Quan Thanh Chương 637 -1: Được Làm Vua, thua làm giặc, từ xưa đều thế

Quan Thanh
Tác giả: Cách Ngư
Quyển 8: Trụ đá giữa dòng
Chương 637-1: Được Làm Vua, thua làm giặc, từ xưa đều thế


Người dịch: KoCo
Nguồn: Mê truyện





Hoàng Thu Sinh lo lắng đề phòng mà đi tới khu văn phòng làm việc của cơ quan chính phủ thành phố, nếu là lúc trước, có Mục Thao làm chỗ dựa vững chắc, gã chắc chắn đầy đủ sức mạnh trong lòng. Nhưng sau này thực tế chứng minh, An Tại Đào trẻ tuổi mạnh mẽ này căn bản không để bị đẩy vòng vong, gã lại không biết làm sao?

Dưới chỉ thị của Tống Nghênh Xuân, gã vạch ra ‘sự kiện Trương Lôi’ chấn động cả nước, không cần nói ở Phòng Sơn, cho dù ở tỉnh, đều treo số, trở thành ‘nhân vật nổi danh’ dân chúng lên án. Nghe ý tứ Mục Thao, căn bản là không muốn bảo vệ gã... Ngay cả Tống Nghênh Xuân cũng bị miễn chức, huống chi là mình? Nghĩ nghĩ, trong lòng Hoàng Thu Sinh tuyệt vọng tới cực hạn rồi.



Mẹ ôi, Tống Nghênh Xuân. Hoàng Thu Sinh đứng trong hành lang lầu ba Văn phòng UBND thành phố âm thầm nguyền rủa Tống Nghênh Xuân, do dự mà chậm rãi đi tới văn phòng của An Tại Đào.

Một đường đi tới, trước mặt liền gặp Phó Trưởng Ban Thư ký UBND thành phố, thư ký lúc trước của An Tại Đào là Bành Quân. Bành Quân cười cười, dừng bước chân nhẹ nhàng chào hỏi:
- Xin chào, Cục Trưởng Hoàng.

Nếu là trước đây, loại Bành Quân này căn bản không tiến vào mắt Hoàng Thu Sinh, dù sao, Phó Trưởng Ban Thư Ký UBND thành phố có bảy tám người, lại là cấp Phó huyện, so với Hoàng Thu Sinh loại cán bộ cấp Chính huyện chủ quản bộ môn quan trọng có thực quyền này, khác biệt rất lớn. Nhưng hiện giờ, vẻ mặt Hoàng Thu Sinh lại tươi cười nhiệt tình bắt tay Bành Quân:
- Trưởng Ban Thư ký Bành, tôi đến tìm Bí thư An, báo cáo công tác...
Bành Quân cười cười:
- Vâng, Bí thư An đang ở đây, đang chờ Cục Trưởng Hoàng.

Hoàng Thu Sinh cẩn thận gõ cửa làm việc của An Tại Đào, nghe được bên trong truyền ra một tiếng ‘tiến vào’ mới chậm rãi đẩy cửa, đi vào, lấy lại bình tĩnh, cung kính nói:
- Bí thư An, tôi đến chỗ lãnh đạo làm kiểm điểm sâu sắc, xin lãnh đạo phê bình tôi thật mạnh! Đây là văn bản kiểm điểm của tôi, xin Bí thư An thẩm duyệt...

Không đợi An Tại Đào nói gì, Hoàng Thu Sinh nóng vội khó nhịn nổi làm kiểm điểm một phen, mặc kệ gã kiểm điểm không xuất phát từ thật lòng, ít nhất trên vẻ mặt cũng phối hợp khắc sâu mười phần.

An Tại Đào thản nhiên cười, nhìn lướt qua bản kiểm điểm Hoảng Thu Sinh trình lên, trầm giọng nói:
- Hoàng Thu Sinh, vấn đề của ông quả thật cực kỳ nghiêm trọng. Dùng quyền lớn, lạm dụng của công, dùng lực công quyền ép phóng viên truyền thông, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, tổn hại nghiêm trọng hình tượng cơ quan Đảng ủy chính quyền thành phố chúng ta, có thể nói là sự phẫn nộ của dân chúng rất lớn.

Hoàng Thu Sinh nghe xong An Tại Đào nói lời này, trong lòng đổ ra một thân mồ hôi lạnh, gã cúi đầu xuống nói:
- Vâng, vâng, tôi nguyện ý nhận xử lý của Thành ủy và UBND thành phố.

An Tại Đào giơ tay lên thản nhiên nói:
- Ông thật sự nhận thức được sai lầm của mình? Làm Cục Trưởng Cục Công an, ông biết pháp luật mà phạm luật, lạm dụng công cụ quốc gia, đây đã không chỉ đơn thuần là chuyện phạm sai lầm, còn có hiềm nghi phạm pháp! Ông là người chấp pháp, hẳn là hiểu rõ pháp luật hơn tôi... Tôi cũng không gạt ông, lãnh đạo Tỉnh ủy vô cùng coi trọng chuyện này, trong cuộc họp cán bộ cấp tỉnh trở lên Bí thư Tỉnh ủy Lýđã đưa ra phê bình nghiêm túc đối với chuyện này! Tỉnh ủy chỉ thị Thành ủy, phải nghiêm túc xét xử tất cả người có trách nhiệm liên quan.

Lời này của An Tại Đào vừa ra khỏi miệng, Hoàng Thu Sinh lập tức dựng tóc gáy, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng. Gã cúi đầu thành thật đứng nơi đó, câm như hến, một câu cũng không dám nói gì, tuyệt vọng tới cực điểm ồi. Gã biết bản thân lúc này chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng, nghe ý tứ của An Tại Đào, không chỉ quan chức khó bảo toàn, không chừng còn phải nhận kỷ luật Đảng xử phạt hành chính, thậm chí...

“Tôi oan uổng cỡ nào a! Tống Nghênh Xuân là Bí thư Thành ủy, ông ta để tôi làm như vậy, tôi dám không làm sao? Nếu là An Tại Đào ông lợi dụng quyền uy sai tôi làm như vậy, chẳng phải tôi cũng phải nghe theo sao?” Hoàng Thu Sinh cúi đầu mà đứng, nắm chặt tay, tuy rằng trong lòng có oán hận đầy bụng, nhưng chuyện tới nước này, gã còn có thể nói cái gì? An Tại Đào liếc Hoàng Thu Sinh một cái thật sâu, thật lâu sau không nói cái gì.

Không khí trong phòng làm việc trở nên áp lực nặng nề, chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập mà vô lực của Hoàng Thu Sinh.

- Nhưng mà, ông coi như đồng chí lão thành của thành phố, nhiều năm đảm nhiệm cương vị lãnh đạo cấp Cục tại huyện, công tác cũng là người có nguyên tắc, tôi gặp mặt với các đồng chí lãnh đạo khác của Thành ủy và UBND thành phố, quyết định xử trí nhẹ với ông cho ông một cơ hội. Phạm sai lầm không sợ, quan trọng là phải có tin tưởng và hành động sửa sai lầm.
Giọng An Tại Đào thản nhiên, nhưng rơi vào lỗ tai của Hoàng Thu Sinh, lại không thua gì tiên nhạc bay bổng.

Mặt Hoàng Thu Sinh đỏ lên, đột nhiên ngẩng đầu:
- Cảm ơn Bí thư An, cảm ơn lãnh đạo Thành ủy, tôi nhất định tuân theo.

An Tại Đào khoát tay áo, ngừng lời của gã:
- Ông không nên cao hứng trước. Xử lý nhẹ không phải không xử lý, dù sao, mặc kệ là ai, chỉ cần phạm vào kỷ luật Đảng pháp luật đất nước, đều phải chịu kỷ luật Đảng và luật hình chính xử phạt. Hoàng tử phạm pháp tội như thứ dân, huống chi là Hoàng Thu Sinh ông. Còn nữa, ở thành phố cũng phải cho truyền thông người ta một lời giải thích, cho dư luận một lời giải thích.

- Như vậy đi. Miễn đi chức vụ Cục trưởng Cục Công an kiêm Chính ủy của ông, giữ lại đại ngộ cấp Cục Chính huyện của ông, ở lại Cục Công an làm Cục trưởng cấp điều tra nghiên cứu viên đi.
An Tại Đào thản nhiên nói, đột nhiên nhớ tới Mục Thao sau lưng Hoàng Thu Sinh, liền nhẹ nhàng do dự một chút, lại thêm vào một câu:
- Chờ qua một đoạn thời gian, sẽ điều chỉnh cương vị cho ông.

Hoàng Thu Sinh mừng rõ, tuy rằng chức vị bị miễn, nhưng bảo vệ đãi ngộ và cấp bậc Chính huyện, tuy rằng điều tra nghiên cứu viên không có thực quyền gì, nhưng coi như là một vị trí, chỉ cần có vị trí, lo gì tương lai không thể Đông Sơn tái khởi? Đây đã là kết quả ngoài dự đoán của ông ta.

Dưới mừng rỡ buồn bực, cảm xúc của Hoàng Thu Sinh thay đổi kịch liệt ra sao, ngay cả gã giờ phút này cũng khó hiểu được mình.

Gã khom người xuống liên tục thi lẽ:
- Cảm ơn Bí thư An.
- Không cần phải cảm ơn tôi, ông cần cảm ơn, thì cảm ơn Thành ủy, cảm ơn tổ chức.
An Tại Đào mỉm cười:
- Đối với cán bộ bồi dưỡng nhiều năm, không đến vạn bất đắc dĩ, tổ chức sẽ không một gậy đánh chết... Hy vọng từ nay về sau, ông nghĩ nhiều mà tỉnh. Đồng thời, dùng thái độ tích cực chân thành xin lỗi đối với phóng viên truyền thông, đạt được lượng giải của người ta.

- Cảm ơn Bí thư An...
Dưới cảm xúc kích động, nước mắt Hoàng Thu Sinh tuôn ra, miệng không ngừng cảm ơn, mất đi phong độ trầm ổn của cán bộ lãnh đạo cập Cục huyện.

- Đi thôi, về sau làm việc làm quan làm người, phải làm hết phận sự, nhân dân giao cho chúng ta quyền lực, không phải để chúng ta tác oai tác quái... Việc bên ngoài, tôi phải nhắc nhở ông, không nên ôm tâm lý may mắn gì, không nên cho rằng đi một số con đường tầng trên là có thể mọi chuyện tốt lành...

An Tại Đào nói tới liền dừng, Hoàng Thu Sinh cung kính cúi đầu khom lưng tạ ơn. Không cần nói thái độ nịnh nọt một chút, giờ phút này cho dù để Hoàng Thu Sinh chắp tay thi lễ với An Tại Đào, gã cũng sẽ nghe theo. Cái gì quan trọng nhất? Quan chức quan trọng nhất, chỉ cần có thể bảo vệ chức vị, thấp kém một chút trước mặt lãnh đạo không tính cái gì. Hơn nữa, trong phòng làm việc của lãnh đạo, cho dù làm nô tài quỳ xuống khấu đầu vài cái, thì có ai thấy đâu?

Tới giờ phút này, Hoàng Thi Sinh làm sao còn có thể không rõ, hành động này của An Tại Đào là ‘thi ân’ với gã mà không phải áp lực đến từ Mục Thao. Nếu ngay cả điểm này gã cũng không biết rõ, gã sống trong quan trường thật sự là bị mù.
- Trở về đi, chờ thành phố xử lý.
An Tại Đào khoát tay, lập tức cúi đầu xuống xem văn kiện, không liếc Hoàng Thu Sinh một cái.

- Bí thư An, tôi trở về trước... Xin lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định sẽ tiếp nhận bài học này làm người một lần nữa, xin lãnh đạo xem hành động thực tế của tôi.
Hoàng Thu Sinh không dám ở lại lâu, ‘quẳng lại lời nhạc đệm’ liền chật vật mà đi. Chẳng qua, tuy rằng thần thái chật vật, nhưng trong lòng cũng kiên định và vui mừng.

Hoàng Thu Sinh đi rồi, An Tại Đào thuận tay cầm văn bản kiểm điểm Hoàng Thu Sinh đưa tới, khóe miệng bĩu ra, xé làm hai, ném vào thùng rác.

Buổi tối, bộ máy Thành ủy thiết yến tại phòng tiệc khách sạn du lịch Tư Hà để tiễn Tống Nghênh Xuân và Tống Tử lâm. Yến hội do Lý Bình tự mình gọi điện cho Lộ Binh đặt, nghe nói là An Tại Đào và ủy viên thường vụ Thành ủy muốn tới ăn cơm, Lộ Binh không dám chậm trễ, lập tức phân phó phía khách sạn làm tốt nhất, đặc biệt nhường ra một căn phòng cao nhất ở Giang Nam Thủy Hương.

Không chỉ có An Tại Đào, ngay cả vài ủy viên thường vụ khác của Thành ủy Phòng Sơn, đều cho rằng Tống Nghênh Xuân sẽ không tới đây dự yến hội này, cho nên ngay từ đầu đã không cho rằng ông ta tới trình diện, chẳng qua cũng thông báo cho ông ta. Nhưng không ai ngờ rằng, không ngờ Tống Nghênh Xuân sắc mặt bình tĩnh mà đến.

Mấy người An Tại Đào đang nói chuyện chờ đồ ăn cùng Tống Tử Lâm trong bao phòng, đột nhiên thấy Tống Nghênh Xuân đẩy cửa đi vào, không khỏi đều ngẩn ra.

Đuôi mày An Tại Đào giương lên, chậm rãi đứng dậy cười nói:
- Bí thư Tống, tới đây, tất cả mọi người đang chờ ngài đó. Tới, hai vị lãnh đạo, hôm nay hai người là diễn viên chính, đều ngồi vào vị trí đi, mời ngồi.

Thấy An Tại Đào đứng dậy, đám người Trịnh Phương cũng đều đứng dậy sắc mặt phức tạp bắt tay hàn huyên với Tống Nghênh Xuân. An Tại Đào là chính, Trịnh Phương là phó, Tống Nghênh Xuân ngồi bên trái An Tại Đào, Tống Tử Lâm ở bên phải mọi người vào ngồi theo thứ tự. Từ số ghế này, trên cơ bản có thể nhìn ra thứ tự sắp xếp của bộ máy Thành ủy mới trước mắt.

Bí thư Thành ủy, (tạm quyền), Chủ tịch thành phố An Tại Đào, Thành ủy Thẩm ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Trịnh Phương, ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Trâu Đồng, ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Dương Hoa, ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Đan Tân Dân, ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban Tuyên giáo Âu Dương khuyết Như, ủy viên thường vụ Thành ủy, Chính ủy quân khu Phòng Sơn Phùng Cường, ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban Thư ký Thành ủy Mã Đức Thắng.

Đương nhiên, thứ hạng sắp xếp này chỉ sợ vẫn là tạm thời. Bởi vì Tống Tử Lâm lùi về tuyến hai, Thành ủy vốn không có Phó Bí thư chuyên trách Đảng và quần chúng, bước tiếp theo, bất kể một hoặc hai Phó Bí thư nhảy dù từ Tỉnh ủy xuống, hoặc đề bạt từ trong cán bộ hiện có của Phòng Sơn, lực lượng bộ máy ủy viên thường vụ Thành ủy Phòng Sơn sẽ gia tăng, tự nhiên thứ hạng sắp xếp còn phải điều chỉnh.

Trịnh Phương cực kỳ cao hứng trong lòng, An Tại Đào để gã ngồi ở vị trí phó, đây hiển nhiên là đối đãi với gã như là trợ thủ. Gã hưng phấn trong lòng, thần sắc lại không để lộ một chút. Mọi người biết rõ trong lòng mà nhìn gã, đều không nói gì thêm, đều nghi hoặc khi nào Trịnh Phương lại ‘thân mật’ với An Tại Đào như vậy. Chỉ có Dương Hoa hiểu biết rất rõ tình hình, trong lòng rõ ràng như gương: đây chẳng qua là thủ đoạn chính trị của An Tại Đào mà thôi, tạm thời dưới tình huống không có người sử dụng, ngoại trừ hắn bắt đầu dùng Trịnh Phương ra, cũng không có lựa chọn khác. Nói cách khác, ở hoàn cảnh trước mắt, chỉ có Trịnh Phương là thích hợp nhất đảm đương trọng trách công tác thường vụ của Thành ủy.

Người khác, hoặc tư lịch không có, hoặc cương vị không thích hợp, hoặc không đạt được sự tín nhiệm của An Tại Đào, ví dụ như Đan Tân Dân Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy và Âu Dương Khuyết Như Ban Tuyên giáo. Cho dù An Tại Đào bận nát đầu, cũng sẽ không trao quyền lực cho hai cấp dưới điển hình tiểu nhân này.

Đồ ăn bày đủ, An Tại Đào nâng chén rượu lên cất cao giọng cười:
- Các đồng chí, hôm nay chúng ta tụ tập ở đây, để tiễn hai vị lãnh đạo Thành ủy là Bí thư Nghênh Xuân và Bí thư Tử lâm, chúc hai vị lãnh đạo tiếp tục làm ra cống hiến mới cho Đảng và nhân dân trên cương vị mới, đồng thời cũng hoan nghênh hai vị lãnh đạo chri đạo công tác Thành ủy bất cứ lúc nào... Tới, chúng ta uống rượu!
Lời An Tại Đào chẳng qua là khách sáo, các ủy viên thường vụ mặt nở nụ cười, chạm cốc với nhau. An Tại Đào buông chén rượu, đang muốn nói câu gì giảm bớt một chút không khí nặng nề tại yến hội, đột nhiên thấy Tống Nghênh Xuân chậm rãi đứng dậy, mọi người lúc này mới phát hiện, ông ta vẫn nắm chén rượu, cũng không có uống.

Khóe miệng Tống Nghênh Xuân nhẹ nhàng co giật một chút, đột nhiên nâng chén rượu ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, sau đó nhẹ nhàng đặt chén rượu lên bàn. Tống Nghênh Xuân kéo ghế dựa lùi ra sau một bước nhìn mọi người chung quanh, cuối cùng đặt ánh mắt phức tạp lên người An Tại Đào, miễn cưỡng cười nói:
- Hôm nay tôi vốn không muốn đến, bởi vì trong lòng phần lớn các đồng chí, Bí thư Thành ủy bị Tỉnh ủy trục xuất như tôi sợ là không còn có tư cách cùng ngồi uống rượu một chỗ với các vị... Hôm nay tôi tới, chỉ là uống một chén rượu này đồng thời nói vài câu trong lòng.

- Thời gian tôi đến Phòng Sơn không tính quá dài, cũng không tính quá ngắn. Qua vài năm, có thể nói, cộng sự cùng các vị lâu ngày, trên cơ bản vẫn có vài phần hiểu biết nhau. Tôi rất hổ thẹn, trong thời hạn nhiệm kỳ tôi không làm ra cái gì cho nhân dân Phòng Sơn, phải đối mặt với mấy triệu nhân dân Phòng Sơn, tôi hổ thẹn trong lòng!

- Nhưng đối với các vị, tôi không thẹn với lương tâm. Có lẽ Bí thư Thành ủy tôi không quá xứng chức, có lẽ có khuyết điểm như vậy, nhưng có thể khẳng định một điểm: trong nhiệm kỳ của tôi, không khí dân chủ của bộ máy Thành ủy phòng Sơn vẫn rất nồng đậm. Các vị có thể đưa mắt nhìn chung quanh, có Bí thư Thành ủy của thành phố nào có thể bao dung giống như tôi, có thể để ủy viên thường vụ khác đập bàn chống lại tôi...

Tống Nghênh Xuân nói xong cảm xúc đột nhiên trở nên kích động, ông ta múa may cánh tay một chút, trầm giọng nói:
- Đương nhiên, có thể cũng sẽ có đồng chí nói tôi yếu đuối vô năng. Được rồi, Tống Nghênh Xuân tôi chấp nhận!

- Được làm vua thua làm giặc, từ xưa đều thế.
Tống Nghênh Xuân cười lạnh:
- Tới nước này, tôi nói gì cũng vô dụng. Nếu nhiều lời vô ích, như vậy, tôi liền cầu chúc các vị dưới sự dẫn dắt của Bí thư An làm ra thành tích lớn hơn nữa, cầu chúc công tác của Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn cao hơn một tầng. Lời đã hết, các vị chậm rãi uống, lão Tống tôi sẽ không phụng bồi, cáo từ! đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Nói xong, Tống Nghênh Xuân phẩy tay áo bỏ đi.

Ông ta thình lình đứng ở đây biểu đạt ‘cảm thán’ hoặc là giải phóng cảm xúc phẫn uất nào đó, còn chưa để mọi người khôi phục tinh thân, ông ta đã tới cửa phòng, sắp rời khỏi.

An Tại Đào chau mày, lạnh lùng nhìn bóng lưng Tống Nghênh Xuân, đột nhiên thản nhiên nói:
- Bí thư Tống xin dừng bước. Nếu đến đây, cần gì rời đi? Nếu như vậy, cần gì phải đến?

Bước chân của Tống Nghênh Xuân bị kìm lại, chậm rãi xoay người, ngóng nhìn An Tại Đào. An Tại Đào buông đũa trong tay, đứng dậy, trong ánh mắt hai người nhìn nhau lại không va chạm ra ánh lửa gì. Bởi vì, Tống Nghênh Xuân bi ai phát hiện, trong mắt đồng nghiệp trẻ tuổi đối diện này không có phẫn nộ và lên mặt, trái lại nhộn nhạo thương hại nào đó nói không nên lời. Loại thương hại này, khiến Tống Nghênh Xuân càng thêm khó chịu và phẫn nộ.

- Nếu Bí thư Tống nói lời trong lòng, như vậy tôi cũng nói vài câu tâm huyết. Sử dụng lời Tống bí Thư vừa nói, có lẽ con người tôi có khuyết điểm như vậy, nhưng có một điểm có thể khẳng định: tôi làm quan là vì làm việc, không phải vì cá nhân thăng quan phát tài, điểm này tin tưởng không ai sẽ phủ nhận.

- Bởi vậy, An Tại Đào tôi có thể không thẹn với lương tâm mà nói một tiếng, tôi làm bất cứ chuyện gì đều vì xúc tiến công tác, không có bất luận tư tâm gì. Trong quá khứ, nếu tôi và Bí thư Tống xảy ra một số chuyện không thoải mái, ngoại trừ phong cách lãnh đạo khác nhau ra, phần lớn bởi vì công tác khác nhau.

- Tôi đập bàn chống lại Bí thư Tống, không phải vì lợi ích của cá nhân An Tại Đào tôi... Chỉ cần chuyện có khả năng được việc, mặc kệ quan hệ cá nhân An Tại Đào tôi như thế nào, tôi đều có thể thật sự ủy quyền, thả cho đến cùng. Tôi có thể làm được, nhưng Bí thư Tống ngài làm không được.

Ánh mắt An Tại Đào nghiêm nghị, giọng nói có lực:
- Nếu Bí thư Tống cố ý, hơn nữa mang theo cảm xúc rời đi, tôi không có cách nào khác. Cái khác tôi không nói, cuối cùng chỉ xin khuyên Bí thư Tống một câu: quản người trước phải quản mình, tự thân không quản nối lấy cái gì quản người khác? Đời người có bờ mà không có bờ, Bí thư Tống suy nghĩ kỹ! Bí thư Tống đi cẩn thận, tôi sẽ không tiễn xa. Hy vọng sau này Bí thư Tống có thể quay về thành phố nhiều một chút, dù sao đây cũng từng là nơi Bí thư Tống sống và làm việc.

An Tại Đào nói xong, bỗng nhiên ngồi trở về, ánh mắt đảo qua khuôn mặt phức tạp của mọi người. Lời này của hắn đương nhiên là đáp lại Tống Nghênh Xuân, nhưng đồng thời sao không phải nói cho các ủy viên thường vụ này nghe chứ?

Tống Nghênh Xuân cắn chặt răng, hừ lạnh một tiếng, giận dữ mà đi. Nhưng ngay cả khi phẫn nộ như núi lửa bùng nổ, ông ta có năng lực thế nào? Chỉ có thể ra vẻ phẫn nộ kỳ thực chật vật mà đi.

Tống Tử Lâm thấy không khí hơi xấu hổ, liền cười ha ha, dẫn đầu phá vỡ không khí nặng nề:
- Bí thư An, các vị, chúng đừng ngồi như vậy, tới tới, tiếp tục uống rượu. Tôi nói Bí thư An, ngài mời rượu, ông lão tôi hôm nay đã chuẩn bị tốt tư tưởng, đêm nay không say không về. Vì tiệc rượu tối nay, tôi đã xin nghỉ trước với bà lão ở nhà!
An Tại Đào cười ha ha, giơ chén rượu lên nói:
- Được, các đồng chí, chúng ta tiếp tục. Chén rượu thứ hai này, chúng ta mong muốn các lãnh đạo thân thể khỏe mạnh cả nhà hạnh phúc... Còn có điều gì quan trọng hơn điều này?

Các chương khác:

Nguồn: tunghoanh.com/quan-thanh/quyen-8-chuong-637-u6Iaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận