Quan Thần
Tác giả: Hà Thường Tại
Quyển 5: Leo cao nhìn xa
Chương 479: Đợt phản kích thứ hai (1+2).
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Đối với lời nói Bí thư Tỉnh ủy thì mọi người không dám công khai lên tiếng phản đối chỉ biết cúi đầu không nói, sợ chọc cho Bí thư Diệp mất vui. Hơn nữa mọi người đã thấy rõ tình hình trước mắt, biết rõ chuyện này có lẽ sẽ không giống với mặt ngoài đơn giản như vậy, phỏng chừng lại là một sự tranh đấu qua lại
Hạ Tưởng thấy thời cơ chín mùi, giải thích thêm:
- Kỳ thật hai đồng chí Hoàng Lâm và Lưu Húc đối với tôi cũng không tệ lắm, cũng không làm khó tôi, bọn họ cũng là theo qui định mà làm việc, cũng không thể trách bọn họ
Khi nói chuyện, hắn lén lút đưa mắt ra hiệu về phía hai người
Hoàng Lâm và Lưu Húc như trong mộng mới tỉnh dậy, cho dù trong nhất thời không nghĩ ra được sự tình chân tướng, cũng đại khái đoán được, biết vấn đề của Hạ Tưởng đã hoàn toàn rõ ràng, tâm tư bọn họ liền lập tức chuyển dời sang người Chu Kỷ Nguyên.
Nghe được Hạ Tưởng nhắc tới tên của bọn họ, hai người đi vài bước đến trước mặt Diệp Thạch Sinh, đầu tiên là cung kính chào hỏi, sau đó lại đơn giản giải thích vài câu kể lại tường tận quá trình điều tra Hạ Tưởng, cuối cùng còn nói:
- Trải qua điều tra và thẩm vấn nghiêm túc của Ủy ban Kỷ luật, xác nhận đồng chí Hạ Tưởng là một đồng chí tốt trong sạch. Anh ta bị người hãm hại, có người ở mặt ngoài đưa thuốc lá và rượu không đáng giá cho anh ta, nhưng âm thầm dấu chín mươi ngàn tiền mặt và vàng miếng, lại còn lẩn trốn chụp hình, muốn nhân cơ hội hãm hại đồng chí Hạ Tưởng. Đồng chí Hạ Tưởng lập trường kiên định, trước tiên đã đem toàn bộ tiền biếu quyên tặng cho cơ quan từ thiện, là đồng chí tốt, cán bộ tốt thanh liêm có đạo đức
Hạ Tưởng không ngờ Hoàng Lâm và Lưu Húc cũng biết khen ngợi người khác, đề cao hình tượng hắn. Khiến hắn ở một bên nghe xong cũng cảm thấy nóng sốt trên mặt, nghĩ thầm rằng mình còn có một mặt cao quý. Chẳng qua là làm việc cần phải làm, có nên tạo thành một người thuần túy, một người phẩm hạnh cao thượng? Ngẫm lại cũng làm cho người ta không nói được lời nào
Nghe Hoàng Lâm khen Hạ Tưởng hết nửa buổi, Diệp Thạch Sinh vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi mới dịu đi hẳn, gật gật đầu:
- Đối với Hạ Tưởng là đồng chí tốt, cán bộ tốt như vậy, cần phải trân trọng, không nên hơi một tí thì nghĩ như thế này như thế nọ, đồng chí Hạ Tưởng còn trẻ, nên có khi sẽ ngẫu nhiên phạm phải một chút sai lầm nhỏ, cũng nên cho anh ta một cơ hội sữa chữa sai lầm. Các đồng chí, công tác Ủy ban Kỷ luật liên quan tổng thể, liên quan đến kế hoạch lâu dài của đảng. Nhưng chúng ta mỗi người đều đã trải qua tuổi trẻ, đều kích động qua, thời tuổi trẻ ai mà không phạm phải một hai sai lầm? Không nên chỉ có chút vấn đề đã muốn cầm gậy đập chết người ta, phải có thái độ làm việc chữa bệnh cứu người, mới có hiệu quả tránh lập lại lỗi lầm đã qua
Bí thư Diệp lại có chỉ thị tinh thần, thì có người làm việc, vội vàng cầm bút viết ghi chép lại
Hoàng Lâm và Lưu Húc gật đầu liên tục, không dám nhiều lời.
Sau khi Diệp Thạch Sinh nói xong, nhìn qua văn phòng của Cổ Nhân Kiệt, thân thiết hỏi:
- Đồng chí Nhân Kiệt có sao không? Có bị làm khiếp sợ gì không?
Diệp Thạch Sinh đang muốn cất bước về phía trước, muốn biểu hiện một chút quan tâm đối với Cổ Nhân Kiệt, Hoàng Lâm lại đi trước một bước rất không lễ phép mà đứng ở trước mặt Diệp Thạch Sinh, vừa hay chặn ngay đường đi của Diệp Thạch Sinh
Diệp Thạch Sinh hơi chau mày, còn chưa nói lời nào, Hoàng Lâm liền nói một cách máy móc:
- Bí thư Diệp, tôi có vấn đề trọng đại cần báo cáo với ngài!
Hạ Tưởng nhìn Hoàng Lâm một cái, biết y rốt cục lấy hết dũng khí đứng vể phía đối lập với Cổ Nhân Kiệt. Quyết định đi bước này, thì không còn đường để lui nữa. Nếu Hoàng Lâm không thể mượn lần này lật đổ Cổ Nhân Kiệt, về sau ở Ủy ban Kỷ luật y lại càng khó mà sống yên đây
Hạ Tưởng cũng không ngừng âm thầm khâm phục dũng khí của Hoàng Lâm, cuối cùng không có nhìn lầm y, cũng không uổng công mình hao tâm tổn sức lôi kéo y, rốt cục đã có chỗ cần dùng đến
Diệp Thạch Sinh dừng bước chân lại, hỏi:
- Có việc cứ thoải mái nói.
Hoàng Lâm vẻ mặt khó xử:
- Có thể mời ngài qua một bên nói chuyện được không?
Diệp Thạch Sinh thấy hai người Hoàng Lâm và Lưu Húc vẻ mặt đều ngưng trọng, cũng biết chỉ sợ có chuyện lớn, liền đi ra khỏi đám người. Hoàng Lâm và Lưu Húc vội vàng đi theo, tới một góc hành lang, Diệp Thạch Sinh đứng lại, chắp tay sau lưng nghe Hoàng Lâm và Lưu Húc báo cáo.
Nghe xong Hoàng Lâm và Lưu Húc tự thuật, Diệp Thạch Sinh sắc mặt từ từ trầm xuống, ánh mắt lơ đãng hướng về Hạ Tưởng, sau đó lại dừng ở trước cửa văn phòng Cổ Nhân Kiệt đang mở, qua một lúc lâu, mấy thấy ông nói vài câu gì đó với Hoàng Lâm và Lưu Húc
Hoàng Lâm và Lưu Húc liền tức khắc mở một bức thư trong tay ra mời Diệp Thạch Sinh xem qua. Diệp Thạch Sinh chỉ nhìn vài lần, vẻ mặt liền tức giận. Lại nói vài câu gì đó, hai người liền lập tức vội vàng đi xuống lầu
Diệp Thạch Sinh lại nhìn xoáy sâu về hướng Hạ Tưởng, trong ánh mắt có thâm ý sâu sắc, hiển nhiên ông cũng rõ mũi kiếm mà Hạ Tưởng đại náo một hồi là nhắm vào người của Thôi Hướng là Cổ Nhân Kiệt, ông quá hiểu
Diệp Thạch Sinh ngoại trừ vui mừng vẫn là vui mừng, Hạ Tưởng chẳng những bình yên vô sự, còn có thể thừa cơ lật đổ Cổ Nhân Kiệt, thật sự là thủ đoạn hay. Nhưng sau khi ông xem qua thư tố cáo, cũng thật sự giận dữ, Chu Kỷ Nguyên nếu đúng như thư tố cáo đã nói là loại coi trời bằng vung, thì là một quan tham lớn nhất từ trước tới nay ở tỉnh Yến
Trong lòng Diệp Thạch Sinh vô cùng oán giận, rõ ràng là người của mày tham ô nhận hối lộ, vậy mà mày lại sai người hãm hại Hạ Tưởng, ý đồ cản trở kế hoạch điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp. Người không thể lại vô liêm sĩ đến mức này
Diệp Thạch Sinh cũng không để ý tới mọi người, xoay người đi xuống lầu. Đám người đến cùng Diệp Thạch Sinh cũng vội vàng đuổi theo sau, đi chưa được mấy bước, Diệp Thạch Sinh lại quay đầu nói:
- Mời đồng chí Đoan Đài đến văn phòng tôi một chuyến
Chánh văn phòng Ủy ban Kỷ luật Biện Tú Linh vội nói:
- Bí thư Diệp, Chủ nhiệm Hình tạm thời có việc, đã ra ngoài công tác
Lời nói vừa dứt, chợt nghe được giọng Hình Đoan Đài dưới lầu truyền đến:
- Hội nghị hủy bỏ, vừa đúng lúc trở về, Bí thư Diệp, ngài tìm tôi có việc?
Âm thanh rất vang dội, mọi người ở đây đều nghe được rất rõ ràng, trong lòng không khỏi bị giật mình. Nghĩ lại thì thời điểm Chủ nhiệm Hình đi công tác sao khéo thế, cả thời gian trở về cũng quá khéo đến kinh ngạc, nguyên nhân trong đó thì
Một vở tuồng hay thì cần nhiều người phối hợp mới có thể diễn tốt được. Khi không ít người phải nhìn lại Hạ Tưởng, trong mắt ngoại trừ kính sợ, còn có một ít cảm xúc phức tạp. Tất cả mọi người biết, lại có người gặp xui xẻo rồi, hơn nữa còn sợ rằng hậu quả rất nghiêm trọng
Tuy nhiên khiến cho mọi người buồn bực nhất chính là, làm loạn cả buổi, còn kinh động cả Bí thư Diệp, sao Phó chủ nhiệm Cổ vẫn trốn trong phòng làm việc không ra, mặt mũi cũng lớn thiệt, cả Bí thư Diệp đến đây cũng thèm không ra chào đón một tiếng? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Cổ Nhân Kiệt không phải không muốn ra chào đón Diệp Thạch Sinh mà là vì y trước thì bị một đám quân nhân không cần biết đúng sai dọa cho chết khiếp, hình như là dọa cho vỡ mật, tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn, sau đó lại phát hiện quân nhân đến là để tìm đem ngọc đi, trên thực tế còn ra tay phá hoại văn phòng y, cố tình khiến cho một số thư tố cáo mà y cất giấu cẩn mật rơi đầy trên mặt đất. Cổ Nhân Kiệt lúc đầu còn không rõ là xảy ra chuyện gì, đến khi y phân tích cẩn thận thì ra được kết luận, trộm gà không được ngược lại còn mất nắm gạo, y bị người đánh lén!
Bày ra âm mưu đánh lén Hạ Tưởng đúng là theo ý của Thôi Hướng, do y nghĩ ra chủ ý. Bởi vì Chu Kỷ Nguyên quen biết không ít bạn bè trong giới kinh doanh, giao du với người trong xã hội cũng nhiều, nên Cổ Nhân Kiệt giao cho Chu Kỷ Nguyên bố trí hành động. Chu Kỷ Nguyên tự biết đã được Cổ Nhân Kiệt chiếu cố rất nhiều, Cổ Nhân Kiệt lên tiếng, y đương nhiên phải ra sức mà làm.
Giao cho người khác làm, thì Chu Kỷ Nguyên không yên tâm, sợ rằng bị người bán đứng. Nghĩ tới nghĩ lui, hay là giao cho người tình là thích hợp nhất. y vừa nói với Tùng Diệp Nhi, Tùng Diệp Nhi đã nói với em của cô ta là Tùng Phong Nhi vốn là top sinh viên tốt nghiệp khoa diễn xuất, bắt được Hạ Tưởng chỉ như món tráng miệng. Chu Kỷ Nguyên cũng coi như bỏ ra vốn gốc, chẳng những cho cô em vợ đích thân ra mặt, còn chịu chín mươi ngàn tiền mặt và vàng miếng
Mánh khóe tặng quà, là Chu Kỷ Nguyên học được trong kỹ xảo người khác tặng quà biếu cho y.
Sau khi Tùng Phong Nhi tốt nghiệp đại học, vẫn không lên không xuống, không tìm được công việc thích hợp. Sau khi chị theo Chu Kỷ Nguyên, tuy rằng chỉ là người tình, nhưng Chu Kỷ Nguyên đối với cô ấy là thật lòng. Mua nhà mua xe, mỗi năm còn cho tiền sinh hoạt trên chục ngàn, lại tìm cho Tùng Phong Nhi một công việc thu nhập khá cao. Chị đã mở miệng, Tùng Phong Nhi không thể cự tuyệt. Tuy rằng cảm thấy hãm hại người khác thì lương tâm cắn rứt, nhưng dù sao cũng đã chịu nhiều ân tình của Chu Kỷ Nguyên, đành phải bằng lòng thôi.
Sau khi xong việc, Chu Kỷ Nguyên đã cho Tùng Phong Nhi một khoản tiền. Tùng Phong Nhi không cần, mà cho Tùng Diệp Nhi và khuyên Tùng Diệp Nhi sớm có lo liệu, rời khỏi Chu Kỷ Nguyên càng sớm càng tốt, bởi vì Chu Kỷ Nguyên quá tham lam, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện
Tùng Diệp Nhi cũng chỉ nghe cho có không để tâm, miệng thì đáp ứng, trong lòng vẫn còn muốn bòn rút Chu Kỷ Nguyên thêm một mớ
Tùng Phong Nhi thì lại cảm thấy cứ thế về lâu về dài thì không phải là cách hay. Chu Kỷ Nguyên có lòng ham muốn cực lớn, thu nhận vài trăm ngàn thậm chí vài triệu mà mắt không chớp một cái. Cô liền cảm thấy Chu Kỷ Nguyên không sớm thì muộn cũng rước họa vào thân. Thế là mấy ngày qua mỗi ngày cô đều đi khuyên chị ngừng tay lại, sớm rời khỏi Chu Kỷ Nguyên mới tốt. Cô không biết là, chính bởi vì cô và Tùng Diệp Nhi thường xuyên tiếp xúc, đã bị Tiêu Ngũ vẫn đang theo dõi cô phát hiện ra
Cổ Nhân Kiệt tự nhận nhiều năm công tác tại Ủy ban Kỷ luật, tiếp xúc qua biết bao nhân vật và vụ án, cũng tự cho rằng thủ đoạn âm mưu hãm hại Hạ Tưởng không có kẽ hở không chê vào đâu được, tuyệt đối khiến cho Hạ Tưởng có khổ không nói nên lời. Y nhận định rằng, bản tính con người vốn tham lam, Hạ Tưởng nhìn thấy tiền tài dâng đến tận tay, không có khả năng không thu nhận. Hơn nữa Tùng Phong Nhi vô cùng xinh đẹp, lại hơi lộ ra vẻ khiêu khích, để lại số điện thoại, nếu Hạ Tưởng mắc câu, gọi điện thoại tới, thì tùy cơ ứng biến, chụp lại hình ảnh, một vấn đề kinh tế cộng thêm một vấn đề tác phong, không dập hắn tới chết mới lạ
Chỉ có điều không nghĩ tới chính là, Hạ Tưởng nhận lấy quà tặng, nhưng không gọi điện thoại cho Tùng Phong Nhi, khiến Cổ Nhân Kiệt hơi thất vọng, vốn định kéo dài thêm chút, xem Hạ Tưởng có trúng mỹ nhân kế không. Không ngờ lại nhận được chỉ thị ngầm của Thôi Hướng, nói thời khắc mấu chốt đã tới chính là lúc này, ra tay là tốt nhất
Ngẫm nghĩ lại chỉ dựa vào một vấn đề kinh tế cũng đủ để bắt được Hạ Tưởng, cho dù không thể đưa trí hắn vào chỗ chết, cũng có thể khiến hắn vứt bỏ tiền đồ, Cổ Nhân Kiệt liền theo kế sách mà hành động
Không ngờ được, đúng là không không thể ngờ được, trong vòng một ngày, mà sóng gió cuồn cuộn dâng trào, lại xảy ra quá nhiều chuyện như vậy, làm cho người ta hoa cả mắt, làm cho người ta không kịp chuẩn bị, làm cho người ta không thể nào thở nổi
Một ngày, không, chỉ gần nửa ngày mà thôi, Cổ Nhân Kiệt được nếm trải kinh nghiệm nổi kinh hoàng từ trên trời rơi xuống, cũng lại một lần nữa cảm nhận được thủ đoạn lật lộng kinh người của Hạ Tưởng. Đúng vậy, không sai, là một lần nữa cảm nhận, bởi vì lần trước khi Cao Thành Tùng ra lệnh trừng trị Hạ Tưởng, y chỉ gần đó quan sát. Tuy rằng không phải tự trải nghiệm cảm nhận, cũng đã cố tìm hiểu xem Hạ Tưởng đã dùng cách gì thoát khỏi tầm khống chế của Cao Thành Tùng, lúc ấy y còn kết luận rằng Hạ Tưởng chẳng qua là một người may mắn thôi, hoàn toàn là mượn thế lực của Tống Triêu Độ
Chỉ có điều khi y tự thân cảm nhận được lúc Hạ Tưởng dùng thủ đoạn chẳng những thoát ra được mà còn phản kích đâm ngược lại, Cổ Nhân Kiệt cũng chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài, không thể không thán phục, Hạ Tưởng vốn ỷ lại không chỉ là sự may mắn, mà là âm mưu thủ đoạn hắn tính toán không hề có chút sơ hở đạt tới cực đỉnh
Cổ Nhân Kiệt trốn trong văn phòng, nhìn cái đống bừa bộn trên mặt đất, nhất là thư tố cáo cố ý bị ném lung tung khắp nơi, trong lòng y đã rõ, hết rồi, tất cả đã hết rồi. Đối phương bên ngoài thì tìm ngọc, kỳ thật là thừa cơ hội đưa cái xấu của y ra ánh sáng, hơn nữa mục đích rất rõ ràng, chính là nhắm vào Chu Kỷ Nguyên!
Khi y nhìn thấy hai người Hoàng Lâm và Lưu Húc ở bên ngoài. Khi từng bức thư tố cáo được nhặt lên, Cổ Nhân Kiệt lại càng biết rõ, y đánh lén người khác không thành. Ngược lại bị người khác đâm mạnh một nhát, thua rồi, thua rất thê thảm, một thất bại thảm hại! Y chỉ biết cười thầm, đúng là tự mình chuốc lấy khổ. Biết rõ năm đó ngay đến Cao Thành Tùng cũng không thể áp đảo Hạ Tưởng, y vẫn một mực không tin lại đụng vào Hạ Tưởng làm cái gì? Kết quả thì quá tốt, bị Hạ Tưởng đâm ngược lại, chẳng những nhẹ nhàng chuyển bại thành thắng, còn đánh y tơi bời hoa lá
Đúng là tơi bời hoa lá, nhìn thấy đồ đạc và tài liệu phơi bày khắp bàn làm việc. Cổ Nhân Kiệt khóc không thành tiếng. Y sớm đã nghe được Diệp Thạch Sinh xuất hiện ở tòa lầu Ủy ban Kỷ luật, rất muốn ra chào đón, nhưng thật sự là không đủ can đảm, cũng không còn mặt nũi nào ra gặp Diệp Thạch Sinh, cả người như bị rút hết sinh lực, chỉ biết ngồi trên ghế, cả buổi không đứng dậy nổi
Y cũng rõ Diệp Thạch Sinh khẳng định sẽ chê cười, khẳng định sẽ có thái độ trừng trị đến cùng. Y cần gì phải ra ngoài cho thêm xấu mặt, chỉ nghe lời nói Diệp Thạch Sinh là có thể nghe ra được rõ ràng ông ta rất bảo vệ Hạ Tưởng. Sau khi y ra ngoài ngoại trừ hạ mình, ngoại trừ nhận lỗi, còn có thể làm gì? Hơn nữa y cũng biết y động vào Hạ Tưởng chẳng khác nào động đến vảy ngược (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận) của Diệp Thạch Sinh. Vốn tưởng rằng có thể bằng một cái tát là có thể đập chết Hạ Tưởng, không ngờ tới Hạ Tưởng như mạng con gián đánh hoài không chết chẳng những vô cùng ngoan cường, còn rất thông minh khiến cho người ta cảm thấy thật đáng sợ
Đáng sợ, quả thật rất là đáng sợ, hắn sao có thể nghĩ ra diệu kế móc nối vào nhau như thế? Sao có thể chuyện nào cũng tính chính xác như vậy? Mấu chốt là, sao có thể điều động quân đội bảo mật nhất lợi hại nhất ra mặt, ngay cả trụ sở Tỉnh ủy cũng dám xông vào, ngay cả văn phòng của Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng dám làm cho tán loạn cả lên
Không nghĩ ra cũng không sao, quan trọng hơn chính là, Cổ Nhân Kiệt đã nhận thua, cũng đã phục, chỉ có một chút bất cẩn, thì toàn bộ bị thua tất. Hơn nữa trên cơ bản trận chiến này việc sinh tử được định chỉ bởi một hành động, sinh tử là hai mặt khác nhau, trong lòng y rất rõ, chuyện của y nếu toàn bộ bị phơi bày ra hết, không chết mới lạ.
Khiến y sởn tóc gáy lạnh cả sống lưng nhất chính là, làm thế nào mà Hạ Tưởng lại có con mắt cay độc đến vậy, cho Hoàng Lâm và Lưu Húc ra mặt. Ai mà chẳng biết bọn họ nổi danh trong Ủy ban Kỷ luật là kẻ rắn mặt, không hề nể mặt ai cả? Một khi Hoàng Lâm và Lưu Húc tiếp nhận vụ án của Chu Kỷ Nguyên, thì chỉ có một kết cục là không chết không tha. Hơn nữa hai người không sợ bất kỳ quyền lực gì của ai, chỉ coi việc không nhìn người.
Đương nhiên, cũng khiến cho Cổ Nhân Kiệt khó hiểu chính là, sao Hạ Tưởng lại không thấy tiền sáng mắt, chín mươi ngàn tiền mặt và vàng miếng một tí cũng không động lòng, còn đem đi quyên tặng cho cơ quan từ thiện, nghĩ lại mà xót của. Hơn nữa đối mặt với Tùng Phong Nhi quyến rũ như hoa như ngọc, sao một cuộc điện thoại cũng không gọi đến? Không thích tiền tài và người đẹp, hắn còn có phải đàn ông hay không?
Chờ đến khi y nghe được Diệp Thạch Sinh xuống lầu, thậm chí còn nghe được giọng nói vang dội của Hình Đoan Đài truyền đến, y mới thức tỉnh. Hình Đoan Đài đa mưu túc trí không phải là đi công tác, mà cố ý núp vào một chỗ, chỉ cần chờ sau khi y bị mất mặt, thì trở ra thu dọn tàn cục, thế mới thể hiện được thủ đoạn xoay chuyển tình thế vào thời điểm mấu chốt của y
Đều là cao nhân, đều là cao nhân giỏi bày mưu tính kế. Cổ Nhân Kiệt ngay cả ý nghĩ đứng dậy cũng không thể có. Hoàng Lâm và Lưu Húc báo cáo công việc với Diệp Thạch Sinh, cố ý tránh ra xa xa, mà y đều nghe được, đều biết rõ là ý tứ gì. Diệp Thạch Sinh không nói lời nào mà rời đi, sau đó lại cao giọng cho gọi Hình Đoan Đài đến báo cáo công việc, hiển nhiên là muốn thảo luận vấn đề của y
Y có vấn đề gì? Suy nghĩ cả một vòng lớn, Cổ Nhân Kiệt đột nhiên lại tỉnh ra, đúng, y có thể có vấn đề gì? Không phải là chuyện cất giấu thư tố cáo Chu Kỷ Nguyên sao? Tùy tiện tìm lấy cái cớ là có thể thoát tội. Chuyện ém nhẹm thư tố cáo, người người trong Ủy ban Kỷ luật đều có làm qua, cũng không chỉ riêng mình y! Cho dù Hoàng Lâm và Lưu Húc tiến hành điều tra Chu Kỷ Nguyên, không tin bọn họ có thể tra ra manh mối gì. Mặc dù Chu Kỷ Nguyên gặp chuyện, nhưng giao dịch của y đều là tiến hành ở thủ đô. Hơn nữa hầu hết qua tay đều là tiền mặt, Chu Kỷ Nguyên làm việc luôn luôn cẩn thận, cho dù có thư tố cáo đi nữa, cũng không nắm được bằng chứng xác thực, có thế nào cũng không bắt được Chu Kỷ Nguyên
Đúng, phải lập tức báo cho Chu Kỷ Nguyên, mau chóng tiêu hủy chứng cớ, ngàn vạn lần không được để lại chỗ sơ hở gì
Về vấn đề mình ém nhẹm thư tố cáo, trước tiên nên ăn năn kiểm điểm với Hình Đoan Đài, thái độ nghiêm chỉnh một chút, hạ mình một tý, Hình Đoan Đài sao có thể bắt được mình?
Về việc bắt lầm Hạ Tưởng, cũng chỉ là làm việc theo pháp luật, nhận được khiếu nại thì đi điều tra, là trách nhiệm của Ủy ban Kỷ luật, không ai có thể nói là không đúng? Không kiểm chứng làm sao chứng minh được đồng chí Hạ Tưởng trong sạch và vô tội? Rốt cuộc là ai vu cáo hãm hại đồng chí Hạ Tưởng, thì nên phái người điều tra là được, sau cùng có đạt được kết quả điều tra không, có trời biết.
Sau khi Cổ Nhân Kiệt nghĩ thông suốt, từ từ khôi phục tinh thần, nhìn nắng chiều ngoài cửa sổ, không khỏi thở phào ra một cái, đúng là một ngày biến động bất ngờ. Vô cùng ly kỳ mạo hiểm, lại bốn bề sóng dậy thăng trầm, khiến người ta đầy xúc cảm
Cổ Nhân Kiệt đứng dậy thu dọn một số đồ dùng riêng tư cá nhân, sau đó cho gọi thư ký và nhân viên văn phòng. Để bọn họ thay y dọn dẹp sạch sẽ văn phòng, y đi bộ thay vì lái xe tan ca.
Người của Ủy ban Kỷ luật nhìn bóng dáng của Cổ Nhân Kiệt đi xa. Không khỏi bàn bạc sôi nổi, đều không rõ lắm vì sao Cổ Nhân Kiệt ngay từ đầu thì không dám lộ mặt ra, nay lại là một dáng vẻ như không có việc gì. Tuy nhiên mọi người đều cảm thấy bóng dáng Cổ Nhân Kiệt không còn cao vời vợi như trước đây, mà vừa cô đơn vừa tĩnh mịch.
Hạ Tưởng vượt qua một ngày chấn động quỷ thần, sau đó cùng Cổ Ngọc trở lại văn phòng, Phương Cách và Vương Lâm Kiệt mới biết được đã xảy ra chuyện gì, không những hoảng sợ, lại vừa kinh ngạc.
Phương Cách tính cách cả kinh, hỏi đông hỏi tây nói không ngừng, còn bộ dáng lòng đầy căm phẫn. Vương Lâm Kiệt còn lão luyện một tý, thân thiết hỏi vài câu quan trọng, những cái khác thì không nhiều lời. Tin tức Hạ Tưởng trở về được lan truyền, toàn thể thành viên tổ lãnh đạo đều tới phòng Tổng hợp 1 thăm hỏi Hạ Tưởng. Lòng người khác nhau, có người là thật tâm hy vọng Hạ Tưởng bình an vô sự, có người thì vui sướng khi người gặp họa, xem Hạ Tưởng có bị đả kích hay không, ai đã trọng dụng Hạ Tưởng đến vậy?