Quan Thần Chương 587 : Dụng ý

Quan Thần
Tác giả: Hà Thường Tại
Chương 587: Dụng ý

Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện





Cô liền đề nghị Mai Hiểu Mộc đến quận Hạ Mã phát triển, một quận mới, trăm việc phải làm, có rất nhiều cơ hội có thể nắm được. Ban đầu Mai Hiểu Mộc không muốn nhưng sau khi nghe Mai Hiểu Lâm giảng giải thì phải nể mặt, quyết định đến quận Hạ Mã thử một lần, triển vọng thực sự thế nào cũng chưa biết.

Thực ra y không hiểu tại sao Mai Hiểu Lâm tận lực khuyên y đến quận Hạ Mã phát triển, để hắn tiếp xúc nhiều với Hạ Tưởng, mà không hiểu cho tâm tư của y khi y quen biết Hạ Tưởng.

Tuy rằng Mai Hiểu Mộc cảm thấy đi tìm Hạ Tưởng hơi mất mặt, nhưng không thể để người nhà xem thường, không bị người ta coi là rác rưởi, thứ hai là có thể tránh né được sự truy đuổi của Phó Tiên Tiên, đến quận Hạ Mã thử một lần cũng tốt, nên mới lặng yên không một tiếng động đi tới thành phố Yến. Không ngờ y vừa bước chân trước đi, sau lưng đã bị Phó Tiên Tiên phát hiện ra hành tung, cũng một đường theo đuôi mà đến.



Hiện tại Mai Hiểu Mộc đang ẩn nấp ở thành phố Yến vài ngày, chưa lộ diện, vẫn cảm thấy gió êm sóng lặng, mới ra mặt tìm đến Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng cũng không ôm hy vọng Mai Hiểu Mộc có thể làm ra được chuyện gì, không ngờ vừa thuận miệng hỏi y lại là học được cách nghiên cứu phát triển vật liệu mới, không khỏi cảm thấy rất hứng thú, lại hỏi:
-Có nghiên cứu mấy vật liệu xây dựng kiểu mới không?

-Có, đương nhiên là có.
Mai Hiểu Mộc đã có một chút hứng thú, thấy Hạ Tưởng rất có kiến thức, mới đây đã nói đến phần kiến thức cao, liền vội nói thêm:
-Vật liệu cách nhiệt mới, vật liệu thủy tinh phủ loại mới, vật liệu không thấm nước loại mới, vật liệu hấp thụ âm thanh mới, còn nữa, có thể nói qua…

Hạ Tưởng rất vui, hắn đang lo nhà máy xây dựng vật liệu kiểu mới của Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc không có nhóm nhân viên kỹ thuật đầu tiên, không ngờ là trời mưa có người đưa tấm che, Mai Hiểu Mộc lại là người trong nghề, hắn liền cười hỏi:
-Cậu muốn làm chuyên gia về phương diện nghiên cứu hay muốn làm mảng thị trường tiêu thụ?

-Tôi có hứng thú với công việc nghiên cứu hơn, vừa vặn tôi đang nghiên cứu dở mấy đề tài ở nước ngoài, cũng sắp có được thành quả rồi nên mới trở về nước. Nếu có thể cung cấp cho tôi phòng thí nghiệm và kinh phí nghiên cứu khoa học, tôi có thể nghiên cứu chế tạo ra loại vật liệu xây dựng kiểu mới đứng đầu trên thế giới.
Khuôn mặt Mai Hiểu Mộc không còn thấy chút vẻ gì là chán chường mà rất hớn hở nói.

-Được, tôi sẽ cung cấp cho cậu phòng thí nghiệm và kinh phí.
Hạ Tưởng giải quyết dứt khoát:
-Cậu đi về trước đi, chờ điện thoại của tôi.

Mai Hiểu Mộc cũng không ngờ là Hạ Tưởng lại sảng khoái đến như vậy, liền rời đi với vẻ vui sướng tràn đầy.

Mai Hiểu Mộc vừa đi, Hạ Tưởng lại có một lý do để nhớ tới Mai Hiểu Lâm. Không nghĩ cũng không được, dáng vẻ của Mai Hiểu Mộc rất giống Mai Hiểu Lâm, nhưng chủ yếu là còn có một đứa con gái khiến hắn vướng bận.

Hắn vừa cầm lấy di động định gọi cho Mai Hiểu Lâm thì di động lại vang lên, vừa thấy dãy số hiện lên hắn liền mỉm cười, vội nghe máy sau đó nói:
-Chào ngài, Trưởng ban Mai…

-Đúng là cậu đã rất giữ thể diện cho tôi, Hiểu Mộc nói, cậu đối với nó rất tốt, nó đang cao hứng lắm. Thằng nhỏ Hiểu Mộc này có tật xấu là như vậy đó, cậu đừng để bụng, nó còn nhỏ tuổi, được không?
Mai Thái Bình nghe được tin tức rất nhanh, ngay lập tức biết kết quả:
-Nếu cậu giúp được thì giúp nó nhiều một chút, giúp nó, cậu cũng không chịu thiệt đâu. Cậu có quan hệ tốt với Khâu Tự Phong, nhất định sẽ khiến Hiểu Mộc tín nhiệm cậu, tôi tin vào năng lực của cậu.

Bị chụp mũ ngay đầu như vậy, Hạ Tưởng không muốn cũng phải đồng ý, cũng chỉ cười cười mà đồng ý. Chủ yếu là Mai Thái Bình đối với hắn cũng không tồi, chiếu theo mặt tình cảm thì hắn không có cách nào từ chối, đương nhiên còn là vì quan hệ với Mai Hiểu Lâm nữa.

Sau mấy lời nói chuyện phiếm, Mai Thái Bình còn nói:
-Rút cuộc Vu Phồn Nhiên có ý gì? Ông ta lôi kéo cậu là muốn làm cầu nối với Ngô gia sao?

Trong nhận thức của Hạ Tưởng, trong các quan lớn có hai người thích nói thẳng, một là Trần Phong, hai là Mai Thái Bình. Trần Phong có thói quen thích diễn trò và khoa trương, nhưng đôi khi nói thẳng làm người ta khó phân biệt thật giả. Còn Mai Thái Bình thì có tính ra lệnh, đã nói là nói thẳng, chưa bao giờ quan tâm đến kiểu nói chuyện nghệ thuật tinh tế của các lãnh đạo.

Ngay cả Trần Phong cũng sẽ không hỏi trực tiếp như vậy, chỉ có Mai Thái Bình mới có thể không e ngại ân oán giữa hắn và Ngô gia, mà hỏi một cách rõ ràng ra như thế.

Hạ Tưởng cũng trả lời vô cùng thành thật:
-Với trí tuệ của Trưởng ban Mai, chắc không thể nào không đoán ra được dụng ý của Vu Phồn Nhiên chứ? Vu Phồn Nhiên tiến vào thành phố Yến một cách dễ dàng, nhưng muốn mở ra cục diện thì lại khó, cho dù sau lưng ông ta có một Ngô gia to lớn, nhưng vẫn phải tuân theo các quy tắc luật lệ, vậy nên khi ông ta tới thành phố Yến rồi, phải tìm được một điểm tựa để tiến vào, rất không may là ông ta lại lựa chọn tôi đầu tiên.

Ý của Hạ Tưởng là, cho dù có phải Vu Phồn Nhiên làm cầu nối cho Ngô gia hay không tạm thời chưa bàn đến, mục đích chính của ông ta là phải đứng cho vững chân đã, rồi mới có thể thực hiện kế hoạch chính trị của ông ta được. Hạ Tưởng chính là ván cầu tốt nhất phía trước của ông ta.

Mai Thái Bình ít nhiều cũng có thể đoán được dụng ý của Vu Phồn Nhiên, nhưng đó chỉ là đoán mà thôi, không thể yên tâm được, nên mới hỏi câu này. Ông ta rất tâm đắc với Hạ Tưởng, cũng lo lắng Hạ Tưởng sẽ bị Vu Phồn Nhiên lôi kéo mà từ từ đảo chiều hướng về phía Ngô gia. Mặc dù Hạ Tưởng và con gái nhà họ Ngô có tư tình, còn có đứa con, Mai Thái Bình vẫn hy vọng Hạ Tưởng có thể duy trì trạng thái hiện tại, chẳng thà hắn ở trung gian giữa hai bên, còn hơn là đứng hẳn về phía một bên. Đương nhiên, cũng không phải ông ta nghĩ quá lên rằng Hạ Tưởng sẽ hoàn toàn đảo hướng đứng về phía Mai gia, tuy nhiên cũng biết rõ ràng rằng Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm tình cảm rất sâu nặng, giao tình với Khâu Tự Phong cũng không tầm thường, Mai gia cũng không có đủ lợi ích để khiến Hạ Tưởng quyết định lựa chọn.

Nhưng ông ta cũng tin là những gia tộc khác cũng không khiến Hạ Tưởng động tâm được ngoại trừ Ngô gia.

Không sai, cũng chỉ có Ngô gia mới khiến Hạ Tưởng khó khăn lựa chọn, bởi vì Ngô gia có Liên Nhược Hạm, có đứa con ruột của Hạ Tưởng. Nếu Ngô gia chấp nhận quan hệ giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, đồng ý thừa nhận sự tồn tại của Hạ Tưởng, đồng ý để con gái mình làm người phụ nữ ngầm đứng sau lung Hạ Tưởng, Hạ Tưởng được nhận Liên Nhược Hạm và đứa con thì mới có thể hoàn toàn đảo hướng về phía Ngô gia.

Dù sao với thực lực hùng hậu và mạng lưới quan hệ khổng lồ, đối với con đường làm quan của Hạ Tưởng mà nói thì có lực hấp dẫn chết người. Quan trọng là Hạ Tưởng là một người trọng tình cảm, vì Liên Nhược Hạm và đứa con, hắn hoàn toàn có thể tiến gần đến Ngô gia, không phải không có khả năng như vậy, rất có thể lắm.

Nếu thật sự Vu Phồn Nhiên có sứ mệnh là cầu nối, chẳng bao lâu nữa, Mai Thái Bình tin là lo lắng của ông ta sẽ thành sự thật.

Cho nên trên điện thoại ông ta mới nói bóng nói gió, muốn thăm dò ẩn ý của Hạ Tưởng.

Tuy rằng Hạ Tưởng đã sớm quen với kiểu nói thẳng của Mai Thái Bình, nhưng khi nghe ông ta hỏi như vậy, vẫn cảm thấy buồn cười, không chú ý gì đến lề thói, làm sao mà có thể bon chen trong chốn quan trường đến vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy được? Thật đúng là khác biệt, hay là ông ta nói chuyện với hắn mới như vậy, còn khi nói chuyện với người khác thì dùng giọng điệu khác.

-Trưởng ban Mai, tôi đã đồng ý với ngài chuyện giúp đỡ Hiểu Mộc, ngài nói có phải Hiểu Mộc là cầu nối giữa tôi và Mai gia hay không?

Mai Thái Bình cười ha hả:
-Thằng nhóc tinh quái, đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa bịp tôi, cậu nói thật ra đi!
Trong lòng ông ta có vài phần tâm đắc với câu trả lời khéo léo của Hạ Tưởng, kỳ thực ông ta muốn Mai Hiểu Mộc đến quận Hạ Mã cũng là vì có tâm tư đó, nếu không với thực lực của Mai gia, đất nước rộng lớn này, muốn đi đâu chẳng được, chứ lại phải nhất định tới tìm Hạ Tưởng sao?

Đương nhiên, sâu trong lòng là vì Mai Hiểu Lâm và con gái của cô. Mai Thái Bình cũng vẫn đoán đứa bé có phải là chính là quan hệ huyết thống giữa Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm hay không, nhưng cả hai đương sự đều không thừa nhận, ông ta là người bề trên, cứ truy hỏi mãi như vậy làm sao không thấy xấu hổ? Nhưng thấy thái độ của Mai Hiểu Lâm cũng kiên quyết ủng hộ Mai Hiểu Mộc đến quận Hạ Mã, ông ta lại càng thêm khẳng định, tâm tư của Mai Hiểu Lâm và ông ta đều là thông qua Mai Hiểu Mộc làm tai mắt để dõi theo nhất cử nhất động của Hạ Tưởng.

Vì sao Mai Hiểu Lâm lại vô cùng chú ý đến Hạ Tưởng như vậy? Trừ phi Hạ Tưởng chính là cha đẻ của con gái cô.

Nếu Hạ Tưởng thật sự là cha đẻ của Mai Đình, Mai Thái Bình sẽ không thể không nghĩ, tiểu tử Hạ Tưởng này đúng là lợi hại, con gái của nhà họ Ngô và nhà họ Mai đều bị hắn chiếm lấy, sao tên tiểu tử này lại có sức hấp dẫn như vậy?

Khác với thái độ căm thù đến tận xương tủy của Ngô gia đối với Hạ Tưởng, Mai Thái Bình có thái độ rất lạc quan đối với chuyện Hạ Tưởng có lẽ là cha đẻ của Mai Đình. Mai Hiểu Lâm vốn tính tình cổ quái, vẫn chưa tìm được đối tượng nào tốt, hơn nữa lại bị bác sĩ nói là mất đi khả năng sinh đẻ.

Cô nản lòng quyết chí cả đời không lấy chồng, bây giờ không ngờ lại sinh con gái, đúng là trời ban ân. Về mặt tình cảm mà nói, chuyện Hạ Tưởng khiến Mai Hiểu Lâm mang thai rồi sinh được con gái, trong lòng ông ta vô cùng cảm kích, là thật lòng cảm ơn, bởi vì Mai Hiểu Lâm là nữ giới, không có lòng dạ nào tiến vào quan trường lại không có hứng thú với thương trường, Mai gia có đủ thực lực cho cô sống sung túc giàu có cả đời, bởi vậy nếu không thể sinh con sẽ trở thành khuyết điểm lớn nhất cuộc đời của cô. May mắn, Hạ Tưởng đã giúp cô đạt được giấc mộng làm mẹ, cũng gián tiếp giúp Mai Thái Bình đạt được tâm nguyện trong lòng.

Trong Mai gia, Mai Thái Bình yêu thương nhất là Mai Hiểu Lâm, ông vẫn hy vọng Mai Hiểu Lâm có được hạnh phúc đầm ấm, nhưng Mai Hiểu Lâm vẫn không làm ông ta bớt lo, kết giao với một người bạn trai khiến người nhà không hài lòng, còn chạy đến tận nơi thâm sơn cùng cốc để đến nỗi mang bệnh vào người. Đính hôn cùng với Khâu gia rồi lại bởi vì trên người có bệnh mà từ hôn, cô một mình đã không có nhiều thuận lợi, khiến ông ta càng bùi ngùi hàng nghìn hàng vạn lần, thương xót vô cùng, rồi lại lực bất tòng tâm.

Nhưng sau khi Mai Hiểu Lâm mang thai, liền giống như thay đổi thành người khác vậy, vô cùng tin vào cuộc sống, cũng vui tươi hơn rất nhiều, cả người tinh thần phấn chấn, thần thái hứng khởi. Sau khi sinh Mai Đình thì tràn đầy hào quang của tình mẫu tử, vô cùng hy vọng vào tương lai. Mai Thái Bình liền từ đáy lòng mà cảm tạ người đàn ông đã mang đến sinh mệnh mới đó. Nếu cho ông ta được quyền lựa chọn thì ông ta thà rằng chọn Hạ Tưởng, cho dù Mai Hiểu Lâm và Hạ Tưởng có thề thốt phủ nhận.


Hạ Tưởng là một người trẻ tuổi vô cùng ưu tú, nếu hắn là cha đẻ của Mai Đình thì tốt hơn rất nhiều so với những kẻ khác, nếu là người đàn ông khác thì Mai Thái Bình cũng thấy rất chướng mắt. Nhưng sự thật không phải ông ta muốn là được, cả hai người đều đồng thanh nhất trí phủ nhận, cũng từng khiến ông ta hoài nghi có phải thật vậy không… Cho đến khi Mai Hiểu Lâm hết sức tán thành việc Mai Hiểu Mộc đến quận Hạ Mã, Mai Thái Bình lại nhóm lên hy vọng trong lòng, đến tám phần là Hạ Tưởng chính là cha của đứa nhỏ.

Tuy nhiên cho dù Hạ Tưởng là cha đẻ của Mai Đình, nhưng có một chuyện vẫn khiến Mai Thái Bình vô cùng tiếc nuối trong lòng, chính là giữa Mai Hiểu Lâm và Hạ Tưởng dường như không có một tình cảm sâu đậm, không bằng tình cảm giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, không thể tách rời.

Thậm chí có thể nói, giữa hai người dường như không có tình cảm gì đáng nói, vì hai người vừa không thừa nhận đứa nhỏ là chuyện thật, lại rất ít liên hệ, khiến cho Mai Thái Bình không khỏi có chút buồn rầu. Cho dù giữa hai người có đứa nhỏ, cũng phải có tình cảm thì mới có thể dựa vào đó mà sở hữu và ỷ lại vào Hạ Tưởng, mới không bị Liên Nhược Hạm nắm lấy ngọn gió thổi hướng về phía Ngô gia.

Tuy nhiên Mai Thái Bình cũng nhìn ra được một chút đó là dường như Mai Hiểu Lâm cũng có cảm tình với Hạ Tưởng, nếu không cũng sẽ không trăm phương nghìn kế khiến Mai Hiểu Mộc đến quận Hạ Mã phát triển, bề ngoài là phát triển nhưng thật ra là làm cầu nối, có thể cũng vì không cam lòng, muốn Hạ Tưởng thay đổi cảm giác với cô.

Vậy nên Mai Thái Bình có chút bất mãn với Hạ Tưởng, Mai Hiểu Lâm và Liên Nhược Hạm đều không phải là vợ chính thức, không thể nặng bên này, nhẹ bên kia được chứ? Hơn nữa đều sinh con cho hắn, chẳng lẽ bởi vì Hiểu Lâm sinh con gái, còn hắn là kẻ trọng nam khinh nữ nên không để ý tới Hiểu Lâm sao? Nếu đúng là như vậy thì thế nào cũng phải khiến hắn nói cho rõ ràng. Hơn nữa tốt xấu gì thì Hiểu Lâm cũng là con gái nhà họ Mai, sinh con gái cho hắn một cách không rõ ràng như vậy, Mai gia cũng không trở mặt giống như Ngô gia, chẳng những không tức giận mà chèn ép hắn, lại còn cảm tạ hắn, cũng không để ý đến chuyện xấu hổ là Hiểu Lâm không có danh phận, Hạ Tưởng hẳn là phải thấy được chuyện đó, dựa vào cái gì mà không cần Hiểu Lâm, không đối tốt với Hiểu Lâm?

Hiểu Lâm sinh được con gái, mà hắn thì không có con gái, vậy chưa làm hắn thỏa mãn sao? Mai Thái Bình càng nghĩ càng tức giận, lại nghe nói về biểu hiện của Vu Phồn Nhiên ở tiệc đầy tháng nhà Hạ Tưởng, ông ta liền nghi ngờ có phải Ngô gia phái Vu Phồn Nhiên đến thu nạp Hạ Tưởng hay không, ông ta còn không thấy cấp bách sao.

Trùng hợp, thái độ của Hạ Tưởng vẫn giống như trước, trên cơ bản khiến ông ta không vừa lòng.

Đương nhiên, ý nghĩ trên chỉ là ông ta tự nhủ trong đầu, lấy điều kiện tiên quyết là Hạ Tưởng là cha đẻ của Mai Đình để suy luận, nếu Hạ Tưởng vẫn không thừa nhận hắn là cha đẻ của Mai Đình thì Mai Thái Bình không cách nào mở miệng chỉ trích và oán trách được, nhưng có một chút bất mãn nho nhỏ với Hạ Tưởng là tất yếu.

Hạ Tưởng cũng không biết Mai Thái Bình có tâm tư phức tạp như vậy, liền cười nói:
-Hình như sự tín nhiệm của Trưởng ban Mai đối với tôi đã giảm bớt thì phải… Lúc ấy có cả Bí thư Trần ở đó, tôi đã biểu lộ rõ lập trường, nếu bây giờ lại lặp lại lời nói đó lần nữa đối với ngài, chính là đã coi thường trí tuệ chính trị của ngài.

Mai Thái Bình vừa tức vừa cười:
-Nghẹt thở quá hả? Được, tôi cũng không ép buộc.
Ông ta nói không ép buộc nhưng sau đó lại nói thẳng tiếp một câu:
-Dạo này có liên lạc gì với Hiểu Lâm không? Nếu rảnh thì ra thủ đô thăm nó một lần, con bé một mình nuôi con cũng không dễ dàng gì…

Hạ Tưởng nghe được ngụ ý trong đó, nghĩ thầm trong lòng, hay cho Trưởng ban Mai, lại một lần nữa, vẫn chưa từ bỏ ý định thử hắn:
-Gần đây bận quá, sau một thời gian nữa tôi sẽ đến thủ đô thăm hỏi lão Cốc, tiện thể thăm Hiểu Lâm và con gái cô ấy. Hiểu Lâm đã có ngài, có Hiểu Mộc, còn có người nhà, cô cũng thực sự hạnh phúc rồi.

Hạ Tưởng nói là tiện thể thăm hỏi, đồng nghĩa với việc không cho Mai Thái Bình một hy vọng nào.

Mai Thái Bình lại tức giận nói:
-Tiện thể sao? Nhiều năm là đồng nghiệp, lại còn là bạn bè hợp tác chặt chẽ, không thể đến thăm hỏi tử tế một lần sao? Đồng chí Hạ Tưởng, cậu cũng thật là có mới nới cũ đấy?

Được rồi, Mai Thái Bình là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, lại là bề trên, mặc kệ là lấy thân phận nào để nói chuyện với hắn thì cũng không có cách nào phản bác lại, Hạ Tưởng đành phải cười khổ:
-Đi, thì đi, nghe ngài, tôi sẽ đến thăm hỏi tử tế một lần.

Mai Thái Bình cũng chưa hẳn vừa lòng:
-Về sau chủ động một chút, đừng có quá bị động, đối với chuyện năm đó cậu chủ động lừa gạt con gái nhà họ Ngô thì… yên tâm, mọi người trong nhà họ Mai đã thông hơn rồi, không giống lão già nhà Ngô gia đâu.

Ý tứ ám chỉ trong lời nói này liền càng rõ ràng, Hạ Tưởng cũng chỉ ho khan hai tiếng rồi nói:
-Tôi và Hiểu Mộc đã gặp mặt, cũng đã có ý đồ bước đầu cho những phát triển tiếp theo của cậu ta.

Mai Thái Bình biết Hạ Tưởng cố tình rẽ ngang rẽ dọc, chuyện của Mai Hiểu Mộc ông ta cũng không để ý nhiều lắm, nói:
-Được rồi, cậu sắp xếp là được, coi như là chiếu cố em trai mình vậy.

Ngắt điện thoại với Mai Thái Bình, Hạ Tưởng ngồi mà cười ngây ngô hồi lâu, không biết Mai Thái Bình nghe hơi được điều gì hoặc là đoán được chuyện gì hay không, mà ông ta cứ nói như chính mình là cha đẻ của Mai Đình, là người đàn ông của Mai Hiểu Lâm, cứ nói như thật, nhưng hắn chắc chắn không nghĩ đến chuyện thừa nhận.

Có thể giấu được bao lâu liền tốt bấy lâu.

Quả thật cũng nên gọi điện thoại cho Mai Hiểu Lâm, Hạ Tưởng liền gọi điện thoại cho Mai Hiểu Lâm.

-Có việc gì không?
Giọng của Mai Hiểu Lâm có vẻ hơi ngạc nhiên:
-Có chuyện gì mà lại gọi điện thoại cho em? À, đúng rồi, chắc là đã ôm con trai đủ rồi, anh muốn có thêm cảm giác ôm con gái một chút hả?

Hạ Tưởng không để ý tới sự kỳ lạ của Mai Hiểu Lâm, mà nói đơn giản qua tình huống của Mai Hiểu Mộc, lại nói cả cuộc trò chuyện vừa rồi với Mai Thái Bình với cô, rồi mới hỏi đến tình hình gần đây của con gái:
-Con gái tốt chứ?

-Tốt, tốt lắm, cái miệng nhỏ ngày nào cũng như muốn nói chuyện, có lẽ mấy tháng nữa là gọi mẹ được rồi.
Tính ra Mai Đình đã hơn sáu tháng tuổi, cô bé có thể biết nói sớm, tám chín tháng đã có thể nói được rồi.

-Ừ, có thời gian nhớ dạy con gọi cha nhé, không đến lúc anh đến, con lại không biết gọi.
Trong lòng Hạ Tưởng bỗng tình cảm dạt dào, dù sao cũng là cốt nhục do hắn sinh ra, đây chính là tấm lòng của cha mẹ.

-Hay là thôi đi, để con gọi anh là chú là được rồi.
Mai Hiểu Lâm nói một cách tỉnh bơ:
-Gọi cha, anh có thể cho con bé thứ gì đây? Tình thương của người cha hay là danh phận? Không nên làm khó chính mình, cũng không nên để con bé hy vọng, không có hy vọng thì không phải thất vọng.

Hạ Tưởng nghe xong mới thấy, chẳng lẽ Mai Hiểu Lâm đã hối hận rồi?

-Một thời gian nữa, anh sẽ đến thủ đô thăm em và con gái…
Hắn nhớ lời dặn dò của Mai Thái Bình, cũng hiểu là nên an ủi Mai Hiểu Lâm một chút, nhưng chỉ giới hạn như thế mà thôi.
-Đương nhiên, nếu em không chào đón thì thôi vậy.

-Tùy anh thấy thế nào là tốt.
Mai Hiểu Lâm lập tức đáp lại dường như sợ Hạ Tưởng đổi ý vậy
-Nếu anh đã để con bé hy vọng thì xin ngàn vạn lần đừng để nó thất vọng!

Tiếng của Mai Hiểu Lâm cứ vang vọng bên tai, Hạ Tưởng ngồi yên một lúc lâu, buồn bã.

Nguồn: tunghoanh.com/quan-than/quyen-2-chuong-587-xBGaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận