Quan Vận
Tác giả: Hà Thường Tại
Chương 127: Quan Doãn kiêu ngạo
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Lý Vĩnh Xương!
Quan Doãn xoay người lại vừa thấy, phía sau cách đó không xa, Lý Vĩnh Xương đang dứng với vẻ mặt tức giận. Mấy ngày không gặp, Lý Vĩnh Xương già nua đi rất nhiều, tuy nhiên tinh thần mạnh mẽ vẫn như cũ chống đỡ không chịu khuất phục của ông ta, uy phong hùng hổ dọa người từ trên người ông ta phát ra, nghĩ muốn lấy uy thế vài thập niên tung hoành huyện Khổng của ông ta ép Quan Doãn khuất phục, cũng không thể không nói, Lý Vĩnh Xương tuy tạm thời bị cách chức tự kiểm điểm, nhưng ông ta dù sao cũng đứng sừng sững tại huyện Khổng vài chục năm không ngã, uy thế còn dư, ông ta vừa đứng trước mặt, mái tóc hoa râm bị gió thổi lay động, bi tráng như thu, bi thương như ca.
Bỗng nhiên, Quan Doãn nhớ tới một câu thơ —— xưa nay danh tướng như mỹ nhân, không để nhân gian gặp đầu bạc —— Tuy nói Lý Vĩnh Xương không phải danh tướng cũng không phải mỹ nhân, nhưng ông ta ở huyện Khổng đã hơn hai mươi năm không ngã, cũng coi như là một đời kiệt xuất, cuối cùng là bị hai nhân vật số 1 và số 2 hàng không liên kết đẩy mạnh vào cạm bẫy, chen chúc đến góc tường lui cũng không thể lui, Lý Vĩnh Xương của bây giờ, cũng giống như dã thú bị nhốt trong lồng sắt, giương nanh múa vuốt, ngăn cách song sắt phát ra tiếng trầm thấp rống giận cuối cùng.
Chẳng qua là ngoan cố chống cự mà thôi.
- Bí thư Lý…
Quan Doãn không hề có ý sợ hãi, thẳng thắn vô tư đứng trước mặt Lý Vĩnh Xương.
- Đến lúc tôi nên nói, tôi sẽ nói, không phải lúc tôi nên nói, tôi sẽ câm miệng, huyện Khổng có chỗ cho tôi nói chuyện hay không, rất xin lỗi, bí thư Lý nói không được tính.
- Quan Doãn, con mẹ nó tiểu nhân đắc chí.
Vương Xa Quân giống như phát điên vọt tới, dưới cơn thịnh nộ, ý đồ đánh Quan Doãn, y giơ tay ra liền muốn một tay đẩy Quan Doãn ra —— may mắn y không phải nhấc chân lên đá Quan Doãn, nếu không y sẽ ngã thảm hại hơn —— Quan Doãn hướng bên cạnh chợt tránh, liền nhường sang một bên, luận đánh nhau Quan Doãn không giỏi, nhưng nếu như là luận về thân pháp trốn tránh, hắn còn có vài chiêu
Vương Xa Quân một phen không đẩy được Quan Doãn, càng thẹn quá hóa giận, thân mình vừa chuyển, còn muốn tấn công lần nữa, không ngờ thân mình mới chuyển được một nửa, liền cảm thấy mông tê rần, một sự đau đớn mạnh mẽ từ trên mông truyền đến, rốt cuộc thu thế không được nữa, thân mình đột nhiên xông về phía trước, lảo đảo một cái liền té ngã trên đất, vừa lúc chổng mông nằm dưới chân Lý Vĩnh Xương.
- Bố mày mới là tiểu nhân đắc chí!
Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý ba người vừa lúc đuổi tới. Lưu Bảo Gia mặc kệ Lý Vĩnh Xương có phải ở ngay trước mắt hay không, không thể nhìn thấy Quan Doãn chịu thiệt, lúc này liền một cước đá vào mông Vương Xa Quân, còn không hả giận, lại xông lên phun một ngụm nước bọt lên Vương Xa Quân đang té trên mặt đất, một ngụm nước bọt sáng bong hiện ra ở giữa đầu bóng loáng Vương Xa Quân.
- Mẹ ôi, còn dám miệng nã đầy pháo, còn dám động tay động chân với Quan ca, ông đây phế mày luôn
- Khốn kiếp!
Lý Vĩnh Xương chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế nà ở huyện Khổng luôn là vua một cõi, rất nhiều người nhìn thấy ông ta hận không thể quỳ xuống đất cầu xin phuc vụ ông ta, hiện tại chế giễu, Lưu Bảo Gia vậy mà ngay trước mặt ông ta đánh Vương Xa Quân. Đánh chó còn phải xem chủ nhân, ông ta còn chưa xuống đài, đám người Quan Doãn liền dám cưỡi lên đầu ông ta mà tiểu tiện. Cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể, ông ta giơ tay phải lên, hung tợn hướng mặt Quan Doãn đánh.
Lần này nếu đánh thật, Quan Doãn cũng xem như là ở Huyện ủy đã đánh mất sĩ diện
“Bốp” một tiếng, bàn tay Lý Vĩnh Xương thật đúng là đánh thực, tuy nhiên không đánh vào mặt Quan Doãn, lại đánh vào bàn tay như quạt hương bồ của Lôi Tấn Lực, Lôi Tấn Lực lập tức bước về phía trước một bước, vươn tay tiếp chưởng, đúng lúc tiếp được một chưởng của Lý Vĩnh Xương, với người ngoài không rõ chân tướng xem ra, Lý Vĩnh Xương và Lôi Tấn Lực giống như đang vỗ tay hoan nghênh.
Lý Vĩnh Xương suy cho cùng già rồi, khí huyết không đủ, làm sao có được huyết khí phương cương giống như Lôi Tấn Lực, ông ta và Lôi Tấn Lực đối một chưởng, thiếu chút nữa không đau phải kêu thành tiếng, cảm giác cổ tay giống như bị chặt đứt vậy.
Lý Vĩnh Xương thẹn quá hóa giận:
- Quan Doãn, cậu ngay cả tôi cũng dám đánh, đúng hay không?
Quan Doãn không kêu ngạo không siếm nịnh đáp:
- Bí thư Lý, từ đầu đến cuối tôi đều không có động thủ, đều là đang ở thế phòng vệ.
Lý Vĩnh Xương tức giận đến nét mặt già nua đỏ lên:
- Cậu không cần kêu ngạo, Quan Doãn, có lúc cậusẽ hối hận.
- Bà nội mày, tao liều mạng với mày
Vương Xa Quân bình thường hào hoa phong nhã, tơ tầm sáng loáng, thời gian đi làm ở huyện, chưa bao giờ nói một câu thô tục, hiện tại quá mất mặt, dưới sự nhớn nhác liền lộ ra tướng mạo sẵn có, lời nói ra như rác rưởi, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, trong tay mang theo một khối gạch, đổ ập xuống liền hướng đầu Quan Doãn ném tới.
Vương Xa Quân gần giống như đã điên rồi, hoàn toàn là đấu pháp không muốn sống.
Nếu như một mình Quan Doãn, không thể nói được thật đúng là ăn chút thiệt, chỉ tiếc là, có ba người Lưu Bảo Gia ở đây, một Vương Xa Quân nho nhỏ rất không là đối thủ. Quan Doãn bình tĩnh mà vững vàng lùi lại phía sau một bước, hắn vừa lùi, Lưu Bảo Gia và Lý Lý đồng thời bước lên phía trước một bước, bảo hộ hắn kín mít. Mà Lôi Tấn Lực cũng là thân thể vừa xoay chuyển, hoàn toàn đem Lý Vĩnh Xương cản lại, ba người phối hợp áo tiên không thấy vết chỉ khâu (kín mít không chút kẽ hở), đem Quan Doãn bảo hộ kín không kẽ hở, ngay cả lão già cổ hủ Lý Vĩnh Xương cũng bị phòng bị bên ngoài.
- Khụ khụ.
Quan Doãn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ho khan, là tín hiệu động thủ.
Lưu Bảo Gia và Lý Lý cùng lúc ra tay, Lưu Bảo Gia một quyền đánh ra, chính là đánh vào trên cánh tay của Vương Xa Quân, cánh tay Vương Xa Quân ăn đòn, cong một cái, gạch trong tay cũng không cầm được nữa, bỗng chốc bay ra ngoài.
Mà Lý Lý thân mình thấp nhất, đường chân quét vừa quét ra, Vương Xa Quân lo được phía trên không lo được phía dưới, đã bị Lý Lý một chân quét trúng, thân mình liền giống như lá cây bị gió thu thổi rụng, liền ngã ngang xuống, bùm một tiếng, ngã ngay trên nền gạch ở tòa nhà huyện ủy, ngay tức khắc khiến cái mặt mũi bầm dập, khắp mặt là máu.
Lý Vĩnh Xương làm sao còn lo lắng cái gì thân phận của Phó bí thư huyện ủy, vươn hai tay liền hướng Lôi Tấn Lực đánh ra, ông ta đã nổi giận, hận không thể tự tay bóp chết Quan Doãn!
Quan Doãn lạnh lùng giống như một tướng quân giết người không chớp mắt, mà Lưu Bảo Gia ba người giống như binh lính của hắn, mấy người phối hợp ăn ý, có người ra tay, có người phòng bị, giống như một tập thể thống nhất tác chiến, Lý Vĩnh Xương trong lòng đã giận không thể át, lại lần đầu tiên đối với Quan Doãn sinh ra ý sợ hãi sâu sắc, đúng vậy, ông ta sợ hãi, mới phát hiện ông ta trước đây thật sự là coi thường Quan Doãn, Quan Doãn bình tĩnh và lạnh lùng, cùng với bãn lĩnh của hắn ở giữa chỉ huy Lưu Bảo Gia ba người đồng tiến cùng lui, đã bước đầu có đầy đủ tố chất của nhân vật trung tâm chỉ huy và hợp tác các hoạt động trong quan trường.
Quan Doãn không trừ, tất thành họa lớn, Lý Vĩnh Xương trong lòng hiện lên một ý niệm vô cùng mãnh liệt trong đầu.
Trước kia Lý Vĩnh Xuyên đem Quan Doãn ép tới gắt gao, có thể nói một cái ám chỉ một ánh mắt của ông ta, sẽ có người thay ông ta đùa nghịch Quan Doãn, khiến Quan Doãn bị ghẻ lạnh, uy phong biết bao, cao cao tại thượng biết bao. Nhưng hiện tại, ông ta lại bi ai phát hiện, bất luận ông ta cố gắng thế nào, đều không thể tiếp cận người Quan Doãn trong vòng một thước, khi ông ta dùng hết toàn bộ khí lực xông về phía trước, muốn đẩy Lôi Tấn Lực ra xông đến trước mặt Quan Doãn, hung hăng đánh Quan Doãn một bạt tai, Lôi Tấn lực lại như một bức tường thành không gì phá nổi, trước mặt tường thành, tất cả cố gắng của ông ta chỉ là giãy dụa vô ích.
Lôi Tấn Lực ít nhiều còn hiểu được kính già yêu trẻ, chỉ là dùng lưng hùng tráng chống đỡ mỗi một bước đi tới của Lý Vĩnh Xương, tùy ý Lý Vĩnh Xương đẩy anh ta đánh anh ta, lại không hề trả đòn, cũng xem như là người tốt trung hậu.
- Lão Lý, đủ rồi, quá mất thân phận!
Cuối cùng, lúc hình tượng mấy chục năm của Lý Vĩnh Xương bị mấy người trẻ tuổi Quan Doãn bức bách hủy hoại chỉ trong chốc lát, Lý Dật Phong đúng lúc xuất hiện, một tiếng gào to ngăn lại Lý Vĩnh Xương tiếp tục phát tác.
Ý vị sâu xa nhất là, Lý Dật Phong trong miệng hô lên chính là lão Lý mà không phải là bí thư Lý, bỗng chốc làm kinh ngạc hai người, một là Quan Doãn, Quan Doãn kinh hãi là vì cách xưng hô lão Lý đã chứng thực suy đoán vừa rồi của hắn, từ lúc Lý Dật Phong từ thành phố trở về liền bắt tay vào làm một loạt sắp đặt, cùng với thái độ nghịch chuyển xưng hô của ông ta với Lý Vĩnh Xương, không điều nào là không nói rõ một điểm —— Lý Vĩnh Xương đại thế đã mất.
Người khiếp sợ kia đương nhiên là Lý Vĩnh Xuyên.
Lý Vĩnh Xuyên bắt đầu từ lúc vừa bước vào huyện ủy huyện Khổng bị người ta xưng hô tiểu Lý, nhịn mười mấy năm rốt cuộc có ngày ngẩng cao đầu, từ lúc ông ta bị người tôn xưng theo chức vụ mà không phải lão Lý đến hiện tại, cũng có mười mấy năm rồi, đột nhiên nghe thấy Lý Dật Phong hô lên một câu lão Lý, liền như niềm tin cuối cùng kiên trì trong lòng ầm ầm sụp đổ, thân thể ông ta nhoáng lên một cái, một trận bi thương cảm giác giống như thủy triều nảy lên trong lòng, chẳng lẽ nói… hết thảy mọi cố gắng đều đã uổng phí, chẳng lẽ nói, ông ta thật sự tới anh hùng cuối đường?
- Quan Doãn, cậu cũng là càn quấy, sao có thể ở tòa nhà huyện ủy động thủ? Trở về viết một phần kiểm điểm cho tôi.
Lý Dật Phong sắc mặt nghiêm nghị, mỗi bên đánh năm mươi gậy, nhưng ai lại nhìn không ra ông ta rõ ràng thiên vị Quan Doãn, cùng đường đường là phó bí thư huyện ủy động thủ, chẳng những không có bất cứ xử phạt gì, chỉ là viết một phần kiểm điểm xong việc, rõ ràng là cao cao nâng lên, nhẹ nhàng buông xuống.
- Vâng, bí thư Lý, tôi sai rồi.
Quan Doãn biết vâng lời, cũng không phản bác, thành thật nhận sai, thái độ tốt đến nỗi không thể tốt hơn.
- Bí thư Lý, Quan Doãn ở huyện ủy tụ chúng gây rối, kéo bè kéo lũ đánh nhau, nhất định phải nghiêm túc xử lý, nếu không ảnh hưởng liền rất ác liệt, hình tượng huyện ủy đều bị hắn làm bại hoại.
Khác với thái độ Quan Doãn không biện bạch chỉ thành thật nhận sai chính là. Vương Xa Quân từ mặt đất dưng lên, mặt đầy máu, răng cửa còn ngã rớt một chiếc, giống như điên cuồng la to.
Lý Dật Phong nhíu mày:
- Vương Xa Quân, anh ở đó la lối gì? Vừa rối rõ ràng là anh động thủ trước, anh không nhận sai, lại còn có lý?
Liễu Tinh Nhã đi theo phía sau Lý Dật Phong, ánh mắt trên người Quan Doãn và Vương Xa Quân theo thứ tự đảo qua, vẻ mặt như cười như không, trong ánh mắt toát ra dáng vẻ suy ngẫm, Quan Doãn thật sự là một người trẻ tuổi thông minh.
Lãnh đạo nói cái gì là cái đó, cho dù coi như là tạm thời chịu uất ức cũng không thể biện bạch, mới là tiêu chí của một người bước đầu thành thục trong quan trường. Trái lại Vương Xa Quân, mất đi lý trí không nói, cũng không có đầu óc chính trị, càng không thấy rõ tình thế trước mắt, còn muốn Lý Dật Phong thay anh ta làm chủ? Thật sự là đáng thương.
Không so thì không biết, vừa so với Quan Doãn, cao thấp phân biệt rõ ràng.
Vương Xa Quân đã mất đi lý trí, dưới sự nóng nảy, làm sao còn có thể bình tĩnh để nghiền ngẫm tâm lý của Lý Dật Phong, lớn tiếng nói:
- Là Quan Doãn mắng chửi người trước, bí thư Lý, ông phải thay tôi làm chủ, nhất định phải xử lý Quan Doãn.
- Lão Lý, ông theo tôi qua đây một chút.
Lý Dật Phong chán ghét trừng mắt liếc nhìn Vương Xa Quân một cái, để ý cũng không để ý đến anh ta, lại xưng hô với Lý Vĩnh Xương là lão Lý, xoay người bước đi.
Lý Vĩnh Xương không cam lòng, nhưng so với tiền đồ của bản thân, Vương Xa Quân đầu rơi máu chảy không tính là cái quái gì, ông ta hung ác trừng mắt nhìn Quan Doãn, theo sát phía sau Lý Dật Phong đi rồi.
Lý Vĩnh Xương vừa đi, Vương Xa Quân cũng tỉnh táo vài phần, lấy tay lau máu trên mặt, lập tức trên mặt đỏ một mảnh, vô cùng dữ tợn mà kinh khủng, anh ta hung tợn nói:
- Quan Doãn mày chờ đấy, một ngày nào đó tao muốn mày quỳ rạp xuống dưới chân tao!