Sát Thủ Cho Mỹ Nữ Thuê Phòng
Tác giả: Lão Thi
Chương 100: Ta không phải là kẻ hóa sắc
Nhóm dịch: N/A
Nguồn: Mê Truyện
Triệu Thiết Trụ chỉ dùng chút lực, nhưng chút lực đó của hắn đối với người bình thường mà nói, thì đó lại là một lực vô cùng mạnh. Trần Huy Hoàng căn bản không kịp né tránh, trực tiếp bị một cú đá lăn ra xuống đất, thân thể co lại giống như một con tôm vậy, không ngừng rên rỉ. Những người bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, có một vài nữ sinh đã kêu lên kinh hãi.
Lynda nhận được báo cáo, nhanh chóng tiến vào hội trường:
- Triệu Thiết Trụ, sao cậu lại đánh người?
Vẻ mặt của Lynda vô cùng khó coi, không ngờ Triệu Thiết Trụ lại đánh người trong vũ hội mà chính cô đã cử hành, làm như vậy đúng là không coi cô ra gì mà.
- Hừ, những tên muốn ăn đậu hũ người khác, không đánh cho thành bã đã là may lắm rồi.
Triệu Thiết Trụ ra dáng nghiêm nghị chính khí, Lý Linh Nhi đứng bên cạnh khẽ nói với Tào Tử Di:
- Dường như anh Triệu Thiết Trụ thích nhất là ăn đậu hũ người khác mà.
Tào Tử Di che miệng khẽ cười.
- Ngươi... Ngươi.... Ngươi đừng có nghĩ oan cho người khác.
Trần Huy Hoàng tức giận tiếp tục nói:
- Tôi.... Khiêu vũ.... Có chuyện không ôm eo chứ.
- Ôm em cái con mẹ nhà mày, mày ôm người ta ở chỗ nào chẳng nhẽ người ta không biết sao?
Triệu Thiết Trụ lại tiếp tục xông lên, liền bị Lucy đứng bên cạnh ngăn lại:
- Thiết Trụ, thôi bỏ đi, đừng để ý tới hắn làm gì.
Lynda nhíu mày lại, nhìn Lucy một cái, nói:
- Cô nói lại tình hình vừa nãy một lần nữa xem nào.
Lucy thuật lại chuyện vừa xảy ra một lần nữa, về mặt tình cảm Lynda rất tin tưởng Lucy, dù gì người ta cũng là con gái, hơn nữa Lucy cũng là người mà Triệu Thiết Trụ dẫn tới, chắc sẽ không tùy tiện nói xấu người khác đâu, chỉ có điều tên Trần Huy Hoàng này, nhìn bộ dạng cũng thật ủy khuất, trong lúc này thật khó để phán sử.
- Cô giáo, vừa nãy em cũng nhìn thấy tận mắt, là Trần Huy Hoàng muốn sàm sỡ người ta.
Bên cạnh một người nhỏ con khẽ nói. Trong chốc lát ánh mắt mọi người đều nhìn sang bên người đó, chỉ thấy một nam sinh nhỏ bé cao không quá 1m6.
- Đúng vậy, vừa nãy em ngẫu nhiên nhìn thấy.
Cậu nam sinh này thấy Lynda hỏi, trong lòng cũng cảm thấy vui vui, sự xinh đẹp của Lynda nổi tiếng khắp đại học FJ này, lúc này có thể tiếp cận gần gũi với một người đẹp như vậy, có gã đàn ông nào mà không vui cơ chứ.
Vụ việc là thật là giả không còn nghi ngờ gì nữa, Lynda lập tức vung tay nói:
- Lôi ra ngoài.
Lập tức có mấy nam sinh cơ bắp ăn mặc giống những võ sĩ La Mã cổ đại bước vào, đây là những bảo vệ được hội cử tạ của trường đại học FJ đưa đến giúp đỡ phụ trách vấn đề an ninh, và trật tự của vũ hội.
- Chờ một chút.
Đúng lúc các nam sinh cơ bắp đang mang Trần Huy Hoàng đi, một giọng nói vang lên. Mọi người đưa ánh mắt nhìn sang thì nhận ra đó chính là Âu Dương Hạo.
Vốn dĩ Âu Dương Hạo và mấy mỹ nữ đang trò truyện, thấy có chuyện ồn ào hắn cũng bị cuốn hút nhìn lại, sau khi nhìn thấy Lucy, gã cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng lại không ngờ được Lucy lại cùng đứng với Triệu Thiết Trụ, Âu Dương Khiết ngẫm nghĩ, phải cho tên Triệu Thiết Trụ này một bài học hạ sàn mới được, tên Trần Huy Hoàng này gã cũng có quen biết, nên muốn đứng ra ngăn trở.
- Bạn Âu Dương, cậu muốn làm gì vậy?
Vẻ mặt của Lynda rất khó coi, nhưng cũng không tới mức không nể mặt Âu Dương Hạo, dù gì, cha của Âu Dương Khiết cũng là một quan lớn của thành phố FJ này.
- Cô giáo, em cảm thấy chuyện này không thể tin lời nói của một bên được, khiêu vũ mà, khó tránh khỏi động tác hơi quá đà một chút, đôi khi không cẩn thận, hoặc không chú ý, nên va chạm, chúng ta cũng không thể vì cái không cẩn thận đó mà đánh chết người ta, dù gì cũng nên cho người ta một cơ hội biện hộ chứ.
Âu Dương Hạo nói xong, nhìn Trần Huy Hoàng một cái nói:
- Phẩm chất của bạn Trần em có thể tin tưởng, không thể làm những chuyện bậy bạ như vậy đâu.
Trần Huy Hoàng cũng là một tên thông minh, lập tức nói:
- Đúng vậy, có thể vì em không cẩm thận nên chạm phải thôi, quả thật em không biết là em đã chạm phải, khi em khiêu vũ, em luôn để tâm trí vào khiêu vũ, có lẽ do không chú ý động tác của tay mình nên đã lỗ mãng, cậu dựa vào cái gì mà đáng người ta hả, dựa vào cái gì mà đuổi người ta ra ngoài?
Âu Dương Hạo ra mặt lần này khiến bên cạnh ồn ào hẳn lên, Hoàng Ninh lại chẳng nói năng gì, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh mấy cô nàng hoa khôi.
Triệu Thiết Trụ khinh khỉnh nhìn mọi người một chút, một lúc sau nói:
- Tôi không cẩn thận ngủ cùng em gái cậu, như vậy có được không?
- Mẹ kiếp cái thằng này.
Âu Dương Hạo bị người khác hỏi tới em gái, lúc này huyết khí sôi lên, ra hiệu cho đám lâu la lao lên, Hoàng Ninh không kìm được nhìn sang một bên, xem ra lần này Âu Dương Hạo cũng giống như lần trước của mình rồi.
Triệu Thiết Trụ cũng giơ tay ra định đánh lại, đúng lúc Lynda lại hét lên:
- Dừng tay lại ngay cho tôi, một vũ hội đang tốt đẹp như vậy, các cậu muốn làm cái gì, Trần Huy Hoàng, cậu có thật không cố ý làm cái trò đó không, hay là cậu vô ý, tôi không cần biết, bây giờ các cậu về vị trí cũ của mình, không ai được phép gây rối ở đây nữa, nếu gây rối, tôi sẽ thẳng thừng đuổi các cậu ra khỏi đây.
Lynda nói xong, không thèm nhìn Triệu Thiết Trụ và Âu Dương Hạo một cái, trực tiếp xoay người bỏ đi, nhìn đôi gò đồng bảo nảy tưng tưng, thực sự Lynda đã bốc hỏa rồi.
Triệu Thiết Trụ nhún vai, mình cũng không thể không nể mặt Lynda được, chỉ đành quay người dẫn mấy mỹ nữ đi sang một bên, Âu Dương Hạo vốn không để ý nét mặt của một cô giáo mới như Lynda, phải biết rằng, ở rất nhiều trường, những sinh viên năm ba năm bốn còn kiêu ngạo hơn cả giáo viên nhiều, mà Âu Dương Hạo là một đại diện cho đám người đó, hắn còn mấy lần ám chỉ giáo huấn của giáo viên, căn bản không coi Lynda ra gì cả, nhưng nhìn thấy Lynda nói như vậy, trong lòng hắn nảy sinh ra một kế, nên cũng không dây dưa làm gì, vẫy Trần Huy Hoàng một tiếng, đi về vị trí của các nàng hoa khôi.
- Tiểu tử này, được đấy.
Âu Dương Hạo trêu chọc Trần Huy Hoàng.
- Làm sao uy phong bằng Âu Dương đại thiếu gia được chứ.
Trần Huy Hoàng khiêm nhường cười.
- Ừ, tôi thấy tên Triệu Thiết Trụ kia lát nữa cũng sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, tôi nói với cậu, đợi lát nữa vũ hội sắp kết thúc, cậu làm thế này này......
Âu Dương Hạo ghé sát tai Trần Huy Hoàng nói một hồi, Trần Huy Hoàng liền gật đầu rúi rụi.
Hoàng Ninh làm bộ dạng chẳng liên quan gì tới mình cả, nói chuyện rất rôm rả với ba cô nàng hoa khôi, đặc biệt là với cô nàng Đổng Khiết, dường như hai người đã hiểu ý nhau rồi, tình chàng ý thiếp đằm thắm.
- Ninh Tử, vừa nãy cậu thật không lên tiếng câu nào.
Âu Dương Hạo có vẻ không hài lòng nói với Hoàng Ninh.
- Đâu có, tôi thấy cậu có thể xử được hắn rồi, nên cũng không đi ra cướp mất uy phong của cậu thôi.
Hoàng Ninh tìm cái cớ, cũng không nói nguyên nhân thật sự, xem ra, liên kết giữa tam công tử của đại học FJ này cũng không bền chắc lắm.
- Lucy, không sao chứ, những loại háo sắc đó ở trong nước là trường hợp đặc biệt, trong bao nhiêu người chúng ta thì chỉ có hai tên háo sắc mà thôi.
Tô Nhạn Ny vừa khuyên Lucy vừa nhìn Triệu Thiết Trụ nói.
- Nhìn tôi làm gì hả? Tôi đâu phải là tên háo sắc như hắn.
Triệu Thiết Trụ bị xoi mói nên có chút chột dạ, nhìn sang phía khác.
- Không sao đâu, Nhạn Ny.
Lucy ngượng ngùng một chút:
- Ở nước Mỹ chúng tôi, khi khiêu vũ thân thể tiếp xúc với nhau là rất bình thường, nhưng tôi không quen bị người khác chạm vào cơ thể mình, tôi nói với cô, tôi còn là xử…
Tô Nhạn Ny lấy tay che lấy miệng Lucy.
- Cô gái ngốc, đừng có chuyện gì cũng nói ra ngoài, có phải người mỹ của các cô đều thiếu tế nhị hay không.
Tô Nhạn Ny có chút bực mình nhìn Lucy.
- Thiếu tế nhị là cái gì vậy?
Lucy tò mò hỏi.
Tô Nhạn Ny không nói gì, chỉ nở nụ cười bất đắc dĩ với Tào Tử Di và Lý Linh Nhi, biểu thị áp lực rất lớn.
Còn Triệu Thiết Trụ thì đứng một bên cười trộm, vừa cười vừa hỏi Lucy:
- Lucy à, cô nói còn là xử gì vậy? Cô nói cho ông chủ nhà vừa đẹp trai vừa phong độ này nghe thử đi.
- Lucy, cô biết vì sao tôi nói ở đây có hai tên háo sắc rồi chứ.
Tô Nhạn Ny ra mặt khinh bỉ nhìn Triệu Thiết Trụ một cái.
Lucy cũng nhìn Triệu Thiết Trụ, sau đó bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ:
- Cô nói người còn lại chính là Thiết Trụ à?
Đến bây giờ cô mới hiểu, nói chuyện với một người bạn ngoại quốc thật khó khăn, mọi người đều thở dài. Triệu Thiết Trụ cũng tỏ ra buồn khổ, thực ra tôi không phải là háo sắc đâu.