó không thoải mái.

Bà khoát tay nói:
- Thôi, không nói đến bọn họ nữa, đổi đề tài đi!

- Vậy cháu nói về đề tài khác đây.
Lương Thần chợt nhớ ra mình còn có một chuyện quan trọng chưa nói với mọi người, lúc này mới mở miệng nói. Ngừng một chút, chờ ánh mắt ba người Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm tập trung vào hắn, mới nói tiếp:
- Hôm nay vị chủ tịch Lâm kia gọi cháu tới bệnh viện nhân dân tỉnh. Ngay trước mặt Diệp lão, Thủ tướng Lâm và Bí thư tỉnh ủy Lý, tuyên bố di chúc. Lập cháu là người thừa kế hợp pháp tất cả tài sản trên danh nghĩa của ông ta.

Tựa giống như vừa rồi Lương Thần nghe được tin Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh có quan hệ với Diệp gia ở thủ đô, khuôn mặt Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm không khỏi biến sắc, trong đôi mắt đẹp đầy sự khó tin.

- Sao, sao có thể như vậy?
Thật lâu sau, đôi môi đỏ mọng của Vương Phỉ Hạm mới thất thanh hỏi. Bà luôn nghĩ rằng toàn bộ kế hoạch đó của Lâm Tử Hiên chỉ là một thủ đoạn trả thù bà mà thôi, Lương Thần cũng chỉ là con cờ mà Lâm Tử Hiên chọn làm công cụ dùng để đạt tới mục đích. Có lẽ sẽ cho Lương Thần một ít lợi lộc, nhưng tuyệt không đến mức đem tất cả tài sản trên danh nghĩa đều cho Lương Thần. Tính toán sơ sơ, cái người tên Lâm Tử Hiên, tài sản trên người không ít hơn sáu tỷ đô la Mỹ! Một đống của cải lớn vậy, sao lại tự nhiên đem dâng cho một người ngoài là Lương Thần cơ chứ? Ở giờ khắc này, Vương Phỉ Hạm cảm thấy Lâm Tử Hiên thật sự là điên rồi!

Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh cũng ngẩn người hơn nữa ngày. Tin tức này thật sự làm cho người ta khó có thể tiêu hóa. Chuyện bỗng nhiên nhận được cái bánh của trời cho không phải là không có, nhưng vấn đề là, cái bánh này không phải là quá quá lớn hay sao!

Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng khách trở nên yên lặng không một tiếng động. Cho đến khi một điệu nhạc dễ nghe từ điện thoại vang lên.

Thần sắc Vương Phỉ Hạm liền biến đổi, lập tức cầm di động lên, vội vàng đứng dậy đi vào phòng ngủ, lúc mới dám nhận điện thoại:
- Tôi không có nhiều thời gian, nên tôi cũng không thể kiên nhẫn hơn nữa. Trễ nhất là trước tết âm lịch này, tôi hy vọng có thể thấy được kết quả cuối cùng!

Lâm Tử Hiên giọng điệu rất nhẹ. Nhưng trong đó lại lộ ra ý thúc giục mạnh mẽ.

- Tôi biết rồi! Mọi chuyện sẽ như ông mong muốn!
Giọng điệu Vương Phỉ Hạm rất bình tĩnh, dường như đáp ứng một việc rất nhỏ không quan trọng mấy. Tắt điện thoại, Vương Phỉ Hạm không trở lại phòng khách mà đứng ở trước tấm gương to. Nhìn vào trong gương là chính mình vẫn xinh đẹp như xưa, trong đôi mắt đẹp không khỏi lộ ra sự bất đắc dĩ và mơ màng sâu thẳm. Thích sao thì làm vậy đi! Đã không trốn tránh được thì không cần trốn tránh nữa. Cứ đi theo sự an bài của vận mệnh vậy. Nhìn lại mình từ trước đến nay, cuối cùng thì đạt được kết quả gì.

Trong đêm, Lương Thần trằn trọc trăn trở, rất lâu cũng không thể ngủ được. Hắn đang suy nghĩ những việc xảy ra hôm nay. Bao gồm di chúc của Lâm Tử Hiên, bao gồm thân phận của Diệp lão, cũng bao gồm quan hệ giữa hắn cùng với Vương Phỉ Hạm. Mà làm cho hắn đau đầu nhất là phải làm theo yêu cầu của Lâm Tử Hiên, trong thời gian không tới nủa tháng nữa, lấy đi cái lần đầu tiên quý giá của Diệp Thanh Oánh.

Từ lúc Diệp Thanh Oánh trở thành bạn gái hắn đến nay, hành động của hắn đối với cô thân mật nhất cũng chỉ là ôm nhau mà thôi. Hắn không phải không nghĩ tới việc tiến thêm một bước, như là hôn môi, vuốt ve. Nhưng từ sau khi nảy sinh quan hệ với Diệp Tử Thanh, mỗi lần hắn ôm Diệp Thanh Oánh vào trong lòng, cũng đều cảm thấy rất bất an. Hắn biết chính mình không toàn tâm toàn ý để yêu cô gái này! Hắn không thể động tay, là bởi vì hắn biết chính mình không xứng đáng!

Có lúc hắn nghĩ, mình dùng thân phận ân nhân cứu mạng để đổi lấy tình cảm, rốt cuộc thì có bao nhiêu là chân thành và sâu sắc đây? Diệp Thanh Oánh thích hắn, cuối cùng thì vì cái gọi là cảm giác an toàn? Hay còn vì cái gì khác nữa?

Đêm hôm nay thật yên tĩnh. Mãi đến lúc hắn mệt mỏi thiếp đi, tiểu yêu tinh cũng không tới quấy rầy hắn.

Sáng sớm hôm sau, hắn thức dậy rửa mặt, ăn điểm tâm, sau đó lái xe đưa Diệp Thanh Oánh đi làm. Từ sau khi có được chiếc xe cảnh sát này, nhiệm vụ đưa Diệp Thanh Oánh đi làm là của hắn.

Vẫn là đi làm, tan làm, về nhà! Mấy ngày kế tiếp vẫn cứ lặp đi lặp lại những hành động đơn giản như tiếng nước chảy buồn tẻ này. Thỉnh thoảng đi chơi một chút, rồi còn có, hai lần Lương Thần và Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh bớt thời gian tới thăm Diệp lão!


..

Nguồn: tunghoanh.com/quan-lo-tram-luan/chuong-242-iHlaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận