Sát Thần
Tác giả: Nghịch Thương Thiên
-----oo0oo-----
Chương 264: Phá cấm
Dịch: nvhiep1994
Biên: Chất Độc
Nguồn: Tàng Thư Viện
Ngọn lửa nóng rực, từng đám từ trong hai bàn tay của Thạch Nham bay ra, toàn bộ rót vào cửa thạch động trước mặt.
Sau khi giằng co hồi lâu, kết giới ở cửa sơn động Âm thú sơn bị Thiên hỏa đốt chảy rốt cuộc đã xuất hiện tình trạng không chống đỡ nổi nữa, để lộ ra một lỗ nhỏ cháy khét.
Vẻ mặt mọi người đều phấn chấn.
Ánh mắt Thạch Nham cũng sáng ngời, như từ lỗ hổng nhỏ kia nhìn thấy được tia sáng thắng lợi, lại dồn hết sức đưa viêm lực cực nóng của Thiên Hỏa tiếp tục rót vào lỗ thủng kia.
Đợi đến lúc từng ngọn lửa do Thiên hỏa hóa thành đều chui vào trong đó từng chút ăn mòn cửa động kia, nhanh chóng khuếch rộng lỗ hỗng. Những thủ lỉnh dị tộc như Đế Sơn, Vũ Nhu đều biểu lộ ra biểu tình cực kỳ kinh hỉ.
Bất luận kẻ nào cũng đều nhìn ra được, với tốc độ thiêu đốt cứ tiếp tục thì sẽ phá được sơn động kia, xé rách lỗ hỗng đủ lớn để mọi người có thể xâm nhập vào.
Ánh mắt Đế Sơn chợt lóe tia chớp, trầm ngâm một lát rồi bắt đầu lặng lẽ hướng tới gần chỗ Thạch Nham.
Đám người Đa Long cũng không có do dự lâu, một đám đều đuổi theo, tập trung chỗ trên không cách Thạch Nham chỉ có ba mươi mét, luôn nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Thạch Nham.
Không có bước vào Âm Thú Sơn, sấm sét trên bầu trời đỉnh núi cũng sẽ không đánh xuống dưới.
Cấm chế thần kỳ trong tận trời cao dường như cũng có ý thức của mình, nó cũng có giới hạn của nó chính là không cho phép cao thủ hai dị tộc tiến vào Âm thú sơn, chỉ cần thân thể bọn họ bước lên Âm thú sơn thì cấm chế này sẽ lập tức phát động, đánh xuống sấm sét khủng bố.
- Chờ một lát đã, một khi cửa động bị xé rách đủ lớn thì chúng ta lập tức tiến vào.
Đế sơn với vẻ mặt nghiêm túc, quay đầu lại liếc mắt nhìn năm người, trầm giọng nói:
- Mọi người hãy cẩn thận, trong núi tất có dị biến, nói không chừng sẽ có hung hiểm rất lớn, không được khinh thường.
Năm người Vũ Nhu, Dịch Thiên Mạc đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Sáu cường giả đỉnh phong của hai dị tộc ở ngoài chỗ ba mươi mét, mắt lạnh lùng nhìn hành động của Thạch Nham, đã chuẩn bị tiến vào bất cứ lúc nào.
Trên trán Thạch Nham đã lấm tấm mồ hôi, sau lưng cũng sớm ẩm ướt, đây là do tiêu hao lực lượng quá nhiều.
Thân thể hắn đã từng được Thiên hỏa rèn luyện thời gian dài, gân mạch và huyết nhục đã hơi thích ứng được với sức nóng của Thiên hỏa, nhưng mà hỏa viêm lực lần này từ Huyết Văn giới tràn ra đều nóng bức hơn bất cứ lần nào trước kia, nhiệt độ cực nóng của Địa tâm hỏa thật sự tiến hóa thành công đã mạnh hơn trước kia gấp mấy lần.
Mãi đến giời phút này, Thạch Nham mới biết được Địa tâm hoả trước kia còn chưa thì nó còn chưa thực sự được coi là Thiên hỏa, củng lắm xem như là Địa hỏa biến dị, chưa có đạt đến nhiệt độ của Thiên hỏa.
Nhưng Địa tâm hỏa bây giờ, sau khi hấp thu Thái dương chi tinh đã xảy ra sự lột xác rất lớn, chẳng những hình thành linh hồn đầy đủ, có được hình thái sinh mệnh cực kỳ hoàn mỹ mà ngay cả hỏa viêm lực cũng tăng lên một mức độ mới.
Mơ hồ, Địa tâm hỏa vạn năm đã có vốn để cân bằng với Huyền Băng Hàn Diễm, giống như Huyền Băng Hàn Diễm có năng lực thần kỳ có thể hủy thiên diệt địa.
Bởi vì lực lượng của Địa tâm hỏa được tăng cường nên hỏa viêm lực do nó phóng ra cũng mạnh mẽ hơn xưa nhiều lắm, làm cho Thạch Nham đã hơi chiu không thấu nên lúc rót Tinh Nguyên vào trong từng luồng ngọn lửa đã tiêu hao càng nhiều lực lượng hơn, đến ngay cả thần thức ý niệm của hắn cũng hao tổn rất lớn.
Một thân mồ hôi dính lên người bị Thiên Hỏa làm bốc hơi rất nhanh, rồi lại tuôn ra tiếp.
Toàn thân Thạch Nham đều thấy không thoải mái nhưng vẫn chịu khổ, tập trung ý chí, không ngừng phóng thích ra thần thức, thể Tinh Nguyên cuồn cuộn không dứt trong cơ thể rót mạnh vào trong lòng bàn tay dung hợp với từng ngọn lửa của Thiên hỏa bốc ra, rồi tạo thành năng lượng Thiên hỏa mang theo lực công kích siêu cường.
"Xuy xuy!"
Thiên hỏa hừng hực thiêu đốt, lỗ thủng trước mặt càng lúc càng lớn, dần dần đã to bằng đầu người.
Sắc mặt Thạch Nham vui vẻ nhưng không dám thả lỏng, lại vội vàng thúc dục Tinh Nguyên trong thân thể rót vào hỏa viêm đỏ rực bốc chảy ở hai tay, chui thẳng vào bên trong lỗ thủng.
Hai tay cuồn cuộn Thiên hỏa, đầu mỗi một ngón tay như có một con hỏa xà liên tục lè lưỡi, thật yêu dị kỳ bí, bên trong ngọn lửa đỏ rực lại hiện ra màu tím mờ. Đó là màu sắc kỳ lạ do Thiên hỏa, thần thức và Tinh Nguyên dung hợp thành.
Hai tay đưa vào chỗ trống, Thạch Nham khống chế viêm nhiệt mạnh mẽ của Thiên hỏa đưa lực lượng rót vào cánh tay rồi dùng sức xé rách lỗ thủng kia.
Càng nhiều hỏa viêm Thiên hoa từ mu bàn tay và trong bàn tay hắn bốc lên, Địa tâm hỏa vạn năm đã cảm ứng được sự gấp gáp của hắn nên đã trào ra hỏa viêm mạnh mẽ hơn, trợ giúp Thạch Nham xé mở kết giới.
"Xoẹt!"
Một âm thanh khá giòn giã đột nhiên từ bên trong lỗ thủng kia phát ra, hai tay Thạch Nham kéo xé đã mạnh mẽ xé rách lỗ thủng chỉ to bằng đầu người biến thành lỗ hỗng có thể để một người trưởng thành chui vào.
- Đi!
Đế Sơn trầm giọng quát lên, cánh chim màu đen chấn động, như một luồng tia chớp màu đen, chợt lóe lên rồi biến mất.
Thạch Nham chỉ ngây người một lúc, còn chưa kịp suy nghĩ thì đã phát hiện Đế Sơn kia đã xuyên qua kết giới tiến vào trong lòng núi Âm thú sơn.
Đám người Vũ Nhu, Dịch Thiên Mạc cách đó không xa nhìn thấy Đế Sơn đã hành động nên cũng không do dự nhiều, hóa thành từng luồng ánh sáng, dùng tốc độ làm cho ánh mắt Thạch Nham hoa mắt lần lượt tiến vào trong lòng núi Âm thú sơn.
Dưới chân núi Âm thú sơn, phần đông tộc nhân của Âm Mị tộc và Dực tộc, đột nhiên bắt đầu lớn tiếng hoan hô, nguyên đám vô cùng kinh hỉ.
Những người này đột nhiên cảm thấy tràn trề vui sướng, đã sớm chúc mừng.
Còn có một ít tộc nhân, thậm chí bắt đầu nâng chén hoan hô.
Cũng có một ít cường giả tu vi tinh thâm, cũng đều phá không bay lên, vọt thẳng tới phương hướng Thạch Nham. Lúc này, chung quang Âm thú sơn toàn bộ đều là âm thanh vui mừng như điên.
Thạch nham chỉ ngây người một lúc, liền phát hiện có mười mấy cường giả của hai tộc đang tiến gần tới đây, sắp sửa nhảy vào cửa động chỗ hắn.
"Rầm rầm ầm!"
Bỗng chốc tiếng sét đánh kinh thiên động địa, đột nhiên từ chỗ sâu trong bầu trời truyền ra.
Từng đường tia chớp khủng bố, giống như màn mưa dày đặc đột nhiên bao trùm toàn bộ Âm thú sơn.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Âm thú sơn bị tia chớp dày đặc khủng bố bao phủ lại, liếc mắt nhìn thì thấy từng tia chớp khủng bố kia giống như bức rèm che kéo xuống.
Tiếng kêu thảm thiết như quỷ khóc thần sầu, cũng theo đó mà chui vào trong tai.
Bị những tia chớp khủng bố kia liên tục đánh xuống dưới, thân thể nhữngcường giả Âm Mị tộc và Dực tộc xông lên lập tức biến thành cháy đen, giữa hư không sợ hãi lắc lư lão đảo, không kiên trì được lâu cũng đều rớt xuống dưới, giữa chừng thân thể một đám đei62 nổi tung, huyết nhục bay tứ tung.
Hơn mười tên cường giả hai tộc, chỉ một chốc thôi đã thi cốt không còn.
Bốn phía Âm thú sơn, tất cả dị tộc nhân đều nhìn thấy, sắc mặt hoảng sợ mà tiếng hoan hô cũng im bặt đi.
Mặc dù là ai cũng không có suy đoán được trước như thế, chỉ trong chớp mắt mà mười cường giả cảnh giớ Thiên Vị lại bị đánh chết nhanh như vậy.
Không một chút dấu hiệu báo trước, không có một chút chuẩn bị trước, mười người kia cứ như thế mà đi đời nhà ma.
Dị tộc nhân đang chúc mừng, bỗng ngơ ngác nhìn thịt vụn giữa không trung rớt xuống, nhìn màn mưa máu rậm rạp mà tất cả đều an phận lại.
Vài cao thủ dị tộc khác vốn cũng muốn tiến vào đã bay đến giữa không trung lại vội vàng dừng lại, không dám tới gần Âm thú sơn thêm một bước nào nữa.
Thạch Nham cũng biến sắc. Ngay sau đó hắn liền phát hiện trong lúc hắn ngây người một lúc thì kết giới bị xé rách lại bắt đầu chậm rãi co rút lại.
Nhướng mày hơi do dự, hắn đột nhiên xuyên qua kết giới, tiến vào giữa sơn động. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
"Gào gào gào!"
Tiếng rít gào đinh tai nhức óc của Âm thú, khi hắn tiến vào sơn động lập tức truyền tới.
Tiếng rít gào vang dội của Âm thú không kém hơn tiếng sét đánh ở bên ngoài, trong tiếng gầm gừ kinh thiên động địa, thân ảnh sáu người Đế Sơn càng lúc càng xa, toàn bộ đều phóng đi về hướng lòng núi.
Vũ Nhu ở đằng sau cùng.
Đợi sau khi thân ảnh năm người Đế Sơn biến mất, tộc trưởng Bạch Dực tộc ở đằng xa hiện ra thân ảnh xinh đẹp, nàng từ xa nhìn Thạch Nham, bỗng ôn nhu mời nói:
- Cùng nhau vào đi.
Thạch Nham sửng sốt, chần chừ một chút rồi nói:
- Không cần ta khống chế kết giới này không khép lại sao?
Vũ Nhu cười nhạt, nhẹ nhàng lắc lắc đầu
- Nếu ngươi có thể xé rách nó thì lần sau cũng có thể phá vỡ nó từ bên trong, chờ sau khi giải quyết tình hình trong núi xong rồi ngươi lại xé rách kết giới này là được. Bên ngoài sấm sét phong bế vách núi, không còn ai có thể tiến vào, ngươi thủ tại đây cũng chỉ tiêu hao lực lượng vô ích. Chúng ta cũng không biết phải ở bên trong kia bao lâu, nếu chờ chúng ta xử lý xong chuyện trong kia mà ngươi lại hao hết lực lượng vô ích thì thật xấu hổ.
Thạch Nham gật đầu, dứt khoát bỏ qua việc giữ cho kết giới mở rộng, bay vút thẳng tới hướng Vũ Nhu.
- Thạch nham......
Đợi khi hắn đi đến bên cạnh, Vũ nhu bỗng nhiên thấp giọng xuống, nhẹ nhàng hô lên.
- Sao thế?
Thạch Nham nhỏ giọng, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
- Hãy cẩn thận.
Do dự một chút Vũ Nhu mới nhẹ giọng nói:
- Trong lúc nữa ngươi tận lực đừng cách ta quá xa, để tranh có bất ngờ xảy ra, còn nữa phải lưu ý Đa Long và ba thống lĩnh Âm Mị tộc, nói không chừng ở bên trong đó họ sẽ nhắm vào ngươi...
Thạch nham cau mày, trầm giọng nói:
- Bọn họ không cần ta phá bỏ kết giới bên ngoài sao?
- Khó nói...
Trên khuôn mặt kều mị của Vũ nhu tràn đầy vẻ ngưng trọng
- Có lẽ ngươi cũng đã nhận ra, lúc sấm sét bên ngoài phong bế vách núi, lực lượng kết giới bên trong Âm thú sơn đã bắt đầu yếu đi. Nếu chúng ta tiến vào trong này có nghĩa là sự tồn tại của kết giới đã không có tách dụng, có lẽ, chờ sau khi giải quyết xong chuyện trong lòng núi, lực lượng kết giới áp chế hai tộc chúng ta sẽ không còn tồn tại. Đến khi đó, ngươi đã không còn giá trị gì với bọn họ...
Thạch nham đột nhiên biến sắc, trầm mặc một chút, mới gật đầu thật mạnh:
- Ta hiểu rồi.
- Ta đã đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi phá bỏ kết giới, ta sẽ hết sức bảo vệ ngươi, ta nói lời giữ lời.
Vũ Nhu dù ở bên trong sơn động u ám nhưng đôi mắt lại lóe sáng
- Ta sẽ cố hết sức, nhưng mà, nếu thật sự không được, ngươi cũng đừng oán trách ta...
Bên trong thạch động nơi đây, trong lòng Thạch Nham bỗng thấy ấm áp, hắn lớn mật dùng tay áp lên cánh chim của Vũ Nhu, chân thành nói:
- Ta vẫn sẽ cảm ơn nàng.
Bỗng nhiên toàn thân tộc trưởng Bạch Dực tộc ửng đỏ, khuôn mặt kiều mỵ cũng ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp bỗng mơ màng, đồng thể đẫy đà thành thục lại run rẫy lên một cách kỳ diệu.
- Ồ?
Thạch Nham ngạc nhiên, kinh ngạc nói:
- Nàng sao thế?
- Tiểu tử thối!
Vũ nhu tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng không có chút lực uy hiếp, ngược lại là thiên kiều bách mị, khiến người ta phải phạm tội.
Cắn chặt răng, Vũ Nhu thấp giọng nói mắng:
- Chẳng lẽ ngươi không biết, cánh của nữ nhân Dực tộc chúng ta còn mẫn cảm hơn cả cấm khu và bộ ngực sao, tuyệt đối không thể cho kẻ khác phái chạm vào sao?
- Ta không biết à! Thạch Nham ngỡ ngàng, lắc đầu tỏ vẻ vô tội.
-o0o-