Sát Thần
Tác giả: Nghịch Thương Thiên
-----oo0oo-----
Chương 362: Mặt thiện mặt ác
Dịch: KhoaTD01739
Biên dịch: Hoàng Oanh
Nguồn: TTV
Thanh niên tên là Bác Cách lập tức nhận ra luồng khí tức phát ra trên người nàng.
Hắn sắc mặt hơi đổi nhíu mày nói:
“Ngả Nhã, ta cũng đâu phải muốn khối yêu tinh này, chỉ là ta cảm thấy tên kia có cầm cũng không giữ được. Ở Ám Từ Vụ Chướng, chỉ có yêu tinh của yêu thú mới có thể bổ sung cho lượng tinh nguyên bị xói mòn, mỗi khối yêu tinh ở đây đều cực kì trân quý, chúng ta mới tiến vào không lâu, lúc này hẳn phải cố hết sức thu thập yêu tinh, không thể lãng phí”.
Nói xong, Bác Cách lại lạnh lùng liếc Thạch Nham, kiêu căng nói:
“Loại di dân vùng lạc hậu này dù có được yêu tinh thì cũng sẽ chết, cho hắn chính là lãng phí”.
Thạch Nham khẽ nhíu mày.
Lúc đầu hắn cũng chẳng có hứng thú gì với yêu tinh của Tuyết Long sư, vốn định cự tuyệt hảo ý của Ngả Nhã, nhưng khi nghe tên Bác Cách kia nói yêu tinh của yêu thú có thể bổ sung tinh nguyên trong Ám Từ Vụ Chướng, hắn lập tức thay đổi chủ ý, quyết định phải lấy.
Bởi vậy hắn không có cự tuyệt, cau mày nhìn Ngả Nhã xem nàng nói gì.
“Ta nói đưa cho hắn, ngươi không nghe thấy sao?”
Ngả Nhã sắc mặt càng ngày càng không tốt.
Bác Cách ánh mắt lạnh lùng, trong lòng hừ nhẹ một tiếng, ném khối yêu tinh đang cầm trong tay cho Thạch Nham. Thế nhưng tốc độ của khối yêu tinh cực nhanh, rít lên như binh khí, lao đi như sao băng.
Thạch Nham vẻ mặt không thay đổi, mắt thấy khối yêu tinh kia bay đến thì vung tay, năm ngón tay gập lại, một luồng sáng theo đó tỏa ra.
“Xèo, xèo, xèo!”
Yêu tinh vừa rơi vào trong tay thì một luồng lực lượng theo đó tỏa ra, nháy mắt quấn lấy bàn tay Thạch Nham.
Thạch Nham lạnh nhạt cười, dùng sức nhanh chóng không chế, ánh sáng trên đầu ngón tay đột nhiên ngưng tụ, như là một cái bao tay bằng tuyết trắng phủ kín bàn tay, lặng lẽ hóa giải.
Lật tay một cái, khối yêu tinh kia rơi vào Huyễn Không giới, không thêm một lời, Thạch Nham nhìn Ngả Nhã gật đầu rồi không thèm để ý đến ánh mắt cay nghiệt của Bách Cách, quay đầu bước đi.
“Chờ một chút”.
Thải Y yêu kiều cười, cao giọng gọi.
Thạch Nham bất đắc dĩ quay đầu lại có chút không kiên nhẫn nói:
“Lại có chuyện gì?”
-Bằng hữu lẻ loi một mình di chuyển trong Ám Từ Vụ Chướng đúng là có chút nguy hiểm, không biết có hứng thú đi cùng chúng ta một đoạn đường hay không?”
Khuôn mặt trái xoan của Thải Y trông khá đáng yêu, đôi môi đỏ mọng sáng bóng làm người khác phải mơ màng.
“Ám Từ Vụ Chướng nơi nào cũng có hung hiểm, bằng hữu đi một mình rất có khả năng sẽ hao hết tinh nguyên, hoặc là bị những thứ quỷ dị uy hiếp tính mạng.Nếu người đi cùng với chúng ta, ít nhất có thể giảm đi rất nhiều phiền toái không cần thiết, thế nào?”
“Sư tỷ!”
Bác Cách nổi giận, nhịn không được khẽ quát một tiếng:
“Tỷ đem theo cái gánh nặng này làm gì? Nếu hắn mà hành động bậy bạ sẽ hại chết tất cả chúng ta, tỷ nghĩ sao mà làm như thế?”
Thải Y thản nhiên cười, hướng Bác Cách nháy mắt ra hiệu sau đó nhìn về phía Thạch Nham, giống như đang đợi Thạch nham quyết định.
Ngả Nhã nhíu mày, thần sắc có chút kinh ngạc, cổ quái nhìn Thải Y một cái rồi không nói gì thêm.
Hai thanh niên mắt xanh tóc vàng cao lớn đứng bên cạnh vừa nghe Thải Y nói vậy thì hắc hắc cười nhẹ một tiếng, âm thầm gật đầu.
Thạch Nham nghi hoặc nhìn mấy người, vốn định lập tức cự tuyệt, nhưng khi chứng kiến thái độ của họ lại trầm ngâm.
Hắn biết Thải Y này tám chin phần mười là không có ý tốt, mời hắn đi chung hơn phân nửa là mốn lợi dụng hắn, nhưng mà hắn mới sơ nhập Ám Từ Vụ Chướng, chẳng biết gì về nơi này cả. Những thứ thần bí liên quan đến Ám Từ Vụ Chướng hắn đã nghe Hạ Tâm Nghiên nói một chút, nhưng tình hình cụ thể thế nào thì ngay cả Hạ Tâm Nghiên cũng không thể biết được.
Trong tình huống này mà đi lại trong Ám Tư Vụ Chướng đúng là bị hạn chế rất nhiều.
Đám võ giả này tu vi cao thâm, lại ảm hiểu hình tình bên trong, đi cùng với họ tuy nói có rất nhiều chuyện xấu nhưng cũng có thể tìm hiểu thêm thông tin về Ám Từ Vụ Chướng. Cho dù là bọn họ không giải thích cho hắn biết thì chỉ cần lưu tâm nghe bọn họ nói chuyện cũng có thể nhận biết một số tin tức. Chỉ cần cẩn thận một chút, vừa thấy tình thế không ổn, lập tức rời đi thì cũng không mấy khó khăn.
Cứ nghĩ như vậy,Thạch Nham ngầm suy tính, bỗng cười cười, sảng khoái đáp:
“Được, ta không biết gì về nơi này cả, vậy phải phiền các vị chiếu cố nhiều”.
Nói xong hắn dừng lại, giữ một khoảng cách an toàn với năm người, mỉm cười nhìn bọn họ.
“Được rồi, chúng ta trước tiên phải nghỉ ngơi khôi phục lực lượng, ngươi cũng có thể làm quen với cách vận dụng yêu tinh”.
Thải Y cười nhạt rồi nhìn Bác Cách gật gật đầu, nói:
“Đệ cảnh giới giúp ta, lưu ý khả năng có yêu thú đột ngột xuất hiện”.
Nói xong, Thải Y nhẹ nhàng như bươm bướm bay về phía sau.
Bác Cách không tình nguyện xoay người lạnh lùng nhìn Thạch Nham, âm thầm nói một câu gì đó rồi đuổi theo Thải Y.
“Sư tỷ, người làm cái quái quỷ gì vậy?”
Bác Cách đi tới, mặt lạnh oán giận hỏi:
“Để đệ giết tiểu tử kia đoạt lại khối yêu tinh có phải tốt hơn không. Chẳng phải lúc trước chúng ta đã sớm bàn bạc, thế mà Ngả Nhã kia lại làm bộ công bằng nhân từ, phải chăng tỷ cũng muốn bắt chước nàng ta?”
Ám Từ Vụ Chướng có khá nhiều nét đặc biệt, một trong số đó là khả năng cách âm, hai người đứng cách Thạch Nham có vài trăm thước, hơn nữa lại cố ý nhỏ giọng cho nên cũng không lo lắng Thạch Nham nghe được chuyện gì.
“Đệ thực ngu xuẩn”.
Thải Y vừa rời khỏi đội ngũ, khuôn mặt tinh xảo đang cười bỗng dưng âm lãnh.
Trong mắt đẹp của nàng tỏa ra hàn khí, cười lạnh nói:
“Người nọ chỉ có cảnh giới Niết Bàn nhị trùng thiên, đệ giết hắn không khó nhưng làm như vậy đệ sẽ bị tiêu hao tinh nguyên, có biết không? Đệ có biết ở trong Ám Từ Vụ Chướng Tinh Nguyên quan trọng thế nào không, chúng ta có thể sống sót bao lâu đều là nhờ nó, lãng phí một phần thì sẽ chết nhanh hơn, sao đệ lại ngu vậy?”
Bác Cách thấy sắc mặt âm lãnh của nàng, hiển nhiên có chút e ngại, cúi đầu ấp a ấp úng nói:
“Nhưng khối yêu tinh kia...”
“Một phần ba viên yêu tinh của Tuyết Long sư có thể bổ sung phần tinh nguyên mà đệ giết hắn không?”
Thải Y hừ lạnh.
Bác Cách ngẩn ngơ, chợt phản ứng lại, xấu hổ nói:
“Không thể.”
“Ngu xuẩn!”
Thải Y lại không khách khí chửi nhỏ một câu.
“Đệ nghĩ Ngả Nhã thực muốn bỏ đi một phần ba yêu tinh ư? Nàng muốn dùng nó dẫn dụ đối phương để làm suy yếu lực lượng của chúng ta. Với tính tình của đệ, sau khi bị nàng ta quát, đệ kiểu gì cũng lén lút rời đi giết tên tiểu tử đó. Nếu đệ làm như vậy sẽ trúng quỷ kế của nàng ta ngay”.
Bác Cách sắc mặt không khỏi biến đổi.
“Đệ một mình rời khỏi đội ngũ, cho dù có giết được tiểu tử kia đoạt được khối yêu tinh kia thì chỗ được cũng không bù chỗ mất. Sau này nếu gặp võ giả khác trên đường, gặp phải yêu thú hoặc hung địa trong Ám Từ Vụ Chướng, cái mạng của đệ sẽ mất ngay!”
Thải Y lạnh lùng nói tiếp:
“Ngả Nhã chỉ dùng một phần ba khối yêu tinh và tiểu tử kia đã treo một thanh đao trên đầu đệ. Cho dù đệ có may mắn vô sự nhưng tinh nguyên cũng đã hao phí, thế là có thể đạt được mục đích rồi. Đồ ngu!”
Bác Cách nghe nàng mắng như vậy, mặt liền biến sắc, thân hình đổ mồ hôi lạnh, trầm mặc nửa ngày mới nghiến răng nói:
“Tiểu bà nương kia quả nhiên là lòng lang dạ sói”.
“Đoàn người chúng ta tiến vào Ám Từ Vụ Chướng chỉ còn năm người, Ngả Nhã kia bảo toàn lực lượng nên thu hoạch nhiều nhất, thời khắc nguy hiểm nàng ta sẽ đẩy người khác đi chịu chết, lúc nào cũng dùng ít lực lượng mà thu lợi ích lớn nhất. Nếu đệ cứ tiếp tục đần độn như vậy sớm muộn gì cũng bị nàng ta hại chết, ta năm lần bảy lượt nhắc nhở đệ nhưng đệ lại không chịu nghe, ta thấy đệ đúng là chán sống rồi đó”.
Thải Y buồn bực nói.
Bác Cách xấu hổ không thôi, liên tục gật đầu.
“Sư tỷ, đệ sai rồi”.
“Nhớ rõ, lần sau không nên mạo muội xuất đầu, đệ xem hai huynh đệ Lao Luân có nói câu gì không?”.
Thải Y vừa giáo huấn, vừa nhíu mày nhìn về phía hai tên tóc vàng mắt xanh, thấp giọng nói:
“Khi hành sự phải cẩn thận hai huynh đệ Lao Luân, tuy cảnh giới của chúng chỉ là Niết Bàn tam trùng thiên nhưng nếu chúng liên thủ với nhau thì thực lực chân chính có thể so với Võ Giả cảnh giới Thiên Vị, ngay cả ta không dám chắc có thể đánh bại, đệ vạn lần đừng xem thường họ”.
Bác Cách rùng mình, âm thầm lưu ý, gật gật đầu, lại hỏi.
“Sư tỷ, vì sao phải bảo tiểu tử kia ở lại?”
“Đồ ngu!”
Thải Y bộ dáng buồn bực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
“Mấy lần dò đường gần đây có phải đều là do đệ và huynh đệ Lao Luân làm hay không?”
Bác Cách thành thật gật đầu.
“Dò đường nguy hiểm nhất, cữ nghĩ nếu bị đàn yêu thú vây quanh, kết quả chắc chắn là phải chết. Mạo muội vào nhầm hung địa, cũng phần nhiều là chết, ta bảo tiểu tử đó ở lại là muốn hắn thay đệ đi dò đường, dùng hắn để bảo toàn tính mạng của đệ. Đệ phải cảm kích tiểu tử kia thay thế đệ lên bàn thờ một lần. Đã hiểu chưa? Ngu xuẩn!” nguồn tunghoanh.com
Thải Y buồn bực nói.
“Cám ơn sư tỷ”.
Bác Cách cảm động nói.
“Nói ít thôi, quan sát nhiều vào, đừng có như thằng ngốc bị người ta bịt mắt chỉ đường”.
Thải Y mắng một câu mới chậm rãi nhắm mắt lại:
“Hộ pháp cho ta, đừng cho kẻ nào tới gần, nhất là ả Ngả Nhã kia!”
“Dạ biết!”
Bác Cách cúi đầu khom lưng, thành thật đứng ở bên nàng canh gác, không dám có một chút sơ sẩy.
Trong lòng hắn cũng hiểu, sư tỷ sở dĩ khuyên bảo hắn cũng là bởi vì hắn có giá trị, nếu hắn ngay cả chuyện này cũng không làm tốt, hắn sẽ mất đi giá trị lợi dụng. Nói không chừng vị sư tỷ này sẽ không quản tới sự sống chết của hắn nữa.
Nghĩ như vậy, hắn càng thêm thành thật, âm thầm đề phòng Ngả Nhã ở phía xa. Nhưng khi nhìn thấy Ngả Nhã đang chậm rãi bước về phía tiểu tử xa lạ kia, sắc mặt hắn khẽ biến, động não liền biết có chút thâm ý.
Mượn sức tiểu tử kia sao?
Hắn bị Thải Y mắng cho một trận đầu óc đột nhiên thông suốt, bỗng hiểu ra chút gì đó.
Nghĩ như vậy nên khi hắn nhìn Thạch Nham đã không còn địch ý mà cảm thấy đáng thương. Tiểu tử này coi như xui xẻo, bị sư tỷ cùng Ngả Nhã tâm địa ác độc đùa bỡn trong tay mà trong lòng còn mang tâm trạng cảm kích.