Quan Thương Chương 6:

nguồn tunghoanh.com

Quyển 4: Bước ngoặt của Phương Nam. .

Dịch : lanhdiendiemla.
Sưu tầm: tunghoanh.vn

Nguồn : vipvanda




Lâm Tuyền được chuyển tới trung tâm phục hồi chức năng của Bệnh viện nhân dân tỉnh, khu vực đặc biệt của trung tâm phục hồi do mười mấy tòa biệt thự tạo thành, có thểnói là nơi nghỉdưỡng của cán bộ cấp cao, Lâm Tuyền ở trong tòa số 11, mỗi ngày xe hơi sang trọng ra vào không ngớt, trong đó chiếc Lincoln của Lạc Ích Đồng là bắt mắt nhất, trong vòng nửa tháng, người tới bệnh viện thăm hỏi có cảquan lớn như phó bí thư tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, thư ký trưởng tỉnh ủy, phó thịtrưởng, lần nào cũng khiến lãnh đạo bệnh viện nháo nhào, Lâm Tuyền không muốn gây chú ý cũng không được.



Không có lần tai nạn này, Lâm Tuyền không biết phải nói rõ chuyện với người nhà ra sao, trước tai nạn, nội tâm Lâm Tuyền không thoát khỏi được bóng ma tâm lý bịvứt bỏ thủa nhỏ, ít nhiều không hòa nhp được vào Lâm gia, ngược lại sau lần tai nạn này, làm tình thân thăng hoa, tiêu trừ hoàn toàn cách trở giữa Lâm Tuyền và gia đình.

Trước tai nạn, Lâm gia đã chuyển tới nơi ở mới tại Tinh Hồ Uyển, khi đó Lâm Tuyền còn chưa đem chuyện Liên hợp Tĩnh Hải nói ra, không chuẩn bịchỗ ở quá xa hoa, căn nhà lớn bốn gian đó so với tài sản của Lâm Tuyền lúc này thực sự quá không tương xứng, sau khi Lâm Tuyền tỉnh lại muốn chuẩn bịcho gia đình chỗ ở thoải mái hơn, nhưng Lâm Minh Đạt không cho, Lâm Tuyền đành thôi, dù sao thì bản thân y cũng không phải người hưởng thụ cuộc sống lắm.

Lâm Tuyền chuẩn bịmột căn nhà gần hồ ở Nguyệt Nha Hồ cho Lâm Tĩnh Di, y không dùng nhà ở Chung cư Đàn Sơn không phải vì keo kiệt mà chi phí sinh hoạt cùng đủ loại phí quản lý ở đó cực cao, đủ bằng tiền lương của vợ chồng họ rồi, Lâm Tuyền tất nhiên có thểgánh hết mọi chi phí, nhưng y không thểkhông nghĩtới cảm thụ của Dương Minh, dầu sao thì “dâu con, rểkhách” mà, Dương Minh sao có thểthoải mái nhn tiền của y.

Biểu hiện kiệt xuất ở Nguyệt Nha Hồ, hạng mục Đàn Sơn khiến gia sản của Lâm Tuyền tăng vọt, Lâm gia cũng biết phần nào, nhưng khi tảng băng chìm dưới mặt nước trồi lên, đại khái chỉcó Lâm Minh Đạt, Trần Nhiên là có thểthản nhiên.

Không một ai có thểtưởng tượng được khi Lâm Tuyền bịtai nạn đã đảkích Trần Nhiên như thế nào, chưa nói tình ông cháu, Trần Nhiên gửi gắm hi vọng cuối cùng việc chấn hưng Trần gia lên người Lâm Tuyền.
Khi ấy Lâm Tuyền còn chưa tỉnh lại, Trần Vệ Hồng ít nhiều mang ý vui mừng trên tai họa của người khác nói với Trần Nhiên chuyện này, lúc đó Trần Nhiêu thiếu chút nữa không thở nổi, ngã bệnh tức thì, Lâm Tuyền vượt qua thời kỳ nguy hiểm, Trần Nhiên đương nhiên cũng mau chóng bình phục lại.

Lâm Tuyền bịtai nạn gần như kinh động tới nửa Tĩnh Hải, nhưng chỉgiới hạn ở thượng tầng Tĩnh Hải thôi, ba anh em Trần Gia rời khỏi Tĩnh Hải quá lâu, trừ Trần Vệ Hồn nhờngười đưa tới 200 đồng còn những người khác không ai hỏi han chứđừng nói là tới thăm, điều này khiến toàn bộ Lâm gia phn nộ vô cùng, cũng khiến Trần Nhiên quyết tâm không bao giờnói chuyện Liên hợp Tĩnh Hải do Lâm Tuyền sáng lp với ba đứa con.

Mọi người có lẽ còn nhớ Trần Tấn con trai Trần Kiến Quốc năm ngoái tốt nghiệp đại học, Trần Tấn thi đỗ công vụ viên, tới Tĩnh Hải làm việc ở hệ thống bảo vệ môi trường. Trần Kiến Quốc muốn con đi vào sĩđồ, vì thế không ngại rải tiền, nhưng ông ta không ngờsự tuyệt tình của ông ta với Lâm gia lọt vào mắt một số người, thành chướng ngại lớn nhất cho công tác của Trần Tấn.

Thói đời ấm lạnh, lòng người dễ đổi thay, chuyện này Lâm Tuyền sớm đã hiểu rồi, cũng chẳng bn tâm, nghe mấy ngày qua Lâm Tĩnh Di thường nói ba anh em Trần gia hợp tác kinh doanh cát đá rất hưng thịnh, y chỉcười mà thôi.
Bất kểtừ phương diện nào mà nói, y cũng sẽ không ném đá xuống giếng với ba anh em Trần gia, dù sao về danh nghĩa họ là cu là dì của y. Huống hồ y cũng không muốn làm ông ngoại khó xử, đương nhiên Lâm Tuyền cũng không giúp đỡ gì cả, y còn chưa rộng rãi như thế.

Hạng mục Thiên Nhun, Tĩnh An khiến lượng công tác mỗi ngày của Lâm Tuyền rất lớn, ảnh hưởng tới tốc độ và hiệu quảcủa việc rèn luyện phục hồi, tới tn tháng sáu mới miễn cưỡng xuống đất đi bộ được, điều này khiến Lâm Tĩnh Di giám hộ chuyện sinh hoạt của y vừa gin vừa sốt ruột. Tiểu Sơ kết thúc kỳ thi đại học, đưa Tiểu Tư Vũ tới tình thành, dù sao biệt thự trung tâm phục hồi không thiếu phòng, tức thì trở nên náo nhiệt.

Lâm Tuyền tuy hiện giờđã phục hồi khá nhiều, song di chứng cũng không ít, rõ nhất là y hay buồn ngủ, lại ngủ không theo giờgiấc nào, tuy bác sĩkhám kỹ càng nói không sao, sau này sức khỏe hồi phục rồi sẽ dần dần bình thường lại, nhưng một lần bịrắn cắn ba năm sợ giây thừng, Lâm gia sợ lúc nào đó y nằm ngủ mãi như thế, nên khi Lâm Tuyền ngủ, luôn có người trông bên cạnh.

Lúc đó chừng ba giờchiều, Lâm Tuyền vừa ngủ một giấc, mắt lim dim mở ra ngơ ngác nhìn khắp phòng, không thấy bóng dáng Phương Nam đâu, hỏi: nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
- Phương Nam đâu rồi.

- Hừ, mở mắt ra đã hỏi Phương Nam, chịấy không có việc gì khác ngoài ở cạnh anh chắc.

Cái gì thế, con bé này mình có chọc ghẹo gì nó đâu nhỉ? Lâm Tuyền cười khì không đáp lời Tiểu Sơ.

Tiểu Sơ vn hm hực nói:
- Anh biết làm tổn thương người khác quá đấy, nhìn xem, một cô gái tràn đầy sức sống phải ngồi chết di ở đây trông anh, chẳng được quan tâm lấy một tiếng.

Lâm Tuyền nhìn đống tạp chí họa báo vứt bừa bãi khắp nơi, lại còn bao nhiêu đồ ăn người khác mang thăm vào y bịTiểu Sơ ăn hết, suốt ngày chiếm dụng cái TV LCD cỡ lớn xem phim tình cảm Hàn Quốc sướt mướt nữa, không giống đầy đọa chút nào.

Thấy Tiểu Sơ cứbuồn bực mãi, Lâm Tuyền gạn hỏi mới biết Trần Thần đi Anh du học, chứkhông tới đại học tỉnh học như hai người cùng quyết định trước đó.

Lại là nước Anh.

Lâm Tuyền vốn rất thất vọng với giáo dục cao đẳng đại học trong nước, dù là đại học tỉnh cũng thế, nhưng ở nước ngoài không có người quen, dù nhớ Khổng Lp Dân, Lạc Ích Đồng liên hệ cũng không có người đủ tín nhiệm gửi gắm Tiểu Sơ.

Lâm Tuyền hỏi qua ý cha, Lâm Minh Đạt suy nghĩrất lâu, quyết định đểTiểu Sơ tới đại học tỉnh học một năm, tới khi chững chạc hơn một chút mới nghĩtới chuyện đi du học, trước đó phải tăng cường khảnăng giao tiếp tiếng Anh.

Lâm Tuyền đem chuyện này nói với Tiểu Sơ, Tiểu Sơ nóng lòng chỉmuốn đi ngay trong năm nay, suốt ngày quấy rầy Lâm Tuyền, muốn Lâm Tuyền đồng ý.

Lâm Tuyền nhíu mày:
- Giao tiếp tiếng Anh của em chưa đủ, vảlại một mình em ở nước ngoài, ba mẹ chắc chắn không đồng ý.

- Em tới Anh sẽ ở cùng Trần Thần cơ mà, chịhọ của bạn ấy năm nay vừa tới Anh, có thểchiếu cố Trần Thần, thun tiện chiếu cố em.

Người Lâm Tuyền cứng lại:
- Chịhọ của Trần Thần?

- Bác hai của Trần Thần là chủ tịch của Tp đoàn Lệ Cảnh, nghe Trần Thần nói Lệ Cảnh có chi nhánh ở London, em có thểở cùng Trần Thần ...

- Không được.
Lâm Tuyền đột nhiên quát lớn, ngữkhí cực kỳ ác liệt, y ít nhiều có chút dự cảm về thân phn của Trần Thần, nhưng tới khi nghe Tiểu Sơ nói thế vn không kiềm chế được tình cảm của mình.

Tiểu Sơ sững người, thường ngày cô chỉcần làm nũng là nói gì Lâm Tuyền cũng chiều ý, lúc này nhìn mặt y hung dữ, hay tay đang ôm lấy cánh tay Lâm Tuyền buông ra, tủi thân nhìn y, chớp mắt đã chực khóc rồi.

- Em bịđiên à? Sao lớn tiếng với Tiểu Sơ như vy?
Lâm Tĩnh Di mắng:
- Chỉlà chuyện ra nước ngoài thôi mà, Tiểu Sơ đâu phải không có điều kiện đó.

Cô không nói còn đỡ, vừa nói Tiểu Sơ càng tủi thân, nước mắt chảy xuống.

Lâm Tuyền ý thức được mình lỡ lời, đưa tay vuốt má Tiểu Sơ:
- Còn nói là mình lớn rồi, anh chỉnói to một chút đã không chịu được.

- Vì sao không được, anh phải nói rõ cho em.
Tiểu Sơ lau nước mắt, gin dỗi nhìn Lâm Tuyền chằm chằm:


__________________

Nguồn: tunghoanh.com/quan-thuong/quyen-4-chuong-6-nPmbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận