Quyền TàiTác giả: Thường Dụ
Chương 4: Phải thi đậu.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vipvanda
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Ánh nắng gắt gao của ngày hè bị đám mây che khuất, trời có vẻ âm u, mưa phùn lất phất làm cho bầu không khí mát mẻ hơn rất nhiều.
Vừa rời khỏi giường, chợt nhớ đến vớ và quần lót của mình còn ở nhà Huyên di, cả người Đổng Học Bân liền không được tự nhiên, vội vàng đi qua nhà 302 nhấn chuông cửa. Dù sao thì cũng là người con gái mà mình thầm mến, Đổng Học Bân luôn muốn đem hình thái tốt nhất của mình ra để cho Huyên di thấy, chỉ là quần lót và vớ chân còn nằm ở trong, ài ài ài, sớm biết như vậy thì tối hôm qua dù phải liều mạng cũng phải lấy về, mong rằng Huyên di còn chưa giặt nó.
Cạch, cửa mở: "Ồ, là Tiểu Bân sao, dì sắp đi làm rồi, vào đi"
Cù Vân Huyên ở một mình, trong nhà rất là thơm, là mùi thơm của phòng ở con gái, phòng khách lớn vô cùng sạch sẽ, kính thủy tinh được lau trắng tinh không có một hạt bụi. Nghiêng người đi vào trong, Đổng Học Bân xấu hổ sờ sờ mũi, mặt nóng lên, nói: "À à, đồ của con..."
Cù Vân Huyên đang cúi người khom lưng mang đôi giày cao gót vào trong cặp chân nõn nà được buột trong đôi vớ chân quyến rũ, nghe thấy vậy ngẩng đầu lên, cười cười chỉ vào trong phòng vệ sinh: " Quần áo đều nằm trong phòng vệ sinh cả, ngày hôm qua đã giặt rồi, có thể là chưa khô, sao thế? Cần mặc liền à? Vậy để dì dùng máy sấy cho khô?" Cô đang quỳ một chân xuống, chân còn lại thì giơ cao, giữa váy lộ ra một khoảng trống màu đen, mơ hồ cực kỳ dụ người.
Mặt của Đổng Học Bân càng nóng lên nữa: "A, không cần không cần, con tự mình làm được rồi, cảm ơn Huyên di"
Cù Vân Huyên lườm hắn một cái: "Khách khí cái gì? Nói cảm ơn cũng phải là di nói với con"
Cô tiếp tục mang giày vào, Đổng Học Bân đi vào trong phòng vệ sinh lấy đồ, quần và áo thun thì treo trên giá móc đồ ở trong, còn ở phía lan can thì trên mấy cái quần lót và vớ chân, Đổng Học Bân nhanh chân bước lại, nhìn cũng không nhìn vội vàng lấy mấy món đồ nhỏ này ôm vào trong ngực, nghĩ đến hình ảnh đôi tay nhỏ bé mềm mại của Cù Vân Huyên đã chà sát trên quần lót của mình, hắn liền kích động lên, nói thế nào đây nhĩ, mà thôi khỏi nói, dù sao thì tâm tình cũng phức tạp miễn bàn rồi.
Phải nói là trùng hợp như thần, khi Đổng Học Bân lấy quần áo về nhà, đột nhiên kinh ngạc phát hiện ra trong lòng có thêm một cái quần lót tơ tằm màu da, lấy nhầm rồi, cái này không phải là đồ lót của mình, là của Cù Vân Huyên. Đổng Học Bân tự vỗ cho mình một cái tát, run run cầm lấy món đồ nhỏ của Huyên di trong tay, muốn treo nó lại trên móc, nhưng mà cảm xúc nơi tay trên quần lót làm cho lòng của Đổng Học Bân rung động, chần chờ một chút, hắn cẩn thận sờ sờ, vừa hưng phấn vừa khẩn trương kéo ra, tò mò nhìn vào bên trong.
Đây là quần lót của Huyên di.
Thật là đẹp mắt.
Trong lúc Đổng Học Bân đang nhìn mê li, thì ngoài cửa phòng, một đầu người thò vào: "Nhanh lên một chút, dì còn phải đi..." Nói được phân nửa thì dừn gla5i, vì Cù Vân Huyên liếc mắt nhìn thấy Đổng Học Bân đang cầm món đồ nhỏ màu da trong tay, mặt liền đỏ lên.
Đổng Học Bân thiếu chút nữa đã té ngã xuống đất, theo phản xạ có điều kiện là ném cái quần lót vào trong máy giặt: "Huyên di! Không phải! Thật sự không phải!"
Cù Vân Huyên trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói lời nào.
Tiêu! Tiêu! Tiêu rồi! Đổng Học Bân nghĩ rằng hình tượng tốt của mình trong lòng Huyên di đã bị hủy toàn bộ, khó lòng giải bày, nói: "Không phải là như vậy! Con... con lấy nhầm... con..." Căn bản là giải thích không được, hắn bỗng nhiên nhớ đến ngày hôm nay rốt cục là chưa có làm thí nghiệm "Lui lại", lập tức hô lên "BACK!"
................
Hình ảnh trôi qua cực nhanh!
Sau một giây, Đổng Học Bân chỉ nhìn thấy bàn tay của mình đang ở giữa không trung, vô thức lấy món đồ nhỏ màu da xuống ôm vào lòng.
Đây chính là khoảng một phút đồng hồ về trước!
Được rồi! Thời gian đã lui về rồi!
Tay vội vàng dừng lại, Đổng Học Bân hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy quần áo của mình bước nhanh ra ngoài: "Huyên di, con, con về đây"
Cù Vân Huyên cười cười gật đầu một cái:" Sau này có quần áo dơ cứ để cho dì giặt, đừng khách khí!"
Phù, nguy hiểm thật!
Sau ki về nhà, Đổng Học Bân lại thử thêm vài lần BACK nữa, nhưng không có hiệu quả!
Xem ra cái năng lực trở về quá khứ này quả nhiên chỉ có thể sử dụng mỗi ngày một lần!
Thành công rồi, mình tuyệt đối thành công rồi!
Món điểm tâm là cháo gạo tẻ còn thừa của ngày hôm qua, một cái trứng gà, một dĩa dưa muối. Bởi vì giá trứng gà ở thị trường mấy ngày nay đang tăng lên không ít, cho nên Đổng Học Bân và mẹ đã nhiều ngày rồi chưa ăn, khô cằn nuốt nước bọt, nhìn mẹ ngồi đối diện đang cẩn thận lột vỏ trứng gà, ăn từng chút từng chút vào.
"Dì Hứa của con sao lại đi đến Gia Xuyến môn" Mẹ ngẩng đầu lên: "Con ôn tập cho kỳ thi công chức đến đâu rồi?"
"Cũng tàm tạm" Tâm tình đang tốt đẹp của Đổng Học Bân chợt tan đi hết, thở dài nói: "Nhưng mà hy vọng không lớn, mẹ cũng biết đấy, con học không được tốt lắm" Đây chính là một trong những nguyên nhân chính vì sao sau khi lấy được bằng tốt nghiệp đại học rồi, mà hắn cũng không có một công việc nào hết, phải đi thi làm công chức. Thế nhưng trường đại học của Đổng Học Bân thì lại rất tầm thường ở kinh thành, thành tích của hắn ở trong trường cũng rất bình thường, từ tổng hợp lại ma xem, xác suất có thể đậu được kỳ thi công chức cũng rất rất bé nhỏ, à... phải nói là không có khả năng thì đúng hơn!
"Không sao cả, lần này không đậu thì còn có lần sau, không được cái này thì tìm cái khác mà làm" Mẹ sờ sờ tay của con trai: "Phải thi đậu nha"
Đối mặt với kỳ vọng của mẹ, áp lực trên đầu vai của Đổng Học Bân bỗng trở nên nặng hơn: "Con... con sẽ cố gắng"
Ài, công chức, công chức!!!
Bây giờ cạnh tranh trong thể chế rất là tàn khốc, hắn thật sự có thể từ trong biển người mênh mông mà chen chân vào sao? Nghĩ như thế nào cũng thấy không có khả năng, không chỉ có hắn cảm thấy hy vọng xa vời, mà những người bạn thời đại học của Đổng Học Bân, cho dù thành tích học tập vô cùng tốt, đầu óc cực kỳ linh hoạt, cũng không thấy có thể đậu vào bên trong. Mà phải thông qua được hai trạm thi viết và thi phỏng vấn mới có thể vào được, đi vào chức vị ghi danh, người ta bình thường cũng chỉ có thể tuyển một người mà thôi, bạn thử nghĩ xem, người đó đúng thật sự là đi ngàn dặm mới tìm được một người, thế thì khó biết bao nhiêu?
Cốc cốc cốc, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Mẹ nhanh chóng kêu Đổng Học Bân ra mở cửa. Ngoài cửa có hai người đang đứng, một người là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, người còn lại là một thanh niên mang mắt kính khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, chính là hàng xóm dì Hứa và con trai của bà ta tiểu Đông, còn có một người đàn ông trung niên mang khí chất của lãnh đạo từ trên lầu bước xuống.
Mẹ vừa nhìn thấy, liền nhiệt tình chào hỏi người đàn ông kia: "Hứa Khoa trưởng, đi làm sao?"
Đổng Học Bân cũng nói: "Hứa Khoa trưởng, dì Hứa"
Hứa khoa trưởng gật đầu theo kiểu cách của nhà quan, ngay cả nói cũng không thèm nói với hai mẹ con Đổng Học Bân, tiếp tục đi xuống lầu.
Dì Hứa ở một bên dặn dò Hứa khoa trưởng: "Con trai sắp thi rồi, buổi tối ông trở về sớm một chút, chúng ta ra ngoài ăn"
Hứa Khoa trưởng và dì Hứa là vợ chồng lâu năm, nghe nói nửa năm trước mới được lên chức, bây giờ đang làm một chức nào đó ở bên hải quan, từ cấp phó khoa lấy được cấp chính khoa, dù sao thì ở khu cửa bắc này cũng coi như là có địa vị không tồi rồi. Nhưng mà Đổng Học Bân có ấn tượng không tốt đối với người nhà này, nhất là vị Hứa Khoa trưởng đó, ông ta được người ta tung hô đã thành thói quen rồi, con mắt mọc ở trên đầu, không thèm dùng mắt này để nhìn người bên dưới.
Chờ khi mẹ mời dì Hứa và Tiểu Đông vào nhà, Đổng Học Bân còn nghe hàng xóm dưới lầu chào hỏi với Hứa Khoa trưởng.
"Ồ, Hứa Khoa trưởng, ngày hôm nay sao đi làm sớm vậy?"
"Hứa Khoa trưởng, chuyện lần trước cảm ơn ngài đã hỗ trợ, ngày hôm nay có thể để cho tôi mời khách được không?"
Trong lời nói lộ ra mùi nịnh bợ.
Trong lòng Đổng Học Bân không khỏi cảm khái, ài, làm quan thật tốt, nếu mình có thể thi đậu công chức thì tốt rồi.
Đóng cửa quay vào nhà, trong phòng khách, mẹ đã đem lá trà tốt nhất, bình thường tiếc không dám uống đem ra pha, rót cho hai người dì Hứa, nhưng mà "lá trà tốt" này chỉ đối với nhà của Đổng Học Bân mà thôi, đối với dì Hứa và tiểu Đông đương nhiên là sẽ không coi trọng, nhấp một ngụm, dì Hứa liền nhíu mày buông tách trà xuống, không uống thêm ngụm nào: "Hiểu Bình, nghe nói con trai của cô cũng thi vào ngày mười lăm? Có thể qua được vòng tuyển chọn cơ bản hay không?"
Mẹ kéo Đổng Học Bân ngồi xuống, thở dài nói: "Hy vọng không lớn, ài, Tiểu Đông hẳn là không thành vấn đề chứ?"
Tiểu Đông đẩy đẩy cặp mắt kính, nhìn chằm chằm vào đống tư liệu ôn tập của mình, không nói lời nào, kiêu ngạo y như ba của hắn.
Dì Hứa cười kiêu ngạo nói: "Tiểu Đông đương nhiên là qua được, kỳ thi năm ngoái quá bèo, đề thi không phát huy được trình độ của nó, năm nay chăm chú ôn tập, thi dư điểm cũng không thành vấn đề" Dừng lại một chút, dì Hứa hé miệng cười một tiếng, nói: "Tôi cũng nói với cô một chút, ba của tiểu Đông đã bắt chuyện với bên hải quan, chỉ cần Tiểu Đông thông qua vòng phỏng vấn, thì bên kia khẳng định sẽ cho vào"
"Vậy quả thật không tồi, con trai của chị có tiền đồ rồi" Mẹ hâm mộ nhìn vài cái, ngồi lại gần dì Hứa: "Chị xem, nếu như tiểu Đông rãnh rỗi, để cho nó đến dạy Tiểu Bân một chút được không?"
Tiểu Đông vốn rất phản cảm về chuyện mẹ lôi hắn đến đây, vừa nghe thấy lời này, lập tức dùng ngữ khí đông cứng quay đầu lại nói: "Mẹ, con không có thời gian"
Đổng Học Bân thấy rõ mẹ bị người ta khinh thường, liền nổi giận lên: "Anh nghĩ rằng tôi có thời gian sao?"
Mẹ quýnh lên, vội dùng khửu tay đánh hắn một cái: "Làm gì vậy, một chút lễ phép cũng không có"
Bầu không khí ngưng đọng lại, dì Hứa chợt bật cười nói: "Thật ra Tiểu Bân nhà cô cũng không cần phải vội vã thi công chức làm gì, cô xem bây giờ sinh viên tốt nghiệp đại học ra, đều đi ra ngoài làm việc vài năm tích lũy kinh nghiệm rồi mới đi thi, cứ như vậy mà đi thi không phải có chút vội vã sao, ngay cả xã hội còn chưa tiếp xúc thì làm sao mà đi thi? Cô xem có người nào tốt nghiệp rồi mà thi đậu công chức hay không? Một phần ngàn cũng không có!"
Mẹ cười gượng hai tiếng, không nói tiếp.
Trong lòng Đổng Học Bân thầm nói: Bà đang rủa tôi đấy à? Bà biết tôi thi không đậu sao?
Hắn coi như đã nhìn ra rồi, dì Hứa mang con trai đến đây là để khoe khoang.
Nửa giờ sau, dì Hứa mang theo Tiểu Đông rời đi, trước khi ra cửa, Tiểu Đông còn lạnh lùng nhìn Đổng Học Bân một cái, lại khinh miệt thu hồi ánh mắt lại, theo hắn ta thấy, nhà của Đổng Học Bân nghèo, con người lại không có bản lĩnh, đừng nói là đi thi công chức, cho dù là đi tìm công việc thôi cũng sợ là cả một vấn đề, cái loại người sinh ra đã định trước là sẽ sống dưới tầng chót của xã hội, thì thật sự không đáng để hắn lui tới.
Buổi chiều.
truyện copy từ tunghoanh.com
Mẹ quay về phòng ngủ trưa rồi, Đổng Học Bân thì ôm lấy một đống đề cương ngồi trong phòng khách viết viết vẽ vẽ, đang chạy nước rút ôn tập cuối cùng. Cho dù có học thì hắn cũng không thể đi vào được, chỉ vì Đổng Học Bân thấy rằng mặc dù trình độ của mình có phát huy đến mức cao nhất, cũng không thể đủ tiêu chuẩn bước vào cánh cửa của kỳ thi công chức, ôn tập như vậy chỉ phí công sức mà thôi, ài, làm sao bây giờ?
Tiếng động rất nhỏ bỗng nhiên lọt vào trong lổ tai.
Hình như là ở trong phòng, nghe không được rõ cho lắm.
Đổng Học Bân đi theo tiếng động đến cửa phòng ngủ bên trong nhìn, đưa tay đẩy cửa ra, mở ra một khe nhỏ.
Chỉ thấy mẹ đang cầm tấm hình đen trắng của ba, vừa hít nước mũi vừa dùng khăn tay lau nước mắt, khóc không thành tiếng: "Dựa vào cái gì mà con trai của bà ta có thể tiến vào cơ quan làm việc, mà con tôi không thể? Ba nó ơi, ông nhất định phải phù hộ cho con trai của chúng ta thuận lợi thông qua kỳ thi, chỉ cần con trai có thể đi vào cơ quan làm việc, tôi... tôi sống ít thêm vài năm cũng được"
"... mẹ!" Mí mắt của Đổng Học Bân đỏ lên, bước vào.
Mẹ thấy con trai bắt gặp mình đang khóc, mặt già không khỏi đỏ lên, vội vàng lau chùi mắt, cười nói: "Mẹ không sao cả, không sao cả"
Đứng trước mặt của mẹ, trong lòng của Đổng Học Bân liền đau xót, cắn răng nói: "Mẹ yên tâm đi, kỳ thi công chức lần này con khẳng định sẽ đậu, chết cũng phải đậu" Hình dạng đau khổ của mình đã làm kích động ý chí chiến đấu của Đổng Học Bân, người sống tranh nhau khẩu khí, phật thì tranh nhau nén nhang, dựa vào cái gì mà cha mẹ người ta tất cả đều làm quan, tất cả con cái đều làm công chức, mà vì sao mình chỉ có thể làm một dân chúng bình thường, ngay cả những chuyện đơn giản nhất như để cho mẹ ăn ngon một chút, mặc đẹp một chút cũng không thể làm được?
Đều cùng là người với nhau, đặt lên bàn cân, ai kém hơn ai!
Kỳ thi công chức lần này, hắn phải thi đậu!
Lúc này, hắn thầm nghĩ, phải tranh khẩu khí cho mẹ và cho chính mình!