Sát Thần
Tác giả: Nghịch Thương Thiên
-----oo0oo-----
Chương 224: Vẫn Thạch trận.
Dịch: Chất Độc
Nguồn: Tàng Thư Viện
Bụi mây dầy đặc, xương trắng đầy đất, chín tòa cung điện cao vút bị tàn phá, cung điện do cột đá che trời chống đỡ, mỗi một tòa cung điện, đều như là một ngọn núi nhỏ.
Chín tòa cung điện có rất nhiều cột đá bị vỡ vụn, có ba tòa cung điện đã mất thạch đỉnh, giống như tùy thời đều sẽ sụp đổ.
- Mẹ nó, nơi này khẳng định có rất nhiều người đã tới, trên thi cốt nơi này sạch sẽ, ngay cả y phục đều bị lấy, không còn sót lại chút gì.
Dương Kỳ đi lòng vòng bên trong một tòa cung điện một hồi, luc lọi rất nhiều thi cốt nhưng vẫn không thu hoạch được gì, lắc lắc đầu, lớn tiếng oán giận.
Sau khi Thạch Nham đến đây, không hành động gì cả, biết nơi này nhất định không tồn tại dị bảo nào.
- Nói thừa, đã sớm nói cho ngươi, ngươi không thể lấy được cái gì ở trong này đâu.
Lý Phượng Nhi nhíu nhíu mày
- Nơi này cấm chế và kết giới cũng không tồn tại, chúng ta có thể lại đây, người khác tự nhiên cũng sẽ sớm đi qua, làm sao có thể còn cái gì để lại cho ngươi. Lần trước ta đi đến đây, cũng đã kiểm tra cẩn thận những cũng không có chút phát hiện, nếu ngươi có thể đủ tìm được cái gì thì mới kỳ quái đó.
- Ừm, nơi này khá an toàn, chắc chắn không có lưu lại cái gì.
Dương Mộ gật gật đầu, dò xét một chút, nói:
- Ta nghĩ đám người Phan Triết chắc sẽ tìm đến đây, địa thế nơi này trống trải thật sự thích hợp đánh một trận. Ừm, cũng không biết đến đây bao nhiêu người, nếu người tới nhiều quá mà bọn họ không cách xa nhau, thật ra rất khó giết chết.
- Trước tiên xác định hướng lui đã.
Dương Tuyết do dự một lát
- Nếu thực sự có nhiều người tới, chỉ cần chúng ta giao chiến bất lợi, phải lập tức rút khỏi nơi này Sau đó lại tìm cơ hội đối phó bọn họ, dù sao này Chiến Trường Thâm Uyên cực kỳ rộng lớnchúng ta phải ở trong này ba năm, không cần liều chết ngay từ đầu.
- Chín tòa cung điện này cũng là một loại trận pháp kỳ dị, chỉ là trận pháp này bị tổn hại, đã không thể hoạt động bình thường.
Khương Hồ Tuyền trầm ngâm một lát, nói:
- Xuyên qua này chín tòa cung điện này rất dễ dàng, bụi mây bên kia rất nhiều, trong đó có năng lượng dao động rất khác thường, tin tưởng khu vực kia còn có cấm chế tồn tại, nhưng nếu chúng ta muốn rút lui, nhất thiết phải đi bên kia, khu vực có nguy hiểm với chúng ta, cũng sẽ tạo thành uy hiếp với những kẻ truy sát.
Thạch Nham không khỏi nhìn phía về phía sau chín tòa cung điện, khu vực bui mây quá dày đặc, hắn thả ra thần thức, ở trong đó không phát hiện ra dao động sinh mệnh nào, lại có thể cảm giác được bên trong vẫn tồn tại một luồng năng lượng dao động cực kỳ quỷ dị.
Giống như, cấm chế bên trong vẫn đang vẫn chuyển, đang đợi người đến chui đầu vô lưới.
- Trước xác định phương hướng rút lui đi.
Dương Mộ gật đầu với Khương Hồ Tuyền.
- Vâng, ta đi xem sao.
Khương Hồ Tuyền một thân một mình đi vào khu vực kia, nhìn nơi bụi mây dầy đặc, chần chừ trong chốc lát, nói với Dương Mộ:
- Các người không cần tiến vào, để ta vào xem sao, bảo đảm không sao ta sẽ gọi các người vào.
Nói xong, một mình Khương Hồ Tuyền xâm nhập, thân ảnh hắn một bước đi vào trong đó, lập tức biến mất.
Giống như, hắn một bước đi vào một thế giới khác, ngay cả khí tức trên người đều biến mất sạch sẽ.
Sắc mặt Thạch Nham khẽ biến, lặng lẽ buông ra thần thức tìm kiếm, lại phát hiện ở khu vực kia, lại không có khí tức sinh mệnh của Khương Hồ Tuyền.
Âm thầm kinh hãi, Thạch Nham biết được Chiến Trường Thâm Uyên này quả nhiên khắp nơi đều có cổ quái, lập tức bắt đầu cẩn thận hơn.
Không biết qua bao lâu, vẻ mặt Khương Hồ Tuyền chật vật từ bên trong đi ra, toàn thân đầy tro bụi tóc tán loạn, hình như đã trải qua một hồi tai nạn.
- Thế nào?
Dương Mộ vội vàng hỏi.
- Là Vẫn Thạch trận! Ta đi vào, còn có thiên thạch rất lớn từ trên trời giáng xuống, thiên thạch cực kỳ dày đặc, mỗi một khối đều từ lớn như cối xay, sức mạnh công kích cực kỳ hung mãnh. Ừm nếu đi qua đó, phải đối mặt thiên thạch oanh kích, sơ ý một cái liền sẽ bị nện thành thịt nát.
Vẻ mặt Khương Hồ Tuyền nghiêm túc nói.
- Có phương pháp phá giải không?
Lý Phượng Nhi thở nhẹ.
- Còn chưa tìm được, trước tiên ta cần khôi phục một lát, sau đó lại đi vào tìm.
Khương Hồ Tuyền lắc lắc đầu, yên lặng ngồi xuống, lấy ra bình ngọc, đổ ra ba viên Hồi Nguyên đan nuốt vào.
- Nơi này thật đúng là nguy hiểm trùng trùng nha, xem ra muốn sống sót ở Chiến Trường Thâm Uyên, thật đúng là không phải một chuyện dễ dàng.
Dương Kỳ cảm thán nói. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
- Ừm, trong Chiến Trường Thâm Uyên cấm chế và kết giới có mặt khắp nơi, càng khó đối phó với những kẻ truy sát mà chúng ta sắp sửa đối mặt!
Sắc mặt Dương Mộ cũng trầm trọng, nghiêm túc nói.
Khương Hồ Tuyền khôi phục trong chốc lát, lại đứng lên, một lần nữa chui vào trong đó.
Hồi lâu sau, Khương Hồ Tuyền lại từ bên trong chật vật đi ra, khóe miệng đã thêm một vết máu, hình như ở bên trong bị thiên thạch nện trúng, khí tức hỗn loạn.
Sau khi đi ra, Khương Hồ Tuyền không nói lời nào, lại lấy ra Hồi Nguyên đan, tiếp tục điều tức khôi phục.
Sắc mặt đám người Thạch Nham nặng dần đi, không nói được một lời, chỉ nhìn chăm chú vào Khương Hồ Tuyền.
Đi vào hai lần, Khương Hồ Tuyền lần sau chật vật hơn lần trước, hắn có chút tinh thông trận pháp cũng đều rơi vào cái kết cục như thế, nếu như là người không biết gì về trận pháp cả, mạo muội tiến vào, chẳng phải là sẽ rất khó còn sống đi ra sao?
Vẫn Thạch trận này, chỉ là một trận pháp mà bọn hắn đi vào Chiến Trường Thâm Uyên đụng tới, mà Khương Hồ Tuyền có cảnh giới Địa Vị hơn nữa tinh thông trận pháp cũng đều chật vật như thế, người bên ngoài còn có thể xuyến qua đó hay không?
- Xem ra, Chiến Trường Thâm Uyên này quả thực ở lại không dễ dàng.
Dương Mộ than khẽ
- Trước kia vẫn nghe nói sự kỳ dị trong này, cũng có chút không quá tin tưởng, cảm thấy có thể đồn đãi phóng đại hung hiểm nơi này, hôm nay ta mới biết được, đồn đãi không sai chút nào, không tiến vào trong đó, thật sự không ngờ bên trong đáng sợ thế.
- Cũng tốt.
Thạch Nham cười cười, lạnh nhạt nói:
- Nơi này càng hung hiểm, đối với chúng ta càng có lợi, nếu chúng ta chết thì người bên ngoài cũng khó thoát khỏi tập kích chết người nơi này. Ha ha, đệ nghĩ những tên tiến đến truy sát chúng ta, thực lực tổng thể chắc là càng mạnh hơn chúng ta, nói cách khác tổn thất của bọn họ ở trong này sẽ lớn hơn nữa.
- Ừm, đây cũng là nguyên nhân vì sao chúng ta lại tới nơi này.
Dương Tuyết gật gật đầu
- Chính là vì nơi này khắp nơi hung hiểm, muốn đối phó chúng ta sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.
Trong lúc mọi người nói chuyện, Khương Hồ Tuyền lại mở ra mắt.
- Khương thúc, thế nào?
Dương Kỳ vội hỏi.
Lắc lắc đầu, sắc mặt Khương Hồ Tuyền ảm đạm
- Nhưng ta gặp được trận nhãn khả năng khống chế Vẫn Thạch trận, nhưng bên trong trận nhãn kia có rất nhiều cổ văn lạ, những văn tự cổ xưa này ngay cả ta cũng không biết, không biết ý nghĩa của những cổ văn này, ta rất khó tìm ra phương pháp phá giải.
- Văn tự cổ đại?
Thạch Nham sửng sốt, chợt hỏi:
- Văn tự cổ đại dạng gì?
- Chắc là một loại văn tự hình lõm thời kỳ thượng cổ, chuyên dùng ở trên trận pháp và cấm chế, chỉ có trận pháp sư thời kỳ thượng cổ mới hiểu những văn tự này, thời đại chúng ta có rất ít người biết văn tự cổ đại này.
Khương Hồ Tuyền thở dài một tiếng
- Ngay cả sư phó của ta, cũng không biết được đầy đủ những văn tự cổ đại này, ta càng kém hơn.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Dương Tuyết ngạc nhiên
- Không hiểu những văn tự cổ đại đó, có phải sẽ không phá giải được Vẫn Thạch trận kia?
- Không biết ý nghĩa của những văn tự cổ đại kia, chắc chắn ta không dám lộn xộn, bằng không nguy hiểm sẽ lớn hơn nữa.
Khương Hồ Tuyền bất đắc dĩ gật đầu.
- Ngươi có thể viết ra những văn tự cổ đại ngươi nhìn thấy không?
Thạch Nham đột nhiên nói.
Mọi người kinh ngạc, đều kỳ quái nhìn về phía Thạch Nham, không biết vì sao hắn lại nói ra lời này.
- Tiểu Nham tử, đệ muốn làm gì?
Dương Mộ ngẩn ngơ
- Chẳng lẽ, đệ còn biết văn tự thời kỳ thượng cổ hay sao?
- Biết một ít, nhưng không biết những văn tự cổ đại này, có phải ta biết hay không.
Thạch Nham gật đầu.
- A? Ngươi thật sự biết sao?
Đôi mắt xinh đẹp của Lý Phượng Nhi hiện lên tia sáng kỳ dị, đột nhiên lắc lắc đầu có chút không tin
- Không phải ngươi đang nói đùa chứ? Ngay cả sư phó Khương thúc cũng biết không đầy đủ, chẳng lẽ ngươi có thể biết sao?
- Khương thúc, ngươi viết ra cho ta xem đi.
Thạch Nham kiên trì.
Khương Hồ Tuyền cũng không hiểu ra sao, trầm ngâm một lát, nói:
- Văn tự cổ đại bên trong trận nhãn kia, cũng chỉ có vài cái ta còn nhớ rõ, ừm, chỉ là không biết ý nghĩa, ngươi muốn xem thì ta sẽ viết cho ngươi xem vậy.
Khương Hồ Tuyền ngồi trên mặt đất, cầm trong tay một thanh chủy thủ, trên mặt đất ở đây khắc ra sáu cái văn tự kỳ lạ.
- Lâm! Hưu! Hỏa! Phong! Sinh! Tử!
Thạch Nham chỉ vào từng văn tự cổ đại trên mặt đất, từng chữ một, bình tĩnh quát nhẹ lên
- Chính là này sáu chữ này, trùng hợp ta đều biết hết.
Mọi người ngốc như gà rô ti.
- Không phải ngươi nói lung tung chứ?
Lý Phượng Nhi ngây người một chút, nhịn không được kinh hô lên.
Đám người Dương Mộ, Dương Kỳ cũng đều có vẻ mặt không quá tin tưởng, ánh mắt cực kỳ cổ quái, bán tín bán nghi, hình như cảm thấy Thạch Nham có thể biết những văn tự cổ đại đó, không phải là sự thật.
- Nham thiếu gia, thật sự là sáu chữ này sao?
Vẻ mặt Khương Hồ Tuyền chấn động, bỗng nhiên đứng lên, trong hai mắt hiện lên một tia sáng kinh dị.
- Sẽ không sai đâu.
Thạch Nham khẳng định gật gật đầu
- Trước khi ta mười bảy tuổi, cực kỳ hứng thú với những văn tự cổ xưa, loại văn tự này vừa vặn ta biết được một ít, chắc chắn chính là sáu chữ này.
- Ta lại đi xem sao.
Khương Hồ Tuyền trầm ngâm một lát, đột nhiên nói:
- Lần này ta sẽ động vào trận nhãn, nếu tin tức Nham thiếu gia không sai, ta nghĩ ta có thể phá giải Vẫn Thạch trận. Nhưng mà, nếu Nham thiếu gia đưa lầm tin tức, ta nghĩ, ta sẽ không trở về nữa. . .
Khương Hồ Tuyền nhìn chằm chằm vào Thạch Nham thật kỹ, hình hư đang chờ đợi cái gì.
Mọi người biến sắc, đều nghe ra ý trong lời Khương Hồ Tuyền, khi lại nhìn về phía Thạch Nham, một đám sắc mặt trầm trọng.
- Sẽ không sai đâu.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Thạch Nham bình tĩnh trả lời
- Yên tâm đi Khương thúc, ta sẽ không hại ngươi đâu, tin tưởng ta, sáu chữ này tuyệt đối không sai.
- Được!
Khương Hồ Tuyền quát trầm một tiếng, không hề do dự, lần thứ ba chui vào trong đó.
- Tiểu Nham tử. . .
Dương Mộ thở nhẹ một tiếng, muốn nói cái gì đó, lại cuối cùng cười khổ lắc lắc đầu, không có nói ra lời sau đó.
- Ta biết các ngươi lo lắng cái gì.
Khuôn mặt Thạch Nham lạnh nhạt, nhếch miệng cười
- Đại ca, huynh thấy ta giống loại người xằng bậy sao?
Dương Mộ ngẩn người, bỗng lắc lắc đầu.
- Vậy là được rồi, yên tâm đi, Khương thúc không sao đâu.
Thạch Nham trấn an nói.
- Có người đến, thật đúng là nhanh à.
Lý Phượng Nhi khẽ quát một tiếng, không biết từ khi nào, thân thể yêu kiều của nàng đứng ở một phía trên cột đá bị gãy, từ trên cao nhìn ra đằng xa, khuôn mặt xinh đẹp dần dần khó coi
- Phan Triết, Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tình, Tào Chỉ Lam, Tà Khôi, Hà Thanh Mạn. . .
- Tà Khôi! Hà Thanh Mạn!
Ánh mắt Dương Mạc đột nhiên âm lãnh lại, cười lạnh nói:
- Thiên Tà Động Thiên thật đúng là dám xuống tay nha, xem ra lần này lúc bọn họ đối phó Dương gia chúng ta, thật sự là không hề cố kỵ gì.
- Hà Thanh Mạn cũng đến đây?
Trong mắt Dương Tuyết chợt lóe lên hàn quang, tức giận nói:
- Không ngờ nàng cũng tham dự vào việc này!
- Huynh biết quan hệ của muội và nàng rất tốt.
Dương Mộ thở dài
- Nhưng vào lúc này, dù cho quan hệ tốt cũng không có tác dụng gì. Ài, thử nhìn xem, nếu nha đầu kia chỉ làm làm bộ dáng, chúng ta cũng không cần hạ thủ tàn nhẫn, nhưng nếu nàng thật sự muốn giết chúng ta, hừ, vậy cũng đừng lưu tình!
- Muội biết làm sao.
Dương Tuyết hít một hơi, sắc mặt trầm trọng gật đầu.
-o0o-