Quan Thanh
Tác giả: Cách Ngư
Quyển 6: Thi chính nhất phương
Chương 367: Bản nhạc hôn lễ - kết thúc
Nhóm dịch: KoCo
Nguồn: metruyen.com
An Tại Đào cuối cùng không đến gõ cửa phòng ba cô Hạ Hiểu Tuyết, chỉ ở một mình trong phòng, lăn ra ngủ. Thời gian này, vì phải chuẩn bị cho hôn lễ, hắn không chỉ mệt thân, mà còn lo lắng nhiều thứ. Đặc biệt trong hôn lễ, đối mặt với Mạnh Cúc và Lưu Ngạn làm phù dâu, trong lòng hắn “gợn sóng” cũng có thể hiểu được.
Ba cô Hạ Hiểu Tuyết cũng không “quấy rầy” hắn, các cô cũng mệt mỏi ngủ trong phòng, suốt đêm không nói gì cả.
Theo phong tục địa phương Tân Hải, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết hôm sau phải đi cúng mộ tổ tiên, rồi đốt mấy dây pháo trước mộ. Sau đó cùng người thân trong nhà ăn một bữa cơm, lúc này mới xem như chính thức kết thúc nghi thức hôn lễ ở Tân Hải.
Chiều hôm sau, mọi người vội vàng chạy đến Quy Ninh. Là bậc trưởng bối, Anh Nhã Chi và vợ chồng Hạ Thiên Nông cùng với vài người thân thuộc cùng đến Quy Ninh, tham dự hôn lễ lần nữa ở Quy Ninh.
Sáng sớm, Mã Hiểu Yến cũng đã cho người tới, bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.
5 giờ chiều ở nhà khách Quy Ninh.
Đại nhân Chủ tịch huyện kết hôn, tất nhiên người trong huyện tới rất đông. Tất cả các lãnh đạo huyện, lãnh đạo các ban ngành cùng với lãnh đạo các công ty, nhà máy đóng tại Quy Ninh, gần như toàn bộ đến đông đủ. Không chỉ ở huyện, các lãnh đạo thành phố cũng đến rất đông. Hơn 5 giờ một chút, Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, Trương Bằng Viễn và Chủ tịch thành phố Trương Thắng Lợi, không ngờ đích thân dẫn theo vài vị lãnh đạo trên thành phố cùng với một ít cán bộ ban ngành cùng đến, khiến mọi người ở huyện nhìn thấy, đều âm thầm hít sâu một hơi, hâm mộ không ngừng, thầm nghĩ Chủ tịch huyện An đúng là thể diện rất lớn.
Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố cùng tham dự hôn lễ, chuyện đối xử như vậy sau này chưa chắc đã có.
Thật ra An Tại Đào cũng hiểu được, tuy hắn được Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi yêu quý, nhưng thể diện cũng không lớn đến mức như vậy. Người ta đến tham dự hôn lễ cũng vì nể mặt Trần Cận Nam và Hạ Thiên Nông ở thành phố Tân Hải mà thôi.
Hạ Thiên Nông, Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi cùng các lãnh đạo thành phố, bước vào bàn dành cho khách quý trong tiệc cưới. An Tại Đào thì nắm tay Hạ Hiểu Tuyết, lẳng lặng đứng ở cửa đón khách, mãi cho đến gần 6 giờ, phỏng chừng sẽ không còn người khách nào đến nữa, mới chuẩn bị đi vào.
Nhưng Mã Hiểu Yến lại vội vàng chạy tới, nói nhỏ:
- Lãnh đạo, em Hiểu Tuyết, hay là chờ thêm chút nữa đi, Bí thư Lãnh còn chưa tới.
An Tại Đào khẽ nhíu mày:
- Ồ, vậy đợi thêm chút nữa.
- Chị Hiểu Yến, chị thật vất vả quá. Làm chị bận rộn mấy ngày nay, hôn lễ hôm nay lại nhiều người như vậy, thật ngại quá.
Hạ Hiểu Tuyết mỉm cười kéo tay Mã Hiểu Yến, khách sáo vài câu.
- Khách sáo gì chứ, đây là chuyện chị phải làm. Nếu phục vụ lãnh đạo không tốt, đại nhân Chủ tịch huyện của chúng ta phán một câu, chủ nhiệm văn phòng như chị cũng không muốn thất nghiệp đâu.
Mã Hiểu Yến cười, nhưng có lẽ chỉ có An Tại Đào đọc được một tia chua xót trong mắt cô thôi.
Hôn lễ hôm nay, từ đầu đến cuối, mỗi một chi tiết đều do Mã Hiểu Yến đích thân lo liệu. Ngay cả thiệp mời cũng do Mã Hiểu Yến tự mình phái người đi mời. Theo ý của An Tại Đào, chỉ cần mời vài cán bộ lãnh đạo trong huyện và các cơ quan ban ngành, nhưng Mã Hiểu Yến không đồng ý, tự chủ trương gởi thiệp mời các vị lãnh đạo thành phố.
Để dự phòng việc chẳng may, cô thậm chí đã tìm đến hai công ty cùng tổ chức hôn lễ. Khung cảnh hôn lễ sắp xếp rất vừa phải, tuy rất long trọng nhưng không khiến cho người ta có cảm giác xa xỉ quá mức. Nắm được tiêu chuẩn này thật không dễ dàng.
Đợi thêm một lúc nữa cũng không thấy bóng dáng Lãnh Mai, An Tại Đào nhíu mày, khẽ nói:
- Chủ nhiệm Mã, coi như xong đi. Bí thư Lãnh có thể công việc bận rộn, không tới được, chúng ta bắt đầu đi.
Mã Hiểu Yến do dự một chút, thầm nghĩ anh kết hôn sao Bí thư Lãnh có thể không lộ diện? Nếu cô ấy không đến, chắc chắn sẽ có rất nhiều lời đồn đại nhảm nhí.
- Lãnh đạo, sáng nay Bí thư Lãnh còn hứa với tôi, nói nhất định sẽ tới, cô ấy còn muốn làm khách quý trong hôn lễ mà, chờ một chút đi.
Mã Hiểu Yến cũng mơ hồ đoán ra được chuyện giữa Lãnh Mai và An Tại Đào. Hai ngày nay nhất định đã có xảy ra “chuyện xưa” gì đó, nhưng cô tin chắc rằng Lãnh Mai nhất định sẽ đến.
Đương nhiên Lãnh Mai sẽ đến. Trường hợp thế này, tất nhiên cô ấy không thể thất lễ. Nhưng có thể nói, tham dự hôn lễ của An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết là một loại dày vò khổ sở vô cùng. Lúc nãy, cô trốn trong nhà khóc lóc một lúc, sau mới trang điểm để che giấu vẻ ảm đạm trên gương mặt, vội vàng đi tới.
Ba người đang nói chuyện thì chiếc Santana màu đen của Lãnh Mai dừng trong sân nhà khách Quy Ninh. Lái xe bước xuống mở cửa xe. Lãnh Mai mặc bộ váy màu tím nhạt, mái tóc đen dài được búi lên, duyên dáng bước tới.
- Lãnh đạo, Bí thư Lãnh đến rồi, tôi chạy vào lo trước một chút.
Mã Hiểu Yến chạy vào tiệc cưới.
Vẻ mặt Lãnh Mai bình tĩnh vô cùng, đến trước mặt An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết. Cô chủ động đưa tay ra cho Hạ Hiểu Tuyết, mỉm cười:
- Chúc mừng hai người.
Hạ Hiểu Tuyết cũng âm thầm đánh giá Lãnh Mai, bắt tay Lãnh Mai, nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn Bí thư Lãnh. Hoan nghênh Bí thư Lãnh đến tham dự tiệc cưới của chúng tôi.
- Bí thư Lãnh!
An Tại Đào cũng đưa tay ra, nhưng Lãnh Mai mỉm cười, gật đầu với Hạ Hiểu Tuyết, không để ý gì đến An Tại Đào, liền bước vào đại sảnh.
An Tại Đào hơi xấu hổ rụt tay về.
Hạ Hiểu Tuyết cười một cách kỳ lạ, nói nhỏ:
- Ông xã, chính là cô ấy sao? Được rồi, đi thôi, chúng ta đi vào đi.
Đại sảnh nhà khách Quy Ninh kín chỗ, đặt rất nhiều bàn. Giống như ở Tân Hải, hôn lễ cũng không nhận tiền và quà mừng. Về điểm này, An Tại Đào luôn dặn dò Mã Hiểu Yến, ai lì xì cũng không được nhận.
- Mời cô dâu xinh đẹp nhất đêm nay của chúng ta và hai phù dâu xinh đẹp.
Theo tiếng hét của người dẫn chương trình, ánh đèn lập tức quét đến lối vào.
Tiếng người ồn ào trong đại sảnh lập tức im bặt.
Trong hôn lễ, cô dâu xuất hiện cùng với hai người phù dâu chứ không phải là chú rể, dường như điều này hơi không phù hợp với quy củ, nhưng Hạ Hiểu Tuyết cứ khăng khăng như thế, Mã Hiểu Yến cũng không có cách nào, cũng chỉ tạm thời bố trí như vậy.
Khi khúc nhạc mừng hôn lễ chậm rãi vang lên, dưới ánh đèn tựu quang, ba cô gái xinh như mộng, hư ảo kiều mỵ xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người. Bên trái là Lưu Ngạn, bên phải là Mạnh Cúc, hai người đều cao hơn Hạ Hiểu Tuyết một ít.
Lưu Ngạn mặc bộ sườn xám màu hồng nhạt xẻ tà, mái tóc đen mượt thả dài sau lưng, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp đỏ ửng, đôi mắt trong trẻo thuần khiết, lặng lẽ nhu mì mà lại tao nhã. Còn Mạnh Cúc mặc một chiếc váy lụa đỏ vô cùng phù hợp, bó sát lấy thân thể thon thả tròn trịa của cô. Cô cũng như Hạ Hiểu Tuyết, búi tóc lên, trên chiếc cổ trắng mịn mang một chuỗi trân châu sáng lóa, đẹp mà nhu mì, gương mặt rực rỡ, hấp dẫn và quyến rũ.
Còn Hạ Hiểu Tuyết lại mặc một bộ váy cưới màu trắng thướt tha, trên đầu còn đội một vòng hoa lan nhiều màu sắc, cả người thanh tú đoan trang diễm lệ, dịu dàng động lòng người. Cô khẽ mỉm cười, ý xuân càng thêm dào dạt. Cô nhẹ nhàng đưa tay ra, dắt tay Mạnh Cúc và Lưu Ngạn, chậm rãi bước đi, khiến mọi người phải sững sờ.
Ba cô gái bước ra, hoàn toàn kinh diễm, hoàn toàn lay động lòng người.
Những người khách đến đây, phần lớn mới gặp Hạ Hiểu Tuyết lần đầu. Đều đã nghe nói Chủ tịch huyện An có một vị hôn thê đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay mới được nhìn thấy. Mọi người đều âm thầm ngạc nhiên, thán phục. Dùng mấy từ “nghiêng nước nghiêng thành” này để hình dung cô dâu mới quả không ngoa.
Bên cạnh Hạ Hiểu Tuyết, ngay cả hai cô phù dâu cũng xinh như hoa như ngọc, vẻ tươi đẹp chói lọi bốn phía, hấp dẫn mê người, đều là những cô gái tuyệt đẹp hiếm gặp.
Tất nhiên, phần lớn người trong huyện đều biết Lưu Ngạn. Lưu Ngạn có thể làm phù dâu cho hôn lễ của An Tại Đào, vả lại nhìn thấy quan hệ của cô và Hạ Hiểu Tuyết thân mật đến thế cũng là ngoài dự liệu của mọi người.
- Ở giữa là cô dâu của Chủ tịch huyện An, còn hai bên là…
- Bêm trái không phải Bộ trưởng Lưu ở thành phố sao? Chậc chậc, phu nhân Chủ tịch thật diễm phúc.
Mọi người bàn tán nho nhỏ. Bàn của các vị lãnh đạo thành phố, Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi nhìn nhau cười:
- Lão Trương này, xem cô dâu mới của đồng chí Tiểu An cũng rất có khí khái phong độ, không thua gì minh tinh điện ảnh.
Trương Thắng Lợi cười ha ha:
- Chủ tịch thành phố Hạ thật may mắn, làm người ta hâm mộ quá. Con bé nhà tôi có tiền đồ bằng nửa đứa con của anh thôi tôi đã thấy mãn nguyện rồi.
Ngay bên cạnh bàn của Trương Bằng Viễn, bàn của các vị lãnh đạo huyện, phó Bí thư Huyện ủy Khổng Lâm than nhẹ một tiếng:
- Các vị, nghe nói cô dâu mới của Chủ tịch huyện An là con gái của Chủ tịch Hạ của thành phố Tân Hải hả? Không ngờ lại là một cô gái trẻ trung xinh đẹp như thế. Hai cô phù dâu cũng không tồi, khí chất cao nhã, trong đó không ngờ lại là Bộ trưởng Lưu của Hội nhà báo Phòng Sơn. Ồ, bên kia chính là Chủ tịch thành phố Hạ kìa.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hồ Linh Linh cười nói:
- Chuyện đâu có gì lạ. Chủ tịch Huyện An rất thân với Bộ trưởng Lưu. Họ cùng là cán bộ hậu bị đến huyện nhậm chức. Nghe nói Bộ trưởng Lưu cũng rất thân thiết với cô dâu của Chủ tịch huyện An, còn không biết người bên cạnh đó là ai.
Ủy viên Thường vụ huyện ủy, Trưởng Ban Tuyên giáo trương Minh kinh ngạc nói:
- Tôi biết cái người bên phải ấy rồi. Hình như cô ấy là Mạnh Cúc, Chủ tịch công ty An Hạ, cũng là một nữ cường nhân tiếng tăm lừng lẫy đó.
Ở bàn khác, Tôn Hiểu Linh dẫn theo mấy người trong khu kinh tế mới, mọi người cùng cười nói, không ai phát hiện trong khóe mắt của Tôn Hiểu Linh có một tia u ám chợt lướt qua. Tuy cô không có hy vọng xa vời thế này, nhưng tận mắt thấy người đàn ông mình yêu thương kết hôn với một người phụ nữ khác, trong lòng cô cũng rất không thoải mái.
Hơn nữa, khi đối mặt với phong thái tuyệt vời của Hạ Hiểu Tuyết, Tôn Hiểu Linh trong lòng chợt có cảm giác tự xấu hổ.
Người điều khiển chương trình hôn lễ hôm nay rất khéo léo khơi lên cảm xúc của các vị quan khách đang có mặt. Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi của anh ta đã khiến hôn lễ thêm rộn ràng.
Anh ta cầm micro, cất cao giọng nói:
- Các vị lãnh đạo, các vị quan khách, các vị thân quyến bạn bè các quý bà, quý ông, đầu tiên tôi xin giới thiệu nữ nhân vật chính của chúng ta đêm nay, hoàn toàn xứng đáng là người đẹp như hoa, một trong mười đại nữ cường nhân nổi tiếng trong giới kinh doanh người Hoa, Chủ tịch Hội đồng quản trị của một công ty nổi tiếng, công ty An Hạ, cô Hạ Hiểu Tuyết!
Các danh hiệu, thân phận gì cũng được giới thiệu liên tiếp. Hạ Hiểu Tuyết tay cầm đóa hồng, nhẹ nhàng bước lên một bước, tao nhã mỉm cười, cúi đầu về phía bên dưới sân khấu.
- Có thể tất cả mọi người đều đã nhận thấy, hôn lễ hôm nay hơi khác thường một chút. Khác thường ở điểm nào? Cùng lên sân khấu với cô dâu xinh đẹp nhất của chúng ta còn có hai phù dâu xinh dẹp nhất. Tiếp theo, xin mời cô Hạ Hiểu Tuyết giới thiệu hai người bạn xinh đẹp như tiên trên trời của cô đi.
Đèn flash của máy quay phim và máy ảnh không ngừng chiếu xuống. Hạ Hiểu Tuyết mỉm cười bước lui về sau, kéo tay Mạnh Cúc và Lưu Ngạn cùng bước tới trước, sau đó cất cao giọng nói:
- Đây là hai người chị em tốt nhất, thân thiết nhất của tôi. Hôm nay là ngày vui của tôi, tôi hy vọng có thể cùng các cô chia sẻ một phần hạnh phúc. Người đứng bên trái tôi, có lẽ mọi người đều biết được, là chị em tốt của tôi, Lưu Ngạn. Cô cũng là phó Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Phòng Sơn, Chủ tịch hội nhà báo Phòng Sơn. Còn bên phải tôi là chị em hợp tác tốt nhất của tôi, cũng là giám đốc điều hành công ty An Hạ của chúng tôi, cô Mạnh Cúc.
- Tiểu Ngạn, chị Cúc, cảm ơn hai người.
Hạ Hiểu Tuyết nói xong, ánh mắt đầy thâm ý lướt qua khuôn mặt bình tĩnh của hai cô, sau đó ba người ôm hôn nhau trên sân khấu, trong đại sảnh tiếng vỗ tay dậy vang như sấm.
- Sau đây, tôi xin giới thiệu đến quý vị các vị lãnh đạo đến tham dự hôn lễ này. Các lãnh đạo tham dự hôn lễ gồm có: đồng chí Trương Bằng Viễn, Bí thư Thành ủy Phòng Sơn; đồng chí Trương Thắng Lợi, Chủ tịch thành phố Phòng Sơn;đồng chí Lãnh Mai, Bí thư huyện ủy Quy Ninh, đồng chí Khổng Lâm, phó Bí thư huyện ủy Quy Ninh.
- Được rồi, chúng ta hãy nhiệt liệt hoan nghênh chú rể nào…
Tiếng nhạc lại vang lên, tiếng vỗ tay vang dội.
An Tại Đào mặc âu phục màu đen, Trúc Tử đứng bên cạnh hắn lại xinh đẹp thanh tú trong bộ váy công chúa màu hồng phấn, vẻ mặt hưng phấn kéo tay hắn, cùng hắn đi dọc theo thảm đỏ lên sân khấu.
- Tiếp theo, có mẫu thân của chú rể mới, cũng là người phụ nữ hoan hỉ hôm nay, bà An Nhã Chi và cha của cô dâu, phó Bí thư Thành ủy Tân Hải, Chủ tịch thành phố, ngài Hạ Thiên Nông, cùng mẹ của cô dâu là bà Thạch Thanh, chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng họ!
- Mời đại diện cha mẹ lên sân khấu phát biểu.
Hạ Thiên Nông khẽ mỉm cười, bước lên một bước, nhận lấy micro từ tay người điều khiển chương trình, nói lớn:
- Bí thư Trương thành phố Phòng Sơn, Chủ tịch thành phố Trương, các vị lãnh đạo, đầu tiên xin cho phép cả nhà chúng tôi cùng với mẹ Tiểu Đào, chân thành cảm ơn mọi người.
- Hôm nay là ngày kết hôn, ngày vui của Tiểu Đào và Hiểu Tuyết, tôi và vợ tôi vô cùng xúc động, cũng rất vui mừng.
Hạ Thiên Nông dù sao cũng là Chủ tịch thành phố, làm lãnh đạo đã mấy mươi năm, những câu mở đầu vô cùng khách sáo, sau đó, theo bản năng lại giở giọng nhà quan.
- Đầu tiên, tôi muốn hỏi đôi vợ chồng mới này vài vấn đề nghiêm túc mà cũng trang trọng. Tôi muốn hỏi riêng từng người, hai đứa hãy chia nhau trả lời. Chú rể tiến lên một bước đi, hãy đặt tay phải lên ngực con. Có phân biệt được trái phải không? Nói cho mọi người biết đây là tay phải sao?
- Dạ đúng là tay phải.
- Vậy con hãy nghe rõ câu hỏi của cha. Anh An Tại Đào, anh và cô Hạ Hiểu Tuyết kết duyên chồng vợ, anh nguyện sẽ vĩnh viễn yêu thương và bảo bọc nó chứ?
- Con nguyện ý.
An Tại Đào trịnh trọng gật đầu. Nơi khóe mắt liếc trên người Mạnh Cúc và Lưu Ngạn, thấy thần sắc hai cô vẫn tươi cười, bình tĩnh, trong lòng mới yên.
- Cũng cùng một câu hỏi như vậy, cha muốn hỏi cô dâu mới Hạ Hiểu Tuyết, con cũng bước lên một bước đi. Con nguyện ý kết hôn với An Tại Đào, vĩnh viễn yêu hắn, kính trọng hắn, dù hắn khỏe mạnh hay bệnh tật, dù hắn giàu có hay nghèo khổ cũng dắt tay hắn đi đến cuối đời sao?
- Con đồng ý!
Hạ Hiểu Tuyết cao giọng đáp, ánh mắt nhu tình như nước lướt tới, giao với ánh mắt An Tại Đào. Đáy lòng hai người chợt bay bổng, như được tưới bởi một dòng nước ấm.
Thấy vẻ cảm động trong ánh mắt An Tại Đào, Hạ Hiểu Tuyết đột nhiên khẽ cười, trừng mắt với hắn.
- Được, cảm ơn. Có trời đất làm chứng, có giấy chứng hôn, có tôi làm chứng, có những người bạn ngồi đây làm chứng, từ hôm nay trở đi, các con là vợ chồng hợp pháp. Tiếp theo, mời người làm chứng, Bí thư huyện ủy Lãnh Mai lên đọc diễn văn.
Lãnh Mai từ tốn bước lên sân khấu, vẻ mặt bình tĩnh, nụ cười thản nhiên, thoạt nhìn không thấy có dao động cảm xúc gì lớn. Cô cũng dựa theo đề cương mà người dẫn chương trình cung cấp, nói qua một lần, sau đó nắm tay An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết, nói lời chúc mừng với vợ chồng Hạ Thiên Nông và An Nhã Chi rồi duyên dáng bước xuống, ngồi vào bàn.
- Tôi nghĩ hai người không cần buông tay ra, chúng ta nên cho họ một tràng pháo tay cổ vũ, để hai người trước ngọn nến lung linh này, hôn nhau thật sâu. Nụ hôn chung thân khó quên. Mời hai người đến trước tháp rượu, rót cho đầy tràn, tượng trưng cho hạnh phúc ngọt ngào viên mãn. Nào, chúng ta cùng vỗ tay cầu chúc cho tình yêu của họ như dòng rượu sâm banh này, hạnh phúc ngọt ngào và lâu dài. Thời khắc lay động lòng người, thời khắc lãng mạn thật sự là khởi đầu của một cuộc đời mới.
- Mọi người cùng nâng ly. Đầu tiên tôi xin đại diện mọi người chúc đôi vợ chồng mới “sớm tối cùng nhau, đồng cam cộng khổ”. Tôi lại xin thay mặt người nhà của đôi vợ chồng mới này chúc các vị lãnh đạo và mọi người dồi dào sức khỏe, gia đình yên vui, mọi sự như ý!
- Tốt lắm, lãnh đạo và các vị anh em, xin mọi người nhớ kỹ ngày hôm nay, anh An Tại Đào đã kết hôn với cô Hạ Hiểu Tuyết. Đến đây đã kết thúc toàn bộ nghi lễ kết hôn.
Thật lâu sau hôn lễ long trọng của An Tại Đào, ở huyện Quy Ninh, tin đồn từ quan trường lan ra, rằng cô dâu và hai cô phù dâu đẹp như tiên sa cá lặn, vẫn còn lan truyền trong huyện.
Ngày hôm sau hôn lễ, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết bay đến thành phố duyên hải phía Nam du lịch hưởng tuần trăng mật. Vì công việc bận rộn, hắn chỉ được nghỉ một tuần. Cùng bí mật bay chung với họ còn có Mạnh Cúc và Lưu Ngạn. Đây là do Hạ Hiểu Tuyết bố trí. Hiện tại An Tại Đào đã không có cách nào từ chối, chỉ có thể cười khổ, mặc kệ cho Hạ Hiểu Tuyết an bài, còn Mạnh Cúc và Lưu Ngạn thì tất nhiên cũng phải như thế.
Tuy nhiên, trong một tuần này, bốn người bỏ hết tất cả mọi thứ trong lòng. Ở chung thật vui vẻ, quan hệ ngày càng tốt hơn. Hạ Hiểu Tuyết có lòng khoan dung, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn cũng làm theo ý người khác, An Tại Đào trở thành người thắng lớn nhất.
Trên bãi biển xinh đẹp, An Tại Đào ngồi lặng yên nhìn ba cô gái nô đùa trên bãi cát, trong lòng có cảm giác bay bổng, cảm giác hạnh phúc, cùng với cảm giác thành tựu không gì sánh được.
Chuông điện thoại di động chợt vang lên, An Tại Đào không muốn nghe máy, nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn ngoan cố không ngừng. Hạ Hiểu Tuyết và Lưu Ngạn chạy tới, kéo tay hắn, ngồi xuống trước mặt An Tại Đào:
- Ông xã, không nghe điện thoại sao?
An Tại Đào thở dài:
- Là ở huyện, anh…
Lưu Ngạn mỉm cười, lấy di động của An Tại Đào, nhìn xem rồi đưa qua:
- Nghe đi, anh dù sao cũng là Chủ tịch huyện, nếu chẳng may ở huyện có việc gì…
An Tại Đào do dự một chút rồi nghe điện thoại.
Là điện thoại của Ủy viên Thường vụ huyện ủy, Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Khâu Côn gọi tới. Giọng nói của Khâu Côn rất dồn dập:
- Chủ tịch huyện An, thật ngại quá, quấy rầy tuần trăng mật của anh, nhưng cú điện thoại này tôi không thể không gọi.
- À, không sao. Bộ trưởng Khâu, ở huyện có việc gì sao?
- Chủ tịch huyện An, Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy hôm nay đột nhiên đến huyện tuyên bố bổ nhiệm, điều nhiệm Bí thư Lãnh làm Trưởng ban thư ký của Ủy ban nhân dân thành phố, còn Trưởng ban thư ký thành phố thì đến Mặt trận Tổ quốc thành phố.
Khâu Côn nói nhỏ:
- Ý trên thành phố là Chủ tịch huyện An lập tức về huyện chủ trì công tác ở huyện. Đồng thời, Bí thư Thành ủy Trương đích thân muốn tìm Chủ tịch huyện An để nói chuyện.
- Bí thư Lãnh bị điều đi rồi?
An Tại Đào giật mình kinh hãi:
- Sao Thành ủy lại đột nhiên điều Bí thư Lãnh đi?
Khâu Côn cười khổ một tiếng:
- Chủ tịch huyện An, tôi cũng không biết thế nào, tin tức này quả thật rất đột ngột, các lãnh đạo ở huyện cũng không hiểu ra sao cả. Thật ngại quá, Chủ tịch huyện An, tôi thấy anh nên trở về..
- Ngày mai tôi về ngay, chậm nhất là ngày mốt…để xem có mua vé máy bay được không.
An Tại Đào trầm ngâm một chú:
- Công tác ở huyện phải nhờ vào mọi người rồi.
Buông điện thoại ra, vẻ mặt của An Tại Đào rất lạ lùng.
Sao Lãnh Mai lại bị điều đi? Tuy Bí thư huyện ủy cùng cấp với Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng về thực quyền thì Bí thư Huyện ủy phải nhiều hơn một chút. Trương Bằng Viễn nghĩ thế nào lại điều Lãnh Mai lên làm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố? Chẳng lẽ muốn đề bạt cô ta lên làm phó Chủ tịch thành phố?
Không, không có khả năng. An Tại Đào phủ nhân suy nghĩ của chính mình.
- Sao vậy?
Lưu Ngạn nhẹ nhàng hỏi, dịu dàng phủi mấy viên cát sỏi sắc lẹm trên vai An Tại Đào.
- Không ngờ Lãnh Mai bị điều đi rồi, điều nhiệm làm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố!
An Tại Đào thở dài:
- Anh cảm thấy có chút kỳ quái!
Lưu Ngạn cũng ngẩn người ra, nhưng lại mỉm cười, thầm liếc mắt về Hạ Hiểu Tuyết, thản nhiên nói:
- Thật ra cũng không có gì kỳ quái, có thể cô ấy không muốn hợp tác với anh nữa. Nhưng như vậy anh cũng có lợi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vị trí Bí thư huyện ủy là của anh.
An Tại Đào khẽ giật mình, không nén nổi liếc mắt nhìn Hạ Hiểu Tuyết, thần sắc có chút xấu hổ. Hạ Hiểu Tuyết dường như không có việc gì, mỉm cười đứng lên, lao về phía Mạnh Cúc vẫn đang ngâm mình trong nước biển.