Quan Lộ Trầm Luân
Tác giả: Trần trọng
-----oo0oo-----
Chương 312: Giang Vân loạn. (2)
Nhóm dịch: Quan trường
Nguồn: Sưu tầm
Chứng kiến cảnh tượng này, Trưởng phòng Ngô Quốc Hùng phòng công tác chính trị sắc mặt lập tức thay đổi, trống ngực đập liên hồi, kinh hoàng nói:
- Trưởng phòng, sếp xem!
Y sinh trưởng ở Giang Vân, công tác ở phòng công an huyện gần 10 năm, đối với các thế lực hắc đạo nổi danh trong huyện cũng hiểu biết chút ít. Bất kể là tên lão đại Kim Bảo Tài của Vân Long bang đang bỏ trốn không biết tung tích hay là Ủy viên Hội đồng nhân dân huyện, Chủ tịch Tề Học Quy của Công ty TNHH Tư vấn – Thương mại Thanh Vân, những người mà trước kia chưa hề nể mặt cơ quan chấp pháp phòng công an huyện
Tề Học Quy và Trưởng phòng tiền nhiệm Lữ Chính Xương xưng hô như anh em, ra vào phòng công an huyện tự do như ở nhà. Lão Kim Bảo Tài sai đệ tử thu phí bảo hộ của nhân dân, phòng công an huyện, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân cũng không có ai dám quan tâm, thậm chí hỏi một câu.
Ngô Quốc Hùng hiểu rõ, ngay cả vừa trải qua một trận đánh, khiến cho một trong hai hắc bang lớn trong huyện là bang Vân Long bị tổn thất nghiêm trọng, nhưng nhiều năm nay Hào ca đã quen hoành hành kiêu ngạo, nhất định sẽ không chịu làm mèo cụp đuôi.
Ngô Quốc Hùng hốt hoảng vì y biết những người Vương Hào gọi tới này đều là bọn côn đồ coi trời bằng vung. Đối với những người này không hề có khái niệm pháp luật. Cho dù gặp cảnh sát, bọn chúng cũng dám xuất chưởng dùng đao búa gậy gộc hành hung.
Lương Thần nhận ra sự hoảng hốt của Trưởng phòng Ngô, trong lòng không kìm nổi căm tức. Hắn cũng biết không phải mọi nơi trong thiên hạ đều là yên bình. Hắn ban đầu ở Tây Phong, có Cường Bưu hoành hành như hai ông tướng. Hắn không phải là sứ giả giữ gìn hòa bình thế giới cũng không phải là Thiết Diện Phán Quan ganh gét cái ác. Nhưng đối với bọn lưu manh công khai tụ tập, muốn lấy bạo lực uy hiếp thậm chí là hành hung hắn vô cùng căm hận và chán ghét.
Đối đãi với kẻ ác thì hắn càng ác, đây là quan điểm của Lương Thần. Cho nên Lương Thần không thể dễ dàng tha thứ cho vẻ mặt đắc ý của Hào ca, càng không thể dễ dàng khoan nhượng cho bọn lưu manh, kiêu ngạo dám khiêu chiến với hắn thân là Trưởng phòng công an huyện.
Hơn hai mươi tên lưu manh tay cầm gậy, dao nhọn tiến tới từng bước một. Hơn chục cảnh sát không khỏi lộ vẻ hoảng hốt, cuống quýt, theo bản năng bước lùi về phía sau.
Đúng là một đám nhát gan! Lương Thần thầm lắc đầu. Nhìn thấy nguy hiểm chân mềm nhũn, so với một binh sĩ trong đại đội trị an huyện Tây Phong cũng không bằng một nửa, đừng nói tới cảnh sát cục công an thành phố Liêu Dương.
- Trưởng phòng Lương!
Thấy người của mình đến, hơn nữa loáng thoáng thấy áp lực lớn mạnh mà người thanh niên trẻ tạo ra. Hào ca rất có khí phách anh cả, giơ tay nói:
- Hôm nay là anh em của tôi lỗ mãng, sau khi trở về nhất định sẽ bày cơm rượu tạ tội với Trưởng phòng Lương. Có thể nể mặt tôi bỏ qua cho đám đàn em của tôi được không?
Lời nói của Vương Hào như dỗ ngọt. Trên thực tế nếu Lương Thần không tạo áp lực để y rảnh tay rời khỏi nhẹ nhàng như vậy chẳng những danh dự của y không bị ảnh hưởng, mà sau chuyện này những kẻ hắc đạo còn có thể tán dương hắn:
- Hào ca uy phong!
Sau khi lời nói của Vương Hào truyền ra, mọi người không khỏi tất cả cùng dồn ánh mắt về phía Trưởng phòng công an trẻ tuổi. Họ đều biết Vương Hào trong hắc bang kiêu ngạo hống hách. Căn cứ vào kinh nghiệm dĩ vãng đã qua, bọn họ rất khó tin vị Trưởng phòng công an trẻ tuổi này có thể đấu lại được sự uy hiếp đó. Có người khẽ lắc đầu thầm than. Đối với phòng công an huyện bọn họ đã sớm không ôm hy vọng gì. Nhưng cũng có người chưa từ bỏ, bọn họ mong chờ có thể có kỳ tích.
Lương Thần đang muốn mở miệng nói chuyện, Lan Kiếm bên cạnh đi lên một bước nói nhỏ hai câu. Lương Thần lập tức mắt sáng lên, theo bản năng quét mắt nhìn đám người xung quanh. Không có hiện tượng gì nhưng Lương Thần biết Lan Kiếm sẽ không lừa hắn.
Ánh mắt một lần nữa dừng lại nhìn từ đầu tới chân Hào ca đang khí phách phong độ. Lương Thần lạnh lùng cười, tay chỉ đám lưu manh đằng đằng sát khí, nói:
- Cách đền tội tốt nhất chính là sám hối ở trại giam trong phòng công an huyện 40 ngày. Đối với những người mà anh gọi tới, tôi cũng có thể quy vào tội danh cản trở người thi hành công vụ. Để bọn họ cùng vào với anh cho vui!
Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng và những cảnh sát trong lòng không khỏi lo sợ. Trưởng phòng đại nhân trả lời cứng rắn mạnh mẽ không nghi ngờ đã đập nát một tia hy vọng cuối cùng trong lòng họ. Kế tiếp họ phải đối mặt với nhóm côn đồ tập kích bất ngờ. Không xong chính là cho dù bọn họ không cần quan tâm tới thân thể mình, nhưng lại cũng không thể bỏ Trưởng phòng đại nhân ở lại để bỏ chạy! Mà chiến đấu với bọn hắc bang này bọn họ không đủ dũng khí và niềm tin.
Mọi người xung quanh bị lời nói đầy khí phách của Trưởng phòng Công an trẻ tuổi cuốn hút. Trưởng phòng công an huyện mới nhậm chức phong thái thật mạnh mẽ, cứng rắn không hề bị lung lay bởi thế lực hắc bang. Trong lòng mọi người đều hứng khởi tò mò. Vẫn tưởng rằng bọn họ cấp bách mà cần hành động, có thể áp chế bọn hắc bang lưu manh coi trời bằng vung, lại có thể là chỗ dựa vững chắc đảm bảo cho quyền lợi của bọn họ. Hôm nay một người đầy chính khí, không chịu thỏa hiệp với bọn hắc bang, Trưởng phòng đại nhân rốt cuộc cho bọn họ thấy một khía cạnh khác của người cảnh sát.
- Trưởng phòng Lương tôi xin khuyên cậu một câu cuối cùng, bất cứ việc gì cũng không thể tuyệt đối!
Nghe câu trả lời của đối phương, Vương Hào trong mắt nổi đầy tia máu, giọng điệu bên trong chứa đầy uy hiếp. Tên họ Lương này thực sự nghĩ y không dám động thủ sao? Trưởng phòng Công an giỏi vậy sao? Đã chọc giận ông nội thì ngay cả Trưởng phòng Công an ông cũng đập bể!
- Tôi cứ như vậy đó, anh thấy như thế nào!?
Lương Thần dùng âm thanh tràn đầy sự coi thường trả lời. Gã đó còn thực sự nghĩ rằng hai mươi tên lưu manh tay đấm kia rất hùng mạnh sao? Cho dù mười nhân viên cảnh sát kia chỉ để làm cảnh thì chỉ cần một cú đá của Lan thúc cũng đủ cho những tên này nằm sấp.
- Mày đừng hối hận!
Vương Hào hung tợn trừng mắt nhìn Lương Thần. Sau đó tới gần các đàn em cao giọng nói:
- Tối nay anh rất muốn tới Thế Giới Mới nghỉ ngơi một chút mà vị Trưởng phòng Lương này không chịu cho anh đi, các anh em nói phải làm sao bây giờ?
- Cho hắn không còn mặt mũi nữa, phế hắn đi!
Một tên trong nhóm hắc bang lòng lang dạ sói nói. Ở trong huyện này hoành hành kiêu ngạo đã thánh thói quen, bọn chúng căn bản không có tâm lý sợ hãi đối với cảnh sát. Sự kiện Vân Long bị tiêu diệt thì cũng chỉ có thể khiến bọn chúng kiềm chế được một tháng. Mà hiện tại, bọn chúng không kiêng nể gì mà không xuất đầu lộ diện. Bọn chúng tin rằng, bất luận trên trời có bao nhiêu ngôi sao lớn thì trời Giang Vân vĩnh viễn không thay đổi.
- Trưởng phòng!
Nhìn thấy đám người lưu manh xông lên, Trưởng phòng Ngô không khỏi run giọng hô một tiếng. Y muốn nhắc nhở vị Trưởng phòng đại nhân trẻ tuổi này tránh voi chẳng xấu mặt nào, nhu cương linh hoạt mới là đại trượng phu. Bởi vì hành động nhất thời theo cảm tính mà để mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm cũng không phải chuyện lãnh đạo nên làm!
Lương Thần không để ý tới Trưởng phòng Ngô, mà lấy từ trong túi ra bao thuốc rút một điếu cho Lan Kiếm, lại rút một điếu cho chính mình, làm người ta không hiểu ra sao cả hỏi:
- Cần bao nhiêu phút?
- Nếu không có gì thì chỉ cần một phút!
Lan Kiếm nhận điếu thuốc, lại tiếp lửa từ đối phương, rít một hơi, rồi mới đáp với giọng điệu thản nhiên.
Nhìn Trưởng phòng đại nhân và lái xe đứng một chỗ thoải mái hút thuốc, dường như chưa đem hai mươi tên côn đồ sắp lao tới để vào mắt. Trưởng phòng Ngô lời tới miệng rồi lại nuốt xuống. Theo như y quan sát vị Trưởng phòng đại nhân còn có ý gì đó.
- Lên!
Không biết là ai hô một tiếng, hơn hai mươi tên côn đồ hắc bang giơ dao, gậy gộc lên. Thấy cảnh tượng này, nhóm cảnh sát không khỏi chân tay lẩy bẩy. Mọi người xung quanh xem không chịu nổi hét lên kinh hãi. Bọn họ không hẹn mà cùng vì Trưởng phòng Công an trẻ tuổi được phen toát mồ hôi hột.
Sau khi đám người lui lại một khắc, có bóng người không lùi mà tiến tới lao thẳng vào giữa đám hắc bang một cách hùng hổ. Theo sau tiếng binh, bốp không dứt, tiếng kêu đau, thảm thiết không ngừng vang lên. Trong nháy mắt hơn hai mươi tên côn đồ hắc bang ngã xuống hơn nửa.
Nhìn thấy người đó giống như thần binh do trời phái xuống, bất kể là Hào ca mặt đầy sát khí hay là Trưởng phòng Ngô lòng tràn đầy lo sợ, hay cả đám người vây xem đều không kìm được đơ ra như hóa thạch.
Lương Thần nheo mắt lại, nhìn bóng dáng mấy người lần lượt ngã xuống, trong lòng rất hưng phấn. Lời nói của chú Lan Kiếm không hề khoa trương, cũng không đến một phút, trận chiến đã kết thục. Dũng mãnh nhưng bạo lực! Chú Lan Kiếm nói đối phó với mười tên đó chỉ cần một phút coi như là khiêm tốn! Dường như không có ý định thua cuộc, một tên thanh niên trong hắc bang sau khi chiến đấu, liền dẫn đầu, sau đó bỗng dốc hết sức lực đẩy mấy tên côn đồ hắc bang về hướng đám đông náo nhiệt đang nhìn Lương Thần.
Động tác nhỏ này không tránh được ánh mắt Lan Kiếm. Khẽ mỉm cười, chẳng những chưa ra tay, ngược lại lui về phía sau hai bước. Y biết đây là màn xiếc của bọn học sinh. Không có ác ý gì, chỉ là thử công phu của Lương Thần một chút.
Nhìn thấy tên côn đồ tay cầm dao lao tới, Lương Thần không chút khách khí mà tung ra một cước trúng giữa bụng đối phương, khiến tên này bay xa hơn mấy thước. Nhưng mà chưa hết, mấy tên khác lại đem “đồ chơi” của mình ném về hướng Lương Thần.
Vì thế, Trưởng phòng Ngô, cảnh sát và đám người xung quanh có cơ hội thấy được thần uy của Trưởng phòng công an đại nhân. Chỉ cái giơ tay nhấc chân đã khiến vài tên côn đồ ngã lăn xuống đất, hơn nữa cái xoay chân cuối cùng thật phong độ quá đi.
Trong mắt Trưởng phòng Ngô tràn đầy kính nể. Trưởng phòng đại nhân chẳng những vững vàng mà còn văn võ toàn tài khiến cho người ta cảm thấy bí hiểm. Cao thủ xuất hiện không báo trước, nhưng mà bất cứ ai cũng rõ, chắc chắn Trưởng phòng đại nhân sẽ sớm lộ ra.
Thâm hậu quá! Trưởng phòng Ngô không ngừng tán thưởng.