Quyền Thần Chương 290 : Sàm sỡ Tú công chúa

Hàn Mạc từ biệt gia đình trong ánh mắt xót xa của Hàn phu nhân, cưỡi ngựa rời phủ, dự định đến Tây hoa thính sắp xếp một ít việc, nhưng mới đi chưa được mười thước đã thấy gương mặt khó ưa của Khương công công đang cung kính đứng đợi:

-Hàn đại nhân, công chúa cho mời!

Hàn Mạc cũng không bất ngờ. Mộ Dung Hạc bị giết, hiển nhiên Tú công chúa sẽ có phản ứng, hơn nữa mình sắp rời kinh, Tú công chúa nhất định sẽ muốn gặp lại một lần.

Tú công chúa mặc xiêm y lụa mỏng màu đen, lộ ra thân hình đầy đặn hấp dẫn, làn da trắng như tuyết càng thêm nổi bật. Chỉ có điều vẻ mặt Tú công chúa thoạt nhìn có hơi ảm đạm, không như ngày trước lả lơi phong tình, nét u buồn thoáng trong ánh mắt càng khiến dung mạo của nàng bội phần quyến rũ. Nàng dựa khẽ vào một bên ngọc tháp, lúc Hàn Mạc đi thẳng đến cúi đầu thi lễ, nàng mới như hơi giật mình lấy lại tinh thần, mời Hàn Mạc đến ngồi bên sập gụ, nén tiếng thở dài:

-Ta đúng là không ngờ đến kết cục này, nhưng ta cũng đã mơ hồ biết sẽ có chuyện như vậy. Có một số việc vốn không thể thay đổi, giống như con người ngươi vậy, nhất định sẽ làm như vậy.

Nàng nói mấy lời này hơi có vẻ kỳ quái, người bình thường nghe được ắt sẽ không hiểu đầu đuôi thế nào. Ngay cả Hàn Mạc có mơ hồ hiểu ý tứ nhưng cũng không thể đoan chắc, mỉm cười nói:

-Cô cô hôm nay sao vậy, úp úp mở mở rất là khó hiểu

Đôi mắt đẹp của Tú công chúa hơi chớp nhẹ, chăm chú nhìn Hàn Mạc, thở dài:

-Ta biết, nếu Thi Liên Vân đêm đó bị giết, ngươi nhất định sẽ tìm cách báo thù Mộ Dung Hạc, cho nên ta phái người cứu Thi Liên Vân, là muốn ngươi và Mộ Dung Hạc không dấn sâu vào oán thù. Chỉ có điều đến giờ ta mới hiểu, các ngươi đã nảy sinh sát tâm, một việc nhỏ đó dĩ nhiên không thể thay đổi được chuyện gì cả…

Hàn Mạc nhíu mày.

Hắn luôn lấy làm lạ. Đêm đó có người đã bắn ra một viên đá, đúng thời điểm ác liệt nhất, lặng yên không một tiếng động, thậm chí như không phải do con người làm ra, như vậy, kẻ bắn viên đá đó hẳn phải là một cao thủ siêu việt.

Hắn đã đặt ra nhiều giả thuyết, nhưng đúng là không hề nghĩ tới Tú công chúa

Lúc này mới biết, viên đá nhỏ đó là do người của Tú công chúa phái đến, cứu Thi Liên Vân một mạng. Tuy nhiên, Hàn Mạc tin rằng người đó không phải ai khác, mà chính là Tú công chúa.

Hắn chưa bao giờ quên, công chúa trông bề ngoài mỏng manh như một viên ngọc, nhưng có một thân phận cực kỳ đặc biệt, đó là sư muội của nhất đại danh tướng Tiêu Hoài Ngọc, biệt hiệu là quân thần sư muội.

Hàn Mạc không thể biết võ công của Tú công chúa thâm hậu đến cỡ nào, nhưng qua cách hắn quan sát thì dáng đi của công chúa nhiều khi cứ như lướt trong gió, điều mà không phải nữ nhân nào cũng làm được. Hơn nữa Tú công chúa tuy rằng da thịt trắng nõn nà, nhưng đùi rắn chắc độ đàn hồi cao, chỉ cần hắn chạm khẽ vào cũng có thể cảm nhận trong đó nội lực vô cùng thâm hậu.

Cho nên Hàn Mạc tin nàng nhìn mười phần yểu điệu nữ tính nhưng võ công thì chính mình cũng chưa chắc đã là đối thủ

Tú công chúa nói mấy lời đó, cho dù Hàn Mạc là kẻ ngốc cũng hiểu được.

Không hề nghi ngờ, Tú công chúa đã quả quyết Hàn Mạc có liên quan đến cái chết của Mộ Dung Hạc và nàng thậm chí đã tin rằng Hàn Mạc chính là hung thủ.

Hàn Mạc tuy rằng hiểu ẩn ý của công chúa, nhưng hắn dĩ nhiên không dại gì mà thừa nhận, lập tức nghiêm mặt lại:

-Cô cô, cô cô nói vậy là ý gì?

Tú công chúa lại động khẽ bờ mi, nhìn Hàn Mạc, cười mỉm:

-Thôi, nếu ngươi đã không nghĩ tới, ta cũng chẳng cần nhiều lời.

Dừng một chút, hơi động thân mình, tư thế rất dịu dàng tao nhã, giống như một đóa hoa xinh đẹp trong gió lay động tỏa ra hương thơm ngào ngạt khắp bốn phía, hạ giọng thì thầm:

-Hắn nếu đã chết, đã kết thúc thì cũng nên kết thúc hẳn, từ sau không cần nhắc lại chuyện này.

Tú công chúa vẻ mặt u uất, khiến Hàn Mạc thấy áy náy:

-Cô cô, người có vẻ rất thương cảm Mộ Dung Hạc?

Tú công chúa ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc, đột nhiên cười:

-Ngươi ghen sao?

-Không có.

Hàn Mạc vẫn bình thản:

-Chỉ là ta cảm thấy con người y không đáng để cô cô đoái thương mà thôi.

Tú công chúa đứng dậy, toàn cơ thể được bọc trong lớp tơ tằm màu đen, lúc này lại càng gợi cảm, làm cho người đối diện khó lòng cưỡng nổi nhịp tim rối loạn, đi đến bên một gốc cây Man Châu Sa màu đỏ sẫm, trầm ngâm.

Từ phía sau, có thể thấy eo lưng của công chúa thắt lại nhỏ xíu càng làm nổi bật vòng mông đầy đặn, cặp đùi thẳng tắp thon dài miên man, thân hình cân đối hoàn mỹ, tròn lẳn mà mảnh mai, rắn chắc mà yểu điệu, khiến cho người ta khó có thể cầm lòng.

Chắc chắn Tú công chúa có luyện võ công, trong dáng đi uyển chuyển của cặp mông, hoàn toàn không như người bình thường.

Trầm ngâm một lúc khá lâu, nàng khẽ quay người lại:

-Có số việc… ngươi cũng không rõ.

Rồi lại lướt khẽ như gió đi đến bên cạnh Hàn Mạc, giọng hờn dỗi:

-Tiểu tử kia, nghe nói ngươi phải rời kinh đi quận Nghi Xuân?

Hàn Mạc không khỏi thầm phục công chúa, nàng có thể bình tĩnh như nước, cũng có thể rừng rực như hỏa, có thể lạnh như băng, nhưng ngay lập tức đã dỗi hờn như thiếu nữ. Điều lợi hại nhất là nàng từ thái cực này chuyển sang thái cực khác chỉ trong cái nháy mắt..

Mới vừa ủ rũ bi thương, thoắt cái, long lanh sóng sánh đưa tình, xinh đẹp ướt át

Giai nhân tuyệt thế dĩ nhiên không thể giống như người thường. Mà vẻ phong tình diễm lệ của Tú công chúa hoàn toàn rất tự nhiên, không hề có chút gì là làm bộ cả, nên phong tình của nàng thực sự rất có sức lôi cuốn, mê hoặc hồn phách người khác.

-Phải.

Hàn Mạc trả lời:

-Tối nay phải khởi hành.

Tú công chúa cắn cặp môi ngọt ngào:

-Nếu không phải ta cho gọi ngươi, thì ngươi cũng không đến từ biệt ta phải không?

Hàn Mạc nhìn gương mặt xinh đẹp của Tú công chúa, lắc đầu:

-Không, ta trước khi rời đi, tất nhiên phải tới chào cô cô.

Tú công chúa cười tươi, nhẹ giọng nói:

-Lúc này mới hơi giống từ biệt. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

Ghé sát Hàn Mạc, thì thầm:

-Lúc này, Hắc kỳ Ngụy quốc, Tử y vệ Khánh quốc nhất định đang ở quận Nghi Xuân gây sóng gió. Đông hoa thính của ta cũng sẽ có người ém ở đó. Tây hoa thính của ngươi nếu gây trở ngại cho Đông hoa thính của ta, ta nhất định sẽ nghiêm trị.

-Nghiêm trị ta?

Mùi thơm mê đắm từ cơ thể Tú công chúa xông thẳng vào mũi Hàn Mạc. Hàn Mạc dù đã cố hết sức trấn tĩnh tinh thần, mà vẫn cảm thấy tim đập gấp hơn, không cầm được, đứng dậy:

-Cô cô sẽ nghiêm trị ta như thế nào?

Hắn chưa dứt lời, đã cảm thấy bên tai mình ướt át, cả người cứng lại.

Tú công chúa đưa cái lưỡi mềm mại lướt khẽ tai của hắn, Hàn Mạc chưa kịp định thần thì đã cảm giác bên tai đau nhói, nhưng cảm giác đau này không hề khó chịu mà ngược lại cực kỳ kích thích.

Hóa ra Tú công chúa không ngờ đã lấy hết sức cắn vào tai hắn.

Một cảm giác lạ lẫm, khiến Hàn Mạc ngất ngây như tỉnh như say.

Tú công chúa khẽ buông tai Hàn Mạc ra, để lại một vết máu trên tai hắn. Nàng mềm giọng nói:

-Ngươi không được chết ở đó, ta muốn ngươi sống trở về, chỉ cần ngươi trở về, ta sẽ tặng ngươi món này…

-Là cách mà cô cô nghiêm trị ta sao?

Hàn Mạc quay đầu nhìn công chúa.

Đó là một gương mặt hoàn hảo không tì vết. Thanh sơn mày liễu, mắt như nước hồ thu, hàm răng trắng đều tăm tắp, môi như nụ anh đào, da dẻ trắng nõn, mỗi đường mỗi nét đều đẹp mê hồn.

Hàm Mạc không kìm nổi nữa, hắn ôm chầm lấy vòng eo như con rắn nước của Tú công chúa, ôm siết nàng vào ngực, tham lam ép chặt môi mình lên cặp môi ngọt ngào của nàng.

Tú công chúa tựa hồ như muốn vùng ra, nhưng toàn thân rừng rực như bị lửa thiêu đốt, cặp môi nóng bỏng của Hàn Mạc ngấu nghiến, bản năng đàn bà ngủ quên chợt vùng dậy, toàn thân mềm dần, không kháng cự nữa.

Hàn Mạc ngậm cái lưỡi thơm tho của Tú công chúa, cảm nhận hương vị ngọt ngào như sữa, bàn tay của hắn không chút lưu tình, đặt lên bộ ngực tròn căng của nàng, luồn vào bên trong tà áo tơ tằm, nắm chặt lấy bầu ngực trong tay, tay kia cũng đã đặt lên cặp mông nở nang.

Nhũ hoa của công chúa không giống như bầu ngực nữ nhi bình thường, mịn màng, đầu nhũ không lạnh giá, mà mềm mại co giãn, đang từ từ cương lên dưới bàn tay nóng bỏng của hắn.

Nhũ hoa của thiếu phụ đúng là so với thiếu nữ trắng mịn mềm mại hơn nhiều.

Từng đợt sóng từ giữa lòng bàn tay mà lan tỏa lan tỏa ra khắp người.

"Là cô cô dụ dỗ ta, không thể trách ta được". Hàn Mạc tim đập dồn dập. Hắn là một nam nhân, bị một tuyệt sắc giai nhân khiêu khích, nếu không có phản ứng, thì không còn là nam nhân nữa.

Tú công chúa bất thần rên rỉ, một bàn tay đặt lên tay Hàn Mạc đang ở trên ngực mình như muốn đẩy ra, nhưng đôi môi thì lại ép chặt vào môi hắn.

Hàn Mạc vuốt ve cặp nhũ hoa trắng nõn, đã cảm giác đầu nhũ căng cứng, không e dè nữa, dùng hai ngón tay kẹp lấy, cảm giác như đang ở cõi cực lạc, bàn tay kia xoa nắn cặp mông tròn trịa, toàn thân lâng lâng bay bổng.

Trong lòng hắn, mỹ nhân hơi uốn éo, thân hình mềm như rắn, run lên bần bật, mãi sau, rất lâu sau, Tú công chúa mới dứt môi ra, đôi mắt quyến rũ long lanh như nước, thở gấp:

-Ngươi… ngươi thật to gan… không… cấm…

Hàn Mạc đang cảm nhận cặp nhũ hoa mềm mại trắng nõn trong tay mình, nghe Tú công chúa thở gấp, trong nháy mắt tỉnh cả người, dù sao nàng cũng là công chúa, là muội muội của đương kim Thánh thượng, mình đúng là to gan phạm thượng. Hắn tiếc nuối rời tay khỏi ngực công chúa, ôm lấy nàng khẽ dìu đứng dậy, nhẹ nhàng buông nàng ra, ấp úng:

-Cô cô… ta…

Tú công chúa run rẩy trở lại bên tháp, người mềm nhũn, ngực phập phồng, xiêm y xộc xệch, một bên ngực lộ ra trắng nõn, bên kia cũng lộ ra gần nửa, như sương như tuyết. Nàng khoanh tay che lại, cặp mắt đẹp trừng lên nhìn Hàn Mạc, chỉ tay vào hắn, mắng khẽ:

-Ngươi… ngươi to gan… không sợ… không sợ mất đầu sao?

Hàn Mạc trấn tĩnh cười:

-Nàng vốn là một mỹ nhân, ta là một nam nhân bình thường.

Dừng một chút, nhìn Tú công chúa rất dịu dàng, cúi người thi lễ:

-Ta sẽ không chết, nhất định sẽ sống trở về gặp nàng.

Nói xong câu đó, cầm lấy mũ giáp để một bên, sải bước mà đi.

Tú công chúa ngồi trong phòng thở hổn hển, gương mặt xinh đẹp đỏ rực, giống như thiếu nữ có chút ngượng ngùng, nhìn bóng Hàn Mạc đi xa dần, khẽ cắn môi, sẵng giọng:

-Thật là đồ bại hoại, đáng chết.

Nàng kẹp nhanh hai chân vào nhau, cảm giác phần dưới cơ thể ướt át, bỗng xuân tình trào dâng trong lòng, gương mặt xinh đẹp lại ửng hổng, tươi như hoa hàm tiếu, khuynh thành đảo quốc.

Hàn Mạc cưỡi ngựa rời khỏi cung, trong đầu vẫn còn in cảnh tượng lúc nãy, cảm thấy thích thú vô cùng. Tâm trí lúc này chưa trấn tĩnh hẳn, tuyệt thế báu vật của nước Yến đã bị mình vò xiết trong tay, cảm giác thật là kích thích.

Hắn đem ngón tay đã đặt ở đầu nhũ hoa của công chúa lên mũi ngửi, trên tay hãy còn lưu lại hương thơm, khẽ thở dài:

-Thơm quá… thật to… đẹp quá

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/quyen-than/chuong-290/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận