Sát Thần
Tác giả: Nghịch Thương Thiên
Chương 313: Ám Từ Vụ Chướng
Dịch: Chiêu Minh
Biên dịch: Hoàng Oanh
Nguồn: Tàng Thư Viện
Nhật đảo.
Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên đi đến một căn nhà đá ba tầng. Trước nhà hoa cỏ xanh um, linh khí đậm đặc, có mấy cây hoa Hướng dương phát sáng dưới ánh trăng, khá là kì dị.
Hạ Thần Xuyên đang đứng giữa những cây hoa Hướng Dương đó, chắp tay sau lưng nhìn ánh trăng lành lạnh tựa như đang tính toán gì đó.
Thân là chủ nhân của Hạ gia, Hạ Thần Xuyên ở Vô Tận hải được người ta tôn kính vô cùng, nhưng mà ở Nhật đảo này lại chưa có ai tới thăm.
Các phương thế lực dường như không biết chủ nhân Hạ gia cũng đến Nhật đảo.
Nhân tình ấm lạnh đúng là không thể nào dự đoán được.
Hải vực Gia La đã tiêu rồi, Thiên Tà Động Thiên phản bội, Dương gia rút lui.
Hạ gia đúng là khó có thể trụ vững, không có Dương gia làm chỗ dựa, gia chủ lại thường xuyên điên điên khùng khùng, trong mắt mọi người, Hạ gia đã không thể gượng dậy, sợ là không thể đứng trong top 15 thế lực mạnh nhất Vô Tận hải.
Cũng do vậy, khi Hạ gia tiến vào vùng biển gần Vân Phong đảo, bất kể Cổ gia hay thánh địa Thiên Trì đều không coi đó là chuyện lớn, thậm chí còn muốn mua chuộc lực lượng tàn dư của Hạ gia để giúp đỡ bọn họ đối phó với ma nhân xâm nhập.
Danh vọng trước kia của Hạ gia đã chìm xuống đáy cốc, nếu không phải Thạch Nham uy hiếp Cổ Tiêu và Vu Cầm khiến bọn họ tự nhường năm hòn đảo làm nơi trú than thì có lẽ mâu thuẫn trong nội bộ Hạ gia sẽ ngày càng nghiêm trọng, nói không chừng có thể xuất hiện tình trạng chia rẽ.
Hạ Thần Xuyên biết rõ Vô Tận hải lúc này tuy vẫn nguy hiểm trùng trùng nhưng cũng ẩn chứa cơ hội để Hạ gia trọng trấn hùng phong.
Trước kia, ông ta không hề biết nên làm thế nào, nhưng sau khi Thạch Nham trở lại Vô Tận Hải, buộc Cổ Tiêu và Vu Cầm chịu thua, ông ta dường như mới nắm bắt được chút gì đó, quyết định thận trọng quấn lấy Dương gia, đánh cuộc thêm một ván.
“Thạch Nham à Thạch Nham, Hạ gia của ta đặt cược vào ngươi, hi vọng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng”.
Hạ Thần Xuyên lẩm bẩm tự nói, trong lòng ngập tràn cảm khái, ánh mắt đang nhìn vầng trăng sáng trên trời có thêm rất nhiều ý tứ phức tạp.
Thạch Nham đến Vô Tận hải chỉ mới khoảng năm năm.
Trước đây, Hạ Thần Xuyên chẳng biết Thạch Nham, căn bản không để một tiểu nhân vật như vậy vào trong lòng.
Nhưng mà đến hôm nay, không biết Thạch Nham nhờ vào thủ đoạn gì lại khiến Cổ Tiêu, Vũ Nhu liên tiếp bại trận.
Ngay cả Nhật thần Đường Uyên Nam tựa như cũng rất nể mặt hắn mới phái người đưa thiệp mời cho Hạ gia đến thương thảo kế hoạch đối phó Ma nhân.
Hạ Thần Xuyên tuy không biết Thạch Nham dựa vào cái gì nhưng cũng thầm đoán trong tay Thạch Nham chắc chắn phải có một loại lực lượng mạnh mẽ nào đó.
Thân là gia chủ, ông biết tường tận về các đại thủ lĩnh của Vô Tận hải, cho nên ông biết Cổ Tiêu, Vu Cầm là người thế nào.
Có thể khiến cho Cổ Tiêu, Vu Cầm chịu thua, chủ động nhường ra năm hòn đảo. Thạch Nham tất sở hữu một sức mạnh khiến Cổ Tiêu, Vu Cầm phải sợ hãi.
Bằng không, Cổ Tiêu, Vu Cầm sẽ không bao giờ chấp nhận, càng không thể nhượng bộ Hạ gia.
Mới chỉ năm năm ngắn ngủi, sau khi Dương gia bỏ trốn, một mình Thạch Nham có thể làm đến mức này, khiến cho Hạ Thần Xuyên phải nhìn hắn bằng con mắt khác xưa, buộc hắn phải đánh giá lại Thạch Nham lần nữa.
“Thật sự là một tiểu tử khiến người khác nhìn không thấu, Tâm Nghiên ở bên hắn chắc cũng không phải chuyện xấu”.
Hạ Thần Xuyên tự nói với mình.
“Ông ơi”.
Trong lúc ông ta đang trầm tư, âm thanh dịu dàng của Hạ Tâm Nghiên bỗng từ trong sân truyền tới.
Hạ Thần Xuyên ngẩng đầu đã thấy cháu gái đang kề vai Thạch Nham bước vào.
Ba năm không gặp, thân hình Thạch Nham càng thêm cường tráng, khí tức trầm ổn, lúc đi sinh ra uy phong như lão hổ, tự có một sự uy hiếp làm người khác phải khâm phục.
Âm thầm gật đầu nở nụ cười, Hạ Thần Xuyên nói với giọng ôn hòa:
“Tiểu tử ngươi đến rồi”.
Thạch Nham cười rực rỡ chân thành:
“Gặp được ông thật là tốt, lúc cháu trở về Vô Tận hải nghe nói Gia La hải vực đã thất thủ còn tưởng không còn gặp được ông nữa”.
Nụ cười trên mặt Hạ Thần Xuyên chợt cứng đơ, cười khổ lắc đầu thở dài nói:
“Nếu không phải chúng ta trốn nhanh, nói không chừng người không thể gặp được ta nữa”.
“Khụ khụ !”
Cách nơi này 50 mét, Dạ Trường Phong ho khan một chặp, rồi cười hi hi với Thạch Nham, vẫy tay nói:
“Ta có thể đến đó không ?”
Thạch Nham ngạc nhiên, nét mặt trở nên khóc dở mếu dở.
Dạ Trường Phong và Lâm Nhã Kì không biết bị bệnh gì cứ bám riết lấy hắn không rời, hắn đã ngăn cản mấy câu rồi nhưng hai người này lại không biết điều vẫn cứ đi theo.
Thạch Nham quả thật hết cách, trong lòng thầm tính có nên làm dữ một trận, buộc họ phải tự giác chút không.
“Hai vị này?” Hạ Thần Xuyên cũng có phần không hiểu ra sao, quét mắt nhìn hai người, hỏi Thạch Nham:
“Bạn của ngươi à?”
“Ha ha, chúng tôi đương nhiên là bạn”.
Không đợi Thạch Nham trả lời, Dạ Trường Phong đật đầu lia lịa, cười hi hi nói:
“Bạn rất tốt, sớm đã nghe nói Hạ gia chủ trí nhớ tốt, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền”.
Thạch Nham nhíu mày.
Hạ Tâm Nghiên liếc hai người một cái, hết cách nhỏ giọng nói:
“Các ngươi có thể tránh đi một chút không ? Chờ chúng ta nói chuyện xong lại đến phá đám không được sao?”
Suốt chặng đường, Dạ Trường Phong không ngừng lấy nàng và Thạch Nham ra làm trò đùa, tuy trong lòng không quá để ý nhưng Dạ Trường Phong có lúc nói bậy quá trắng trợn làm nàng có phần chịu không nổi, thầm hận tên nam nhân mặt trắng đẹp như phụ nữ này, cùng thầm rủa hắn vô sỉ.
“Ta thật sự có chuyện muốn nói”.
Mắt thấy mọi người giống như không hoan nghênh mình, muốn mở miệng đuổi người, Dạ Trường Phong vội vã giơ tay, bộ dạng nghiêm chỉnh nói:
“Chuyện rất quan trọng! Ta nghĩ Hạ gia chủ nhất định vô cùng hứng thú”.
Hạ Thần Xuyên ngạc nhiên:
“Chuyện gì ?”
“À, ta mang theo thiện ý mà đến, hi vọng có thể cùng Hạ gia kết thiện duyên”.
Dạ Trường Phong cười cười, tự mình bước về phía trước, bộ dạng nghiêm túc nói:
“Nghe nói gia chủ đời trước của Hạ gia Hạ Kinh Hầu đã tu luyện tới cảnh giới Thông Thần nhất trùng thiên, bởi vì võ hồn Luân Hồi xảy ra chuyện nên luôn ở tình trạng nửa tỉnh nửa điên, không biết có thật vậy không ?”
Hạ Thần Xuyên nhíu chặt mày, không biết nguyên nhân nhìn hắn lạnh nhạt nói:
“Lời đồn là thật”.
Hạ Khinh Hầu năm đó ở Vô Tận hải cũng là nhân vật nổi tiếng, nếu không phải tu luyện xảy ra vấn đề, thường xuyên ở trong trạng thái điên khùng, thì Hạ gia sao có thể suy bại tới mức này?
Trong lòng Hạ Thần Xuyên thầm thở dài, nghe Dạ Trường Phong đề cập đến chuyện này, sắc mặt trở nên không tốt.
Dạ Trường Phong gật đầu cười nhìn Thạch Nham nói:
“Ta có thể giúp Hạ Khinh Hầu tiền bối hồi phục bình thường”.
Mắt Thạch Nham sáng lên.
Còn Hạ Thần Xuyên, Hạ Tâm Nghiên thì run rẩy, dùng vẻ mặt không tin nhìn Dạ Trường Phong.
Lâm Nhã Kì cũng ngẩn ra một lúc, kinh ngạc nói:
“Tiểu Bạch, ngươi mới đến được bao lâu? Sao dường như còn hiểu biết nhiều hơn lão quỷ sư phụ vậy? Sư phụ từng căn dặn không cho ngươi làm loạn, ngươi muốn làm gì?”
Dạ Trường Phong cười hi hi nhún vai nói: xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
“Lão quỷ nói rồi, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, ta muốn làm gì thì làm”.
Hạ Thần Xuyên không biết hai người nói gì, trong mắt hiện lên tia sáng kì dị, ánh mắt nhìn thẳng vào Dạ Trường Phong, giọng trở nên run rẩy:
“Tiểu tử, ngươi đừng có nói một cách chắn chắn như vậy, có một số chuyện không dễ như trong tưởng tượng đâu”.
Thạch Nham có phần kinh ngạc nói với Dạ Trường Phong:
“Chuyện không nắm chắc thì đừng có nói bừa”.
“Các người không tin?”
Dạ Trường Phong tỏ vẻ oan ức:
“Ta là có ý tốt thôi, tương lai ta sẽ là Luyện Dược sư đỉnh nhất, đan dược do ta luyện chế có thể khiến người chết sống lại, huống chi chỉ là giúp người khác khôi phục thần trí?”
Hắn nói khoác như vậy lại càng khiến hai người Hạ Thần Xuyên và Thạch Nham càng khó tin.
Lâm Nhã Kỳ bĩu môi xem thường:
“Đan dược mà ngươi luyện chế ngay cả lão quỷ sư phụ còn sợ, hi vọng ngươi đừng hại chết người”.
“Thạch Nham, hai vị này rốt cuộc là ai?”
Hạ Thần Xuyên nghi hoặc hỏi.
Thạch Nham ngẩn ra một lúc mới giải thích:
“Cháu vừa mới quen thôi”.
Vẻ mặt Hạ Thần Xuyên càng thêm cổ quái.
“Trước đây ta là người của Linh Bảo Động Thiên, bây giờ bị đuổi đi rồi, mấy người các ngươi không biết ta cũng là chuyện đương nhiên”.
Dạ Trường Phong cười hi hi, giới chỉ Huyễn Không trên tay chợt lóe sáng, một bình ngọc đã xuất hiện trong tay hắn.
Trong bình ngọc chỉ có một viên thuốc to cỡ quả hồ đào (óc chó), bản thân viên thuốc lại có chi chít lỗ nhỏ, những tia sáng từ trong những lỗ nhỏ đó chiếu ra, xem ra rất là rực rỡ.
“Viên Linh Hư Đan này ta tặng ông, hỉ cần cho Hạ Khinh Hầu dùng nó, ta bảo đảm ông ta sau này sẽ không không còn mơ hồ, điên khùng nữa”.
Dạ Trường Phong nói nói cười cười, đưa bình ngọc cho Hạ Thần Xuyên.
Hạ Thần Xuyên đầu toàn sương mù nhận lấy, ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào bình ngọc, xem trái xem phải, vẻ mặt hoài nghi:
“Đan dược này thật sự có thể giải quyết vấn đề của phụ thân ta?”
“Tất nhiên”.
Dạ Trường Phong tràn ngập tự tin nói.
Mắt Lâm Nhã Kì lóe lên những tia sáng kỳ dị, khẽ mở miệng, ánh mắt nhìn Dạ Trường Phong giống như đang nhìn quái vật nói:
“Tiểu Bạch, não ngươi bị hư rồi sao? Sao lại đem Linh Hư đan này tặng người khác? Ngươi có biết lão quỷ sư phụ vì luyện chế Linh Hư đan hao phí biết bao nhiêu linh dược? Dùng hết bao nhiêu Yêu tinh?”
“Năm mươi tám loại linh dược, ba viên Yêu tinh của Yêu thú cấp tám, hai mươi viên Yêu tinh của Yêu thú cấp bảy”.
Dạ Trường Phong nói rõ ràng như đang đếm của cải trong nhà, nhún vai nói:
“Phương pháp luyện chế Linh Hư đan ta cũng biết, chẳng qua tu vi ta còn kém, chưa thể chính thức ra tay mà thôi”.
Lời này vừa nói, hai người Thạch Nham và Hạ Thần Xuyên đều chấn động.
“Ngươi đã biết sao còn tặng người?”
Lâm Nhã Kì vẻ mặt không hiểu.
“Dạ Trường Phong, ngươi thật sự là người của Linh Bảo Động Thiên ?”
Thạch Nham trầm ngâm một lát đột nhiên cười lạnh nói:
“Ta không thích bị người khác lừa”.
“Chuyện này…”
Nụ cười của Dạ Trường Phong cứng lại, lúng túng xoa hai tay, xấu hổ giải thích:
“Chính xác mà nói, ta là đệ tử bị đuổi của Linh Bảo tông, Linh Bảo Động Thiên của Vô Tận hải các ngươi vốn chỉ là một nhánh của Linh Bảo tông”.
“Ngươi không phải là người của Vô Tận hải?”
Sắc mặt Hạ Thần Xuyên chợt biến.
“Đúng vậy”.
Dạ Trường Phong gật đầu:
“Ta vượt qua Ám Từ Vụ Chướng đến đây” (1).
Hai người Hạ Thần Xuyên, Hạ Tâm Nghiên nghe xong sắc mặt tái mét, nhìn Dạ Trường Phong như nhìn quái vật.
“Ám Từ Vụ Chướng ư?”
Thạch Nham ngạc nhiên, nhíu mày hỏi Hạ Thần Xuyên:
“Ông biết nơi đó?”
Ánh mắt Hạ Thần Xuyên phức tạp gật đầu:
“Nghe nói nơi cực Đông của Vô Tận Hải chính là Ám Từ Vụ Chướng, theo truyền thuyết sau Ám Từ Vụ Chướng chính là trung tâm của đại lục Thần Ân. Ngàn năm nay, rất nhiều cao thủ của Vô Tận hải đều muốn vượt qua Ám Từ Vụ Chướng nhưng dường như chưa có ai thành công, đại đa số đều chết trong đó, bao gồm võ giả Thần cảnh!”
Thạch Nham kinh hãi.
(1): Ám Từ Vụ Chướng: sương mù có độc ẩn chứa từ tính.